“A, xấu hổ chết mất…’’
“Cậu ấy sao vậy?’’ Suy nghĩ về bài tập trước mắt của Chu Nguyễn Hàng đã bị Thời Cấm cắt đứt không biết bao nhiêu lần.
Từ sau khi từ phòng dương cầm trở về cho đến bây giờ, cô vẫn còn liên tục nói những lời này, nói đến mức lỗ tai hắn đã muốn chai sần.
Lâm Tịch nhìn Thời Cấm vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề quay đầu nói với Chu Nguyễn Hàng, “Không sao, cậu không cần phải để ý đến cậu ấy.’’
“Thời Cấm, tớ muốn ăn kẹo cay, chúng ta đi căng tin đi, tớ mời.’’
“Không đi, không có tâm trạng, không muốn ăn.’’
Bây giờ Thời Cấm quả thực là một chút khẩu vị cũng không có, vừa nghĩ tới việc Kỷ Hoài mặt không đổi sắc đóng “ầm” cánh cửa ngay trước mặt hai người, cô liền cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh.
Chu Nguyễn Hàng nhìn Lâm Tịch đang ở trước mặt, hắn thò tay vào trong hộc bàn, móc ra mấy gói kẹo cay.
“Cho cậu.’’
Lâm Tịch không ngần ngại ngay lập tức nhận lấy mấy gói kẹo cay ở trong tay Chu Nguyễn Hàng.
Ở thời đại mà tình bạn bè còn không bằng một bao kẹo cay này, lúc này có người tặng bạn kẹo cay, người không cần chính là kẻ ngốc.
“Vẫn là cậu hiểu tớ, người anh em này đủ nghĩa khí, nhìn phân thượng mấy gói kẹo cay này của cậu, sau này có chuyển gì chị đây sẽ bảo vệ cậu.’’ Lâm Tịch nhướn mày với hắn.
Chu Nguyễn Hàng nhìn dáng vẻ dõng dạc hùng hồn của Lâm Tịch, không nhịn được bật người thành tiếng, dùng đầu nắp bút chọc chọc trán cô.
“Da mặt cậu sao có thể dày như vậy, đừng quên tớ so với cậu còn cao to hơn đấy, không bắt cậu kêu tớ là anh đã tốt lắm hơn, hơn nữa cậu khẳng định cậu có thể bảo vệ được tớ sao?’’ Chu Nguyễn Hàng rũ mắt nhìn xuống quyển bài tập toán.
Lâm Tịch lập tức chân chó mỉm cười, “Cậu bảo vệ tớ sao, cậu bảo vệ tớ sao, đúng rồi, bài tập toán cậu đã làm xong chưa, nếu như xong rồi thì cho tớ chép đi.’’
“Cậu chép cũng không hiểu cái gì, hay là để tớ giảng cho cậu thì tốt hơn.’’
“Thôi quên đi, cậu cũng không phải là không biết, với đầu óc của tớ cậu cứ đưa có tớ chép là được, giảng thì không cần đâu, có giảng tớ cũng không hiểu.’’ Lâm Tịch vội vàng khoát tay.
Mấy cái loại bài tập hao tốn đầu óc này quả thực không thích hợp với cô.
Chu Nguyễn Hàng lắc đầu một cái, “Cậu thật là…’’
*
Thời Cấm cứng đờ nằm nhoài như một xác chết ở trên bàn học, trong đầu cô bây giờ đều là vẻ mặt của Kỷ Hoài lúc đó, sau khi Lâm Tịch bật thốt ra những lời kia, anh không hề nói một câu nào, chỉ lạnh nhạt nhìn cô đang chật vật ngồi dưới đất.
Trong ánh mắt của anh dường như chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng tất cả cô đều không thể nào lý giải nổi, chỉ duy nhất có một cái cô có thể hiểu, trong đáy mắt đó lóe lên một chút không vui.
Bởi vì chuyện này, Thời Cấm đã phiền não nguyên cả buổi tối, nhưng sang sáng ngày hôm sau vẫn len lén chạy vào phòng học của bọn họ, lần này cô không đưa kẹo cay nữa mà là một chai sữa canxi AD, tiện thể dán tên nắp chai một tờ ghi chú, phía trên viết ba chữ.
“Thật xin lỗi.’’
Ngay khi Lương Hòa nhận được chai sữa canxi AD thì hơi sững sốt, anh đã rất cao rồi, không cần cao thêm nữa đâu, còn nữa, ba chữ “thật xin lỗi” ở trên giấy ghi chú kia là có ý gì?
“Kỷ Hoài, cậu nói xem tại sao cô ấy lại phải xin lỗi tớ.’’ Lương Hòa đưa giấy ghi chú cho Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài nhìn dòng chữ trên giấy ghi chú kia.
Nét chữ đẹp đẽ phóng khoáng.
Anh tựa vào thành ghế sau lưng, đôi mắt lười biếng khẽ khép lại.
“Sao tớ biết được?’’
Lương Hòa hơi phiền não, đang yên đang lành lại đưa cho anh ba chữ “thật xin lỗi” làm gì, chuyện này không phải là đang làm khó anh sao, sau khi suy nghĩ một chút, anh cũng dứt khoát để lại cho cô một tờ ghi chú.
Trên đó viết, “Không sao đâu.’’
“Thật xin lỗi” và “Không sao đâu” không phải thường đi đôi với nhau sao?
Ngày hôm sau, khi Thời Cấm nhìn thấy tờ giấy này, cả người vui mừng đến mức thiếu chút nữa đã không kiềm chế được nhảy cẩng lên, cả ngày hôm đó, cô liền để mảnh giấy này ở trong túi đựng bút của mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nhìn một chút.
*
Trong lớp học ồn ào, Vương Chi chạy từ ngoài cửa vào gọi Kỷ Hoài.
“Kỷ Hoài, thầy Cao bảo cậu đi đến văn phòng gặp thầy.’’
“Tớ biết rồi.’
Lương Hòa nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, “Thầy Cao tìm cậu làm gì vậy?’’
Kỷ Hoài lắc đầu, “Không biết.’’
Anh gập quyển sách dương cầm trong tay lại sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đi với văn phòng làm việc sau khi gõ cửa cậu mới đi vào.
“Thầy Cao, thầy tìm em sao?’’
Thầy Cao vẫy vẫy tay tỏ ý bảo anh lại gần, “Ừ, Kỷ Hoài, em lại đây.’’
Kỷ Hoài đi tới, thầy Cao lấy một quyển sách hướng dẫn chơi dương cầm đặt ở trên mặt bàn đưa cho anh.
“Em xem quyển sách này đi.’’
Kỷ Hoài nhận lấy quyển sách, sau khi nhìn thấy tiêu đề thì hơi ngạc nhiên.
Anh biết quyển sách này, hiện tại nó gần như không thể nào mua được ở trên thị trường.
“Thầy…’’
Thầy Cao cười một tiếng, “Được rồi, đi đi, tháng sau tham gia cuộc thi nhớ phải cố gắng hết sức đấy, lúc đó thầy sẽ đi xem.’’
Kỷ Hoài nắm chặt quyển sách trong tay, trầm giọng nói.
“Vâng.’’
“Em là Kỷ Hoài phải không?’’ Một cô giáo ở phía trước đột nhiên xoay người lại gọi anh.
“Vâng ạ.’’
“Vậy thì nhờ em giúp cô đưa chồng bài thi này đến lớp 11a9, nhân tiện giúp cô kêu Thời Cấm của lớp này đến văn phòng một chuyến, làm phiền em rồi.’’
“Không sao ạ.’’
Kỷ Hoài ôm chồng bài thi đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa tùy tiện lướt qua một bài thi trong đó.
Chính là bài thi viết tên của người tên Thời Cấm mà giáo viên kia nhắc tới.
Nét chứ đẹp sẽ, phóng khoáng nhưng không hiểu tại sao lại mang đến cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Sau khi chăm chú nhìn một chút, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ tới tờ ghi chú mà Lương Hòa đã đưa cho anh nhìn vào sáng nay.
Kỷ Hoài chợt phát hiện, chữ viết trên bài thi và chữ viết trong giấy ghi chú kia rất giống nhau.
Ngay khi vừa bước đến cửa lớp 11a9 thì đúng lúc này có một nữ sinh từ trong lớp đi ra, Kỷ Hoài gọi cô ấy lại.
“Xin chào, bạn có thể giúp tớ gọi Thời Cấm của lớp bạn ra được không?’’
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Hoài, hơi thụ sủng nhược kinh, vội vàng lên giọng nói vọng vào trong lớp.
“Thời Cấm, bên ngoài có người tìm cậu này.’’
Một lát sau, Thời Cấm từ trong lớp chạy ra, trong miệng còn lẩm bẩm tự hỏi ai có thể đến tận lớp tìm mình.
Ra đi cửa lớp, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bởi vì người đừng ở ngoài này không phải ai khác mà chính là người cô luôn tâm tâm niệm niệm nhớ nhung, Kỷ Hoài.
“Học trưởng, anh tìm em sao?’’ Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài, giọng nói khẽ run rẩy.
Kỷ Hoài đưa chồng bài thi trong tay cho cô, “Cô giáo của bạn cho gọi bạn lên văn phòng làm việc một chuyến.’’
Sau khi nói xong, Kỷ Hoài nhấc chân đi về phía lớp học của mình.
Thời Cấm trong tay cầm chồng bài thi, nhìn theo bóng lưng của anh, vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, chờ đến khi kịp thời phản ứng lại, cô nói vọng sau lưng anh, “Cảm ơn học trưởng.’’
*
Thời Cấm giống như mới được tiếp thêm máu sống lại lần nữa, tiếng chuông vừa vang lên đã vô cùng hăng hái kéo Lâm Tịch xuống sân trường đi tìm Kỷ Hoài, sau mấy ngày quan sát cẩn thận, cô đã nắm được những địa điểm mà anh thường hay xuất hiện nhất.
Phòng ăn, bệ nước, phòng dương cầm dưới tầng hầm và nhà vệ sinh.
Cô mỗi ngày chỉ cần canh giữ ở những địa điểm này, nhất định có thể “không hẹn và gặp mặt’’ anh.
Một lần được xem là trùng hợp, hai lần cũng được xem là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba, thứ tư, càng ngày càng nhiều lần thì kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Tỷ suất gặp mặt trong một ngày của bọn họ quá mức thường xuyên, tuy nói trường học Nhất Trung không lớn lắm, nhưng ở thành phố S này cũng không tính là nhỏ, huống chi hai người bọn họ một người học lớp mười một, một người học lớp mười hai, lại không phải cùng nhau học chung một tòa nhà, thường xuyên gặp mặt như vậy không thể không khiến cho người khác nghi ngờ.
“Lâm Tịch, đi nhà vệ sinh.’’
“Cậu không phải vừa mới đi sao?’’
Thời Cấm ăn ngay nói thật, “Tớ vừa nhìn thấy Kỷ Hoài đi về phía nhà vệ sinh.’’
Nhà vệ sinh nữ và nhà vệ sinh nam của trường học được xây gần nhau, một trái một phải.
Hai người các cô ngồi trên băng ghế dài ở cách nhà vệ sinh không xa.
“Thời Cấm, cậu có thể thu bớt lại ánh mắt trần trụi của cậu đi được không?’’ Lâm Tịch nhìn thấy Thời Cấm lúc này không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh nam, xung quanh có học sinh đi ngang qua cũng nhìn chằm chằm vào hai người bằng ánh mắt như nhìn những tên biến thái.
Thời Cấm làm như không phát hiện ra, hồn nhiên hỏi, “Sao vậy?’’
“Cậu trực tiếp nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh như vậy, tất nhiên là người khác sẽ cảm thấy chúng ta biến thái rồi.’’ Lâm Tịch giữ lấy mặt cô, buộc cô phải nhìn về phía mình.
“Không thể nào, bọn họ ăn no rửng mỡ sao?’’
“Tớ mới là người ăn no rửng mỡ mới dùng cậu đi đến nơi này.’’
“Nhìn kia.’’ Lâm Tịch bỗng nhiên kéo áo cô, bĩu mỗi nhìn mấy người phía trước bọn họ.
Thời Cấm thuận thế nhìn sang, là một nữ sinh cao gầy, mặt mũi cực kỳ xinh đẹp.
“Sao vậy, ngắm người đẹp sao?’’
Nhất Trung của bọn họ không thiếu người đẹp, người vừa rồi cùng lắm cũng chỉ được coi là có khí chất thôi.
Lâm Tịch cố ý khơi gợi sự tò mò trong cô, “Cậu biết cô ta là ai không?’’
Thời Cấm lắc đầu.
“Cô ta là Trịnh Tư Nhã, chính là một trong nhưng học sinh giỏi của lớp dương cầm 12a3, nghe nói cô ta thích Kỷ Hoài.’’
Nghe xong những lời này, Thời Cấm theo bản năng nhìn Trịnh Tư Nhã một lần nữa.
Lúc này cô ấy đã quay lưng về phía hai người đi lên cầu thang, cô chỉ có thể nhìn được dáng người yểu điệu cùng với mái tóc đuôi ngựa thướt tha của cô ấy mà thôi.
“Thật sao?’’
“Đừng nghi ngờ những tin tức của tớ, sao vậy, bắt đầu cảm thấy áp lực rồi sao?’’
Thời Cấm thu hồi tầm mắt, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm.
“Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.’’
Lâm Tịch hơi sửng sốt, sau đó bật cười, “Được, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.’’
Hai người ngồi đó canh chừng thẳng cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên cũng không thấy bóng dáng Kỷ Hoài đi ra ngoài.
“Cậu chắc chắn nhìn thấy anh ấy đi vào bên trong không?’’
“Tớ không chắc chắn.’’
Cô chỉ nhìn thấy Kỷ Hoài đi về hường này, không hề tận mắt nhìn thấy anh đi vào trong nhà vệ sinh.
“Thôi quên đi, chúng ta đi nhanh lên, phải vào lớp.’’
“Được.’’ Hai người đứng dậy và chạy về phía khối mười một.
*
“Tớ cho rằng hai người bọn họ đang cố tình theo dõi chúng ta.’’
Trên lầu tòa nhà của khối mười hai, có hai thiếu niên đang đứng ở hành lang nói chuyện với nhau.
“Cậu nói xem tại sao các cô ấy lại phải đi theo dõi chúng ta, không phải kẹo cay và sữa canxi AD trong hộc bàn cũng của hai người kia chứ?’’
Kỷ Hoài chống hai tay ở lan can, chăm chú nhìn băng ghế dài trống không như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Đi học, quay lại phòng học thôi.’’ Anh đột nhiên thu tay về rồi đi đến phòng học.
Lương Hòa cũng đi vào theo.
“Kỷ Hoài, là một trong hai người bọn họ sao?’’
“Không biết.’’
“Cậu cảm thấy là cô bạn tóc dài hay tóc ngắn, thật ra tớ cảm thấy bạn tóc ngắn nhìn rất dễ thương.’’
Kỷ Hoài ngồi vào chỗ ngồi của mình, bình tĩnh lấy quyển sách dương cầm từ trong hộc bàn ra, sau đó đeo tai nghe vào.
Chọc chọc cậu ta một cái, nhưng người này vẫn không thèm quan tâm, Lương Hòa cảm thấy thật nhàm chán.
“Im lìm*.’’ Cậu thì thầm.
------------------
*Nguyên văn của câu này là 闷骚 ( muộn tao) : ý chỉ những người trong nóng ngoài lạnh.