CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


 
 
Kỷ Hoài nhìn vào những cọng hành trong tô mì của cô, ánh mắt thâm trầm, đôi môi khẽ mím chặt.
 
Lúc này Thời Cấm có hơi lo lắng bất an, cô sợ Kỷ Hoài sẽ nhìn ra được điều gì đó nên chỉ vùi đầu im lặng ăn mì, không dám ngước mắt lên nhìn.
 
Bốn người yên lặng ăn xong, khi bước ra khỏi quán mì thì sắc trời đã dần tối.
 
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?’’ Lâm Tịch nhìn ba người còn lại.
 
“Thật vất vả mới có thể vượt qua kỳ thi căng thẳng này, hay là chúng ta vào quán nét làm một ván đi?’’ Lương Hòa hứng thú đề nghị, để chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh vào đại học này mà đã lâu lắm rồi anh không đụng vào game.
 
Làm một ván game?
 
Ánh mắt Thời Cấm đột nhiên sáng lên.
 
“Không đi.’’ Một giọng nói lạnh tanh bỗng nhiên vang lên.
 
Ba người đồng thời đưa mắt nhìn sang, người này không ai khác chính là Kỷ Hoài.
 
“Tại sao, thi cũng thi xong rồi, không nên thả lỏng tinh thần một chút sao?’’
 
“Không có tâm trạng, nếu như các cậu muốn đi thì cứ đi đi, tớ về trước đây.’’
 
Vừa nói, Kỷ Hoài vừa đưa tay bỏ vào trong túi quần rồi xoay người rời đi.
 
“Chuyện này…’’ Lâm Tịch hơi khó xử.
 
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng cao gầy của Kỷ Hoài, cúi đầu suy nghĩ một lúc.
 
“Vậy hai người đi đi, tớ muốn đi với Kỷ Hoài.’’
 
Vừa dứt lời, cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của hai người kia, cô nhanh chóng đuổi theo Kỷ Hoài.
 
Lâm Tịch nhìn theo cô, mắng một tiếng, “Thấy sắc quên bạn.’’
 
Lương Hòa cười cười, anh đưa tay khoác lên bả vai Lâm Tịch, “Thôi quên đi, bọn họ không đi, vậy thì hai chúng ta đi.’’
 
Lâm Tịch hất cánh tay của anh ta xuống, “Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân.’’
 
Lương Hòa mặt dày, “Anh coi em là bạn bè mới làm như vậy đấy, nếu như đối với người khác, anh đây còn không vui đâu.’’
 
“Theo như lời anh nói thì em hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh?’’ Lâm Tịch nheo mắt khoanh hai tay trước ngực.
 
Lương Hòa bị đôi mắt ti hí của cô chọc cho tức cười, “Không cần, ghi nhớ tình cảm của anh là được rồi.’’
 
Lâm Tịch không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh.
 
*
“Kỷ Hoài, đợi em với.’’
 
Thời Cấm chạy một mạch mới có thể đuổi kịp Kỷ Hoài, không chút nghĩ ngợi liền kéo lấy ống tay áo của anh.
 
Kỷ Hoài liếc mắt nhìn cái người đang lôi kéo ống tay của mình, ánh mắt lóe một chút nhưng vẫn không nói một lời.
 
“Sao anh lại đi nhanh như vậy?’’
 
“Chân dài.’’ Kỷ Hoài bất thình lình nói một câu.
 
Thời Cấm hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn xuống chân của anh, lại nhìn đến đôi chân của mình, chân  anh thật sự rất dài, khó khăn lắm cô mới có thể đuổi kịp anh.
 
Cô lấy lòng cười cười hai cái, sau đó chuyển chủ đề hỏi, “Tại sao anh không đi quán nét?’’
 
“Không có tâm trạng, không muốn đi.’’
 
Thời Cấm nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt này của Kỷ Hoài, không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
 
“Có phải anh đang tức giận không?’’
 
Kỷ Hoài từ trên cao nhìn cô mấy lần, hỏi ngược lại cô.
 
“Tôi tức giận chuyện gì mới được?’’
 
Thời Cấm lập tức câm nín không thể nói thành lời, đúng vậy, anh đang tức giận chuyện gì được chứ?
 
Bỗng nhiên cô có một cảm giác đang lấy đá đập chân mình.
 
Đúng lúc này, chiếc xe buýt đã tới.
 
Thời Cấm vội vàng theo anh lên xe, hôm nay các hành khách trên xe buýt rất nhiều, dựa vào đôi chân dài của mình, Kỷ Hoài chỉ cần giơ tay lên thì đã có thể cầm lấy tay cầm trên đỉnh đầu.
 
Nhưng cô lại không may mắn như vậy.
 
Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thậm chí Thời Cấm còn không có chỗ nào để giữ thăng bằng.
 
Vì thế cô chỉ có thể giương mắt ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài cầu cứu, Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt đáng thương của người con gái trước mặt, trong lòng liền biết cô đang có chủ ý gì.
 
Ánh mắt anh lơ lửng nhìn xa xăm, sau đó nhìn xung quanh buồng xe mấy lần, một lúc lâu sau mới mở miệng.
 
“Đỡ đi.’’
 
Anh vừa dứt lời, Thời Cấm ngay lập tức nở một nụ cười ranh mãnh tựa như chú hồ ly nhỏ đạt được mục đích của mình, cô bước đến gần anh, hai tay giữ chặt lấy cánh tay anh.
 
Trong buồng xe ngày càng chật chội, Thời Cấm từ lúc mới bắt đầu còn giữ lấy cánh tay nhưng lúc này đã dần đần biến thành dựa vào trong ngực Kỷ Hoài, hai tay ôm chặt lấy vòng eo anh.
 
Chất vải của quần áo mùa hè đều rất mỏng manh, hơn nữa chiếc áo khoác đồng phục học sinh bên ngoài không khóa kéo, cả người cô dựa hẳn vào trong lồng ngực anh, cách một lớp áo mong mỏng, Kỷ Hoài có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực mềm mại của cô gái nhỏ đang dán  chặt vào ngực mình, từ bụng trở lên.
 
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô một cái, dường như Thời Cấm vẫn còn chưa ý thức được bản thân mình đang làm gì, mà cơ thể của anh đã vô thức trở nên cứng ngắc.
 
“Thời Cấm.’’ Giọng nói phát ra mang theo chút khàn khàn.
 
Thời Cấm không ngẩng đầu, chỉ “vâng” một tiếng.
 
“Đứng ngay ngắn lên đi.’’
 
Lần này Thời Cấm đã ngẩng đầu lên nhưng cánh tay vẫn ôm chặt vòng eo anh.
 
“Em đang đứng ngay ngắn mà.’’
 
Kỷ Hoài khẽ cúi đầu nhìn làn da trắng mịn trơn bóng, vẻ mặt mơ màng vô tội của cô, anh cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng, nhất thời khô miệng khô lưỡi.
 
Đôi môi mấp máy mấy cái tựa như đang muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành lời, chỉ đột nhiên đưa tay ra sau gáy cô, quay đầu cô nghiêng về phía trên phải.
 
Nhắm mắt làm ngơ.
 
Thời Cấm hơi lúng túng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhăn lại thành một nhúm.
 
Kỷ Hoài đang làm gì vậy?
 
Nhưng Kỷ Hoài vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì Thời Cấm lại bất ngờ dính chặt vào lồng ngực anh, cơ thể trong nháy mắt lại cứng đờ một lần nữa.
 
Lần này không chỉ có lỗ tai mà thậm chí gò má cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
 
Ngay khi anh đang không biết nên làm thế nào mới phải thì đúng lúc này có một hành khách ngồi trên ghế bên cạnh đột nhiên đứng đậy, có vẻ như chuẩn bị xuống xe.
 
Người nọ vừa đứng đậy, Kỷ Hoài đã ngay lập tức nhấn Thời Cấm xuống chỗ trống kia, động tác nhanh đến nỗi khiến cô líu lưỡi không nói nên lời.
 
“Kỷ Hoài…’’
 
Cô còn chưa nói hết thì đã nghe giọng nói lạnh nhạt mang theo chút khàn khàn của Kỷ Hoài vang lên, mơ hồ còn có sự uy khiếp nho nhỏ.
 
“Ngồi yên.’’
 
Thời Cấm không thể không ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng trong lòng cô vẫn còn muốn dựa vào người anh, nhưng bây giờ đã có chỗ ngồi, cô còn có lý do gì nữa đâu.
 
Chiếc váy trên người khá ngắn, sau khi ngồi xuống thì làn váy sẽ trượt lên trên, lại không có thứ gì ngăn cản phía trước khiến cô không thể không đưa tay kéo kéo mép váy xuống dưới.
 
Hiển nhiên Kỷ Hoài nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của Thời Cấm, thấy được bắp đùi thon thả trắng sáng của cô lộ ra bên ngoài thì nhanh chóng rời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng cánh tay đang nắm lấy tay cầm phía trên thản nhiên chuyển sang vịn ở sau ghế ngồi, dùng cơ thể mình chắn trước mặt cô.
 
Thời Cấm thấy thế, trong lòng tựa như được tưới thêm mật ngọt, nhiều đến mức sự ngọt ngào cũng sắp tràn ra ngoài.
 
“Kỷ Hoài, cảm ơn anh.’’ Cô nhích tới gần anh, nói.
 
Kỷ Hoài không quan tâm đến cô, chỉ làm như vô tình liếc cô một cái, chiếc váy kia dường như lại có khuynh hướng xốc lên trên một lần nữa, nhưng chủ nhân của nó chỉ lo nhìn anh nên không hề phát hiện ra điều này.
 
Anh nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên cởi áo khoác đồng phục trên người ra rồi ném lên đùi Thời Cấm.
 
Động tác nhẹ nhàng lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, Thời Cấm ngây ngốc nhìn chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm trên người anh đang đắp lên đùi mình lúc này, gò má bỗng chốc trở nên đỏ bừng, bàn tay đang đặt trên áo anh siết chặt thành quả đấm.
 
Không hiểu sao Kỷ Hoài lại cảm thấy hơi ngột ngạt, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Thời Cấm cũng hiếm khi yên tĩnh như lúc này, hai người cứ như vậy im lặng trong suốt quãng đường còn lại cho đến khi xuống bến xe.
 
Sau khi xuống xe, Thời Cấm trả lại áo khoác cho Kỷ Hoài, Kỷ Hoài cúi đầu nhìn xuống, nghĩ đến việc lát nữa cô còn phải ngồi một chuyến sẽ khác để về  nhà.
 
“Cầm đi.’’
 
Thời Cấm ngơ ngác a một tiếng.
 
Phản ứng này của cô trong mắt Kỷ Hoài vô cùng dễ thương, anh không nhịn được cười một tiếng, đôi môi khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng tinh.
 
Thời Cấm càng ngây người, bởi vì nụ cười của anh khiến trái tim cô loạn nhịp, tâm trí rối loạn.
 
“Kỷ Hoài, anh có thể đi đến bến xe đối diện ngồi chờ xe với em không?’’ Cô hỏi anh.
 
Nhưng Kỷ Hoài cũng chỉ nhìn cô mà không nói một lời.
 
Khóe miệng Thời Cấm nhất thời hạ xuống.
 
Cô biết, làm người không nên quá tham lam.
 
“Còn không đi sao?’’
 
Ngay khi trong lòng cô đang tràn ngập cảm giác mất mát thì Kỷ Hoài lại đột nhiên mở miệng.
 
Anh đây là đang đồng ý sao?
 
Thời Cấm không quan tâm nhiều như vậy, tiện tay buộc áo khoác đang cầm trên tay ở ngang hông rồi chạy lên đi  song song với anh về bến xe buýt đối diện.
 
Trên đường có đèn đỏ, hai người đứng ở đầu đường, ánh đèn sáng chói kéo dài bóng hình bọn họ trên mặt đất, Thời Cấm bỗng nhiên cong môi cười một tiếng, cô khẽ di chuyển thay đổi vị trí, nhìn  bóng  hình của mình và Kỷ Hoài chồng lên nhau, không hiểu sao trong lòng lại trào dâng một cảm giác vui vẻ thỏa mãn.
 
Kỷ Hoài nhìn hành động trẻ con của cô, nghiêng mặt nhìn về hướng khác nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
 
Cho đến khi đèn xanh sáng lên, người người bắt đầu đi lại, lúc này hình bóng hai người mới tách nhau ra.
 
Kỷ Hoài đưa cô đến bến xe buýt đối diện, cũng không vội vàng đi ngay, nhìn dáng vẻ này của anh chắc hẳn là muội đợi cô lên xe rồi mới rời đi.
 
Bình thường vào những lúc này, Thời Cấm chỉ mong chiếc xe 45 tới mau tới nhanh một chút, nhưng bây giờ, cô lại hi vọng có thể tới càng chậm càng tốt, tốt nhất là không nên xuất hiện.
 
Nhưng trời không chiều lòng người, mỗi khi bạn càng hi vọng điều gì, ông trời nhất định sẽ không để cho bạn đạt được điều ấy.
 
Thời Cấm nhìn chiếc xe 45 đang tiến gần đến hai người bọn họ.
 
Lòng bàn tay mở ra rồi lại nắm chặt, chân mày nhíu chặt như muốn chụm chung một chỗ với nhau, dáng vẻ tựa như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
 
Ngay khi chiếc xe 45 dừng lại ở bên cạnh, cô bất ngờ đưa tay níu chặt lấy cổ áo Kỷ Hoài, dùng sức kéo anh cúi người xuống, còn mình thì nhón chân lên, ngẩng đầu tiến gần khuôn mặt anh.
 
Thời Cấm đặt một nụ hôn lên đôi môi Kỷ Hoài.
 
Nhưng cũng chỉ là một nụ hôn thoáng qua.
 

Bờ môi anh còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô, chỉ là hơi khô khốc.
 
Khi Kỷ Hoài còn chưa kịp phản ứng lại thì Thời Cấm đã giống như một làn khói leo lên xe.
 
“Món quà mừng anh thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, tạm biệt.’’
 
Cô vừa dứt lời, cánh cửa xe buýt đã đóng lại.
 
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Kỷ Hoài chỉ còn một sự hỗn loạn, trong chốc lát chẳng thể nào phản ứng lại.
 
Anh bị người khác cưỡng hôn!!!
 
Kỷ Hoài nhìn theo chiếc xe buýt 45 đã mang theo người con gái to gan dám cưỡng hôn anh đi xa.
 
Cưỡng hôn anh, loại chuyện này sợ rằng cũng chỉ cô mới có thể làm được.
 
Nghĩ đến điều này, Kỷ Hoài không khỏi bật cười.
 
Dẫu chỉ có một mình cô dám, nhưng đồng thời cũng là anh dung túng cô hết lần này đến lần khác.    
 
Kỷ Hoài giơ tay lên sờ sờ đôi môi mình, trên đó vẫn còn đọng lại cảm giác mềm mại ướt át mà cho đến bây giờ anh còn cảm nhận được rõ ràng.
 
Nho nhỏ, mền nhũn, còn có hơi thở nóng bỏng.
 
Anh không khỏi “khụ khụ” ho khan hai tiếng, lỗ tai một lần nữa ửng đỏ.
 
Lúc này Thời Cấm ngồi trên xe cũng che kín đôi môi nhỏ xinh của mình, trái tim vẫn còn đập loạn xạ.
 
“Thình thịch, thình thịch.’’
 
Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Cô thật sự không biết lúc nãy mình đã lấy gan hùm mật gấu ở đâu ra để có can đảm như vậy, nhưng cô đã thực sự túm cổ áo rồi hôn anh đấy.
 
Cũng may Kỷ Hoài không hề phòng bị, bị cô kéo một cái đã ngay lập tức khom người xuống, nếu không thì cô sao có thể ăn đậu hủ của anh một cách dễ dàng như vậy.
 
Nói tóm lại, lần này cô được ăn đậu hủ lớn rồi.
 
Thời Cấm nhìn chiếc áo đồng phục sau khi lên xe cô đã cởi xuống, cẩn thận ôm nó vào trong ngực, trên đó còn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt trên người anh, giống như hương thơm dịu nhẹ của trái bồ kết.
 
*
Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
 
Nhiệt độ vào những ngày tháng bảy nóng nực kinh khủng, Thời Cấm nằm trong căn phòng có điều hòa mát lạnh nhưng vẫn lăn lộn qua lại trên giường, làm thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
 
Từ cái ngày cưỡng hôn Kỷ Hoài thành công cho đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa  liên lạc với nhau dẫu chỉ một lần.
 
Bị anh xóa bỏ QQ, cuối cùng dưới sự mặt dày mày dạn cầu xin vô số lần của cô, Kỷ Hoài cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.
 
Chẳng qua là mặc kệ cô gửi cho anh tin nhắn gì, anh cũng không trả lời lấy một lần, có vẻ như cô đã bị người đàn ông này phớt lờ thật rồi, nghĩ đến đây, Thời Cấm cũng không còn tâm trạng tiếp tục gửi tin nhắn cho anh nữa.
 
Không được, không thể tiếp tục như vậy được, với tính tình kia của Kỷ Hoài,chắc chắn anh sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với cô, nếu như cô còn không chủ động nữa thì có lẽ cả kỳ nghỉ hè này sẽ không được gặp anh mất.
 
Một kỳ nghỉ hè, hai tháng, sáu mươi ngày.
 
Không nhìn thấy anh, cô sẽ chết.
 
Vì vậy Thời Cấm nhanh chóng bật dậy khỏi giường, tay cầm theo điện thoại di động và mũ lưỡi trai chạy ra ngoài.
 
Lúc đi qua phòng khách thì thấy Dư Thu cầm trong tay mấy que kem từ phòng bếp đi ra.
 
“Cấm Cấm, tới ăn kem đi.’’
 
Lúc đầu Thời Cấm còn  muốn từ chối, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi đến cầm lấy một cái.
 
Cô ngậm que kem, ngồi trước lối ra vào mang giày.
 
“Cấm Cấm, con định đi đâu vậy?’’
 
“Đi ra ngoài… Đi… Đi…’’ Thời Cấm căn cắn que kem ậm ừ không rõ trả lời mẹ.
 
Nhà bọn họ rất cởi mở, Dư Thu không hỏi kỹ càng, chỉ dặn dò nhớ về sớm một chút.
 
Thời Cấm miệng đầy kem đáp lại, sau khi mang giày xong, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.
 
Ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang khủng khiếp, vừa mới bước ra ngoài, cô đã cảm nhận được sức nóng đáng sợ của những ngày giữa hè đập vào mặt.
 
Ngay cả chiếc yên xe đạp cũng nóng bỏng, sau khi ngồi lên, cảm giác như cái mông sắp bị nướng chín đến nơi rồi.
 
Thời Cấm đạp xe chạy thẳng đến tiểu khu của nhà  Kỷ Hoài.
 
Cô chỉ biết Kỷ Hoài ở tiểu khu này, còn cụ thể là ở tòa nhà số mấy, tầng bao nhiêu thì cô không rõ, cái tiểu khu này lớn như vậy, cô chỉ có thể vô định đạp xe dạo xung quanh với hi vọng nhỏ nhoi rằng ông trời sẽ rủ lòng thương để cho cô “vô tình” gặp được Kỷ Hoài.
 
Nhưng cô đã vòng vo quanh khu vực này không dưới bốn năm vòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh.
 
Lúc này trên trán cô đều lấm tấm mồ hôi, nóng muốn nổ tung rồi.
 
Không còn cách nào khác nữa, Thời Cấm đành phải dừng xe lại, ngồi xuống chòi nghỉ mát trong công viên của tiểu khu tránh nóng, vừa lấy mũ lưỡi trai làm quạt gió, vừa móc điện thoại ra gửi tin nhắn QQ cho Kỷ Hoài.
 
“Kỷ Hoài, anh mau ra đây đi, nếu như anh không ra, em đây sẽ nóng đến chết ở dưới tiểu khu nhà anh đấy.’’
 
“Kỷ Hoài, Kỷ Hoài, Kỷ Hoài.’’
 
Liên tiếp gửi cho anh mấy tin nhắn, đợi mấy phút sau cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn trả lời nào, Thời Cấm đành phải buông tha.
 
Cô đội mũ lên đầu, chuẩn bị đi quanh đây mấy vòng nữa, nói không chừng lần này lão Thiên gia sẽ sẽ thương tình cô thì sao?
 
*
 
“Chú, điện thoại của chú kêu mấy tiếng rồi.’’
 
Hai tay Kỷ Lôi Lôi cầm điện thoại đi động chạy tới đưa cho Kỷ Hoài,  kể từ lần trước vô tình làm mất cái người trong điện thoại của chú mình, nhóc không dám tùy tiện động vào nó nữa.
 
Nhưng nhóc đang xem hoạt hình ở bên cạnh mà điện thoại của Kỷ Hoài lại cứ liên tục vang lên không ngừng.
 
Mặc dù nhóc biết lúc chú chơi đàn rất không thích bị người khác quấy rầy, nhưng để có thể yên tĩnh xem hoạt hình, Kỷ Lôi Lôi vẫn phải đưa tới.
 
Kỷ Hoài duỗi tay ra nhận lấy, tiếng đàn ngay lập tức dừng lại, anh nhìn vào màn hình di động, trên đó hiển thị tài khoản QQ của Thời Cấm.
 
Anh mở QQ ra thì nhìn thấy tin nhắn của cô.
 
Theo như những gì trong đó nói, chẳng lẽ bây giờ cô đang ở dưới tiểu khu nhà anh sao.
 
Kỷ Hoài gấp cuốn sách dương cầm trên kệ lại, nói với Kỷ Lôi Lôi.
 
“Lôi Lôi, cháu có muốn ăn đồ lạnh không ?’’
 
Đồ lạnh?
 
Kỷ Lôi Lôi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ra sức gật đầu.
 
“Có, có, cháu muốn.’’
 
Kỷ Hoài mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu nhóc, “Vậy chú đưa cháu ra ngoài mua nhé?’’
 
“Được, được, được.’’ Kỷ Lôi Lôi thỏa mãn đồng ý.
 
Hai người cứ thế đi xuống lầu.
 
Kỷ Hoài đã mang Kỷ Lôi Lôi đi vòng quanh tiểu khu một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng của Thời Cấm đâu cả. 
 
“Chú, không phải chú nói đi mua đồ lạnh sao, cháu sắp chết nóng rồi.’’ Kỷ Lôi Lôi kéo cánh tay anh nghi ngờ hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
 
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cháu gái, giúp nhóc con sửa  lại chiếc mũ rơm xiêu vẹo trên đầu rồi tiện tay bế  lên.
 
Tiểu cô nương rất nhẹ, so với những người bạn cùng trang lứa thì nhỏ và thấp hơn một chút, khá nhẹ, lúc ôm nhóc hoàn toàn không tốn sức.
 
“Đi thôi, đi mua.’’
 
Kỷ Lôi Lôi vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu, “Cháu muốn ăn đồ ngọt nhất.’’
 
Kỷ Hoài cười nói, “Được, mua cho cháu đồ ngọt nhất, vui vẻ rồi chứ?’’
 
Trẻ con vẫn là trẻ con, đặc biệt dễ dụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới lúc nãy còn nhăn nhó bây giờ đã ngay lập tức tươi cười.
 
“Vui vẻ, chú tốt nhất.’’ Vừa dứt lời, nhóc bất ngờ hôn lên mặt anh một cái.
 
Kỷ Hoài bế Kỷ Lôi Lôi ra khỏi tiểu khu rồi đi đến một cửa hàng trái cây ở ngay sát cổng ra vào.
 
Còn chưa kịp bước vào thì anh đã nhìn thấy một cô gái đang đứng trong cửa hàng.
 
Áo phông quần short, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ở trên đầu nhoài người trên tủ lạnh, dáng vẻ giống như đang xem đồ lạnh.
 
Thời Cấm lấy ra một que kem từ bên trong, vừa quay người lại định trả tiền thì nhìn thấy Kỷ Hoài đang đi về phía này.
 
Trên tay anh còn bế một cô bé rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mũm mĩm dễ thương.
 
“Kỷ…Kỷ…’’ Cô ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Kỷ Hoài lại ôm một đứa trẻ, hơn nữa có thể nhìn thấy được anh rất thích tiểu cô nương trong ngực này.
 
Kỷ Hoài thấy cô, cánh tay đang ôm Kỷ Lôi Lôi vô thức xiết chặt hơn nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
 
“Thật trùng hợp.’’ Kỷ Hoài đi tới bên cạnh Thời Cấm, đặt Kỷ Lôi Lôi xuống đất.
 
Thời Cấm ngượng ngùng mỉm cười, “Đúng… Đúng vậy.’’
 
Tầm mắt cô rơi vào trên người cô bé, Kỷ Lôi Lôi nhận ra được chị gái xinh đẹp này đang quan sát mình, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Thời Cấm.
 
“Chị là ai vậy?’’ Cô bé ngây ngô hỏi.
 
Thời Cấm nhìn thấy dáng vẻ manh manh* này của nhóc, không nhịn được ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào nhóc con.
 
( * MOE có hán tự là 萌(Hán việt: Manh): Từ lóng của giới trẻ, xuất phát từ Nhật ý chỉ những người dễ thương, đánh yêu.)
 
"Chắc em là em gái của Kỷ Hoài, vậy em có thể gọi chị là chị nha.’’
 
Kỷ Lôi Lôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài.
 
“Chú, cháu có thể gọi là chị không?’’
 
Chú?
 
Tiểu cô nương này là cháu gái của Kỷ Hoài?
 
“Có thể.’’ Kỷ Hoài cong cong khóe miệng, nói với nhóc.
 
Kỷ Lôi Lôi hiểu ý gật đầu, sau đó nhìn về phía Thời Cấm ngọt ngào gọi cô một tiếng.
 
“Chị.’’
 
Thời Cấm khóc không ra nước mắt, cô còn tưởng cô bé là em gái của Kỷ Hoài đấy, nói thế nào cũng  không ngờ được cuối cùng lại là cháu gái của anh, sớm biết là cháu gái, cô đã bảo nhóc gọi mình là thím rồi.
 
Kỷ Lôi Lôi lon ton chạy đi chọn đồ lạnh, Thời Cấm cũng đứng dậy.
 
“Cô bé là cháu gái của anh sao?’’
 
“Ừ.’’
 
“Vậy sao…’’
 

“Tôi chưa từng nói nó là em gái của tôi.’’
 
“Nhưng anh cũng chưa từng nói cô bé là cháu gái của anh.’’
 
“Em cũng chưa hỏi tôi về vấn đề này.’’
 
“Chú, cháu muốn ăn kem Xảo Lạc Tư được không?’’ Kỷ Lôi Lôi đột nhiên chạy tới, kéo lấy ống quần Kỷ Hoài, chỉ chỉ vào một cây kem hỏi.
 
Kỷ Hoài mỉm cười nhìn nhóc, “Được.’’
 
Anh nhanh chóng lấy một cây kem Xảo Lạc Tư đưa cho ông chủ.
 
“Bốn đồng rưỡi.’’
 
Kỷ Hoài móc tiền ra, nhìn que kem Thời Cấm đang cầm trên tay, “Cho cô ấy nữa.’’
 
“Được, năm đồng rưỡi.’’
 
Thời Cấm bẻ đôi que kem của mình rồi đưa cho Kỷ Hoài một nữa, “Cho anh.’’
 
Kỹ Hoài nhìn thoáng qua nửa que kem được đưa tới trước mặt mình,  khẽ cúi đầu che đi những suy nghĩ trong đáy mắt, cuối cùng vẫn cầm  lấy.
 
Thấy anh đồng ý nhận  lấy, Thời Cấm ngay lập tức vui vẻ nắm tay Kỷ Lôi Lôi đi ở phía trước, Kỷ Hoài dắt xe đạp đi sau lưng hai người, khóe miệng anh khẽ nâng lên, có lẽ ngay cả chính anh cũng không hề phát hiện sự cưng chiều đang ngàn ngập trong nụ cười nhẹ nhàng của mình.
 
*
Vừa đi tới dưới lầu khu nhà của Kỷ Hoài, Thời Cấm nhìn thấy một người phụ nữ đang xách túi rác đi xuống.
 
Dáng người bà cao gầy mảnh khảnh, mặc cho thời gian đã để lại trên khuôn mặt bà dấu hiệu của sương gió năm tháng, nhưng không khó để nhìn ra được người này thời trẻ cũng là một đại mỹ nhân.
 
Thời Cấm thưởng thức nhìn bà mấy lần.
 
Người phụ nữ nhận ra được tầm mắt của cô, theo bản năng nhìn về phía này thì thấy một cô gái rất trẻ đang nắm tay Kỷ Lôi Lôi, còn Kỷ Hoài lại đang dắt xe đạp đi sau lưng hai người.
 
“Bà nội.’’
 
Kỷ Lôi Lôi đột nhiên gọi người ấy.
 
WHAT!!
 
Người phụ nữ bỏ rác vào thùng rồi giang hai tay chào đón Kỷ Lôi Lôi, Kỷ Lôi Lôi nhanh chóng chạy vọt vào trong ngực bà.
 
Bà ấy là bà nội của Kỷ Lôi Lôi, Kỷ Hoài là chú của cô nhóc, vậy người này không phải là mẹ của Kỷ Hoài sao?
 
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Thời Cấm tựa như một bảng pha màu, biến ảo đầy đủ màu sắc, vô cùng vi diệu.
 
Trương Nhàn Ninh bế Kỷ Lôi Lôi lên, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, quan sát Thời Cấm từ trên xuống dưới một lượt, trong ánh mắt mang theo ý tứ dò xét.
 
Trái tim Thời Cấm nhất thời đập loạn xạ, cô vội vàng bỏ que kem xuống, khom người chào hỏi với Trương Nhàn Ninh.
 
“Chào dì, cháu là Thời Cấm.’’
 
Trương Nhàn Ninh nở một nụ cười dịu dàng, “Chào cháu, cháu là bạn của Kỷ Hoài sao?’’
 
Thời Cấm không ngừng gật đầu.
 
“Hóa ra Kỷ Hoài nhà ta cũng có bạn bè cơ đấy.’’ Trương Nhàn Ninh cười.
 
“Mẹ.’’ Kỷ Hoài dắt xe đạp đi về phía trước.
 
“Ừ.’’ Bà gật đầu, liếc nhìn anh và cô gái nhỏ bên cạnh.
 
“Vậy hai đứa cứ trò chuyện đi, mẹ bế Lôi Lôi lên trước.’’
 
“Chị, tạm biệt.’’ Kỷ Lôi Lôi tựa đầu lên bả vai Trương Nhàn Ninh vẫy tay với cô.
 
Thời Cấm cũng vẫy tay lại với nhóc.
 
Cho đến khi bóng lưng của hai người bước lên lầu rồi khuất hẳn, cô mới xoay người lại nhìn Kỷ Hoài.
 
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Kỷ Hoài lại đẹp trai như vậy rồi, có một nguồn gien vượt trội đến thế, anh mà xấu thì ai có thể đẹp được nữa chứ?
 
“Mẹ anh thật đẹp.’’ Thời Cấm cảm thán.
 
“Ừ, rất đẹp.’’
 
Nhưng mà anh cũng chỉ giống Trương Nhàn Ninh một vài nét nhỏ thôi, còn lại đều được di truyền từ Kỷ Lẫm.
 
Thời Cấm ném que kem vào trong thùng rác.
 
Bởi vì trời quá nóng cho nên hai người dựng xe đạp xong thì bước vào chòi nghỉ mát của tiểu khu để tránh nắng.
 
Kỷ Hoài ngồi xuống, hai chân tùy tiện đặt đâu đó, Thời Cấm cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
 
Cả hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện lần trước.
 
Chẳng qua là Thời Cấm thường sẽ không tự chủ được mà len lén liếc nhìn lên đôi môi anh.
 
Ừm… Cái cảm giác đó vẫn còn rất rõ ràng.
 
Kỷ Hoài phát hiện ra tầm mắt của cô, mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
 
Lúc này Thời Cấm mới hồi phục lại tinh thần, mở miệng nói:
 
“Đồng phục của anh em giặt sạch rồi nhưng đã để quên ở nhà, lần sau em sẽ mang đến cho anh.’’
 
“Em giặt?’’
 
“Đúng vậy, chính tay em giặt nha.’’ Thời Cấm mỉm cười nhìn xuống bàn tay của mình.
 
Kỷ Hoài nhìn thoáng qua bàn tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt tối dần, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
 
“Đúng rồi, không phải lần trước anh tham gia cuộc thi dương cầm ở đại học S sao, kết quả thế nào?’’
 
“Có rồi, là giải nhì.’’
 
"Giải nhì?’’ Thời Cấm hơi ngạc nhiên.
 
Kỹ Hoài rõ ràng đã đạt tiêu chuẩn của giải nhất, tại sao chỉ là giải nhì.
 
"Trên đời này còn rất nhiều người chơi giỏi hơn tôi mà, dẫu sao bọn họ cũng có kinh nghiệm nhiều hơn, sao có thể so sánh với nhau được.’’
 
Một học sinh cao trung như anh so tài cùng mấy tiền bối đang theo học hệ đại học dương cầm chuyên nghiệp, lần này anh đi thi mục đích chủ yếu chỉ để học hỏi kinh nghiệm, có thể đạt được giải nhì đối với anh mà nói đã là một kết quả vô cùng bất ngờ.
 
“Kỷ Hoài, em tin rằng sau này anh nhất định sẽ trở thành một bậc thầy dương cầm được người khác ngưỡng mộ.’’
 
Ở trong mắt cô, Kỷ Hoài vĩnh viễn là người giỏi nhất.
 
Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, từ sâu thẳm trái tim dần dần nảy sinh một cảm giác mà từ trước đến giờ anh chưa vào giờ cảm nhận được, là sự ấm áp, là sự mềm mại.
 
Thời Cấm chăm chú nhìn khóe miệng vô thức nở một nụ cười của anh, ngơ ngác hỏi.
 
“Kỷ Hoài, anh đã từng nghe người nào nói với anh câu này chưa ?’’
 
“Hử?’’ Kỷ Hoài nhìn cô, âm cuối khẽ nâng lên.
 
“Nụ cười của anh rất cuốn hút.’’
 
Kỹ Hoài hơi sững sốt.
 
Cho đến bây giờ quả thực chưa từng có ai nói với anh điều này cả, nhưng mà từ ngày hôm nay trở đi, đã có một người nói qua, đó chính là cô.
 
   *
 
Kết quả của kỳ thì tuyển sinh vào đại học đã được công bố, Kỷ Hoài quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người, lấy danh hiệu thủ khoa môn văn hóa, thủ khoa môn nghệ thuật bước chân vào trường đại học S.
 
Trịnh Tư Nhã cũng xếp ở vị trí thứ hai thí sinh đạt điểm cao nhất trường đại học S.
 
Còn Lương Hòa thì lại đội sổ tiến vào, tổng điểm của kỳ thi tuyển sinh vào đại học của anh ta chỉ cao hơn một điểm cho với điểm chuẩn đầu vào.
 
Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học, trong lòng tất cả mọi người mới hoàn toàn yên ổn lại.
 
Hôm nay, Thời Cấm bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Trịnh Tư Nhã.
 
Trịnh Tư Nhã mời cô tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô ấy.
 
Cô và Trịnh Tư Nhã cũng không phải thân thuộc gì cho lắm, ngay khi đang muốn khéo léo từ chối lời mời thì lại nghe cô ấy nói hôm đó Kỷ Hoài cũng sẽ đến, Thời Cấm ngay lập tức thay đổi ý định.
 
Bọn họ đều là những người trẻ, cho nên quyết định tổ chức sinh nhật  ở một quán KTV.
 
Lúc Thời Cấm đến cửa KTV thì đã thấy Trịnh Tư Nhã đang đứng chờ ở đó, không thể phủ nhận hôm nay cô ấy thật sự rất xinh đẹp.
 
Trịnh Tư Nhã mặc một bộ lễ phục màu trắng, mái tóc dài buông xõa ra sau lưng, vừa nhìn thấy cô đến thì đã ngay lập tức tiến lên chào đón.
 
“Em tới rồi.’’
 
Thời Cấm đưa quà tặng trong tay tặng cho cô ấy, “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.’’
 
Trịnh Tư Nhã mỉm cười nhận lấy, “Cảm ơn em.’’
 
Cô ấy dẫn cô đi qua mấy khúc quanh, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng nhỏ.
 
Đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, có mấy chàng trai cô gái đang ngồi trên băng ghế trò chuyện, chỉ là Thời Cấm không thể nhận ra bất kỳ ai trong đó, nhưng có vẻ như tuổi tác  họ không lớn lắm, chỉ cần đoán một chút cũng có thể biết được là bạn học của Trịnh Tư Nhã.
 
Trong đám người đang có mặt ở đây, cô nhanh chóng nhìn thấy được Kỷ Hoài.
 
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu đen, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ như thường ngày, sau khi nhìn thấy cô ánh mắt hơi lóe lên mấy cái.
 
Lương Hòa ngồi bên cạnh,  thấy Thời Cấm đi vào thì vẫy tay mỉm cười với cô, “Nhanh lên, nhanh tới đây.’’
 
Thời Cấm đi về phía hai người bọn họ, ngồi xuống bên người Kỷ Hoài.
 
Cũng không biết là ai đã tắt nhạc, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đột ngột dừng lại, một người đàn ông cao gầy đứng lên, nâng ly rượu trong tay lên rồi nói :
 
“Hôm nay là sinh nhật của Trịnh bí thư của chúng ta, tất cả mọi người không nâng ly chúc mừng sao?’’
 
Mọi người ở đây đang ở trong độ tuổi thanh xuân tuổi trẻ sôi nổi, nghe vậy tất cả đều đồng loạt đứng dậy nâng ly rượu trong tay lên, Thời Cấm cũng không ngoại lệ,
 
Khi cô vừa chạm vào ly rượu trên bàn, cổ tay đã bị người giữ chặt, là Kỷ Hoài.
 
“Không thể uống.’’
 
Trịnh Tư Nhã ngồi bên trái Kỷ Hoài dĩ nhiên nghe được những lời này, cô cười một tiếng rồi nói.
 
“Đúng vậy, chị quên mất, em gái Thời Cấm còn nhỏ hơn chúng ta một tuổi, không uống, không uống, vậy uống nước tría cây đi.’’
 
“Chỉ là bia thôi mà, uống một chút thôi, nếu không thật mất vui.’’
 
Một cô gái khác ngồi ở phía xa mở miệng nói.
 
Vẻ mặt của Trịnh Tư Nhã hơi khó xử, Thời Cấm cũng không khá hơn chút nào.
 
Cô nhìn sang Kỷ Hoài, “Không sao đâu, em chỉ uống một hớp nhỏ mà thôi.’’
 
“Đúng vậy, Kỷ Hoài, tiểu cô nương người ta cũng đã nói như vậy rồi, cậu còn cản làm gì, quan hệ của hai người là gì vậy?’’
 
Không khí trong căn phòng nhất thời trở nên mập mờ.
 
Gò má  Thời Cấm nóng bừng, cô cảm nhận được bàn tay  Kỷ Hoài đang nắm lấy cổ tay mình dường như xiết chặt hơn, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó anh liền buông lỏng.
 
“Uống say khó chịu trong người đừng trách tôi không nhắc nhở em.’’
 
Thởi Cấm mỉm cười với anh, “Không trách, không trách.’’
 
“Được rồi, được rồi, mọi người cũng nhau nâng ly thôi, nào, cạn ly.’’ Nam sinh cao gầy lại nói.
 
Tất cả ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang giòn dã.
 
Bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tư Nhã chính thức bắt đầu.
 
Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cắt bánh kem.
 
Không khí trong căn phòng vô cùng náo nhiệt , mọi người đều phấn khích bắt đầu hát hò vui vẻ, trên màn hình lần lượt xuất hiện những bài hát khác nhau, cho đến khi ca khúc “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư hiện lên.
 
“Người nào hát bài này đây?’’ Một nam sinh giơ micro lên hỏi.
 
Những người tại chỗ không có ai đáp lại, vì thế cũng không biết bài này là của ai chọn.
 
“Không có ai trả lời sao, như vậy đi, tớ sẽ chỉ danh, chỉ đến ai thì người đó sẽ hát.’’
 
Cơ thể hắn hơi lảo đảo, dường như là đã chuếnh choáng men say.
 
 “Chỉ, chỉ… Là em, là em.’’ Nam sinh đột nhiên chỉ vào Thời Cấm.
 
Thời Cấm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
 
"Đừng nhìn như vậy, là em đấy.’’ Vừa nói, nam sinh vừa nhét micro vào trong tay cô.
 
Thời Cấm quay đầu nhìn sang Kỷ Hoài, lúc này Kỷ Hoài cũng đang nhìn cô, vẻ mặt thơ ơ, nhưng trong ánh mắt lại dấy lên một tia ưu tư mà cô không thể hiểu.
 
Ca khúc “Gặp gỡ” này Thời Cấm vô cùng quen thuộc, nếu như đã chỉ đến mình, cô cũng không có lý do để từ chối, vì vậy cô liền ngồi thẳng người, đưa micro đến gần miệng, đến khi giai điệu bài hát vang lên mới bắt đầu cất giọng.
 
Em thức giấc giữa những tháng năm nào.
 
Em nghĩ, em chờ, em mong đợi.
 
Nhưng tương lai nào có an bài trước.
 
Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe.
 
Tương lai có người vẫn sẽ đợi em.
 
Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn về phía trước
 
Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?
 
Rồi em sẽ gặp được ai
 
Em sẽ phải nói gì với người ấy đây??
 
Người em vẫn chờ, tương lai anh còn cách em bao xa nữa?
 
Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người đông đúc
 
Em xếp hàng đứng đợi, nắm trong tay chiếc vé mang con số tình yêu..
(Nhaccuatui.)
 
Hai tay cầm micro, hát vô cùng nghiêm túc, giọng hát Thời Cấm trong vắt mềm mại, hoàn toàn khác với chất giọng của Tôn Yến Tư nhưng vẫn tạo ra một nét độc đáo cho riêng mình.
 
Cho đến khi ca khúc đã kết thúc, tất cả mọi người còn chưa thể hồi phục tinh thần, một lúc lâu sau mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
 
“Thời Cấm học muội, anh chỉ biết em chơi game rất giỏi, không nghĩ tới em hát cũng hay như vậy.’’ Lương Hòa cười nói.
 
Thời Cấm ngượng ngùng cười cười, " Không dám, không dám.’’
 
Thật ra thì cô cũng chỉ biết hát mấy bài hát của Tôn Yến Tư mà thôi, còn những ca khúc khác, có lẽ cô sẽ không thể lấy được cảm giác như vậy.
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi