CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


 
“Bọn anh sẽ đi lấy nước ngay bây giờ.’’
 
Vừa mới hết tiết học, Thời Cấm đã nhận được tin nhắn QQ của Lương Hòa.
 
Xem ra lương tâm của anh ta đã trỗi dậy cho nên tiếng chuông vừa reo đã vội vàng báo cáo thông tin cho cô biết.
 
“Tốt, đã nhận được.’’
 
“Lâm Tịch, đi lấy nước.’’
 
“Không được, tớ còn phải làm bài tập, cậu đi một mình đi.’’ Lâm Tịch từ chối.
 
Không thấy cô bây giờ vẫn phải thoăn thoắt làm bài tập sao.
 
Thời Cấm nhìn tớ giấy còn khoảng sáu mươi phần trăm trắng tinh trước mặt cô.
 
“Vậy được, tớ sẽ lấy nước cho cậu.’’
 
Vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng cầm lấy bình nước của mình và Lâm Tịch rồi đi ra ngoài.
 
Phòng nước nằm ở ngay phía sau phòng học của bọn họ, khoảng gần hai phút sau, quả nhiên đã nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Hoài và Lương Hòa đang bước về phía này.
 
Cô giả vờ mở bình nước nóng bắt đầu lấy nước.
 
“Hi, thật là trùng hợp.’’ Lương Hòa cũng làm ra vẻ vô tình gặp gỡ chào hỏi với cô.
 
Thời Cấm cũng mỉm cười phối hợp với anh, “Đúng vậy, thật là trùng hợp.’’
 
Kỷ Hoài đi tới bình nước bên cạnh, mở vòi nước lấy nước.
  
"Phải rồi, đừng quên tối nay nha, chúng ta phải làm thật tốt.’’
 
“Em biết rồi, em sẽ không quên.’’
 
Thời Cấm và Lương Hòa mải mê nói chuyện với nhau cho nên không hề để ý tới nước trong bình đã sắp tràn mà bàn tay cô vẫn còn giữ lấy chiếc bình.
 
“A.’’ Thời Cấm đột nhiên hét lên một tiếng.
 
Một là bởi vì nước sôi đã văng đến mu bàn tay, hai là bàn tay cô bất thình lình bị người gạt ra.
 
“Bốp.’’
 
Cốc nước vốn dĩ được đặt dưới vòi nước rơi bộp xuống đất, nước bóng bỏng ào ạt từ bên trong chảy ra ngoài.
 
Mu bàn tay Thời Cấm bị nước sôi làm cho đỏ bừng một mảng, trong nháy mắt kích thích đến tuyến lệ khiến hốc mắt cô vô thức trào dâng ánh lệ.
 
“Khi rót nước còn không biết phải cẩn thận trông chừng sao, thế mà còn mải mê nói những lời nhảm nhí."
 
Vẻ mặt Kỷ Hoài hoàn toàn trầm xuống, âm thanh cao thêm mấy tông tựa như gió thổi báo giông tố sắp đến*.
 
Làn nước lạnh như băng đổ lên mu bàn tay nóng bỏng làm dịu đi các giác bỏng rát nơi vết phỏng.
   
  *
  
Thời Cấm cảm thấy bàn tay mình dường như cũng không quá đau như tưởng tượng.
 
Kỷ Hoài đang dựa sát rất gần với cô, cả người cô gần như được anh ôm vào trong vòng tay, phía sau là lồng ngực gầy gò nhưng vô cùng rắn chắc của người đàn ông, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phảng phất tỏa ra từ người anh.
 
Thời Cấm theo bản năng nghiêng đầu nhìn Kỷ Hoài.
 
Anh khẽ cúi người xuống, đầu kề sát vào vả vai cô, đứng ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy đôi mắt và gò má thanh tú của anh, hai hàng lông mày như muốn vặn chung một chỗ, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt hoàn toàn u ám nhưng vẫn thấp thoáng sự quan tâm.
 
Kỷ Hoài dường như không nhận ra được cô đang nhìn mình, bởi vì tất cả sự chú ý của anh lúc này đều đang đặt ở trên mu bàn tay cô.
 
Những giọt nước mặt vẫn còn đọng lại trong hốc mắt đột nhiên rơi xuống trên cánh tay Kỷ Hoài, nhanh chóng thấm vào trong lớp áo sơ mi anh.
 
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Kỷ Hoài khẽ lóe lên một tia sáng nhạt.
 
Anh đột nhiên buông bàn tay cô ra rồi lùi về sau mấy bước.

 
“Tự mình làm đi.’’
 
Nét mặt vốn u ám đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh như trước, tựa như người vừa rồi còn tức giẩn gào thét không phải là anh vậy.
 
Hốc mắt Thời Cấm ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn còn loang lỗ những giọt nước mắt đọng lại, hai hàng lông mi ướt đẫm.
 
Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Hoài cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên “đuang” một tiếng, giống như bị một thứ gì đó nhẹ nhàng gõ vào.
 
Anh chật vật thu hồi lại tầm mắt, cầm lấy bình nước của mình, sau đó không thèm nhìn tới Thời Cấm dẫu chỉ một lần dứt khoát quay đầu rời đi.
 
Lương Hòa nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Hoài, lại quay đầu nhìn dáng vẻ vô cùng tội nghiệp của Thời Cấm, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
 
Cuối cùng anh nhặt chiếc cốc đang nằm lăn lóc trên mặt đất lên, rót đầy nước rồi đặt bên cạnh cô, an ủi vỗ vỗ bả vai cô một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Kỷ Hoài.
 
Thời Cấm nhìn chiếc cốc vỗn dĩ bóng loáng nhưng bởi vì sự va đập lúc nãy mà tạo thành một vết nứt ở trên thành cốc đã được đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
 
*
Lâm Tịch chép xong bài tập, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Kỷ Hoài đi qua cửa sổ lớp mình, ngay sau đó là Lương Hòa đang vội vã đuổi theo nhưng mấy phút sau vẫn chưa thấy bóng dáng Thời Cấm quay trở lại.
 
Vì thế cô chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem cô nàng này đang làm cái gì.
 
Kết quả vừa đi tới phòng nước thì đã thấy Thời Cấm đang vùi đầu xoa bàn tay của mình dưới vòi nước lạnh.
 
“Thời Cấm?’’
 
Thời Cấm ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Tịch ngay lập tức phát hiện ra đôi mắt đỏ ửng của cô, trên mặt vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt chưa khô.
 
“Cậu sao vậy?’’ Cô nhanh chóng chạy đến.
 
Sau khi đến gần mới phát hiện mu bàn tay bỏ bừng của Thời Cấm.
 
“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Kỷ Hoài làm hay không, có phải anh ta không?’’ Lâm Tịch lập tức nổi giận, xoay người chuẩn bị đi tìm Kỷ Hoài tính sổ.
 
Thời Cấm sợ hãi vội vàng kéo tay Lâm Tịch lại.
 
“Không phải, không phải, cậu hiểu lầm rồi, là tớ tự làm.’’
 
Thời Cấm đem toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện lúc nãy kể cho cô ấy nghe.
 
Lúc này sắc mắt Lâm Tịch mới hòa hoãn lại.
 
“Hóa ra là tự cậu làm.’’
 
Thời Cấm lườm cô.
 
Sắc mặt có cần thay đổi nhanh thế không, quả nhiên cô ấy không thương cô mà .
 
“Cậu nói Kỷ Hoài sẽ không tức giận chứ?’’
 
Lâm Tịch sờ sờ cằm, nên nói như thế nào đây nhỉ, cô cũng không phải là Kỷ Hoài, làm sao biết trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì chứ, hơn nữa coi như anh ta tức giận đi, nhưng tại sao lại phải tức giận?
 
“Sao có thể?’’
 
Lâm Tịch thấy dáng vẻ đáng thương của Thời Cấm, không nhịn được vỗ vỗ đầu cô một cái.
 
“Bây giờ không phải là lúc cậu nên suy nghĩ về Kỷ Hoài đâu, còn không mau đi đến phòng y tế tìm cô Vương xoa kem trị bỏng đi.’’
 
Thời Cấm cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, thật ra cô cảm thấy vết thương này không nghiêm trọng lắm, vừa rồi chỉ thấy đau rát một chút mà thôi, sau khi rửa qua bằng nước lạnh lâu như vậy đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi.
 
*
“Kỷ Hoài, cậu đợi tớ với." Lương Hòa khó khăn lắm mới đuổi kịp Kỷ Hoài.
 
Anh đưa tay khoác lên bả vai cậu ta.
 
“Có chuyện gì xảy ra với cậu lúc nãy vậy?’’
 
“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?’’ Kỷ Hoài bình thản đáp trả.
 

“Vậy sao khi không cậu lại tức giận với cô ấy như vậy, điều này hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của cậu chút nào?’’
 
Kỷ Hòa hất cánh tay của Lương Hòa xuống bả vai của mình, nghiêng người liếc nhìn cậu.
 
“Tác phong của tớ như thế nào?’’
 
“Thì không thèm quan tâm đến bất cứ ai chứ đừng nói đến là tức giận với người nào đó?’’
 
“Vậy sao?’’
 
“Dĩ nhiên.’’ Lương Hòa đút hai tay vào trong túi quần, đúng lúc này lại vô tình liếc thấy bàn tay của Kỷ Hoài.
 
Bàn tay đang cầm cốc đỏ bừng một mảnh.
 
“Cậu cũng bị nước văng tới sao?’’ Anh ngạc nhiên hỏi.
 
Nghe Lương Hòa nói vậy Kỷ Hoài mới chú đến đến mu bàn tay của mình, quả nhiên cũng đỏ bừng.
 
Ngày cả chính anh cũng không để ý tới, thậm chí còn không cảm nhận được một chút đau đớn gì.
 
Thời Cấm không phải là một người khiến người khác lo lắng nhưng tại sao hết lần này tới lần khác anh lại không tự chủ được mà quan tâm tâm tới cô, những suy nghĩ hiện lên trong đầu  khiến anh cảm thấy hơi hoảng sợ luống cuống.
 
“Cậu không sao chứ?’’
 
“Không sao?’’
 
“Thật sự không có chuyện gì sao? Hay là đi xuống phòng y tế xem một chút?’’
 
“Quên đi…’’
 
“Không được, phải đi.’’ Lương Hòa dứt khoát kéo tay Kỷ Hoài đến phòng y tế.
 
“Chỉ là bị phỏng nhẹ một chút thôi không có gì đáng ngại đâu, cũng không phải không thể chơi dương cầm được nữa.’’ Kỷ Hòa vừa bị cậu ta kéo đi vừa nói.
 
“Cậu đừng quên tối nay cậu còn muốn đến trường đại học S đấy, chẳng lẽ cậu định vác mu bàn tay đỏ bừng này đến đó sao?’’
 
Nghe những lời này Kỷ Hoài không nói gì nữa, chỉ có thể để mặc cho Lương Hòa kéo đi.
 
“Cốc cốc.’’ Lương Hòa gõ cánh cửa phòng y tế.
 
“Mời vào.’’
 
Vương Lộ nhìn hai người vừa bước vào, Kỷ Hoài và Lương Hòa, hai nam sinh xuất sắc của lớp nghệ thuật.
 
“Sao vậy?’’ Cô mở miệng hỏi.
 
“Cô Vương, bàn tay của Kỷ Hoài bị phỏng, cô có thể cho cậu ấy một ít thuốc không?’’
 
“Đưa tay cho cô nhìn xem.’’ Vương Lộ nói với anh.
 
Kỷ Hòa vươn tay ra, Vương Lộ liếc một cái rồi nói, “Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần bôi một ít kem trị bỏng là được.’’
 
Nói rồi, cô xoay ngươi mở ngăn kéo lấy hộp thuốc ra khỏi ngăn kéo, tìm kem trị bỏng trong đó rồi xoa đều lên bàn tay anh.
 
Vương Lộ vừa xoa vừa nhắc nhở : “Kỷ Hoài, không phải cô nói em, nhưng dầu gì em cũng là người học dương cầm chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của bàn tay hay sao, cũng may vết thương này không nghiêm trọng lắm nếu không lúc đó xem em làm thế nào?’’
 
Kỷ Hoài rũ mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Em hiểu cô Vương, lầm sau em sẽ chú ý.’’
 
“Ừ, được rồi, nó sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.’’
 
“Cảm ơn cô Vương.’’
 
Vương Lộ gật đầu một cái rồi để cho bọn họ đi ra ngoài.
 
Hai người bọn họ vừa rời đi chưa đầy hai phút thì lại có hai nữ sinh bước vào phòng y tế.
 
“Cô Vương, cô Vương, cô có kem trị bỏng không, cậu ấy bị bỏng rồi.’’ Lâm Tịch hỏi.
 
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, lại thêm  một người bị phỏng nữa sao?’’
 
Thời Cấm nhạy cảm nghe được chữ lại.
 
“Cô Vương, cô nói lại, còn có ai sao?’’
 
“Là Kỷ Hoài ở lớp Nghệ thuật, bọn họ vừa mới đi đấy.’’
 
Thời Cấm và Lâm Tịch liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đột ngột thay đổi.
 
Kỷ Hoài cũng bị phỏng sao?
 
Lúc ấy cô thực sự không để ý.
 
“Cô Vương, tay của anh ấy có nghiêm trọng không?’’
 
Vương Lệ nhìn mu bàn tay của cô, “Không nghiêm trọng, còn không nghiêm trọng bằng em đâu.’’
 
“Vậy có ảnh hưởng gì đến chuyện chơi dương cầm không?’’ Khuôn mặt Thời Cấm lộ vẻ lo âu.
 
Vương Lộ khẽ sửng sốt sau đó cười nói: “Em thật là ngốc, cậu ta bị phỏng thôi chứ đâu phải bị gãy tay, chỉ cầm xức thuốc thì sẽ không sao đâu.’’
    
--------------------------
Gió thổi báo giông tố  sắp đến.*: Không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động.’


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi