CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


 
 
"Thực sự anh ấy đã đi  mua kẹo cay sao?’’
 
Nghe xong những lời của Thời Cấm, Trần Lâm Tịch không thể nhịn được bật cười.
 
Thời Cấm chống cằm, “Cậu đang cười cái gì?’’
 
 “Không có gì, chỉ là rất khó có thể tưởng tượng một người như Kỷ Hoài cũng sẽ ăn kẹo cay.’’
 
“Như thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng là một người bình thường thôi mà.’’
 
Lâm Tịch cố ý trêu chọc cô, “Kỷ Hoài không phải là một người bình thường, anh ấ là thần tiên, ăn cánh hoa, uống sương sớm, sao có thể ăn kẹo cay chứ.’’
 
“Cậu lăn đi.’’ Thời Cấm đẩy bả vai cô một cái.
 
“Phải rồi, cậu nhận chủ tiệm làm đồ đệ thật sao?’’ Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến điều này.
 
“Dĩ nhiên…. Nhận…’’
 
“Ha ha ha ha ha, tớ cũng đã nói với chú ấy rồi, tối nay sẽ dẫn chú ấy đi khai đen.*’’
 
“Vậy tối đó chúng ta đi hẹn hò đi.’’
 
“Ok nha.’’
 
*
Sáng sớm ở trường cao trung Nhất Trung vô cùng yên tĩnh,  trong không khí còn mang theo chút ẩm ướt của sương mù đợi chờ những tia nắng làm tan đi, không nhiều người, cũng không có hơi thở ồn ào náo nhiệt vốn có của một ngôi trường cấp ba.
 
Cùng lúc đó, hai dàng người nhỏ nhắn xuyên qua là sương mù, lén lén lút lút đến gần phòng học khối mười hai lớp ba.
 
Ngay khi Thời Cấm đặt tay lên cánh cửa phòng học, đang định đẩy vào thì Lâm Tịch lại ngăn cản cô.
 
“Cậu chắc chắn muốn làm như vậy sao?’’
 
Thời Cấm đứng thằng người, “Chắc chắn.’’
 
Lâm Tịch cau mày, liếc đống đồ mà cô ấy đang xách trên tay.
 
Hai túi Vệ Long.
 
“Mới sáng sớm đã đưa Vệ Long cho anh ấy, liệu có ổn hay không…’’
 
“Buổi sáng đưa cho anh ấy, điều đó không có nghĩ là anh ấy sẽ phải ăn nó vào buổi sáng.’’
 
“Nhưng mà…’’
 
“Đừng nhưng mà nữa, còn chần chừ nữa thì bọn họ sẽ đến đấy, tớ đi vào trước, cậu ở đây canh chừng giúp tớ đi.’’ Vừa dứt lời, Thời Cấm đã mở cửa phòng học đi vào.
 
Lâm Tịch không còn cách nào khác, chỉ đành phải đứng ở ngoài hành lang trông chừng giúp cô.
 
Thời Cấm đi vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi ở tổ thứ tư hàng thứ năm.
 
Cô lấy Vệ Long ra, vừa chuẩn bị nhét vào trong hộc bàn thì đột ngột dừng lại, bởi vì cô không nhớ Kỷ Hoài  ngồi ở bên trái hay bên phải, lần trước đi ngang qua lớp của bọn họ cô cũng chỉ kịp liếc một cái mà thôi.
 
“Thời Cấm, cậu xong chưa?’’
 
Ngay khi cô đang ngập ngừng chưa thể đưa ra quyết định,  ngoài cửa đã vang lên âm thanh cố tình đè thấp của Lâm Tịch.
 
“Xong ngay đây.’’ Cô hét về phía cửa sổ.
 
“Hình như là ở bên phải.’’ Cô lầm bầm lầu bầu thì thầm với chính mình.
 
“Thời Cấm, có người đến, có người đến.’’ Lâm Tịch ở ngoài cửa đột nhiên hoảng hốt lo sợ kêu lên.
 

“Ra đây, ra đây.’’  Thời Cấm nhanh chóng nhét Vệ Long vào hộc bàn bên phải.
 
Sau khi Thời Cấm đi ra, hai người vội vàng thoát khỏi hiện trường, chạy một hơi từ tầng ba xuống tầng một.
 
Cho đến khi  hoàn toàn đi ra khỏi khối mười hai, bọn mới từ từ thả chậm tốc độ, vừa đi vừa thở hổn hển.
 
Lâm Tịch sờ sờ lồng ngực còn “Thình thịch” nhảy loạn lên của mình rồi nói: “Cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng sớm muộn gì tớ cũng sẽ mắc bệnh tim cho mà xem.’’
 
Thời Cấm cũng không tốt hơn bao nhiêu, “Không sao, nếu như cậu bị như vậy thật, không phải còn có tớ ở bên cạnh chăm sóc sao?’’
 
“Thời Cấm, kiếp trước của tớ chắc chắn đã mắc nợ cậu nên đời này mới phải đi theo cậu làm những chuyện này.’’
 
Thời Cấm ôm cánh tay của cô nở một nụ cười thật tươi rói, “Ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ.’’
 
Lâm Tịch tuy có vẻ không quan tâm, nhưng vẫn cong cong khóe miệng.
 
Tình bạn tuổi thanh xuân lúc đó là vậy, chuyện cậu muốn làm tớ nhất định sẽ  ở bên cạnh đồng hành cùng nhau, cho dù chuyện đó mất mặt như thế nào đi chăng nữa cũng vui vẻ cam tâm tình nguyện.
 
*
 
“Tớ nói này, tối hôm qua tớ lại được thăng cấp rồi, thu hoạch được không ít vũ khí.’’
 
Lương Hòa vừa nói chuyện với Kỷ Hoài, vừa đưa tay kéo ghế ngồi ra, anh mở cặp sách ra, đưa tất cả sách ở bên trong nhét vào trong hộc bàn, nhưng lại mơ hồ nhận ra được có cái gì đó không đúng, bởi vì sách dường như bị thứ gì đó ngăn lại.
 
Anh đặt sách ở trên mặt bàn, sau đó thò tay vào trong hộc bàn, kết quả là móc ra được hai bịch Vệ Long.
 
Lương Hòa nhìn hai túi Vệ Long trên tay, sau đó đưa đến trước mặt Kỷ Hoài.
 
“Kỷ Hoài, cậu đúng là một người anh em có nghĩa khí nha, có phải cậu đã lén nhét cái này vào trong hộc bàn của tớ không?’’
 
Kỷ Hoài cất sách của mình xong, ngẩng đầu nhìn lên một cái.
 
“Cậu nghĩ tớ rảnh như thế sao?’’
 
Lương Hòa nhìn dáng vẻ quả thực không giống như đang nói dối của Kỷ Hoài, hơn nữa hai người họ vẫn luôn ở chung một chỗ, cậu ta không thể  một mình đi mua kẹo cay mà anh không biết, nghĩ đến đây, Lương Hoà không khỏi cau mày.
 
“Không phải cậu thì là ai được, sáng sớm tự dưng lại nhét cái này vào trong hộc bàn của tớ.’’
 
Anh ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cũng đã đưa ra được một kết luận có vẻ như rất hợp tình hợp lý nhất.
 
“Tớ biết rồi, nhất định là có người thầm thích tớ, lại biết tớ thích ăn Vệ Long, cho nên mới cố ý làm như vậy để lấy lòng tớ.’’ Lương Hòa nhướn chân này, dương dương đắc ý nói với Kỷ Hoài.
 
Kỷ Hoài liếc kẹo cay trong tay Lương Hòa.
 
Đây là lần đầu tiên anh thấy một người tặng kẹo cay cho người mình thích, xem ra mạch não của cô nữ sinh này cũng không mạnh mẽ gì cho lắm.
 
  *
Lương Hòa đã liên tục được ăn Vệ Long miễn phí trong vòng một tuần, anh từ lúc bắt đầu còn kinh ngạc đến bây giờ đã thành một thói quen.
 
Cứ mỗi buổi sáng đến lớp thường sẽ ăn hai gói Vệ Long trước, sau đó mới bắt đầu ăn sáng.
 
Trịnh Tư Nhã xoay người lại, nhìn Lương Hòa vừa ăn kẹo cay vừa cúi đầu làm bài tập, cô đưa tay chọc chọc Kỷ Hoài.
 
Kỷ Hoài mở mắt ra, lấy tai nghe từ trên lỗ tai xuống.
 
“Kỷ Hoài, thật sự có người đưa cho cậu ấy Vệ Long thật sao?’’ Giọng nói của cô mang theo vẻ nghi ngờ.
 
Mấy ngày trước Lương Hòa còn khoe khoang với cô rằng có người thầm thích cậu ta lén lút  tặng  kẹo cay, khi ấy cô còn chưa tin tưởng lắm, nhưng đã mấy buổi sáng liên tiếp đều nhìn thấy người này cầm kẹo cay lấy ăn để, trong đầu không thể không liên tưởng đến những lời trước đó của Lương Hòa.
 
“Ừ, đã được hơn một tuần.’’
 
Giọng nói của Kỷ Hoài trầm thấp, mát lạnh.
 
“Thật sao, cậu không gạt tớ đấy chớ?’’
 

Kỷ Hoài liếc cô một cái, “Gạt cậu để làm gì?’’
 
Trịnh Tư Nhã nói, “Không biết người như thế nào mà lại có thể đi thích cậu ấy nhỉ, nhưng hai người cũng không tò mò cô ấy là ai ư?’’
 
Kỷ Hoài thờ ơ mỉm cười, “Người trong cuộc còn không thèm để ý, tớ để ý để làm gì?’’
 
Nói cũng phải, Lương Hòa chính là một người không tim không phổi, cậu ta sẽ chẳng bao giờ quan tâm là ai tặng đâu, dù sao người ta tặng đúng thứ cậu thích, không cần thiết phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
 
“Xem ra vận số đào hoa của Lương thiếu gia nhà chúng ta gần đây thật thịnh vượng nha.’’ Trịnh Tư Nhã trêu ghẹo.
 
Lương Hòa ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Tư Nhã, vẻ mặt hơi mờ mịt, một lúc sau mới có thể tiêu hóa hết những lời cô vừa nói, anh liền đưa một gói kẹo cay khác trên bàn học  cho cô.
 
“Cậu có muốn ăn không?’’
 
Trịnh Tư Nhã nhìn gói kẹo trước mặt mình, ghét bỏ nhìn một cái rồi cầm lấy gói kẹo đập lên người cậu.
 
“Cậu vẫn nên ăn nó một mình đi.’’
* 
 
“Này Thời Cấm, cậu đã tặng kẹo cay cho người ra cũng đã hơn một tuần nay rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục sao?’’
 
“Ừ, vẫn đưa.’’
 
“Không lẽ cậu còn muốn đưa đến cuối học kỳ sao, cho dù anh ấy có thích ăn nó đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể  đưa như vậy được đâu, cậu không sợ Kỷ Hoài ăn đến buồn nôn sao?’’
 
“Ăn đến muốn nôn? Không thể nào?’’ Thời Cấm hiển nhiên bị những lời của Lâm Tịch dọa sợ.
 
“Kẹo ăn mặc dù rất ngon, nhưng cũng không thể ăn như vậy.’
 
Thời Cấm nhíu mày, “Cũng phải, vậy không đưa nữa.’’
 
Lâm Tịch nhất thời vui vẻ ra mặt, cô rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc an ổn rồi, đã liên tục hơn một tuần này cô phải thức dậy sớm hơn một tiếng so với bình thường, hơn nữa còn phải chịu đừng cảm giác giống như đang làm một tên cướp biển vậy.
 
“Không đưa kẹo cay nữa, vậy đưa sữa canxi AD thì sao, nam sinh trong độ tuổi này chính là lúc vóc dáng phát triển nha.’’
 
Nụ cười trên khóe miệng Lâm Tịch còn chưa kịp thu lại cũng đã trở nên cứng ngắc.
 
“Cho anh ấy uống, còn không bằng cậu tự mình uống cho rồi.’’
 
Thời Cấm, “Uống rồi, nhưng không có tác dụng, cậu cũng đã từng uống rồi mà.’’
 
Lâm Tịch ngữa mặt lên bầu trời than thở, bạn bè đúng là những người vô tình nhất mà.
 
*
“Nào, tất cả mọi người trật tự một chút, trật tự.’’ Lớp trưởng từ từ đi lên bục giảng, dùng sức vỗ xuống bàn giáo viên.
 
Lớp học vốn ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều tự giác trở về vị trí của mình.
 
“Tớ có chuyện thông báo với mọi người, hôm nay giáo viên dạy nhạc của chúng ta không thể tới được, các giáo viên khác cũng có lớp, cho nên tiết sau của chúng ta do thầy giáo chủ nhiệm lớp 12a3 - thầy Cao dạy thay.’’
 
“Lớp trưởng, không phải thầy Cao dạy dương cầm sao, chúng ta cũng không phải học dương cầm, đi làm gì?’’
 
“Cứ coi như là tiết tự học đi, lát nữa cả lớp xuống phòng dương cầm dưới tầng hầm.’’
 
“Không thể ở trong lớp tự học sao?’’
 
“Không thể, thầy Cao còn phải dạy một lớp khác, đến lúc đó các bạn trật tự một chút, đừng như một con thiêu thân đi làm chuyện xấu đấy.’’
 
“Tớ không nghe lầm đấy chứ, cùng học với lớp 12a3 sao? Là lớp 12a3?’’ Thời Cấm mờ mịt nhìn Lâm Tịch.
 
“Cậu không nghe lầm, là thật, chính là lớp của Kỷ Hoài.’’ Trần Lâm Tịch tiến sát lại gần lỗ tai của Thời Cấm nói.
 
Thời Cấm nhất  thời  trợn tròn hai mắt, lấy tay che miệng mình, trong mắt không thể nào che dấu được sự mừng rỡ.
 
“Còn ngẩn người ở đây làm gì, không mau đi chiếm chỗ ngồi tốt đi.’’
 
Một lời này của Lâm Tịch đủ để đánh thúc người đang ở trong mộng, hai người nhanh chóng cầm lấy sách âm nhạc chạy về phía phòng dương cầm dưới tầng hầm.
 
Trong phòng phát ra tiếng đàn dương cầm hỗn tạp, tất cả các bản nhạc đủ mọi thể loại đều có.
 
Hai người chạy thẳng tới căn phòng nhỏ 812, vừa bước tới cửa đã nhìn thấy hai người đàn ông ở trong phòng.
 
Là Kỷ Hoài và Lương Hòa.
 
“Mẹ kiếp, hai nam sinh ở trong một phòng rốt cuộc là muốn làm gì?’’ Lâm Tịch trêu chọc nói, vẻ mặt vô cùng thô bỉ.
 
“Xin cậu hãy gạt bỏ ngay những tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu đi, Kỷ Hoài nhà tớ nhất định là trai thẳng.’’
 
Lâm Tịch khinh bỉ nhìn cô, “Kỷ Hoài từ bao giờ trở thành nhà cậu?’’
 
“Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.’’ Thời Cấm hai tay khoanh trước ngực, chắc chắn nói.
  
 
-----------------------
 
Khai đen:Open black là phổ biến trong một loạt các trò chơi chiến đấu (như 3C, True III , DotA, LoL, King Glory, v.v.). Đề cập đến một nhóm người trong cùng một trò chơi, trong trường hợp giao tiếp thuận tiện (chẳng hạn như giao tiếp trực tiếp trong cùng một quán cà phê Internet hoặc không cùng lúc nhưng thông qua công cụ trò chuyện để trao đổi thông tin trong thời gian thực để trao đổi thông tin trong trò chơi), tạo thành một nhóm để chơi trò chơi.(Nguồn:baidu.) 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi