CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Nói thế nào đây nhỉ?

Lần gần nhất Lệnh Tử thấy anh âm u thế này là lúc anh đội mũ và đeo khẩu trang bước vào lớp hồi sáng, tuy lúc ấy cô không nhìn rõ mặt anh nhưng dường như cũng không khác bây giờ là mấy.

Úc Thần cứ âm u đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.

Người phụ nữ đối diện anh trông rất trẻ, xinh đẹp và tao nhã, nhưng bà lại tạo ra cảm giác là người từng trải đời thật nặng nề.

Úc Thần có lẽ tương đối giống mẹ, bởi vì khuôn mặt anh nghiêng về nét đẹp của người phương Đông, ấy là nét thanh thoát và nhã nhặn của phương Đông, ngay cả khi sầm mặt cũng sẽ toát lên một vẻ đẹp vô danh.

Lệnh Tử nhìn thoáng qua cũng phải công nhận là hai người rất giống.

Úc Thần đi về phía cô, anh dừng lại trước mặt Lệnh Tử, nhếch miệng: “Hôm nay mình không đưa cậu về được rồi, trời tối nên nhớ cẩn thận đấy,” anh còn nói thêm: “Cẩn thận sói xám.”

Lệnh Tử không biết nên nói gì, càng không biết phải hỏi gì, cuối cùng cô chỉ chần chờ gật đầu rồi đi về phía trạm giao thông công cộng.

Trạm giao thông công cộng cách cửa trường chừng hai trăm mét, quặt vào đường rẽ là không còn nhìn thấy cổng trường nữa.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau chân núi, sắc trời tuy vẫn còn sáng nhưng lại giống một giọt mực lửng lơ giữa làn nước, ấy là sắc thanh thanh loang loãng, trạm giao thông công cộng giờ này cũng đã vắng, người cần về đều đã về.

Lệnh Tử ngồi đợi xe trên ghế dài, cô nhìn giờ trên điện thoại, mới có ba phút mà xe đã tới ——

Úc Thần không hề muốn nói chuyện với người phụ nữ trước mặt mình chút nào, từ lúc anh vào quán cà phê đến giờ vẫn luôn nhìn ra phía đường phố đang dần dần sẫm màu lại, anh đang tính giờ, 5 phút.

Người phụ nữ siết chặt ly cà phê, bà ngập ngừng một lát rồi chỉ nói: “Mẹ chỉ đến thăm con thôi.”

Úc Thần cúi đầu mở game Tetris ra chơi, “Lần trước tôi đã nói rồi, đừng đến trường đợi nữa.”

“Vậy chúng ta hẹn ngày nhé…” Bà cẩn thận hỏi.

“Trên đời này sao có thể có chuyện tốt thế được?” Úc Thần ngước mắt nhìn bà ta.

Người phụ nữ ấy sửng sốt, “Gì cơ?”

Úc Thần giật khóe miệng, anh chế nhạo, “Bà có biết chuyện cá và tay gấu (*) không? Có lấy có bỏ, cũng chẳng ai ép bà. Mười ba năm trước bà đã kiên quyết không chùn bước như thế mà giờ lại thấy hối hận ư, hay do tham lam muốn nhặt lại thứ đồ mình đã vứt bỏ năm xưa?”

(*) Cá và tay gấu: Xuất phát từ một câu của Mạnh Tử, ở đây ý chỉ không phải lúc nào cũng có được cả hai thứ, phải biết nên bỏ thứ gì lúc cần thiết.

“Không phải…” Mắt người phụ nữ đỏ lên, “Mẹ chỉ mong được con tha thứ…”

“Tha thứ à?” Úc Thần tỏ ra bình thản, anh lạnh lùng nói, “Bao nhiêu năm rồi mà bà hãy còn ngây thơ vậy sao, lúc bà cầu xin được tha thứ thật sự không nghĩ mình rất ích kỷ ư? Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, mà xin được tha thứ chẳng phải do muốn mình không cần phải áy náy thêm nữa, để có thể yên tâm mà sống sao.”

“Không phải như thế,” Bà bị nói đến á khẩu, vội vàng phủ nhận trong vô thức, “Thần Thần…”

“Mười ba năm rồi nhưng bà cũng chỉ sống vì mình thôi.” Úc Thần nói xong bèn đứng lên, anh xách cặp định đi mất.

“Thần Thần!” Người phụ nữ cầm đồ vội vàng đuổi theo, người phục vụ vội kéo bà lại mà bà lại sốt ruột, thế là trượt chân ngã, chân còn đụng phải ghế bên cạnh.

Úc Thần nghe được tiếng vang đằng sau bèn quay phắt lại, anh thấy người phục vụ đã đỡ bà dậy mới quay đầu đi mất.

Sắc trời sẫm hơn hẳn lúc nãy, âm u khó tan.

Úc Thần đội ánh hoàng hôn, anh bước nhanh về phía trạm giao thông rồi quẹo vào đó, lúc liếc thấy bóng người con gái đang đợi xe thì đột ngột dừng bước, sửng sốt mấy giây thì lùi lại, không ngờ… anh trốn mất tăm.

Anh rất muốn gặp cô, rất muốn rất muốn, nhưng vừa thấy cô anh lại chùn bước, tâm trạng anh vẫn còn rất tệ, anh không muốn để cô thấy khuôn mặt âm u này của mình.

Lệnh Tử định chờ thêm 5… Không, 10 phút.

10 phút nữa mà anh chưa tới thì cô sẽ về.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chưa đầy một phút mà màn hình điện thoại đã sáng lên, có người gửi tin nhắn.

Úc Thần: Trời tối rồi, cảnh ngoài xe có đẹp không?

Lệnh Tử đắn đo mãi mới nhắn lại.

Úc Thần nhìn điện thoại.

Công chúa nhỏ đáp là: Cậu có ổn không?

Anh bất giác mỉm cười, nhắn lại  —— Nếu mình rất rất muốn gặp cậu thì cậu có xuất hiện không?

Trong lúc Lệnh Tử còn đang suy tư xem nên đáp thế nào thì anh đã bước ra. Cô nhận thấy có người chậm rãi lại gần mình bèn quay đầu lại nhìn, thấy đôi chân bên dưới thì sửng sốt ngẩng đầu lên, quả nhiên là Úc Thần.

Lệnh Tử quay mặt lại, cô nắm chặt điện thoại, nghĩ thầm lát nữa không biết phải giải thích với anh tại sao cô lại không về thế nào đây.

Xe bị trễ giờ à?

Hay cô lỡ ngủ quên lúc đang chờ xe?

Còn chuyện xe đông quá cô không chen nổi thì sao nhỉ?

Úc Thần đứng yên trước mặt cô rồi dang tay ra, nói: “Ôm mình được không?”

Cô mím môi nghĩ ngợi, đến khi đã bình tĩnh rồi mới đứng lên nói: “Tôi  ——”

“Ôm mình được không?”  Anh lặp lại.

“…”

Bây giờ Lệnh Tử nghe anh nói thế thì cũng nhận ra sự thiếu kiên quyết của mình, cô mới nhận ra được sự thật này nhưng chân đã bước lên trước một bước rất nhỏ từ khi nào, anh ôm cô vào lòng.

Loại cảm xúc an ổn và thoải mái khi ôm cô ập thẳng vào lồng ngực anh, đầy ắp.

Úc Thần ngơ ngác ôm cô một lát, lúc anh hồi thần có hỏi cô: “Lần này không tính là mình ép cậu đâu nhé?”

Lệnh Tử không nói gì.

Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, “Đây là lần thứ hai rồi, cậu có cảm nhận gì không?”

Lần này thì cô nói, “Không.”

“Thế thì đã muộn rồi còn không về, có nguyên nhân gì đặc biệt à?”

“Không.”

“… Thôi được rồi.” Anh cười cười, hôn lên mái tóc cô.

Có đèn xe chiếu lại đây, anh quay qua liếc nó: “Xe đến rồi.”

Lệnh Tử nắm chặt cổ áo anh, “Chờ chuyến sau đi.”

Xe nhiều người nhìn thế cô không dám lên.

Cuối cùng, lúc hai người lên xe thì trời đã đen như mực.

Úc Thần tận tâm dẫn cô đến trạm, anh còn định xuống xe chung với cô rồi về sau nhưng Lệnh Tử không cho, “Về sớm rồi còn nghỉ ngơi.” Cô nói xong định đi thì bị anh kéo lại. Anh nói: “Tối học nhớ đừng mất tập trung nhé.”

Lời này hình như có ẩn ý gì đó thì phải…

Cô không hiểu lắm.

Úc Thần nhắc cô, “Không xuống nữa là cửa xe đóng lại bây giờ.”

Lệnh Tử vội vàng bước xuống.

Lúc tối làm đề quả nhiên cô mất tập trung như những gì anh đã nói, cũng may tình trạng mất tập trung này còn nằm trong phạm vi khống chế của Lệnh Tử, cô vội vàng hồi thần lại, nghiêm túc làm đề.

11 giờ rưỡi, Lệnh Tử cất sách và đề vào cặp rồi bổ nhào lên giường, cô lật qua lật lại rồi nhìn về phía chiếc hộp giấy rất to trên nóc tủ quần áo, cứ thế ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.

Trong hộp là một con gấu bông, đó là món quà của một nam sinh yêu thầm ép Lệnh Tử phải nhận ngày cô học lớp mười, ngày đó cô cứ ôm nó như thế, do không vứt được nên đành phải căng thẳng ôm nó về nhà. Lúc ấy cô không ngờ nam sinh này thích mình tới vậy, cậu ta cẩn thận nhét một phong thư tình trong người gấu bông, trong thư còn trắng trợn bày tỏ tình cảm nồng nàn của cậu ta dành cho cô.

Không may là, mẹ cô phát hiện phong thư tình này.

Chu Hòa Nghi vừa thấy mấy thứ này đã lập tức nghĩ đến hướng xấu nhất, bà nghiêm túc nói muốn đến trường tìm giáo viên để yêu cầu đổi lớp cho Lệnh Tử làm cô sợ đến mức phải khuyên bà hết lời.

Còn Tô Bách lại có vẻ lạc quan hơn nhiều, “Con gái anh xinh vậy, không ai yêu thầm mới lạ đấy.”

Sau đó, vì cô cứ mãi đảm bảo với bà sẽ không có tình cảm với cậu trai đó, còn nói mình sẽ xử lý chuyện này rõ ràng thì Chu Hòa Nghi mới thôi.



Đã gật gù sắp ngủ nhưng cô lại hoảng hốt nhớ lại chuyện cũ, Lệnh Tử ép mình phải tỉnh táo lại, cô cố nén cơn buồn ngủ, bò xuống giường tắt đèn xong xuôi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau trời vẫn mưa lất phất, còn tâm trạng của Úc Thần vẫn là kiểu hễ bị chọc là nổ ngay.

Trước tiết truy bài Lệnh Tử có đi toilet, lúc cô về thấy Úc Thần đi đằng trước mình, tư thế của anh chẳng khác nào khủng bố đeo đầy bom trên người, đứa nào chọc phải anh là đứa đó banh xác.

Hai tiết đầu buổi sáng kết thúc, nữ tú tài là đại biểu khoa văn lén lút chuồn tới gần Lệnh Tử, cô ấy nói nhỏ: “Lệnh Tử, giúp tôi chuyện này với, Úc Thần vẫn còn chưa nộp tập làm văn, làm ơn giúp tôi giục cậu ta nhé, cảm ơn.”

Lệnh Tử quay đầu lại liếc anh rồi chần chờ đáp: “Ừ, chờ chút.”

Thật ra cô cũng sợ bị “banh xác” lắm chứ…

Úc Thần đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất mặt anh, anh mím môi trông rất khó gần.

Lệnh Tử bước đến chỗ anh, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ để lùi lại ngay lập tức trong bất kì tình huống nào mới gõ gõ bàn, “Cậu chưa nộp tập làm văn.”

Anh không nói một lời mà kéo mũ lên rồi rút một cuốn tập ra đưa cô.

“Đây là bài tập toán mà.” Cả bài tập toán cũng không thèm nộp hả?

Anh tiếp tục lục cặp, đưa cho cô một tờ đề.

“Tôi cần sách tập làm văn.” Cô nói.

Anh lại cẩn thận lục lọi một hồi, cuối cùng cũng rút ra một quyển… Nháp.

“Cậu chưa làm bài chứ gì?” Cô nói thẳng.

“…Ừ.”

Đề văn lần này là “Bàn về cúc”.

Cái đề này chắc chắn do lão Trương đi xem bói rồi đổi mười đồng lấy một bông cúc chứ gì? Má nó chứ đừng tùy ý vậy được không?

Thích viết thì phải tự viết chứ.

Lệnh Tử nói: “Cậu mau làm đi, không lại bị thầy gọi đi tâm sự đấy.”

Thế là cả giờ nghỉ trưa Úc Thần đều nằm sắp bên bàn học, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm mây đen, lâu lâu soi xem chỗ mây che mặt trời là chỗ nào, có lúc lại cúi đầu suy tư, cuối cùng cũng viết đủ 800 chữ đề “Bàn về cúc” để nộp.

Trước giờ học buổi chiều, cuối cùng mặt trời cũng rẽ mây mà ra.

Diêu Yểu nhân lúc chưa vào học bèn nói về chuyện hội diễn văn nghệ: “Lần này chúng ta có một danh ngạch tham gia diễn kịch, số người được tham gia không quá năm người, ai có hứng thú thì tới chỗ mình đăng ký.”

Lúc tan học Diêu Yểu chạy xuống chỗ Úc Thần để khuyên anh tham gia diễn kịch, cô ấy cứ đứng yên cạnh anh tận tình mời mọc.

Úc Thần không có hứng với việc tham gia diễn kịch lắm, nhưng anh lại có vẻ thích thú với việc làm đạo diễn, “Thế này nhé, cậu mang kịch bản lại đây cho tôi xem, nếu được thì tôi sẽ tham gia.”

Diêu Yểu thoải mái nói, “Ok, chờ lát nữa bọn tôi thảo luận đã, mai sẽ mang kịch bản cho cậu.”

Úc Thần đứng lên nói: “Deo gratias.” (Ơn Chúa/ Hết thảy thuận lợi).

Lúc Úc Thần đến nhà văn hóa cũ thì thấy Lệnh Tử còn đang đứng ngoài hành lang, cô đứng ở vị trí anh hay đứng chụp ảnh, quay đầu về phía mặt trời, không rõ đang suy tư gì.

Anh nhanh tay lấy camera ra khỏi cặp, sợ cô biết sẽ tránh nên cũng không kịp tìm góc nào khiến mình vừa lòng đã bấm máy, đến tận khi cô nghe thấy tiếng máy ảnh mới quay về phía camera, anh cũng nhân cơ hội này mà chụp mấy tấm liên tiếp.

Hoàn thành nhiệm vụ!

Ngay lúc Úc Thần bỏ camera xuống đi đến chỗ Lệnh Tử cũng là lúc cô không dám đứng yên nữa mà định vào phòng luyện múa, anh kéo cô lại, lòng bàn tay chống lên lan can, khom lưng nhìn thẳng cô.

… Định làm gì đấy?

Cô hơi mất tập trung.

Anh nói: “Sau này mình chuẩn bị một quyển album riêng cho cậu, trong đấy chỉ có ảnh mình chụp cậu, được không?”

Lệnh Tử: “…”

Anh lại nói: “Sao cậu không hỏi xem “sau này” là khi nào?”

Cô không muốn hỏi…

Anh khuyên, “Cậu hỏi đi mà.”

Nên cô đành phải thỏa mãn anh, “Sau này là khi nào?”

Anh cười cười, “Sau khi cậu thành bạn gái mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi