CHỜ GIÓ, ĐỢI EM


Thời Cấm đứng ở trong phòng bếp  chăm  chú theo dõi nhất cử nhất động bên ngoài, cô có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó, nhưng khoảng cách quá xa khiến không thể nghe rõ.
 
Dư Thu  thấy dáng vẻ lo lắng của Thời Cấm, đưa tay kéo cô một cái.
 
“Cấm Cấm…’’ Bà ngập ngừng muốn nói lại thôi.
 
“Mẹ, có chuyện gì vậy?’’
 
“Chuyện là… Hôm nay bố con không chỉ gọi các con đến, còn có…’’
 
“Đinh đông, đinh đông.’’
 
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa reo lên.
 
“Mẹ, một lát nữa hẳng nói, con đi mở cửa đã.’’ Thời Cấm thả mấy cọng hành trong tay xuống, lau lau tay sau đó đi mở cửa.
 
Ngay khi cánh cửa được mở ra, cô thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa thì hơi sửng sốt.
 
“Surprise!’’ Người nọ một tay xách quà, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Thời Cấm.
 
“Anh… Anh tới đây làm gì?’’ Thời Cấm mờ mịt.
 
“Là tiểu Triệu tới sao?’’ Bên trong nhà vang lên giọng nói phấn khởi của Thời Quần.
 
"Đúng vậy, chú, cháu đến thăm chú.’’ Triệu Trăn mỉm cười với Thời Cấm sau đó xách đồ đi vào.
 
Vừa bước vào cửa, Thời Quần đã ra nghênh đón.
 
“Mang nhiều đồ như vậy làm gì, có nặng lắm không?’’ Thời Quần đưa tay muốn giúp Triệu Trăn xách đồ, dáng vẻ lạnh lùng khi Kỷ Hoài vào nhà đã hoàn toàn biến mất, ông cười xán lạn tựa như cậu ta mới là con rể của mình vậy.
 
Triệu Trăn vội vàng tránh đi, cười nói: “Ôi chú, để mình cháu xách là được rồi, chút đồ như thế này có là gì.’’
 
“Được, được, được.’’ Thời Quần cười đến không khép được miệng.
 
Thời Cấm nhìn Thời Quần một cái, cố gắng hạ giọng nhất có thể: “Bố, bố đang làm gì vậy?’’
 
Thởi Quần tỏ vẻ vô tội nhìn cô, không hề giấu giếm: “Bố có làm gì đâu, lúc còn ở nước Anh Tiểu Triệu chăm sóc con như vậy, bố không thể mời người ta một bữa cơm được sao?’’
 
“Nhưng rõ ràng bố biết hôm nay…’’
 
Kỷ Hoài đi tới giữ lấy bả vai Thời Cấm, ra hiệu cô không cần tranh luận nữa.
 
Thời Quần liếc mắt nhìn đến cánh tay đang đặt lên bả vai con gái mình.
 
“Khụ, khụ… Cấm Cấm, con đi vào phòng bếp giúp mẹ đi.’’
 
“Nhưng…’’
 
Bố cô rõ ràng đang muốn làm cho Kỷ Hoài khó chịu.
 
“Không sao đâu, ngoan.’’ Kỷ Hoài mỉm cười an ủi cô.
 
Thời Cấm bất đắc dĩ nhìn bố mình, không còn cách nào khác đành phải đi đến phòng bếp, trước khi đi còn lườm nguýt Triệu Trăn một cái sắc bén, Triệu Trăn mở to hai mắt nhìn, cô nhìn anh như vậy làm gì, anh cũng là người vô tội đấy.
 
“Triệu Trăn, tới đây, đánh cờ với chú.’’
 
Đánh cờ.
 
Ngoài trừ Triệu Trăn, ba người còn lại đều trố mắt nhìn nhau.
 
“Vâng, cháu tới đây,.’’ Triệu Trăn đắc ý nhướn mày với Kỷ Hoài,  phấn khích đi đến.
 
Kỷ Hoài cũng vội vàng đi theo rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Quần.
 
Thời Quần liếc anh: “Tôi không gọi cậu.’’
 
“Cháu muốn xem chú chơi chờ, còn nhớ trước kia cháu cũng cùng chú…’’
 
“Cho nên cậu đang thăm dò tài nghệ của tôi sao?’’
 
Triệu Trăn làm ra dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Kỷ Hoài, đột nhiên cảm thấy sau gáy dường như bị thứ gì đó đập trúng vậy, anh xoay người lại thì nhìn thấy Thời Cấm đang tựa vào cửa bếp chớp chớp mắt với anh, trong tay còn nắm một vốc đậu tương, cô ấy đang dùng đậu tương đập anh sao?
 
Anh cố tỏ ra khó hiểu nhìn cô, Thời Cấm trừng mắt một cái, giơ giơ nắm đậu tương  trong tay lên.
 
Triệu Trăn thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nói với Thời Quần: “Chú, chúng ta đánh cờ thôi.’’
 
Thấy Triệu Trăn nói chuyện, Thời Quần cũng không làm khó Kỷ Hoài nữa, mở miệng trả lời: “Được, được. ‘’
 
Vì vậy, ba người đàn ông liền ngồi trong phòng khách bắt đầu đánh cờ, hai người chơi, một người nhìn.
 
Mặc dù Triệu Trăn là tiểu bối nhưng từ nhỏ anh đã tiếp xúc với cờ tướng, người trong nhà còn cố ý mời thầy đến nhà dạy anh đánh cờ, cho nên lúc chơi cờ không hề thua kém Thời Quần.
 
Thời Cấm chăm chú nhìn vẻ mặt của Thời Quần ngay lúc này, cái vẻ mặt ấy cô đã từng rất quen thuộc, đó là khi ông chơi cờ với Kỷ Hoài năm đó.
 
Có người đã từng nói, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, Kỷ Hoài là người ngồi xem, cho nên anh có thể nhìn ra toàn bộ thế cờ đang chơi, khi nhìn ra được Triệu Trăn đã nắm chắc phần thắng trong tay, trong lòng anh lại không thể không cười trên sự đau khổ của người khác.
 
Chắc chắn đây  là lần đầu tiên Triệu Trăn chơi cờ với Thời Quần.
 
Bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình chơi cờ cùng với bố của Thời Cấm, lúc đó thế cờ cũng giống như lúc này, anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, kết quả Thời Quần….
 
Ừ… Dù sao anh sẽ không bao giờ nhắc nhở Triệu Trắn đâu, ai bảo cậu ta lúc nãy đắc ý như vậy….
 
Vì vậy, Kỷ Hoài khoanh hai tay trước ngực ngồi xem kịch vui.
 
Thời Quần vừa hạ một con cờ, Triệu Trăn ngay lập tức chiếu tướng.
 
“Chờ một chút, chú đi nhầm, chú đi lại.’’
 
“Không phải, chú vô tình đi nhầm.’’
 
“Nhưng…’’
 
“Chú, thôi quên đi, hay là để cháu chơi với chú đi, đã nhiều năm không chơi rồi, đúng lúc muốn chơi một ván.’’ Vừa nói, Kỷ Hoài vưa đi đến bên cạnh Triệu Trăn, đưa tay đẩy cậu ta sang một bên.
 
Thời Quần liếc anh một cái, nhưng lại không từ chối.
 
Triệu Trăn ngồi bên cạnh Kỷ Hoài, nhìn anh  và Thời Quần chơi cờ.
 
Bình thường không thể nhìn ra được, hóa ra Kỷ Hoài còn biết chơi cờ, hơn nữa không tệ lắm, chỉ cần một bước nữa thôi thì anh ta có thể chiếu tướng rồi.
 
Thời Quần nhíu chặt chân mày, ông chăm chú quan sát bàn cờ, cuối cùng hạ cờ.
 
Triệu Trăn nhếch môi, Kỷ Hoài nhất định sẽ thắng.
 
Nhưng Kỷ Hoài còn chưa kịp làm gì thì Thời Quần đã cầm lên quần cờ vừa mới được đặt xuống.
 
“Tôi đi sai rồi, đổi lại.’’
 
Triệu Trăn kinh ngạc trợn to hai mắt.
 
Thu cờ!
 
Anh nhìn Kỷ Hoài, người này không hề lên tiếng, có vẻ như đang ngầm cho phép hành động của chú ấy, dường như đã sớm dự liệu được vậy.
 
Nhưng rõ ràng anh ta có thể chiếu tướng ngay, tại sao…
 

Chẳng lẽ… Anh ta đang nhường?
 
Triệu Trăn lại ngẩng đầu nhìn Thời Quần đang vô cùng đắc ý ở phía đối điện.
 
“Tiểu tử này, mấy năm không gặp, tài nghệ đánh cờ lại thụt lùi như vậy.’’
 
“Ha ha, chiếu tướng.’’
 
“Chiếu tướng! Kỷ Hoài, cậu thua rồi.’’
 
Kỷ Hoài nhìn Thời Quần: “Vâng, cháu thua rồi, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, tài nghệ của chú vẫn lợi hại như vậy.’’
 
“Không phải sao, còn cậu, người trẻ tuối phải học hỏi nhiều thêm nữa.’’
 
“Vâng, chú, chúng ta chơi một ván nữa được không?’’
 
“Được, được, được.’’
 
Triệu Trăn thề,  chắc chắn  anh đã nhìn thấy khóe miệng của Kỷ Hoài nở một nụ cười mãn nguyện, anh cảm thấy tam quan của mình lệch lạc thật rồi, hóa ra chơi cờ còn phải xem đối thủ là ai mới ra tay sao?
 
*
Lúc ăn cơm, thái độ của Thời Quần đối với Kỷ Hoài rõ ràng đã tốt hơn một chút,  nhưng ông vẫn tỏ ra tương đối nhiệt tình với Triệu Trăn.
 
“Nào, Tiểu Triệu, sườn xào chua ngọt cháu thích ăn nhất đây.’’ Thời Quần gắp cho Triệu Trăn một miếng sườn.
 
Ngay khi Triệu Trăn vui vẻ chuẩn bị nhận lấy thì bắp đùi bỗng nhiên lại bị người véo một cái, anh nhìn sang  người đầu têu ở bên cạnh mình.
 
Thời Cấm mỉm cười nhìn anh.
 
“Bố,  bây giờ Triệu Trăn không thích ăn xương sườn nữa rồi.’’ Thời Cấm nói với Thời Quần.
 
Thời Quần nghi ngờ nhìn anh.
 
Dưới ánh mắt đe dọa của Thời Cấm, Triệu Trăn chỉ có thể gật đầu: “Đúng vậy, chú, gần đâu cháu đột nhiên không thích xương sườn nữa rồi.’’
 
Thời Quần đang kẹp miếng sườn hơi lúng túng.
 
“Chú, cháu thích xương sườn.’’ Kỷ Hoài đưa bát của mình về phía ông.
 
Thời Quần liếc nhìn hai người bọn họ, cuối cùng vẫn bỏ miếng sườn vào trong bát của Kỷ Hoài.
 
“Ăn đi, ăn đi.’’
 
“Cảm ơn chú.’’
 
Triệu Trăn nhìn miếng sườn xào chua ngọt hấp dẫn trong bát Kỷ Hoài, anh đây là đang tạo nghiệt cái gì vậy, khi không tự dưng chạy đến đây tìm ngược, bị đậu tương đập, bị chú Thời chê bai, bây giờ ngay cả miếng sườn xào anh thích nhất cũng không được động đũa.
 
Sau khi ăn cơm xong, Dư Thu giữ bọn họ ngồi lại nói chuyện một lát, cuối cùng thấy sắc trời đã dần chuyển tối, tuyết ngoài trời vừa ngừng rơi, con đường trở nên trơn trượt, liền để cho bọn họ về sớm một chút.
 
“Chú, dì, chúng cháu xin phép về đây. “ Kỷ Hoài nói.
 
 “Ừ, đi đi, nhớ thường xuyên quay về thăm chú dì nhé.” 
 
Thời Quần ngược lại im lặng không nói gì.
 
Chờ sau khi bọn trẻ xuống lầu, Dư Thu mới đóng cửa lại.
 
“Cái lão đầu tử này, anh nói xem khi không tự dưng hôm nay  anh gọi Triệu Trăn đến đây để làm gì?”
 
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi  thì có làm sao?’’
 
“Rốt cuộc trong hai người bọn họ ai mới là con rể của ông?’’
 
“Cái gì mà con rể, tôi còn chưa thừa nhận đâu đấy.’’ Thời Quần quay đầu sang chỗ khác.
 
“Được, ông không thừa nhận, nhưng con gái ông hôm nay dẫn ai về nhà thì người đó chính là con rể của chúng ta.’’
Lần này, Thời Quần không hề phản bác lại, thực ra Triệu Trăn là do ông cố tình mời đến vì muốn tạo áp lực cho tên tiểu tử Kỷ Hoài kia, nhưng ai ngờ rằng đạo hạnh của tên này không đủ.
 
Kỷ thực ông cũng không ghét Kỷ Hoài nhiều lắm, công bằng mà nói, cậu ta hoàn toàn đủ tiêu chuẩn làm con rể nhà ông, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tựa như có cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
 
Ông chỉ có một người con gái duy nhất, gả đi như vậy cũng đau lòng muốn chết.
 
Dư Thu nhìn dáng vẻ cúi đầu không nói lời nào của Thời Quần, bất đắc dĩ thở dài.
 
“Được rồi, em biết trong không nỡ, nhưng bọn trẻ dẫu sau cũng đã lớn, một ngày nào đó chúng phải đi con đường riêng của mình, có lựa chọn riêng của mình, chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, anh còn chưa nhìn ra được sao, Thời Cấm của chúng ta ngoài miệng không nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn còn có Kỷ Hoài.’’
 
“Anh cũng biết, nhưng anh đang thay con gái cảm thấy tiếc nuối, em nói xem, con gái của chúng ta có chỗ nào không tốt, tại sao cứ phải treo trên cái cây lệch tán như Kỷ Hoài chứ?’’
 
Dư Thu không nhịn được bật cười, cô vỗ vỗ bả vai chồng mình.
 
“Lời này không thể nói bậy, vóc dáng Kỷ Hoài cao ráo, ngũ quan tuấn tú đàng hoàng, cái gì mà cây lệch tán chứ,  có người nào đánh giá con rể nhà mình như ông không chứ?’’
 
“Haiiii.’’
 
“Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, hơn nữa em không tin anh không nhìn ra, trong lòng Kỷ Hoài đều là hình bóng của Thời Cấm, huống chi đầu đuôi câu chuyện năm đó không phải anh đã biết rồi sao, lúc ấy Kỷ Hoài  không biết Thời Cấm nhà ta xảy ra chuyện như vậy, người ta cũng gặp chuyện lớn như vậy, ông còn so đo cái gì nữa?’’
 
Buổi sáng hôm nay sau khi vợ chồng ông ăn sáng xong thì Trương Nhàn Ninh và Kỷ Lẫm đã đến đây thăm hỏi, đồng thời  kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó.
 
Nếu như Trương Nhàn Ninh không nói, bọn họ cũng không thể biết được, hóa ra tình yêu giữa hai đứa nó đã bị ngăn cách bởi nhiều chuyện như vậy.
 
Đều là các bậc làm cha mẹ, hy sinh cả cuộc đời này không vì cái gì khác, chỉ dành trọn cho những đứa con của mình.
 
*
Sau khi xuống lầu, ba người cùng nhau đến bãi đậu xe lấy xe.
 
“Triệu Trăn, hôm nay tại sao anh lại tới đây?’’
 
Triệu Trăn nhún vai một cái: “Chú gọi tôi đến nhà dùng cơm.’’
 
“Sao bình thường không thấy anh nghe lời như vậy.’’ Thời Cấm lẩm bẩm.
 
“Vô nghĩa, nếu như lần sau em cũng gọi tôi tới ăn cơm, tôi nhất định sẽ có mặt ngay lập tức.’’
 
Thời Cấm liếc anh một cái, không thèm quan tâm đến người này nữa.
 
Lúc này, Triệu Trăn dùng vai huých vào bả vai Kỷ Hoài đang ở bên cạnh: “Này, vừa rồi khi đánh cờ, là anh cố ý làm như vậy đúng không?’’
 
Kỷ Hoài liếc cậu ta.
 
"Cố ý cái gì cơ?’’
 
“Anh đừng ở đây giả bộ hồ đồ nữa,  trước khi tôi chơi cờ với chú Thời không phải anh đã nói  trước kia mình thường xuyên chơi với chú ấy sao, cho nên nhất định anh đã biết chú ấy…. Khụ, khụ… Chuyện này có đúng hay không, ngay từ lúc bắt đầu, anh đã cười trên sự đau khổ của người khác rồi.’’
 
“Vốn dĩ mục đích chính của cậu đến đây là để áp chế tôi, tại sao tôi lại phải giúp cậu, đầu óc tôi bị hỏng rồi sao?’’
 
“Này, anh làm như vậy không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?’’
 
“Vậy khi cậu đến đây cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm?’’
 
“Tôi cũng không phải cố ý đến đây.’’
 
“Tôi không quan tâm.’’
 
Thời Cấm nghe hai người này hăng say cải vã, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười, đôi khi, cô cảm thấy hai người này chỉ là những đứa trẻ to xác mà thôi.
 
Rất nhanh đã đi tới bãi đậu xe, Kỷ Hoài giúp Thời Cấm mở cửa.

 
Ngay khi anh đang chuẩn bị lên xe thì Triệu Trăn đột nhiên gọi anh lại.
 
“Có chuyện gì?’’
 
“Kỷ Hoài, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.’’
 
Thời Cấm hạ cửa kính xuống tựa cằm vào thành xe: “Chuyện gì?’’
 
Triệu Trăn không nói gì, chỉ duỗi tay quàng qua bả vai Kỷ Hoài, vừa kéo anh đi vừa khinh bỉ nhìn Thời Cấm: “Em có thể đừng bao che cho người của mình như vậy được không, tôi có thể mang anh ta đi đâu được chứ?’’
 
Thời Cấm bật cười, người này đúng thật là không biết xấu hổ.
 
Triệu Trăn mang Kỷ Hoài đến xe của mình mới buông lỏng cánh tay.
 
“Này, tôi không ăn thịt anh đâu, đừng dùng ánh mắt đề phòng ấy nhìn tôi như vậy.’’ Triệu Trăn dựa vào hông xe, liếc anh ta một cái.
 
Hai tay Kỷ Hoài đút trong túi: “Tìm tôi có chuyện gì?’’
 
“Kỷ Hoài, hai người thực sự có ý định kết hôn rồi sao?’’Khóe miệng Triệu Trăn tựa tiếu phi tiếu.
 
Kỷ Hoài liếc cậu ta một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
 
“Này, tôi quả thực có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.’’ Triệu Trăn vội càng bắt lấy cánh ta anh.
 
 “Tôi nghĩ, nếu như anh thật lòng muốn kết hôn với cô ấy, có một việc tôi vẫn phải nói với anh để cho thỏa đáng.’’
 
Hai hàng lông mày Kỷ Hoài nhíu chặt lại: “Lại đây, cho anh một điếu thuốc này.’’ Triệu Trăn đưa bao thuốc cho anh.
 
Kỷ Hoài chỉ nhìn thoáng qua nó, không hề nhận lấy.
 
Triệu Trăn thu tay lại: “Lát nữa,  chắc chắn anh sẽ phải cần đến nó.’’
 
*
 
Thời Cấm ngồi trong xe lướt Weibo, hai người này đã nói chuyện với nhau đã gần nửa tiếng rồi, bọn họ đang cãi nhau chuyện gì vậy.
 
Ngay khi cô sắp không thể ngồi yên ở đây nữa thì đã thấy Kỷ Hoài quay lại, lúc anh mở ngồi vào trong xe, cô lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá trở trên người anh.
 
“Anh hút thuốc?’’
 
“Ừ, có hút một cây.’’ Giọng nói Kỷ Hoài khàn khàn.
 
Anh cắm chìa khóa vào ổ rồi lái xe đi.
 
Thời Cấm cảm thấy có gì đó hơi bất thường: “Triệt Trăn đã nói gì với anh vậy?’’
 
Kỷ Hoài nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng nó nhanh đến nổi cô không thể nắm bắt được.
 
Anh duỗi tay dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô.
 
“Không có chuyện gì đâu.’’
 
“Thật.’’
 
“Tất nhiên rồi, gạt em làm gì?’’
Vừa ra khỏi tiểu khu đã gặp ngay đèn đỏ, Kỷ Hoài dừng xe lại, nhìn ánh mắt mang theo sự nghi ngờ rõ ràng của Thời Cấm, bất chợt nghiêng đầu sang hôn cô.
 
Thời Cấm bị một tay anh nhấn chặt trên ghế ngồi, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng tiến vào trong miệng, tùy ý cướp đoạt, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
 
Nụ hôn mạnh mẽ của anh khiến Thời Cấm thất điên bát đảo, đâu còn tâm trí để hỏi Triệu Trăn đã nói với anh chuyện gì.
 
*
“Anh muốn tắm trước không?’’ Vừa bước chân vào cửa, Thời Cấm đã hỏi.
 
“Không cần, em đi tắm trước đi.’’
 
“Ồ, vậy em đi tắm trước đây.’’
 
“Đi đi.’’
 
Kỷ Hoài ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài tinh xảo kẹp một điếu thuốc, rồi dùng sức hít sâu một hơi, phun ra, khói trắng lượn lờ xung quanh.
 
Điếu thuốc đã tàn, anh dập tàn thuốc vào cái gạt tàn đặt trên bàn, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Thời Cấm đang tắm ở trong đó, anh ngồi im suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.
 
Thời Cấm đang gội đầu, xà phòng gầu gội hòa lẫn với nước khiến cô không thể mở mắt ra nổi, nhưng  vẫn có thể nhận ra được có người đang bước vào.
 
“Kỷ Hoài ?’’ Cô thử gò xét gọi một tiếng.
 
Phía trước không có ai lên tiếng, trong lòng Thời Cấm hơi lo lắng, vô thức dịch chuyển sang một bên, duỗi tay định lấy chiếc khăn lông được treo trên kệ, nhưng tay cô chỉ vừa mới chạm vào nó, đã bị người  mạnh mẽ ôm chặt vào người, cô bị dọa thiếu chút nữa đã hét lên, nhưng đúng lúc  này lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc của  người đàn ông.
 
“Kỷ Hoài.’’
 
Kỷ Hoài không lên tiếng, hai cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh thon thả của cô.
 
Thời Cấm không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với anh, muốn mở mắt ra nhìn nhưng gần như không thể. Một lát sau, Kỷ Hoài mới dần dần buông  ra, anh nhẹ nhàng giúp cô xối sạch bọt trên đỉnh đầu, đồng thời lau đi những giọt nước còn đọng lại xung quanh mắt, để cô có thể mở mắt ra được.
 
Thời Cấm vửa mở mắt ra được chạm ngay vào tầm mắt sâu thẳm của anh.
 
“Em đang tắm mà, anh vào đây làm gì?’’
 
Kỷ Hoài nhìn đôi môi mềm mại khẽ đóng mở của người con gái trước mặt, chợt nhẹ nhàng đẩy cô một cái, áp chặt cô lên bức tường phía sau lưng, bởi vì vòi hoa sen đã được mở từ lâu,  những vách tường xung quanh đã được hơi nóng làm cho ấm lên, một tay anh nắm lấy cằm cô rồi hôn xuống.
 
Bàn tay chuyển qua giữ sau gáy cô, dịu dàng gặm cắn cánh môi, thăm dò trượt vào khoang miệng cô,  trong hơi thở của anh còn đọng lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau.
 
Bầu không khí xung quanh càng lúc càng nóng bỏng, dường như không thỏa mãn khi dừng lại ở đây, anh vừa quấn quýt hôn cô, vừa rút bỏ quần áo vướng víu ở trên người, cho đến khi hai thân thể trần trụi tiếp xúc với nhau.
 
Hai tay Kỷ Hoài nắm chặt lấy vòng eo Thời Cấm, dùng sức nhấc bổng người cô lên, cả người cô được anh bế lên, đôi chân tự giác quấn quanh hông anh.
 
Thời Cấm bị anh mạnh mẽ đâm vào, nếu như không phải một  cánh tay anh còn chống đỡ phía sau lưng, cô thực sự cảm thấy tấm lưng mịn màng của mình đã bị bong một lớp ra rồi.
 
Sau khi kết thúc màn mây mưa triền miên, cả hai người đều mệt mỏi rã rời, nhưng Kỷ Hoài vẫn còn nghiêm túc giúp cô tắm rửa sạch sẽ, rồi tùy tiện qua loa tắm cho mình mới ôm cô trở về phòng ngủ.
 
Ngay khi  vừa dính chặt lên mặt giường êm ái, Thời Cấm tựa như bị rút hết xương cốt, lập tức chui vào trong chăn, mặc kệ mái tóc của mình còn ướt đẫm, Kỷ Hoài sợ nếu như cứ để  thế  này đi ngủ thì sáng mai cô sẽ bị đau đầu, cho nên ôm người  tựa vào trong lồng ngực mình, dùng khăn lông lau khô tóc.
 
Thời Cấm mềm nhũn dựa vào trên người Kỷ Hoài, hai mắt khẽ đóng mở, dáng vẻ như đang muốn chiến đấu với Chu Công, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của ngài ấy, cứ thế ngủ thiếp đi trong vòng tay của Kỷ Hoài.
 
Lắng nghe nhịp thở đều đều của người trong ngực mình, Kỷ Hoài chợt nhớ lại những gì Triệu Trăn đã nói lúc nãy.
 
Hóa ra, trong những năm tháng không có anh bên cạnh, cô đã từng đau khổ như vậy.
 
Hóa ra  sau khi Thời Cấm ngã xuống khỏi sân khấu, cô đã từng lén lút chạy ra bệnh viện một lần, cậu ta nói, đó là ngày thứ bảy kẻ từ khi xảy ra tai  nạn.
 
Lúc ấy cô khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng hốt hoảng, không một ai biết được ngày hôm đó cô đã đi đâu, gặp người nào, nhưng sau khi tự mình quay lại bệnh viện , cô tựa như  đã biến thành một người khác, không hề mở miệng nói một lời , rồi đôi chân trở nên nghiêm trọng, sang ngày thứ ba, cô làm thủ tục xuất ngoại chữa trị, tuy nhiên lại không mang theo bất cứ đồ vật nào có liên quan đến anh.
 
Khi nghe Triệu Trăn nói những lời này, Kỷ Hoài giống như bị ai đó đánh một gậy vào người, không những không mang đến cho người ta cảm giác choáng váng mơ hồ mà càng lúc càng bừng tỉnh.
 
Anh nhớ ngày hôm đó, Quản Hi Duyệt đã thuyết phục được người nhà không gây khó dễ cho bố anh nữa, ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi đã hỏi anh, có thể cho cô một cái ôm cuối cùng được không.
 
Anh ngập ngừng do dự, mà trong khoảnh khắc ngập ngừng ấy, Quản Hi Duyệt đã chủ động ôm anh, ngay lúc đó, anh theo bản năng muốn đẩy người ra nhưng cô ta không cho anh cơ hội, mà tự mình buông lỏng
 
Hóa ra ngày ấy, Thời Cấm đã đến gặp anh.
 
Sau khi đến nước  Anh, cô phải mất hơn một năm hồi phục, mỗi ngày không quản ngày đêm  luyện tập, trong những ngày tháng ấy, mỗi đêm cô sẽ bị đánh thức bởi những cơn ác mộng, không chỉ  bị giày vò về thể xác mà còn dằn vặt ở trong lòng, anh không biết sự tổn thương mình gây ra cho cô lớn đến nhường nào, nhưng anh hiểu rõ, những tổn thương ấy có lẽ cả đời này anh không thể nào bù đắp nổi.
 
Triệu Trăn nói, trong buổi concert của Tôn Yến Tư được tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 2014 kia, Thời Cấm gạt tất cả mọi người tự ý trở về Trung Quốc.
 
Hóa ra, những gì anh nhìn thấy lúc đó không phải là ảo ảnh, mà là sự thật.
 
Buổi concert năm ấy anh cũng đã đến đó, bởi vì anh đã từng hứa với Thời Cấm sẽ đưa cô đi xem, chỉ là vào thời điểm đó, bên cạnh anh không có cô nữa.
 
Trong hội trường buổi concert, tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt, xung quanh đều là những người hâm hộ của Tôn Yến Tư, vì cô thích nghe những ca khúc của cô ấy cho nên thường xuyên quấn quít, năn nỉ anh cùng nghe, vào lúc ấy, anh thật sự không có hứng thú cho lắm, nếu phải nghe những loại nhạc này còn không bằng nghe một bản dương cầm còn hơn.
 
Nhưng ngày hôm đó, khi  nghe được Tôn Yến Tư hát ca khúc “Gặp gỡ” đã từng thịnh hành trong suốt nhiều năm trên sân khấu,  trong khoảnh khắc ấy, anh dường như đã bừng hiểu tại sao Thời Cấm lại thích nghe bài này đến như vậy.
 
Sau khi kết thúc, Tôn Yến Tư được nhân viên an ninh bảo vệ rời đi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều chen chúc đi ra ngoài, và dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, anh tựa như nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
 
Anh vội vàng đẩy đám người đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng lưng quen thuộc ấy.
 
Khi đó, anh mỉm cười tự giễu chính mình một cái, còn nghĩ rằng mình đã xuất hiện ảo giác, nhưng bây giờ nghĩ lại,  người mà anh nhìn thấy ngày hôm đó thực sự là cô, chỉ là anh lại một lần nữa đánh mất  cô.
 
Nếu như… Anh nói nếu như lúc ấy anh có thể bắt được cô, có phải từ năm đó, hai người sẽ không  phải lãng phí nhiều năm như vậy.
 
Nước Anh?
 
Cho đến bây giờ anh mới biết, hóa ra lúc đầu cô đã đến nước Anh.
 
Vào cuối năm thứ tư đại học sắp kết thúc, giáo sư đã từng giành cho anh một cơ hội sang nước Anh du học, nhưng anh đã từ chối, khi ấy nếu như  biết cô cũng đang ở Anh, anh nhất định sẽ không bao giờ từ chối.
 
Cô đã từng lén chạy ra khỏi bệnh viện tìm anh, anh không biết,  bọn họ để vuột mất nhau.
 
Cô đến nước Anh, anh không biết, vì vậy anh đã không đi, bọn họ để vuột mất nhau.
 
Năm 2014 ấy, hai người rõ ràng đã cùng hít thở một bầu không khí trong hội trường,  rõ ràng đã rút ngắn khoảng cách từ hàng triệu người đến chỉ hơn một nghìn người, rõ ràng đã gần nhau trong gang tấc, nhưng vẫn cứ thế lại để vuột mất nhau.
 
Kỷ Hoài cảm giác hốc mắt hơi nóng lên,  lần đầu tiên cảm thấy bản mình bất tài như vậy, lần đầu tiên anh căm hận sự bất lực của mình  đến vậy, trước những tầng tầng lớp lớp bất ngờ liên tiếp xuất hiện trước mắt mình,  bọn họ nhỏ bé đến đáng thương, đáng thương đến mức chỉ có thể bị tùy ý định đoạt.
 
Lúc nãy anh đã hỏi Triệu Trăn, tại sao  lại nói cho anh biết những điều này.
 
Khi đó, Triệu Trăn chỉ mỉm cười, hút một hơi thuốc, cả người  như bị bao phủ  trong làn khó mờ ảo, cậu ta trầm mặc rất lâu rồi nói :
 
“Khoảng thời gian kia là những năm tháng đau khổ nhất của Thời Cấm,  tôi không thể để cho cô ấy phải  một mình vượt qua nổi đau ấy, cô ấy không muốn ở bên cạnh tôi, vậy thì dù sao cũng phải để cho người đàn ông ở bên cạnh cô ấy cảm nhận một lần.’’
 
Đúng vậy, bây giờ anh đã hoàn toàn cảm nhận được.
 
Loại đau khổ ray rứt này, tựa như có một bàn tay vô hình nào đó, bóp chặt lấy trái tim vỗn đã không còn lành lặn, từng chút, từng chút đè ép, nghiền nát khiến nổi đau đớn tột cùng lan rộng khắp toàn thân.
 
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi