CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Vì lần đầu đại diện làm việc này nên cậu ta không thành thạo lắm, giọng vẫn còn run run.

Trì Liệt cũng không hề có kinh nghiệm.

Anh đã quen với việc giữ khoảng cách với các bạn nên hơi sững sờ, cho đến khi Dụ Kiến dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái, Trì Liệt mới đưa tay nhận lấy.

Vẫn nhíu mày, cũng chẳng nói cảm ơn.

Nhưng đại diện không để ý lắm, thấy Trì Liệt nhận bài, cậu ta vội vàng thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt còn hơi phấn khích, nụ cười ngại ngùng: "Vậy tôi đi đây!"

Sau đó vui vẻ ôm chồng bài kiểm tra vào lớp.

Chẳng thấy thái độ Trì Liệt dịu đi chút nào.

Anh dùng hai ngón tay cầm tờ giấy mỏng manh, quay sang Dụ Kiến: "Ý là sao?".

Đuôi mắt chàng trai cong lên, đôi mắt đen hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên pha lẫn lạnh lùng thường ngày.

Dụ Kiến mím môi.

Hơi muốn cười, cô hạ giọng, nói khẽ với anh suy đoán ban nãy chưa kịp nói: "Mấy món đồ ăn vặt đó có thể do bọn họ để vào đấy.".

Bọn họ.

Trì Liệt nghĩ một lúc rồi mới hiểu ra, đại từ này là đang ám chỉ các bạn trong lớp.

Anh không khỏi nhướng mày: "Không thể nào.".

Bọn họ sợ anh như thế nào, Trì Liệt rõ như ban ngày. Mặc dù không nói ra nhưng anh vẫn nhớ buổi đầu tiên bước vào lớp, sự im lặng cùng tiếng xì xào bàn tán hay tràng vỗ tay cô độc khi Lý Văn Chương công bố thứ hạng.

Thậm chí suốt chuyến đi chơi, ngoài Dụ Kiến và Tiền Tư Vực ra, cũng không ai chủ động nói chuyện với anh cả.

Rõ ràng bọn họ muốn tránh xa anh nhất có thể.

Vậy nên, sao bỗng nhiên lại nhét đồ ăn vào ngăn bàn chứ?

Trì Liệt không do dự, lập tức phủ nhận.

Dụ Kiến chớp mắt, cô không cãi lại mà chỉ gật đầu hùa theo: "Vậy có thể là của Tiền Tư Vực, anh đã cứu cậu ấy mà.".

Khóe miệng Trì Liệt giật nhẹ: "Trẻ con quá.".

Không hiểu nổi hành động của Tiền Tư Vực, anh định sau khi về lớp sẽ bảo cậu ta mang hết đống đồ bừa bộn ấy vứt đi.

Trì Liệt nghĩ cũng hay đấy.

Nhưng Lý Văn Chương không cho anh cơ hội đó.

Chuông tiết hai chưa reo mà Lý Văn Chương đã từ ngoài cửa bước vào, đứng trên bục giảng nở nụ cười toe toét.

"Về chỗ, về chỗ đi các em." Lý Văn Chương vừa xua học sinh về chỗ vừa ho một tiếng: "Chiếm thời gian nghỉ của các em rồi, thầy nói chút xíu chuyện quan trọng thôi.".

Nói xong, ông liếc nhìn ra cuối lớp.

Trì Liệt bắt gặp ánh mắt của Lý Văn Chương, anh chỉ vô cảm nhìn lại.

Cần phải làm vậy sao?

Anh nghĩ.

Rồi lại giống như mọi khi, sẽ không ai đáp lại cũng như vỗ tay đâu, không khí lúng túng như thế.

Đúng như dự đoán, Lý Văn Chương ho một tiếng rồi bắt đầu nhiệt tình ca ngợi hành động dũng cảm cứu người của Trì Liệt trong chuyến đi vừa qua, sống động như giáo viên dạy Ngữ Văn vậy.

Lý Văn Chương nói mãi đến mười phút sau khi đã vào tiết hai, ông mới tỏ vẻ tiếc nuối dừng lại: "Bây giờ chúng ta dành một tràng pháo tay cho Trì Liệt nào!".

Khóe miệng Trì Liệt khẽ giật.

Đã chuẩn bị tinh thần sẽ chỉ có mình Dụ Kiến vỗ tay, anh lạnh nhạt cúi đầu xuống.

Thế nhưng sau đó...

Tiếng vỗ tay vang dội như muốn lật tung cả trần nhà vang lên.

*

Tiết tiếp theo là tiết Thể Dục, sau khi chạy hai vòng quanh sân. Giáo viên cho cả lớp tự do hoạt động.

Tiền Tư Vực thò đầu ra nhìn khắp nơi: "Anh Trì đâu rồi nhỉ?"

"Vừa tan học là thấy anh ấy đi ra ngoài luôn, chắc là ngại lắm!”, Tiền Tư Vực nghĩ một lúc rồi tiếp tục luyên thuyên: “Nếu là tôi thì tôi cũng ngại, nhìn xem, đối xử tốt như thế mà! Cả lớp cùng nhau cho đồ ăn vào ngăn bàn, đó giờ có ai được vậy đâu!"

Dụ Kiến không kìm được nhìn chàng trai thêm một lần: "Thật á?"

Cô tưởng chỉ có nửa lớp làm thế thôi là quá đủ rồi.

Tiền Tư Vực gật đầu: "Nên làm mà!"

Cậu ta đến sớm nhất nên chứng kiến hết quá trình mọi người cho đồ ăn vào ngăn bàn của Trì Liệt.

"Thật ra anh Trì là người rất tốt, chỉ là trước đây... ừm, lúc nào cũng cau mày, nên trong có vẻ xấu tính thôi.” Tiền Tư Vực nghĩ một lúc lại nói thêm: “Tôi nghĩ anh ấy nên cười nhiều hơn! Như vậy mọi người sẽ không còn sợ hãi nữa!"

"Nhưng cậu đừng nói mấy lời này với anh Trì nhé!" Sau đó, mặt Tiền Tư Vực lập tức trắng bệch: "Tôi không muốn bị đánh đâu..."

Dụ Kiến cắn môi, nghe đến đây cuối cùng cô cũng không nhịn được mà cười phá lên: "Tôi sẽ không nói đâu."

Trong lúc tự do hoạt động, thầy giáo sẽ không quản lý học sinh.

Dụ Kiến ngồi trên sân một lát rồi tìm cơ hội lẻn về lớp.

Quả nhiên Trì Liệt đang ở bên trong.

Vì ngồi hàng cuối cùng nên Dụ Kiến vừa bước vào lớp đã thấy anh hơi khựng lại, sau khi thấy cô hình như mới thoải mái hơn một chút.

Anh vẫn giữ nét mặt vô cảm, cúi đầu tiếp tục vẽ vời trên giấy.

Dụ Kiến không làm phiền Trì Liệt, cũng không để ý anh không chào cô.

Trong lớp không có ai, cô đi thẳng đến bên cạnh anh, kéo ghế ngồi xuống: "Cái này có ngon không?" Cô hỏi rồi chỉ vào gói bánh quy trong ngăn bàn.

Trì Liệt cúi xuống nhìn một cái, lạnh lùng đáp: "Không biết."

Sau khi xác nhận đống đồ ăn này thực sự là do các bạn trong lớp mang tặng, anh chưa từng chạm vào dù chỉ một lần.

Dụ Kiến ồ lên, cầm gói bánh, xé ra, lấy một miếng nhỏ cho vào miệng cắn thử.

"Ngon lắm, rất ngọt." Cô lấy thêm một miếng nữa đưa sang cho Trì Liệt: "Anh muốn thử không?"

Đầu ngón tay trắng muốt của cô gái đưa ra trước mặt, Trì Liệt cảm thấy cổ họng mình giật nhẹ: "Cầm đi."

Giọng điệu rất khó chịu.

Nhưng Dụ Kiến không hề tức giận.

"Anh làm gì vậy." Cô nói nhỏ: "Vẫn còn giận họ à?"

Trì Liệt im lặng một lúc: "Không."

Anh trả lời rất ngắn gọn.

Vốn Trì Liệt không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, bọn họ không chủ động làm phiền thì anh cũng sẽ không để ý đến.

Ban đầu anh nghĩ mọi chuyện sẽ kéo dài như thế mãi, ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Làm anh cảm thấy không quen lắm.

Dụ Kiến ngồi bên cạnh, thấy chàng trai hơi nắm tay lại, thoáng chốc tờ giấy đã bị nhàu nát.

Cô cắn môi: "Trước đây là lỗi của họ."

Dụ Kiến không bênh vực Tiền Tư Vực và mọi người.

Dù sao đó cũng là sự thật, rõ ràng Trì Liệt không làm gì nhưng vẫn bị mọi người vô cớ xa lánh và kỳ thị.

Trì Liệt hơi sửng sốt, không ngờ Dụ Kiến lại nói vậy.

Cô gái ngồi bên cạnh cười lên: "Bây giờ bọn họ đã thức tỉnh rồi, anh tha thứ đi nha?"

Hôm qua thì mưa to gió lớn, nhưng hôm nay trời đã sáng rồi.

Những đám mây trôi nổi trên bầu trời in bóng trong đôi mắt trong veo của cô gái, khi gió thổi qua, vầng sáng lung linh sóng sánh mở ra đầy lưu luyến.

Ánh mắt Trì Liệt hơi tối lại: "Tại sao?"

Anh không cảm thấy cần phải làm như vậy.

Dù sao trước đây mọi chuyện cũng đã như thế, anh quen rồi.

Dụ Kiến biết Trì Liệt sẽ hỏi.

Nên cô đã chuẩn bị kĩ câu trả lời, không hiểu sao cứ cảm thấy như đang dỗ trẻ con ấy, hơi ngượng một chút.

Mặc dù trong lớp không có ai khác nhưng cô vẫn hơi nghiêng người về phía Trì Liệt, hạ thấp giọng, thì thầm vài câu bên tai anh.

Buổi sớm tháng Chín.

Chim bay qua bầu trời, đánh rơi vài sợi lông lên đầu vai hồng hồng của chàng trai, nhẹ nhàng cọ xát.

Anh lúng túng nghiêng đầu qua, ho một tiếng, cố che đi sự nóng bừng trên khuôn mặt.

"Được rồi."

Cuối cùng, Trì Liệt lẩm bẩm: "Lần sau sẽ không vậy nữa"

*

Sau tiết Thể dục, Tiền Tư Vực vui mừng phát hiện Trì Liệt không những không vứt mấy đồ ăn vặt đó đi, mà còn để lại một gói bánh quy đã ăn được một nửa trên bàn.

Cậu ta hồn nhiên chạy đến bên Trì Liệt, vỗ ngực bảo đảm: "Anh Trì, cái mạng nhỏ này của em là do anh cứu lại! Sau này anh chỉ đâu em đánh đó, tuyệt đối không hai lời!"

Trì Liệt liếc anh ta một cái, rồi im lặng lấy thêm một miếng bánh nữa.

Các bạn khác không thân với Trì Liệt nên không dám chạy đến giống như Tiền Tư Vực, nhưng mấy học sinh được giúp đỡ hôm trước vẫn tới cảm ơn.

Buổi chiều tan học, một bạn nam đã lấy hết can đảm chủ động đi tới, nói muốn thay Trì Liệt trực nhật tuần này.

Ban đầu Trì Liệt định từ chối.

Nhưng nhớ lại lời Dụ Kiến nói, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Phiền cậu rồi."

Sau khi ra khỏi trường, Trì Liệt vừa đến bãi phế liệu thì đã bị Ngô Thanh Quế tức giận cầm chổi đuổi ra ngoài, còn suýt đánh trúng vai anh: "Cút ra ngoài mau! Mỗi đi chơi thôi mà cũng biến thành bộ dạng như vậy! Trước khi lành thì đừng có xuất hiện trên phố! Không tôi đập cho gãy chân đấy!"

Trì Liệt chỉ có thể cúi đầu quay về nhà.

Tay trái còn mang bánh Ngô Thanh Quế vừa làm cho xong.

Sau khi ăn cơm tối, Trì Liệt rửa bát rồi ngồi vào bàn học.

Vì đã làm gần hết ở trường nên anh làm bài khá nhanh, anh với tay lấy một tờ giấy nháp từ chồng giấy Bùi Thù vừa xem hôm qua, chuẩn bị viết tiếp phần còn lại.

Anh cứ cầm bút chì mãi mà không hề cử động.

Sau một lúc, đến khi trời tối om nhưng trên giấy vẫn không xuất hiện thêm dòng chữ nào.

Trì Liệt thở dài.

Hôm nay anh cứ thấy bứt rứt bất an, không viết được dòng code nào nên chỉ đành đậy nắp bút, đứng dậy đi rửa mặt.

Nước lạnh văng vào mặt, Trì Liệt lấy mu bàn tay quệt qua, dựa một tay lên thành bồn ngẩng đầu nhìn vào gương.

Vẻ mặt của chàng trai trong gương lạnh lùng, đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe miệng nhăn nhó, đôi mắt đen láy, lạnh lùng và khinh thường.

Trì Liệt nhìn chằm chằm vào gương.

Nhớ lại lời Dụ Kiến nói hôm nay.

"Tôi chỉ mong anh có thể vui vẻ hơn một chút, đừng cau mày suốt như thế.” Giọng cô gái nhẹ nhàng, mắt môi cười cong cong: " Trì Liệt, anh biết không, lúc anh cười lên trông đẹp trai lắm đấy."

Trì Liệt thử nâng khóe môi.

Chàng trai trong gương cũng mỉm cười theo, nụ cười gượng gạo, có vẻ ngượng ngùng và khó coi.

Thật không biết cô gái đó khen kiểu gì.

Trì Liệt nghĩ.

Anh nhìn bản thân trong gương, sau một hồi, khóe miệng lại nhẹ nhàng nhếch lên.

Nhưng chỉ cần cô thích là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi