CHO DÙ LÀ KHỔNG TƯỚC CŨNG BỊ VU GIÁO SƯ ĂN SẠCH

Tháng năm ở Vũ Hán nóng như thiêu, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, không khí khô nóng không chừa chỗ nào, mồ hôi dán ở trên người.

Hứa Duy đi công tác năm ngày, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, tới xưởng in ấn, gặp tác giả ký kết hợp đồng. Buổi chiều ngày cuối cùng đàm phán xong mọi chuyện, hẹn bạn ra ngoài ăn cơm.

Cô đáp lại vài câu, lái xe về khách sạn, dọc đường điện thoại gọi tới không ngừng, tin nhắn Wechat vang lên không dứt. Avatar của người nào đó hiển thị 99 vòng trong màu đỏ.

Cô liếc mắt nhìn, điều hòa trong xe điều chỉnh ở nhiệt độ bình thường trong phòng, cô ảo não kéo kéo váy, yêu cầu lái xe giảm nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút.

Bác tài là người tầm hơn 40 tuổi, mồ hơi thuận theo cổ áo chảy xuống, ướt một mảng. Ông ho nhẹ một tiếng, dùng tiếng phổ thông không chuẩn, thấy cô tỏ vẻ thờ ờ với di động không ngừng vang lên, tới tận khi nó ngừng vang lên mới mở miệng hỏi lại lần nữa.

“Cô gái, bạn trai hả?”

Hứa Duy một tay chống cằm, trên người mặc chiếc áo sơ mi lụa mỏng, cổ áo hơi thấp, da thịt trắng như ngọc. Trời nóng, trên mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng ngời.

Trên cổ tay tinh tế, có đeo một chiếc lắc tay, trắng muốt, cô cười khẽ, “Bác tài làm sao mà biết?”

“Người trẻ tuổi các cháu, nếu như không thích người ta, sớm đã cho vào danh sách đen rồi, làm gì có chuyện để cho điện thoại như muốn nổ tung.”

Ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn ánh nắng chói chang trên đường, xe chạy qua vũng nước, nước bắn tung tóe lên không trung. Người tài xế tiếp tục nói: “Cãi nhau có phải không, chú thấy cháu cũng hết giận rồi, tha thứ cho cậu ấy đi. Bao dung lẫn nhau hai người mới có thể tiến xa hơn.”

Bộ dáng bác tài giống như người từng trải, công việc của ông tiếp xúc với rất nhiều người, cũng gặp được rất nhiều chuyện xảy ra, bản thân lại là người từng trải, về lý mà nói chuyện tình cảm đối với ông rất dễ nhận ra còn là chuyên gia trong những việc như vậy.

Kỳ thực Hứa Duy đã chiến tranh lạnh với Vu Thế Châu được mấy ngày rồi, không trả lời tin nhắn Wechat, điện thoại không nhận. Tức giận qua đi, không khỏi nhớ tới những chuyện tốt anh làm. Nhưng trong lòng phiền muộn không biết nói như thế nào, đối với ai cũng khó mở miệng nói ra.

Nói với ông bà, nhất định bọn họ sẽ đau lòng, chuyện như vậy cũng không có cách nào nói với bạn bè. Nói vài câu với bác tài, dốc bầu tâm sự với ông, “Không phải, bác tài, lời anh ấy nói không đáng tin, nhận lời xong mỗi lần đều lừa cháu.”

“Lừa cháu chuyện gì? Cậu ta ở bên ngoài có người khác, hay là hút thuốc, uống rượu, nghiện ngập, đến chết cũng không thay đổi. Hay là giúp mẹ chồng bắt nạt cháu?”

Hứa Duy sững sờ, những ham muốn bất lương Vu Thế Châu đều không có, cuộc sống của anh rất trong sạch. Bạn bè của anh cũng rất tốt, trong sạch, phóng khoáng như con người anh, điều này rõ như ban ngày.

Bác tài từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, “Chỉ cần không phạm phải vấn đề lớn, không ai là hoàn hảo cả, ai ai cũng có tật xấu. Mấy cô gái các cháu theo đuổi thần tượng, những thần tượng đó trốn thuế, nghiện heroin vẫn có thể tiếp tục thích, nhưng đối với người thân bên cạnh mình có cần thiết phải hà khắc như vậy.”

Bác tài này có thể giãi bày tâm sự, vừa nhiệt tình lại hiểu chuyện, tới cửa khách sạn, Hứa Duy nhanh chóng nhảy ra ngoài. Chuyện đầu tiên vào phòng, chính là mở điều hòa.

Tắm sạch sẽ bụi bẩn và môi hôi trên người, lúc bước ra điện thoại cũng không đổ chuông. Mặc dù không để ý tới người ta, thế nhưng tin nhắn xin lỗi trên Wechat Vu Thế Châu gửi tới cô đều xem.

Đầu ngón tay trượt mấy lần cũng không tới dòng cuối, thực ra những lời bác tài nói với cô, cô cũng có tiếp thu, bây giờ nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới, ngọn lửa trong lòng không hiểu sao lại bùng cháy.

Vu Thế Châu chết tiệt lại có thể làm ra những chuyện như vậy với cô, rõ ràng lúc trước anh đã đáp ứng cô chuyện tiến vào tử cung, nhưng sau đó xuýt chút nữa hại chết cô. Mặc dù không cẩn thận bắt tinh vào trong .

Nhưng rõ ràng anh nói sẽ xuất tinh ra bên ngoài, nhưng lại không ngừng ở trong huyệt đạo của cô va chạm, khuấy động mọi ngóc ngách, loại cảm giác bụng dưới vừa trướng, vừa đau như bị xé rách đã qua mười ngày, cô vẫn còn nhớ rõ.

Nghĩ tới đây, bụng lại cảm thấy co rút, đau đớn, làm tình tới trình độ kịch liệt như vậy, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị anh làm cho chết đi sống lại. Hứa Duy càng nghĩ càng giận, tức giận đánh tay lên giường.

Coi người đang đánh là anh, khi đó người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là anh, cho nên sáng sớm ngày hôm sau liền quay về Hứa gia. Ở công ty cần một chủ biên phải đi công tác, cô chủ động muốn đi.

Anh không thể để cô yên tĩnh hay sao? Nhất định phải khuấy đảo cảm xúc của cô, một lần lại một lần nhắc nhở cô tới ngày đó làm tình tới trình độ chết đi sống lại. Hứa Duy vừa giận vừa xấu hổ.



Cũng ghét chính bản thân mình, loại cảm giác đó không thể nào nói rõ, quấn chặt trong lồng ngực khiến người ta không thoải mái.

Mặc dù Vũ Hán như một cái lò lửa, nhưng địa điểm vui chơi lại rất nhiều, bạn đại học biết cô tới đây, nhân dịp cuối tuần còn đặc biệt dẫn cô đi chơi. Trời nóng như thiêu, đi công viên nước là thích hợp nhất.

Hứa Duy mặc chiếc áo bơi liền thân, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, da dẻ trắng như tuyết. Lôi kéo bạn chụp ảnh, gửi lên nhóm.

Ở công viên chơi điên cuồng cả ngày, ngâm nước nhiều đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, cự tuyệt mấy người đàn ông tiến tới muốn xin phương thức liên lạc.

Ăn xong trở về, mới phát hiện gửi tin nhắn cho bạn bè từ sáng, điện thoại cả ngày đều yên lặng. Cô còn đang nghĩ, sao anh lại yên lặng như vậy, vừa về tới cửa phòng điện thoại liền vang lên.

Chiến tranh lạnh mười ngày, cô gần như đã hết giận, thong thả nhận điện thoại. Đầu bên kia không ngờ cô lại nhận điện, đại khái cứ để điện thoại thông, tự nhiên hướng về phía điện thoại chuẩn bị tâm lý.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô truyền tới, trong nháy mắt trở nên trầm mặc, thở nhẹ một hơi, cẩn thận nói: “Duy Duy?”

Cô hờ hững ừ một tiếng, đầu bên kia dường như có vẻ tủi thân, “Em rốt cuộc cũng chịu để ý tới anh.”

Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Hứa Duy ảo não giật giật đệm sô pha, giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn. Giống như móng vuốt mèo cào, cào ở trong lòng khiến người ta ngứa ngáy.

Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, vô ý thức nện ở trên đùi, mím môi nói: “Có việc?”

Không có chuyện gì, chỉ là nhớ cô, rất nhớ. Nhưng lần này anh biết mình phạm phải tội ác tày trời, đắn đo rất lâu, cuối cùng nói: “Khi nào em về, anh tới đón em?”

Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu như vậy, chỉ sợ cô từ chối, sớm biết sẽ có ngày hôm nay từ đầu không nên làm như vậy. Hứa Duy suýt chút nửa thốt lên là ngày mai, nhưng kiềm chế lại, vẫn phải chiến tranh lạnh với anh.

Hừ, cô lạnh lùng nói: “Còn chưa biết.”

Đầu bên kia không nói gì, có lẽ không biết nên nói gì mới tiếp tục không khiến cô tức giận. Im lặng rất lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Duy Duy, anh sai rồi.”

Hứa Duy nhanh chóng cúp điện thoại, hít sâu một hơi, sau đó mới bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, Hứa Duy từ sáng sớm đã ngồi trên máy bay chuyển từ một cái lò lửa này sang cái lò khác.

Khi máy bay hạ cánh, Hứa Duy dự định gọi taxi, mới vừa ra khỏi nhà ga đã nhìn thấy người đàn ông nào đó đứng đợi cô.

Anh mặc bộ đồ ở nhà, áo T-shirt thoải mái, quần soóc tới đầu gối, đi đôi giày thể thao. Tràn ngập hơi thở thanh xuân, chưa từng thấy Vu Thế Châu ăn mặc như vậy.

Vẻ mặt lạnh lùng xa cách, mấy cô gái bên cạnh nhìn anh mặt ửng hồng lên, Hứa Duy hừ một tiếng, chỉ mặc như vậy đừng hòng lấy lòng cô.

Anh giống như cảm giác được ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô , đôi mắt gợn sóng, nhẹ nhàng bước tới gần. Hứa Duy chán ghét bộ dáng tới xin lỗi còn tỏ vẻ tiêu sái của anh.

Tới gần mới phát hiện ra, khóe mắt anh thâm quầng, dường như là không có ngủ ngon giấc. Tuy rằng buổi sáng, sân bay vẫn nóng như thiêu như đốt, mồ hôi như hạt đậu từ sườn mặt trắng nõn lăn xuống phía dưới, cổ áo ướt đẫm.

Anh tiếp nhận đồ trong tay cô, Hứa Duy không nhịn được hỏi, “Anh tới lúc nào?”

“Vừa mới tới.” Giọng nói khàn khàn.

Cô không biết, cô thờ ơ với anh, anh chỉ có thể tới công ty cô, hỏi đồng nghiệp của cô, khi nào cô quay về. Nhưng không biết được ngày giờ chính xác, cho nên đã ở đây chờ cô ba ngày rồi.

Buổi sáng đợi bốn tiếng, xác định không có người mới quay về trường học, cứ như vậy mấy ngày, suýt chút nữa thì trở thành người nổi tiếng ở sân bay . Ở dưới ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Vu Thế Châu nhanh chóng dẫn cô rời khỏi nhà ga.



Có người tới đón, cô cũng sẽ không khác người tự mình rời đi, hống hồ người này còn là chồng cô, nhưng. . .

“Đưa em về Hứa gia.”

Cô vừa thắt dây an toàn, vừa thờ ơ nói. Tay nắm vô lăng của Vu Thế Châu xiết chặt, ngay lập tức nhận lời.

Dọc đường đi đều yên lặng, Hứa Duy không muốn nói chuyện, đầu hướng ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt khép lại dường như đang ngủ. Vu Thế Châu vừa lái xe, vừa tranh thủ ngắm cô, tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn.

Xe chậm rãi dừng ở trước cổng biệt thự Hứa gia, Hứa Duy ngủ rất ngon, Vu Thế Châu cũng không gọi cô dậy. Hơi nghiêng đầu, tóc được cắt tỉa gọn gàng, dán ở trên làn da trắng như sứ.

Mí mắt hơi nhếch lên, đôi con ngươi lẳng lặng, mắt có tơ máu hơi đỏ lên, đường viền đuôi mắt tinh tế, môi khẽ động. Xa xa truyền tới tiếng sáo, Hứa Duy tỉnh ngủ.

Cô nhẹ nhàng xoa mắt ngồi dậy, lau đi mồ hôi trên trán, nhưng lại không có. Cũng không có ý định nói chuyện với anh, cầm lấy túi xách xuống xe, anh đã nhấc hành lý của cô ra ngoài.

Hứa Duy xoay người muốn vào cửa, cuối cùng Vu Thế Châu không nhịn được nữa, dè dặt tiến lên một bước cố chấp giữ chặt cô, giọng nói khổ sở, “Duy Duy, nếu như em không còn giận anh nữa, thì nói với anh, anh tới đón em có được hay không?”

Trước khi phạm sai lầm, anh còn thề son sắt đảm bảo sẽ không có lần sau, lần này mặc dù biết nhận sai, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có lần sau, Hứa Duy rất nghi ngờ thái độ của anh.

Cô tức giận lườm anh, nhanh chóng chạy và nhà. Dù sao mỗi lần anh giải thích đều bị cô đánh gãy, tuyệt đối không muốn nhớ lại bất kỳ việc gì xảy ra ngày hôm đó.

Ở Hứa gia, Hứa Duy vẫn sai khiến Vu Thế Châu vòng vòng, đi làm cần anh đưa, tan làm cần anh đón, chẳng qua dưới ánh mắt mong chờ của anh không thèm cùng anh về nhà.

Tới Hứa gia cũng không mời anh vào nhà ngồi, để anh ở bên ngoài sống chết đợi. Dưới ánh nắng buổi chiều gay gắt, ve sầu ở dưới những tán cây không ngừng kêu gào, nóng như thiêu như đốt, bên ngoài không thấy một bóng người.

Hứa Duy đi ra lại đi vào, ở sau cánh cửa cao giọng nói: “Cháu về rồi.”

Bà nội Hứa không để ý tới cô , vẫn luôn nhìn quản gia, quản gia hiểu ý, thấp giọng nói: “Vẫn đợi ở bên ngoài, nắng to như vậy, ngày nào cũng đợi.”

Bà nội Hứa nghe thấy những lời này liền nhíu mày, lúc trước Hứa Duy về nhà, còn tưởng rằng Thế Châu bắt nạt cô , cũng mặc kệ cô ở lại nhà. Hỏi cái gì cũng không nói, bây giờ mỗi ngày đều bắt người ta đưa đón, đó chính là thái độ nhận sai.

Duy Duy sao còn có chấp, bà nói: “Ra ngoài gọi Thế Châu vào .”

Xoay người tới phòng khách, “Duy Duy, cháu và Thế Châu có chuyện gì?”

Động tác ăn dưa hấu của Hứa Duy ngừng lại, nước dưa trào ra khóe miệng, tỏ vẻ không sao, “Không có a. Có thể có chuyện gì chứ.”

Bà nội Hứa bèn nói : “Giận cũng đủ rồi, Thế Châu mỗi ngày đều đứng ở ngoài cửa đợi cháu lâu như vậy, trời còn nóng như vậy, cháu một chút cũng không đau lòng cho chồng mình sao.”

Hứa Duy không nói gì, bà nội căn bản cái gì cũng không biết. Mặc dù cô đã hết giận, nhưng cũng không dễ dàng thỏa hiệp, “Cháu không bắt anh ấy đợi.”

Bà nội Hứa cầm gối suýt chút nữa đánh người “Trong lòng người ta có cháu mới cam tâm tình nguyện chịu đắng chịu khổ, có gì khiếm khuyết cũng phải biết đường bỏ qua, hỏi cháu cũng không nói. Vợ chồng không thể như vậy.”

Hứa Duy chu mỏ, quản gia đã dẫn Vu Thế Châu vào nhà. Bà nội Hứa giống như nhìn thấy cháu trai ruột, lôi kéo người ta, mời anh ăn dưa.

Vu Thế Châu nhìn Hứa Duy, bộ dáng giống như cô không gật đầu, anh sẽ không dám động. Hứa Duy không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của anh, đẩy đĩa hoa qua tới gần chỗ anh.

Bà nội Hứa cười nói: “Thế mới đúng. Cơm nước xong xuôi, hai con nhanh chóng về nhà, mới cưới nhau có một năm, luôn cư xử chả ra làm sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi