CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Cơn mưa thu đột ngột này cứ rơi mãi không dứt, thậm chí còn rơi ngày một lớn hơn.

Mọi người vội tìm chỗ trú mưa.

Vì không muốn phá vỡ cảnh quan sinh thái nên dưới chân núi Nam không có khu phục vụ, chỉ có vài ngôi nhà cũ bỏ hoang và mấy căn nhà gỗ trong rừng. Nhưng có còn hơn không, các thầy cô thảo luận rồi chia các lớp ra trú tạm ở từng nơi.

Lý Văn Chương dẫn các bạn đến một ngôi nhà bỏ hoang cũ.

"Vào trong đi! Mọi người cẩn thận, đừng để bị côn trùng hay chuột cắn nhé!"

Dụ Kiến và Thẩm Tri Linh đứng dưới mái hiên.

Nước mưa rơi xuống đất lạnh buốt, từng trận gió mạnh thổi tới làm người ta rùng mình.

Thẩm Tri Linh lẩm bẩm: "Trời sao thế này, dự báo thời tiết có nói hôm nay mưa đâu!".

Dụ Kiến an ủi cô nàng: "Chắc không mưa lâu đâu, có khi chốc nữa là hết đấy.".

Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang vọng giữa bầu trời xám xịt, rền vang khắp nơi, căn nhà cũ kỹ đung đưa trong gió lập tức rung rinh theo.

Giờ ngay cả Dụ Kiến cũng hơi chán nản: "Mưa to thật.".

Mỗi năm thành phố Bình Thành cũng có vài trận mưa, nhưng khác so với trên núi. Dù mưa to gió lớn cỡ nào, khi trú trong nhà vẫn sẽ không cảm thấy hề hấn gì.

Tuy nhiên lúc này dưới chân núi Nam, gió núi gào thét, mưa như trút nước. Những đám mây đen u ám che phủ bầu trời tối tăm mịt mù. Ánh sáng yếu ớt, khó nhìn rõ người đứng cách đó vài mét.

Dụ Kiến vẫn cố gắng nhìn, mãi cô mới chắc chắn cái bóng cao gầy đứng sát màn mưa kia chính là Trì Liệt.

Sao anh lại đứng đó?

Rõ ràng xung quanh không có ai, nếu đứng dưới mưa thì khi về nhất định sẽ bị ốm.

Dụ Kiến bỏ tay Thẩm Tri Linh ra.

Cô đi ngang qua đám bạn trú mưa dưới mái hiên, mỉm cười với Tiền Tư Vực rồi tiến về phía Trì Liệt.

"Anh làm gì vậy?"

Trong tiếng gió lẫn lộn, giọng nói cô bé bị gió thổi nhòa đi: "Mau vào trong đi, bên này còn chỗ mà.".

Trì Liệt nhắm mắt lại.

Vòng tay cỏ dại xanh trắng vẫn quấn quanh cổ tay, anh im lặng không đáp, cố làm ngơ giả vờ như không nghe thấy.

Mười mấy giây sau, cánh tay anh bị lay nhẹ: "Đi thôi.".

Vẫn cử chỉ dịu dàng quen thuộc, vẫn giọng nói vui vẻ sôi nổi ấy.

Chàng trai nắm chặt tay lại, ngón tay siết mạnh vào lòng bàn tay cố kìm nén ý nghĩ muốn bước theo cô gái.

Dụ Kiến vừa chạm lên cánh tay Trì Liệt thì lập tức bị anh giật mạnh ra.

Thậm chí anh còn không nhìn cô, chỉ đơn giản vung tay một cái, vô cùng khó chịu và mất kiên nhẫn.

Thái độ ghét bỏ như đang đối xử với người xa lạ vậy.

Dụ Kiến sững sờ: "Trì Liệt?".

Chuyện gì vậy?

Chỉ vừa mấy phút không gặp nhau thôi mà, sao đột nhiên anh lại tức giận như thế?

Dụ Kiến chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì Trì Liệt lập tức quay lại, mặt không chút biểu cảm, cũng không liếc cô lấy một cái, anh cứ thế đi thẳng về phía khoảng đất trống dưới mái hiên.

Bước chân vội vàng và gấp gáp.

Như thể đang trốn tránh cái gì đó.

Dụ Kiến càng bối rối hơn.

Cô quay lại, nhìn Tiền Tư Vực đang run sợ bên cạnh: "Ai làm anh ấy tức giận thế?".

Lúc đan vòng tay vẫn còn bình thường mà.

Tiền Tư Vực cười trừ một tiếng: "Tôi cũng không biết nữa.".

Cậu ta không dám thừa nhận đây có lẽ là lỗi của mình.

Dụ Kiến cũng chẳng hy vọng Tiền Tư Vực nói ra điều gì, cô nhíu mày nhìn bóng dáng Trì Liệt đang xa dần.

Sau khi tránh mặt cô, anh lại trở về dáng vẻ trước kia.

Cô độc, xa lánh tất cả mọi người.

Một tiếng sấm nổ vang trên đầu.

Dụ Kiến run lên, bỗng cảm thấy khang khác, cô ngước nhìn lên mái nhà: "Hy vọng căn nhà này vẫn ổn?".

Gió lớn quá, nó sẽ không bị thổi sập đấy chứ.

"Chắc sẽ ổn thôi." Tiền Tư Vực tự tin nói: "Đứng đây bao nhiêu năm rồi, sập sao được.".

Dụ Kiến gật đầu.

Cô nhìn Trì Liệt một cái, suy nghĩ một lát rồi quyết định không đi tới.

Hay là quay về thành phố rồi hỏi anh sau vậy.

Dụ Kiến đang nghĩ thế thì tiếng sấm thứ ba mạnh mẽ đánh xuống. Chói tai và lớn hơn hẳn hai lần trước, mặt đất dường như cũng rung chuyển theo.

"Rắc."

Trong tiếng sấm ầm ĩ, cô nghe thấy một âm thanh không rõ ràng.

Dụ Kiến giật mình: "Cẩn thận!".

Trong lúc cô hét lên thì một bóng đen từ dưới mái hiên lao đến.

Cô gái bỗng rơi vào vòng tay một người, không mềm mại nhưng chắc nịch, phảng phất vẻ cứng cỏi sau bao ngày chiến đấu với mưa gió.

Trì Liệt đặt Dụ Kiến xuống khoảng đất trống.

Anh quay đầu lại, thấy Tiền Tư Vực và hai ba bạn học khác vẫn đứng chết trân dưới mái hiên đã nứt thì lập tức nhíu mày: "Tránh ra!"

*

Cuối cùng, chuyến đi chơi mùa thu buộc phải dừng lại khi nhà trường huy động cảnh sát và xe cứu thương đưa học sinh trở về.

May mắn là dù bị sốc nhưng không có nhiều người bị thương. Tình hình cũng không nghiêm trọng, phần lớn chỉ bị trẹo cổ chân hoặc xây xát nhẹ do ngã xuống vì hoảng loạn.

Trường hợp nặng nhất có lẽ là Trì Liệt bị mảnh vỡ rơi trúng vào vai khi cố đẩy Tiền Tư Vực ra.

Vết thương cũng không quá nặng.

Nhưng anh vẫn được y tá bó bột, tay còn phải mang dây đeo.

Trong bệnh viện, Tiền Tư Vực run rẩy: "Đáng sợ quá! Cái nhà đó sập thật luôn á!".

Nếu không nhờ Trì Liệt, bây giờ có lẽ cậu ta cùng mấy học sinh xui xẻo kia chắc vẫn đang nằm dưới đống gạch đó rồi.

Dụ Kiến không để ý đến lời than thở của Tiền Tư Vực: "Trì Liệt đâu?".

Những học sinh không sao thì sẽ được xe buýt chở về trường, còn bị thương thì phải theo xe cứu thương đến bệnh viện.

Nên hai người không đi cùng nhau.

"Bên này này!" Tiền Tư Vực bị trầy ở mặt nên cũng theo đến bệnh viện: "Thầy Lý và anh Trì vẫn đang ở cùng nhau, không sao đâu."

Tiền Tư Vực dẫn Dụ Kiến đến phòng cấp cứu.

Vừa bước vào, đã đụng phải Lý Văn Chương đang đi ra.

Lý Văn Chương nhìn Dụ Kiến và Tiền Tư Vực, sau đó nghiêng đầu nhìn ra phía sau, ông hoảng hốt nói: "Trì Liệt đâu? Không ở cùng hai đứa à?!".

*

Trì Liệt nói vài câu với y tá phụ trách mình rồi rời khỏi bệnh viện một mình.

Ở thành phố vẫn chưa mưa mà chỉ âm u, vài đám mây đen cuồn cuộn quấn quýt.

Trì Liệt lên xe buýt, đổi tuyến ba lần, hơn một tiếng sau mới về đến căn nhà nhỏ có cây hòe trước sân.

Vai phải bị thương, tay phải cũng băng bó nên rất khó chuyển động.

Anh lấy chìa khóa, dùng tay trái mở cửa, phải thử mấy lần mới có thể cắm chìa vào ổ.

Trong sân im lặng không một bóng người.

Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua tán cây và giàn nho xào xạc.

Trì Liệt vào nhà, không dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng đến phòng ngủ quen thuộc, nặng nề ngã xuống giường.

Khác với chiếc giường ấm áp mềm mại ở viện phúc lợi, dù đã rời khỏi nhà họ Sầm nhưng giấc ngủ của Trì Liệt cũng không khá hơn là mấy. Anh chỉ trải một tấm chăn mỏng lên chiếc giường đầy lò xo, nếu không thì sẽ cộm rất khó chịu, không thể ngủ được.

Động tác quá mạnh khiến vai nhói lên.

Trì Liệt cũng không để ý.

Anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi dậy.

Chắc là sắp có mưa, gió lớn quá, căn nhà cũ kỹ và âm u, nếu không đóng cửa sổ thì đêm đến sẽ lạnh lắm.

Trì Liệt đứng dậy, bước đến cửa sổ.

Anh vừa đưa tay ra định đóng cửa thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cô gái đang ngồi lay hoay trên tường, chuẩn bị nhảy xuống.

*

Không thấy Trì Liệt đâu, Lý Văn Chương hoảng đến nỗi mặt mày tái mét, sau khi hay tin anh đã rời bệnh viện, ông định bắt taxi đi tìm.

Nhưng bị Dụ Kiến và Tiền Tư Vực ngăn lại.

Sau đó Dụ Kiến đã lặng lẽ tới đây một mình.

Tuy Trì Liệt bị thương nhưng với tính cách cố chấp của anh, tự xử lý có khi lại tạo thêm rắc rối, đúng là làm người ta lo lắng không yên.

Hơn nữa…

Cô cũng muốn hỏi, tại sao hôm nay anh lại không vui?

Rẽ vào ngõ nhỏ, đến căn nhà có cây hòe nhô ra.

Dụ Kiến gõ cửa một lúc nhưng không có động tĩnh gì. Lo Trì Liệt gặp chuyện nên cô nhìn quanh rồi xếp vài viên gạch chồng lên nhau, cẩn thận trèo lên bức tường lởm chởm.

May là bức tường này không quá cao, chứ nếu là bức tường cao gấp đôi ở viện phúc lợi thì Dụ Kiến đã không thể leo lên được rồi.

Cô vừa mới trèo lên, còn chưa kịp nhảy xuống.

Thì cửa sổ đã lịch kịch mở ra.

"Cô tới đây làm gì?" Trì Liệt rũ mắt, che đi cảm xúc bên trong, lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi.".

Đừng tìm, đừng nói chuyện, cũng đừng gieo thêm hy vọng cho anh.

Hãy coi mùa hè này là một giấc mơ đẹp không có thật, tỉnh dậy rồi thì anh và cô không còn liên quan đến nhau nữa.

Thế sẽ tốt hơn.

Đó là điều tốt nhất.

Trì Liệt lạnh lùng nói rồi đưa tay định đóng cửa sổ lại.

Anh ép bản thân cố gắng rời mắt khỏi bóng hình mảnh mai trên tường, nhưng sau đó lại nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cô gái.

"Trì Liệt." Dụ Kiến run rẩy: "Tôi... không xuống được.".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi