CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Cái tát rất mạnh, phòng nhỏ nên tiếng vang lên như nổ bên tai.

Kể cả Trì Liệt, tất cả đều sững sờ.

Vài giây sau, người phản ứng đầu tiên là Đại Hổ.

"Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!" Đại Hổ không còn gọi anh là anh nữa, cậu bé lao tới như quả bom, dùng đầu cứng của mình va vào Trì Liệt, tự thiệt hơn 800 công phá địch 1 nghìn: "Dám bắt nạt người khác! Dám bắt nạt người khác!"

Trước đây chê cậu thì thôi, giờ còn dám đánh chị à!

Từ nhỏ Đại Hổ đã có sức khỏe tốt, sức lực cũng mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Trì Liệt mới tỉnh dậy, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đập liên hồi vài cái.

Sắc đỏ trên mặt vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng giảm dần, sắc mặt hơi hơi nhợt nhạt.

Dụ Kiến vội kéo Đại Hổ lại: "Được rồi, anh ấy không phải cố ý đâu."

"Hai đứa đi lấy khăn ướt, rồi tìm cô Đỗng xin thuốc về đây." Cô đẩy Đại Hổ còn muốn xông lên về phía Thỏ, rồi nhìn Trì Liệt: "Anh bị sốt rồi, đừng lung tung. Ấm nước đằng kia, muốn uống thì tự rót."

Nói xong, cô kéo hai đứa nhỏ ra ngoài.

Trì Liệt một mình ở lại trong phòng.

Lúc mới mở mắt anh hoàn toàn không tỉnh táo, trong lồng ng.ực vẫn còn cảm giác ngột ngạt khi bị nước tràn lên, tát tay Dụ Kiến chỉ là phản ứng sinh tồn.

Bị não cứng của Đại Hổ đập mạnh ba bốn cái, cuối cùng mới tỉnh hẳn, nhưng cô cũng đã nhanh chóng chạy đi, không cho anh cơ hội xin lỗi.

Trì Liệt choáng váng, anh dùng tay đỡ, từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng.

Không gian không lớn, chỉ vừa đủ cho một giường đơn, một bàn học và tủ quần áo. Rèm cửa màu bạc hà chỉ kéo một nửa, bóng cây phi lao lọt qua nửa cửa sổ còn lại, in những vụn bóng loang lổ trên sàn.

Anh nhìn chằm chằm rèm cửa bay phấp phới, có cảm giác hơi kỳ lạ, trước khi kịp suy nghĩ rõ ràng thì Dụ Kiến cầm theo thuốc hạ sốt quay lại.

Cô hoàn toàn không nhắc lại chuyện vừa rồi, rót nước vào ấm, pha thuốc xong lại đổ thêm chút nước lạnh, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ rồi đưa cho Trì Liệt: "Uống đi, thuốc này có tác dụng nhanh, sốt sẽ hạ ngay."

Trì Liệt cầm cốc, hiếm khi lướt nhìn Dụ Kiến một cái mơ hồ, ánh mắt quét qua chiếc túi vải trắng trên bàn, đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Anh siết chặt cốc thủy tinh trong tay: "Đây là phòng của cô à?"

Dụ Kiến gật đầu: "Ừ."

Tầng dưới đều là trẻ con, sợ Trì Liệt bất tỉnh sẽ dọa chúng, nên Trịnh Kiến Quân đã cõng anh lên tầng hai.

Viện trưởng Trình không có ở đây nên phòng làm việc và ký túc xá đều đã bị khóa cửa, Dụ Kiến chỉ có thể nhờ Trịnh Kiến Quân đặt tạm Trì Liệt ở phòng cô.

Đồ đạc của cô đã được dọn hoặc chia sẻ hết, giờ chỉ quay lại qua đêm mỗi tuần, nên cũng không có gì phải bận tâm.

Huống hồ chăm sóc bệnh nhân quan trọng hơn tất cả.

Dụ Kiến trả lời rất nhanh gọn. Tiếp theo, cô thấy chàng trai đặt cốc nước xuống tủ đầu giường cạnh một cái, anh vội vã nhấc chăn lên, tiến thẳng ra cửa.

Bởi vì sốt cao nên bước đi của anh hơi loạng choạng, mất thăng bằng, suýt thì ngã nhào.

"Anh làm gì vậy?" Dụ Kiến giật mình, chạy tới đỡ Trì Liệt, rồi đưa tay chắn trước cửa: "Anh định đi đâu?"

Chưa thấy ai sốt cao mà còn nhiều sức như thế.

Trì Liệt lạnh lùng, không nói.

Thật kỳ quái, cô không hiểu chuyện gì thì thôi nhưng trung tâm mồ côi không có thầy cô à? Sao lại để cô đưa anh vào phòng của mình, nếu anh có ý đồ xấu, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Trì Liệt cố tỏ ra hung dữ trông rất đáng sợ, đôi mày đanh lại, toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao, thoạt nhìn rất khó gần.

Ít nhất Thỏ và Đại Hổ chạy đi lấy khăn ướt cũng bị dọa, chui qua tay Dụ Kiến, run rẩy đứng trước mặt cô, chân run lẩy bẩy: "Không... không được bắt nạt chị!"

Ban đầu Dụ Kiến không hiểu tại sao Trì Liệt bỗng tức giận. Cho đến khi hai đứa nhỏ chặn trước cửa, thấy vẻ mặt anh càng lúc càng u ám, cô mới phản ứng ra anh tức cái gì.

Vì thế, cô nhắc nhở anh: "Trước đây anh còn trèo tường đến gõ cửa sổ phòng tôi nửa đêm đấy."

Đó mới thực sự rất không hợp lý.

Mặt Trì Liệt càng thêm khó coi.

Không thể nghĩ ra lý lẽ nào để phản bác ngay lập tức, cô đang đứng chắn trước cửa, anh không thể đẩy cô ra, cũng không thể quay đầu trở lại căn phòng thuộc về cô.

Chỉ có thể cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, một chút cử động cũng không dám.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Dụ Kiến thò tay đẩy Trì Liệt trở lại: "Nhanh uống thuốc đi, để nguội thì khó uống lắm."

Thực ra thuốc hạ sốt của trung tâm phần lớn là dành cho trẻ em, vị hơi ngọt ngọt đăng đắng, dù nguội cũng không quá khó uống.

Nhưng chàng trai nhất quyết không chịu nằm lại, anh ngồi trên ghế, chỉ uống một ngụm nhỏ, mày nhíu chặt thêm, hoàn toàn không chịu được vị đắng kiểu này.

Dù vậy anh không nói gì, ngửa đầu uống cạn cốc thuốc.

Dụ Kiến đứng bên cạnh, nhìn Trì Liệt uống hết thuốc, lấy khăn ướt từ tay Thỏ, đưa cho anh: "Chườm một chút đi."

Khăn ướt đặt trên tay, Trì Liệt hơi bối rối. Trong nhận thức của anh, không có khái niệm uống thuốc hay khám bệnh khi ốm, trừ khi là vết thương quá nặng không thể chịu đựng, anh mới miễn cưỡng đến bệnh viện.

Giờ phút này, gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa bay lên phần phật, gió nhẹ vuốt qua tai chàng trai, mang theo hơi thở thoang thoảng từ cô gái cách đó vài bước.

Mơ hồ, trong lành và dịu dàng.

Anh mất tự nhiên hơi nghiêng đầu, cảm thấy mình thực sự đang sốt.

Nhất là vành tai, nóng rần rật.

Dụ Kiến nghĩ rằng phải thuyết phục anh mới chịu chườm khăn, nào ngờ Trì Liệt không nói gì, im lặng đặt khăn lên trán, rồi nhắm mắt, im re.

Gió hè thổi nhè nhẹ, trong phòng im ắng một lúc, không ai lên tiếng.

Cho đến khi gió bất ngờ thổi mạnh, rèm cửa bạc hà phất phơ bay lên phần phật, Trì Liệt mở mắt: "Hôm nay..."

Anh hiếm khi lúng túng.

Không biết phải nên giải thích thế nào với Dụ Kiến về chuyện hôm nay.

"Hôm nay chú Trình bảo anh phải ăn uống tử tế." Cô nhanh chóng tiếp lời khi thấy anh do dự: " Lát anh ở lại ăn cơm tối nhé, món ăn nấu nhạt một chút, vừa để anh ăn luôn."

Trì Liệt ngưng Dụ Kiến lên tiếng thì dừng lại.

Anh không khỏi liếc nhìn Dụ Kiến, thấy cô cũng đang nhìn mình.

Vẫn là vẻ ngoài ôn hòa vô hại như mọi khi, trong mắt cô in bóng cây nhạt nhòa. Cô lặng lẽ nhìn sang, ánh mắt trong veo, bình lặng và dịu dàng, thấu hiểu tất cả.

Nhưng cô không nói gì, cũng không hỏi gì.

Dường như chẳng biết bất cứ điều gì.

Khóe môi Trì Liệt hơi nhếch lên: "Ừ, được thôi."

Anh quên mất, cô luôn là một cô bé vô cùng thông minh.

*

Có lẽ nhờ thuốc phát huy tác dụng nên cơ nhiệt Trì Liệt nhanh chóng hạ xuống.

Vì vậy anh kiên quyết không chịu ở lại phòng Dụ Kiến nữa.

Dụ Kiến không thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thể lấy cái ghế nhỏ, để Trì Liệt ngồi dưới gốc cây phi lao nghỉ ngơi.

Ngay sau đó, một nhóm trẻ vừa ngủ dậy tò mò ú ớ bò tới.

Cứ mấy tháng lại có các nhóm hoặc cá nhân đến trung tâm từ thiện cho nên các em rất quen với người lạ, các em đa phần không e ngại. Còn tình nguyện viên thường trên hai mươi tuổi, hiếm thấy chàng trai trẻ như Trì Liệt. Vì vậy, chúng rất tò mò về anh.

Tất nhiên, có lẽ còn một vài lý do khác.

"Anh Corgi, anh ăn gì mà cao thế!"

"Anh Corgi, anh bế em lên chơi phi công được không!"

"Anh Corgi, em cũng muốn, em trước! Em trước!"

Anh Corgi...

Trì Liệt ngồi dưới gốc cây, bị vây kín. Không muốn tranh cãi với lũ trẻ đứng lên còn thấp hơn anh ngồi, anh nhìn Dụ Kiến đang cố nhịn cười bên cạnh.

Cô mặc cho anh cái áo ngủ này là sao?

Đồng phục của Trì Liệt dính đầy bùn sau khi lăn xuống mương, không thể mặc được nữa. Trung tâm không có bé trai cùng độ tuổi, Dụ Kiến lục tìm trong đồ quyên góp, cuối cùng tìm được bộ đồ ngủ in hình Corgi tròn tròn, kích cỡ siêu lớn.

Chàng trai lướt mắt lạnh lùng nhìn sang, Dụ Kiến cố nhịn cười: "Hôm nay anh ấy đang bệnh, không thể bế các em chơi phi công được, lần sau nhé?"

Cô cũng không ngờ bọn trẻ lại gọi Trì Liệt như vậy.

Đột nhiên mất "công cụ" chơi bay lên, các em nhỏ không giấu được vẻ thất vọng, Dụ Kiến phải tìm việc khác cho chúng: "Các em làm xong bài tập sáng nay chưa? Đem ra đây chị xem nào."

Các em vội chạy về lấy bài tập, Trì Liệt nhân cơ hội đứng dậy rời đi.

Khi Dụ Kiến xem xong bài cho các em, ngẩng đầu lên thì Trì Liệt đã biến mất.

Người đi đâu rồi?

Dụ Kiến đứng dậy, tỉ mỉ quét mắt khắp sân, cuối cùng phát hiện bóng dáng cao gầy của anh đang đứng ở góc tường cách đó vài chục mét.

Có vẻ sợ bọn trẻ lại vây quanh nên Trì Liệt chọn chỗ xa cây phi lao nhất, không ngồi nữa mà tựa vào tường một mình.

Cô độc.

Từ xa nhìn qua, giống như đang tự phạt mình vì làm chuyện xấu.

Nhưng khi Dụ Kiến đi tới, rõ ràng Trì Liệt không có ý thức tự phạt gì cả. Đôi mắt hẹp dài đen thui hơi nhắm lại, ánh mắt mờ ảo khó đoán.

Anh liếc cô một cái: "Ngu thật, giống hệt cô."

Bọn nhóc này không chút cảnh giác, thấy người lạ hoàn toàn không phòng bị, không những không tránh xa mà còn hớn hở đòi bế đòi bay. Nếu anh là kẻ buôn người xấu xa, chắc bây giờ trung tâm đã không còn đứa trẻ nào.

Giọng anh hơi khàn, đuôi mắt anh nhướn lên sắc bén, hai tay ôm ngang, vẻ rất bực bội hung dữ.

Những hình in trên áo anh đang ngớ ngẩn cười toe toét, sự hung dữ hòa lẫn vào đó trở nên kỳ quặc và gượng ép.

Vì thế Dụ Kiến không tức giận chút nào.

"Vì tôi dẫn anh vào nên các em rất tin tưởng anh." Cô kiên nhẫn giải thích, nhớ lại vẻ mặt khó tả của Trì Liệt khi bị bao vây, không nhịn được hé miệng: "Sau tôi sẽ bảo các em đừng gọi anh như vậy nữa."

Thực ra ban nãy Dụ Kiến nghĩ ít nhất hai ba đứa sẽ bị bắt lại cho ăn đòn. Không ngờ Trì Liệt lại rất kiềm chế, không nói gì, cũng chẳng làm gì.

Có vẻ tính khí của anh cũng không tệ đến thế.

Trì Liệt không biết Dụ Kiến đang nghĩ gì, vẫn ôm tay, mặt mày anh lạnh lùng, dựa vào tường im lặng.

Lúc đó, Thỏ cầm hai cái bát nhỏ, vội vã chạy tới, mặt hớn hở: "Chị ơi! Ăn cái này! Cô Đỗng mới lấy từ tủ lạnh ra!"

Nghe Thỏ nhắc cô Đỗng, Dụ Kiến mỉm cười: "Chắc là chè hoa sen đông lạnh phải không?"

Cô với tay nhận lấy, trong bát sứ trắng là chè hoa sen trong veo. mùa Hè oi bức, chè hoa sen tắm đường quế mát lạnh, nhìn đã thấy mát rượi.

Bình Thành ở phương Bắc, món ăn đường phố phổ biến ở vùng Giang Chiết này khá hiếm. Nhưng cô Đỗng là người phương Nam, năm đầu tiên đến trung tâm đã làm lấp đầy tủ lạnh bằng chè hoa sen.

So với các loại kem, sữa chua thì các thầy cô vẫn thích cho bọn trẻ ăn món này hơn, bởi vì bên trong sẽ không có chất phụ gia nên lành mạnh hơn nhiều.

Thỏ cho Dụ Kiến và Trì Liệt mỗi người một bát, rồi lủi đi.

Dụ Kiến nhìn bát của mình, rồi bát của Trì Liệt: "Đổi với tôi đi."

Cô đưa tay ra.

Trì Liệt hơi bối rối: "Có gì khác nhau à?" Cùng một nồi chè, sao lại có gì khác.

Dù vậy anh vẫn đưa bát cho cô, nhận lại bát cô cầm, ánh mắt thoáng nhìn, không khỏi dừng lại.

Rõ ràng vẫn có điểm không giống, bát chè trong tay Trì Liệt giờ có nhiều hoa quế hơn. Thế nên vị cũng ngọt hơn bát ban đầu anh cầm.

Trì Liệt vô thức nhìn Dụ Kiến.

Không để ý anh, cô gái đã cầm bát, nghiêm túc ăn từng muỗng nhỏ. Lúc ăn chè, cô rất ngoan, ăn từng miếng một. Thỉnh thoảng cô nổi lên chơi đùa, lại dùng muỗng gạt nhặt bóng cây in trong bát.

Gió hè thổi tung mái tóc rũ trên bờ vai trắng.

Quét qua trái tim anh, ngứa ngáy.

Trì Liệt nuốt nước bọt, làm bộ như không có gì, đổi hướng nhìn.

Anh múc một muỗng chè, đưa lên miệng. Vị mát lạnh của nước bạc hà và ngọt ngào của hoa quế nhanh chóng át đi mùi đắng còn sót lại của thuốc.

Bao nhiêu năm qua.

Lần đầu tiên có người nhớ đến khẩu vị của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi