CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


Thời Cấm lúng túng cười một tiếng.
 
“Anh nói gì vậy, tôi đâu có trốn tránh anh đâu?’’
 
“Em vẫn còn cái tật trợn tròn mắt khi nói dối sao?’’
 
Thời Cấm, “……….”
 
“Anh đã nói rằng em phải chịu trách nhiệm với anh, em quên rồi?’’ Kỷ Hoài uy hiếp ép sát lại gần cô.
 
Thời Cấm không thể không ngã người ra phía sau,  cô chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự may mắn khi học múa như lúc này,  nếu không thì sao có thể có một cơ thể mềm dẻo như vậy được, nếu là người bình thường, thắt lưng không gãy mới là lạ, cô vừa vừa ngã người vừa phản bác lại.
 
“Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm với anh, với lại người cảm thấy thoải mái chỉ là một mình tôi sao?’’
 
Ánh mắt Kỷ Hoài bỗng nhiên u tối: “Vậy ý em là em sẽ không chịu trách nhiệm sao?’’
 
Thời Cấm đã bắt đầu bất chấp tất cả: “Không chịu trách nhiệm đấy, anh làm gì được tôi nào?’’
 
Vừa dứt lời, cô rõ ràng cảm nhận được khí lạnh trên người Kỷ Hoài càng lúc càng nhiều thêm, ánh mắt  sâu hun hút tựa như một bát mực tàu khiến người khác không thể hiểu nỗi những suy nghĩ cảm xúc trong đó, nhưng Thời Cấm vẫn không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn anh, đã đến nước này rồi, để xem ai sợ ai.
 
“Không chịu trách nhiệm có phải không, được thôi, nếu như em đã không muốn chịu trách nhiệm với anh thì anh cũng đành phải chịu trách nhiệm với em vậy.’’
 
Khi Kỷ Hoài thốt ra nửa câu đầu sặc mùi uy hiếp, Thời Cấm còn quật cường gật đầu, cô sẽ không chịu trách nhiệm đấy.
 
Nhưng khi anh nói xong nửa câu sau, ngay lập tức khiến cô ngẩn người mờ mịt.
 
Cô chịu trách nhiệm hay anh  chịu trách nhiệm, hai cái này có gì khác nhau sao!
 
Cô đưa tay đẩy Kỷ Hoài xuống: “Anh bị thần kinh à, để cho tôi xuống.’’
 
Nhưng khi cánh tay Thời Cấm chỉ vừa mới chạm vào lồng ngực cứng rắn kia thì lập tức bị một tay anh giữ lấy, còn cánh tay khác nhanh chóng chế trụ sau gáy cô,  ép cô lại gần anh.
 
Từ ngày hôm qua, anh đã khát khao được hôn lên đôi môi mềm mại này.
 
Đôi môi mát lạnh dính chặt lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng phác họa những đường nét trên đó.
 
Thời Cấm ra sức giãy giụa nhưng lại càng bị anh giữ chặt hơn, cô trợn tròn mắt trừng anh, nhưng người này lại phớt lờ, dễ như trở bàn tay cạy mở hàm răng trắng tinh, dịu dàng mút mát, lưu luyến nán lại trong mỗi ngõ ngách của khoang miệng ấm áp.
 
Bàn tay giữ chặt lấy tay cô không biết đã buông lỏng từ lúc nào, anh đưa tay che mắt cô lại, tiếp tục hôn thật sâu.
 
*
Thời Cấm hai tay nâng má, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt nhưng những suy nghĩ trong đầu không biết đã bay đến nơi nào.
 
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua mình không thể kiềm chế được hùa theo Kỷ Hoài, gò má cô lại nóng bừng một mảnh.
 
“Cấm muội muội, Cấm muội muội!’’
 
Ngay khi cô đang ngẩn người suy nghĩ thì thấy Cao Nhã hấp tấp chạy vào.
 
Thời Cấm khó hiểu nhìn cô.
 
“Có chuyện gì vậy?’’
 
“Tin hot! Tin cực hot!’’
 
“Hử?’’
 
“Hoa khôi khoa dương cầm Chu Dương Khả của trường chúng ta đang tỏ tình với Kỷ Hoài đấy!’’
 
Thời Cấm sững sốt: “Tỏ… Tỏ tình?’’
 
“Đúng vậy, nhanh, nhanh, nhanh, nhanh đi  xem náo nhiệt thôi.’’ Cao Nhã kéo Thời Cấm khỏi ghế rồi đi ra ngoài.
 
Vừa xuống tòa nhà dành cho giáo viên thì đã thấy rất đông người tụ tập vây quanh thành một vòng lớn ở sân tập thể dục , có lẽ đây đều là những khán giả tập trung xem nào nhiệt như các cô.
 
Quy định của trường đại học S không quá khắt khe, không hề phản đối tình yêu thầy trò, nhưng cô gái tên Chu Dương Khả này lại là người đầu tiên quang minh chính đại tỏ tình giữa sân trường như vậy, thật đáng khen cho tinh thần quả cảm này.
 
Thời Cấm nhìn hai người kia, trên mặt Kỷ Hoài không biểu lộ chút cảm xúc nào, còn vẻ mặt của Chu Dương Khả lại vô cùng tự nhiên, không hề xấu hổ hay lo lắng gì cả, hoặc là  cô ấy không biểu hiện nó ra bên ngoài.

 
“Thầy Kỷ, từ lần đầu tiên gặp thầy, em đã rất thích thầy, mặc dù em biết chúng ta là quan hệ  thầy trò, nhưng em vẫn không thể ngăn nổi lòng mình, em thích thầy.’’ Chu Dương bình tĩnh nói.
 
Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài, bỗng dưng có một cảm giác vô cùng hả hê, thật sự rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác.
 
Hai tay Kỷ Hoài đút vào trong túi quần, ngước mắt nhìn Chu Dương Khả một cái nhưng đúng lúc này lại vô tình nhìn thấy vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác  của Thời Cấm, anh lập tức nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô.
 
Người ta đang tỏ tình với anh, nhưng người này lại trắng trợn nhìn cô như vậy, nụ cười hả hê trên môi Thời Cấm nhanh chóng biến mất, vô thức trốn sau lưng Cao Nhã.
 
Ngay khi mọi người ở đây đều theo tầm mắt của Kỷ Hoài nhìn sang thì anh lại đột nhiên quay đầu nhìn đến cô gái đang tỏ tình một lần nữa.
 
“Thật xin lỗi, chúng ta không thích hợp.’’
 
Đối với lời từ chối của Kỷ Hoài, Chu Dương Khả dường như không cảm thấy bất ngờ cho lắm, nếu như thầy ấy dễ dàng theo đuổi vậy, nói không chừng cô sẽ không thích  đâu.
 
“Còn chưa ở bên nhau tại sao thầy lại biết chúng ta không hợp.’’
 
Sau khi Chu Dương Khả thốt ra những lời này, mọi người xung quanh đều không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, bắt đầu rối rít bàn tán.
 
“Thật hay.’’ Cao Nhã chọc chọc Thời Cấm, tiểu cô nương này đủ cam đảm.
 
Thời Cấm gật đầu đồng ý.
 
Kỷ Hoài nhíu mày, dường như rất không thích cảnh tượng lúc này.
 
“Tôi không thích thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết người nào không phù hợp, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa,  có thời gian thì em hãy chăm chỉ luyện đàn đi, nên nghĩ đến tương lai của mình sau này.’’ Kỷ Hoài dứt khoát từ chối, thậm chí có thể nói là không hề nể mặt.
 
Người từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ ra bình thản như Chu Dương Khả cũng hơi thay đổi sắc mặt.
 
“Kỷ Hoài!’’
 
Ngay khi bầu không khí xung quanh đang vô cùng lúng túng thì một giọng nói non nớt bất chợt vang lên, mọi người đều đồng loạt nhìn sang  thì thấy một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi đang đi về phía này.
 
Lôi Lôi?
 
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Thời Cấm chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhận ra cô bé.
 
Tiểu cô nương hồi nhỏ đã dễ thương xinh đẹp, bây giờ lớn lên lại càng xinh đẹp hơn, ngũ quan nẩy nở, dáng người cũng cao lên không ít.
 
Kỷ Lôi Lôi nhìn mọi  người xung quanh, rồi lại nhìn Kỷ Hoài và Chu Dương Khả đang đứng ở đó, trong lòng lập tức hiểu rõ, chú nhỏ của nhóc vẫn luôn có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong mấy năm gần đây, ong bướm bây quanh bên người chú ấy không  thể đếm xuể nhưng nhóc biết rõ nhất, chú nhỏ là của thím nhỏ, không thể để cho những người khác nhòm ngó được.
 
Cô bé sải bước đi đến bên cạnh Kỷ Hoài, nắm ông tay áo anh nũng nịu: “Không phải chú đã nói xong việc sẽ dẫn cháu đi ăn cơm sao, còn đi mua quần áo cho cháu nữa?’’
 
Kỷ Hoài liếc Kỷ Lôi Lôi một cái.
 
Anh hứa  sẽ dẫn cô bé đi ăn từ lúc nào, còn có mua quần áo?
 
Tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra mơ màng, tiểu nha đầu này  từ đầu xuất hiện vậy, có vẻ như chưa thành niên, nhóc con này và Kỷ Hoài có quan hệ như thế nào?
 
Chẳng lẽ lý do Kỷ Hoài từ chối lời tỏ tình của hoa khôi khoa dương cầm Chu Dương Khả là vì tiểu nha đầu chưa dứt sữa này sao?
 
Kỷ Hoài duỗi tay gõ nhẹ vào đầu cô nhóc: “Đang ở trường học đấy, đừng lộn xộn nữa.’’
 
“Đây là cháu gái của thầy, Kỷ Lôi Lôi.’’ Vì tránh sinh ra những hiểu lầm không đáng có, Kỷ Hoài đành phải mở miệng giải thích.
 
Kỷ Lôi Lôi bĩu môi ghét bỏ.
 
Nhóc đây không phải đang giúp chú ấy giải vây sao, còn không biết phải trả ơn sao.
 
Kỷ Lôi Lôi  ôm chặt cánh tay của Kỷ Hoài nhàm chán nhìn xung quanh một vòng, nhưng ở trong đám đông này lại vô tình chạm vào ánh mắt của một người.
 
“Thím nhỏ?’’ Giọng nói của bé không lớn lắm, nhưng đủ để tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
 
Mọi người khó hiểu nhìn Kỷ Lôi Lôi, nhiều người thế này, cô bé đang gọi ai là thím nhỏ vậy, chắc không phải là Chu Dương Khả chứ?
 
Cô bé buông cánh tay của Kỷ Hoài, chạy về phía Thời Cấm, Thời Cấm vội vàng trốn sau lưng Cao Nhã.
 
Cô thật sự điên rồi mới ở đây xem trò vui này, sớm biết như thế này thì rời đi sớm một chút có phải hay không.

 
“Thím nhỏ, thím về rồi sao, thím về khi nào vậy?’’ Kỷ Lôi Lôi kéo kéo cánh tay của Thời Cấm, vẻ mặt đầy phấn khích.
 
Trong nháy mắt, Thời Cấm trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
 
Hoa khôi Chu Dương Khả tỏ tình với thầy Kỷ bị từ chối thẳng thừng, trong hiện trường còn bất ngờ phát hiện bạn gái của thầy ấy, lại còn là giáo viên dạy múa của trường này?
 
Tin hot này chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền rồi bùng nổ khắp trường đại học S cho mà xem.
 
Thời Cấm lúng túng  mỉm cười: “Em nhận nhầm người rồi, tôi không phải là thím nhỏ của em.’’
 
Kỷ Lôi Lôi cau mày: “Không thể nào, thím chính là thím nhỏ của cháu, chú, chú nhìn xem, đây đúng là thím nhỏ phải không?’’
 
Kỷ Lôi Lôi kiên quyết lôi Thời Cấm từ sau lưng Cao Nhã ra, hỏi Kỷ Hoài.
 
Thời Cấm trừng mắt nhìn  Kỷ Hoài, ra hiệu cho anh ta không nên nói bậy bạ, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng vô cảm của Kỷ Hoài lúc này lại tràn ngập ý cười, phớt lờ đi lời cảnh cáo của Thời Cấm, mỉm cười gật đầu với Kỷ Lôi Lôi.
 
“Ừ.’’
 
*
 
Trong một quán trà sữa gần đó.
 
Kỷ Lôi Lôi nhìn chằm chằm Thời Cấm không buông tha.
 
Thời Cấm bị ánh mắt trực tiếp của nhóc nhìn đến không được tự nhiên, cô hắng giọng ho khan một cái.
 
“Thím nhỏ.’’
 
“Tôi không phải là thím nhỏ của em.’’ Thời Cấm nhìn cô bé, nhỏ giọng nói.
 
Kỷ Lôi Lôi cau mày.
 
“Tại sao lại không phải?’’
 
Câu hỏi này của Kỷ Lôi Lôi ngược lại làm cho Thời Cấm lúng túng, tiểu nha đầu này chỉ là một cô bé, bảo cô phải giải thích những chuyện tình cảm của người lớn này như thế nào được chứ?
 
“Lôi Lôi, bây giờ em còn nhỏ, có nói cho em, em cũng không hiểu, tóm lại là sau này em có thể gọi là….’’
 
Chị?
 
Dường như hơi trẻ tuổi rồi.
 
Dì?
 
Lại quá già rồi.
 
Đây thật sự là một vấn đề đau đầu mà.
 
“Chú nhỏ gạt người.’’ Kỷ Lôi Lôi đột nhiên nổi khùng nói một câu.
 
“Hả?’’
 
“Trước đây cháu nghe bà nội hỏi chú nhỏ rằng có phải chú ấy đã chia tay với thím rồi không thì chú nhỏ bảo thím chỉ xuất ngoại để đi du học mà thôi, không hề có chuyện chia tay, nhưng tại sao sau khi đi du học về thì thím đột nhiên không phải là thím của cháu nữa, cháu mặc kệ, dù sao thím chính là thím của cháu, mãi mãi là như vậy.’’
 
Thời Cấm ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài đang đứng xếp hàng cách đó không xa để mua trà sữa cho cô và Lôi Lôi, dáng người cao gầy, khí chất tao nhã trời sinh, không ít các cô gái trẻ xung quanh cũng đang len lén liếc anh.
 
“Anh ấy… Nói như vậy sao?’’
 
Kỷ Lôi Lôi chán nản ngoài người nằm trên mặt bàn, bĩu môi nói: “Ừ, đúng vậy, thím nhỏ, thím mãi mãi làm thím của cháu không được sao?’’
 
Thời Cấm cười một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, không trả lời vấn đề này.
 
Mãi mãi là bao xa, thật ra thì cô không biết, cô cũng không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì với nhóc, bởi vì cô sợ mình cuối cùng sẽ không làm được.
 
Trên thế giới này, tất cả những lời hứa không thực hiện được đều là những viên thuốc độc được bọc đường ngọt bên ngoài.
 
Nói sẽ không phát tác ngay lập tức mà giống như x-in’ duya0* mang theo hương vị ngọt ngào, khiến cho bạn càng ngày càng mong đợi, càng ngày càng khát khao, nhưng ngay khi bạn nghĩ rằng bạn đang đến gần, thì nó sẽ cho bạn một đòn trí mạng, tất cả mọi thứ  thật mong manh, không thể chịu nổi dẫu chỉ là một đã kích nhỏ.
 
(* Là một loại độc dược phát tác chậm có tính chất gây nghiện.)
 
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?’’ Kỷ Hoài cầm hai cốc trà sữa đi về phía này.
 
Anh chia hai cốc trà sữa trong tay cho các cô.
 
Đây đúng là hương vị mà Thời Cấm thích nhất khi xưa, nhưng tại sao anh có thể chắc chắn chắn rằng đến giờ cô vẫn còn thích nó, đã nhiều năm như vậy, không lẽ anh không nghĩ đến chuyện cô đã đổi khẩu vị sao?
 
“Cháu đang nói với thím nhỏ, để thím ấy mãi mãi làm thím nhỏ của cháu.’’
 
“Vậy sao? Vậy thím nhỏ của cháu trả lời như thế nào?’’ Kỷ Hoài mỉm cười hỏi nhóc.
 
Thời Cấm cầm trà sữa, trừng mắt nhìn anh ta một cái.
 
Kỷ Lôi Lôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, trong mánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, cô bé nhìn Kỷ Hoài, từng chữ từng chữ nói rõ ràng.
 
“Thím nhỏ nói có thể.’’
 
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi