CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Từ nhỏ Lệnh Tử đã quen độc lai độc vãng, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc học tập và luyện múa, có đôi khi sẽ quan tâm đến những việc khác, như luyện chữ hoặc đọc sách, cũng có lúc sẽ xem phim hoạt hình hay các chương trình giải trí…

Cộng thêm việc cô không thích nhiều chuyện, hiếm khi giao tiếp với bạn cùng lứa tuổi mà chỉ chăm chú vào việc của chính mình, tuy chưa đến nỗi quái gở nhưng lại hình thành cách xử sự chỉ lo thân mình.

Tóm lại, tuy cô là người thẳng thắn nhưng lại không chỉ nhạt nhẽo khô khan mà tính dí dỏm cũng chẳng được là bao. Không biết Khương Lê đã kể bao nhiêu chuyện cười cho cô nghe, kể mười chuyện cô chỉ cười đúng một lần, đấy chính là thang điểm cho tính dí dỏm của cô.

Tuy biết là mình nhạt nhẽo thế nhưng cô cũng chẳng mấy phiền lòng. Nên khi Úc Thần nói “Mình không tin đâu” cô đã hiểu ngay là anh nói đùa.

Cô chỉ đáp: “Không buồn cười gì cả.”

“Không cần thấy buồn cười đâu, mình muốn nói thế thôi,” Úc Thần liếc mấy bạn đang nhòm qua chỗ họ rồi nói: “Thế này có sao không? Cậu đứng gần mình quá.”

“Mình có làm gì mờ ám đâu.” Lệnh Tử nói thế đấy.

Nhưng Úc Thần nghe xong thì lại bực, “Mình có làm chuyện gì mờ ám hả bạn ủy viên học tập ơi? Rốt cuộc là đó giờ bạn đã nhìn nhận mình kiểu gì thế hả?”

Lệnh Tử trầm ngâm một lát rồi mới nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn nghe thật đấy à?”

Anh nói: “Bất kỳ cách nhìn nhận nào cũng là thành kiến hết đúng không.”

Cô lại im lặng: “Mình hiểu rồi, sự thật mất lòng mà.”

Úc Thần nhìn sang chỗ khác, “Đừng nói nữa, mình sợ nhịn không nổi mà bắt nạt cậu ngay tại đây mất.”

Lệnh Tử nghe thế thì nhanh nhẹn ôm đồ chuồn biến.

Đám người bên dưới dông dông dài dài hồi lâu vẫn chưa thấy bắt đầu bèn tám chuyện hóng hớt rồi nhìn trộm hai người đứng trên bục giảng, trong lớp sôi động đến bực mình.

Úc Thần giục: “Mấy người đứng ngóng hoàng hôn chắc?”

Diêu Yểu chạy tới hỏi: “Hai người các cậu nói gì thế?”

“Bí mật.” Úc Thần đáp.

“Bí mật gì?” Diêu Yểu xem chừng rất hứng thú.

Úc Thần cười, “Nói cho cậu thì đấy không còn là bí mật nữa rồi.”

Diêu Yểu xì một tiếng, “Làm gì đến mức đấy, hai người các cậu cứ thần thần bí bí cả ngày, đừng tưởng tôi không biết hai cậu đang làm gì.”

“Trên đời này nếu đã biết bí mật của tôi thì hoặc bị tôi giết người diệt khẩu, hoặc chờ bị tôi giết người diệt khẩu,” Anh chỉ xuống dưới lớp, bên dưới vô kỷ luật thế, đừng tưởng anh không chú ý, “Muốn sống thì mau luyện tập đi.”

“Vâng —— Xem như cậu giỏi.” Diêu Yểu giận dỗi đáp.

“Cũng không thể coi hai chữ “đạo diễn” như không được.” Úc Thần nhìn về phía cô nàng đang đứng chỗ báo bảng bàn chuyện với bạn thì bất giác mỉm cười.

“Sau này tôi không gọi cậu là đạo diễn nữa.” Dường như Diêu Yểu tám chuyện tới nghiện mất rồi.

Úc Thần hồi thần nói: “Bắt đầu đi, Elizabeth.”

Trước khi đi Diêu Yểu hãy còn lưu luyến: “Cậu thật sự không muốn diễn Darcy à?”

Úc Thần liếc cô ấy, “Soi lại lương tâm xem cậu có đang làm Darcy hiện tại thất vọng không hả.”

Diêu Yểu vẫn còn muốn nói thêm nhưng Trần Dương đã nhiệt tình thúc giục: “Mau lên mau lên! Tám thế chưa đủ hay sao! Nếu không tôi bê cho hai cậu bình rượu xái thêm bàn chân giò nhé? Muốn lạc rang muối không? Với lại… Tôi cũng đến thèm mất thôi.”

Bạn đứng cạnh cười phá lên, “Cậu thôi đi cho tôi nhờ!”

Lệnh Tử phác sơ qua cấu trúc báo bảng, Trần Dương là khách mời nên có vẻ rất nhàn nhã, cậu ta chạy qua chạy lại cả hai bên, vẽ chỗ nào viết nơi đâu đều được sắp xếp gọn gàng.

Sau khi đã xong cấu trúc thì Lệnh Tử lại ngồi thảo luận nên áp dụng phong cách và nội dung gì. Hiểu Hiểu vẫn kiên trì đi theo phong cách bay bổng quá mức của mình, “Để tôi xem rồi làm cho.”

Còn Lệnh Tử vẫn rất thực tế, cô kiên quyết tích cực đi theo những gì Đảng dạy, “Ừ, cố tìm cái chung và bỏ những điểm bất đồng đi là được.”

Sau khi bên kia luyện tập xong thì những người liên quan đều thu dọn sách, lục tục ra khỏi lớp.

Bên Lệnh Tử cũng sắp xong, sau khi cô thống nhất với Hiểu Hiểu bèn dọn đồ, còn hai tuần nữa mới tới 1/5, báo bảng cũng phải làm vội, nội dung cũng không khó tìm nhưng muốn đảm bảo chất lượng thì phải tốn thêm thời gian.

Lúc về Hiểu Hiểu định hỏi Lệnh Tử có muốn đi chung không, nhưng mới đi được một nửa đã thấy Úc Thần cũng đang đi về phía Lệnh Tử, thế là cô ấy rất biết điều mà chạy sớm.

Diêu Yểu thì không, cô ấy cứ định chen vào giữa hai người nhưng bất thành, “Hai người về chung à? Nếu không cho tôi đi chung đi? Tiện thể bàn chuyện báo bảng luôn.”

Lệnh Tử hơi do dự bởi cô vẫn còn nhớ chuyện lúc trưa Úc Thần định nói gì với cô mà lại thôi.

Úc Thần lấy điện thoại ra, anh vừa mở game Tetris vừa nói: “Không được, chờ lát nữa tôi có việc cần nhờ ủy viên học tập, chưa về ngay.”

Diêu Yểu có mặt dày thế nào đi chăng nữa thì tóm lại vẫn là con gái, sự kiêu ngạo của con gái khiến cô ấy dây dưa được nhiều nhất là hai lần mà thôi, quá tam ba bận, cô ấy bực bội xách cặp đi mất.

1

Lúc này Trần Dương nói, “Haiz, thanh xuân ấy mà, không phải sống dao thì là lưỡi dao.”

“Cậu còn chưa đi à?” Úc Thần hơi bất ngờ.

“Cậu có thể yêu thương bạn cùng bàn chút được không? Tôi đi hồi nào!” Trần Dương tỏ ra ai oán, cậu ta hận đời ngâm nga: “Dục bả tương tư thuyết tự thùy, thiển tình nhân bất tri a nhân bất tri (*)”

(*) “Nỗi tương tư này phải kể ai nghe chăng? Người tình cạn đâu nào rõ, đâu nào hiểu.”

Úc Thần cười: “Ngại quá, có lòng nhưng không có sức.”

Lệnh Tử đã dọn đồ xong, anh tắt điện thoại định cầm hộ cô nhưng cô lại vội liếc Trần Dương. Cậu ta ngẩng đầu lên, “Khỏi phải kiêng tôi đâu, tôi lại không mù, ngày nào cậu ta chả nhìn về chỗ cậu chằm chằm, thâm tình biết bao nhiêu, còn lúc cậu ta nhìn tôi thì cứ như không ấy.”

Úc Thần cầm đồ cho Lệnh Tử, “Cậu ở trong tầm mắt của tôi mà.”

“Có ý gì đấy?” Trần Dương hỏi.

“Trong mắt tôi toàn bóng cậu, bạn cùng bàn ạ.” Nhưng lúc nói ra những lời này anh lại đang nhìn Lệnh Tử chằm chằm.

Trần Dương tặc lưỡi, “Ngừng thừa dịp tán tỉnh nhau ở đây đi, ảnh hưởng đến dụ.c vọng học tập của tôi quá.”

Có lẽ là tâm trạng khá tốt nên trước khi đi Úc Thần còn tỏ ra quan tâm: “Bạn cùng bàn nhớ về sớm nhé.”

Tình cảm của chàng thiếu niên là thứ tình nồng nàn tích cực, ở bên người như thế lâu rồi ít nhiều cũng sẽ bị “đồng hóa”, chính Lệnh Tử cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản mình.

Ít nhất là thỉnh thoảng cô cũng sẽ trêu chọc anh, nhưng lúc nên nghiêm túc thì vẫn sẽ phải nghiêm túc.

“Cậu muốn mình giúp việc gì thế?” Cô mới đến chỗ cầu thang đã hỏi.

“Mình nói bừa thôi.” Úc Thần sụp mí mắt liếc cô, “Thật ra là mình có nhiều chuyện cần cậu giúp lắm, nhưng cậu có phối hợp không mới được.”

“Chuyện gì nào?” Không hiểu sao đột nhiên cô lại trở nên rất tích cực.

“Thôi,” Anh lười nhác đáp: “Không nói nữa.”

Lệnh Tử dừng bước, “Sao lại không nói nữa?”

Anh quay đầu, sửng sốt một lát bèn bật cười, “Yên tâm, mình không có gì giấu cậu đâu, mình thề mình tuyệt đối thật thà với cậu, có gì nói nấy.”

“Ý mình không phải thế,” Cô hỏi: “Cậu không dỗi nữa à?”

“… Ôi.” Giờ anh mới nhận ra công chúa nhỏ tưởng chuyện vừa nãy là thật, “Mình còn dỗi nữa thì cậu định làm gì?”

“Mình chưa dỗ ai bao giờ…” Cô chẳng biết phải làm gì, “Cậu muốn thế nào?”

“Mình á?” Úc Thần dáo dác nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn sẽ không ai lại đây mới thò lại gần hôn nhẹ lên chóp mũi cô, “Thế này này.”

Cô sờ mũi, đang định nói gì thì anh đã chen miệng, “Chưa rửa mặt chứ gì, mình biết thừa, mình đã bảo không ngại rồi mà.” Nói xong bèn kéo cô xuống lầu.

Sau khi ra khỏi khu dạy học, Úc Thần kéo cô về chỗ nhà văn hóa cũ. Lệnh Tử hỏi anh: “Mình không về hả?”

Anh nhét tay cô vào túi áo của mình, “Khấu Lâm xin được trường cho lập cái căn cứ nhiếp ảnh trên lầu ba, mình đi xem nhé.”

Khấu Lâm chẳng có hứng thú gì với nhiếp ảnh cả, nguyên nhân chính cậu ta xin mở cái căn cứ này hoàn toàn là để lúc nào không muốn học có chỗ để quang minh chính đại đi ngủ, nói theo cách khác thì đây là thiên đường của cậu ta.

Dù sao thì trước kia tầng ba nhà văn hóa cũ vẫn luôn là lãnh thổ riêng của cậu ta và Úc Thần.

“Như thổ phỉ ấy nhỉ, tư hữu hóa đất cướp được bằng cách phi pháp.” Lúc lên lầu Lệnh Tử đi đằng trước.

“Lúc mà mình “tư hữu hóa” cậu, mình hứa sẽ cố gắng chú ý làm sao cho quân tử nhất.” Úc Thần nắm hờ đuôi tóc cô.

“Cố gắng á?”

“Sẽ cố gắng.”

Lúc hai người đi lên thì căn cứ nhiếp ảnh cạnh phòng luyện múa có người đang nói chuyện. Là giọng của Khấu Lâm, “Đại tiểu thư, xin nhấc hai chân quý giá của cậu lên để mình còn lau sàn.”

An Vi Vi vừa cầm một chồng ảnh vừa nhấc chân lên: “Kỹ thuật chụp ảnh của Úc Thần sắp bằng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi đấy, cậu xem đi.”

“Ờ,” Khấu Lâm liếc qua rồi chống cây lau nhà lên, nói: “Thị phong động hoàn thị phiên động? Bất, thị tâm động (*).”

(*) “Là gió chuyển hay là cờ lay? Không, là động lòng.” – Trích từ một câu trong “Bản xử án Thiền Tông.”

“Cậu im cho tôi nhờ.” An Vi Vi ngó cậu ta rồi nhìn ra cửa

“Nhịn thôi nhịn thôi, giờ mình đang phấn khích lắm vì cuối cùng cũng tìm được thiên đường của chính mình rồi,” Khấu Lâm vừa cầm cây lau nhà vừa nhìn ra theo An Vi Vi —— “Ố ồ!”

“Chà.” Úc Thần xem xét tổng thể cái chỗ gọi là thiên đường này rồi bình phẩm: “Cái gì cần có đều có rồi, mấy cái tủ này ở đâu ra thế?”

“Nó vốn ở đây rồi, chỗ này trước kia chắc là văn phòng, quét tước qua là dùng được, có cả bàn ghế làm việc đây.” Lúc Khấu Lâm ra ngoài thì mặt vẫn còn tươi hơn hớn.

Úc Thần nói: “Chắc tại trưa không ăn gì đây mà.”

Khấu Lâm không nhìn cô gái đứng ngoài cửa nữa mà quay qua nhìn anh, “Gì cơ?”

“Trong bụng chả có gì để nôn được nữa rồi.” Anh nhìn xuống sàn nhà ướt nhẫy.

“Móa ——” Khấu Lâm mới định chửi đã bị Úc Thần đấm nhẹ vào ngực làm cậu ta ho lên sù sụ, suýt nữa thì phun hết tim gan phèo phổi lên mặt Úc Thần, ngay sau đó cậu ta đổi giọng, “Cái đậu xanh rau má…”

Khấu Lâm vừa xoa ngực vừa chỉ vào cọng rau đang đứng ngoài cửa.

Úc Thần tỏ ra nghiêm túc: “Trước mặt con gái đấy, phải văn minh lên.”

“Vâng vâng vâng, từ nay về sau tôi sẽ được chứng kiến cảnh cậu giả vờ văn minh trước mặt con gái nhà người ta rồi, uống một chén… sữa chúc mừng nhé? Vivian!” Cậu ta gọi với vào trong: “Cậu trốn trong đấy ấp trứng chắc! Lấy cho mình hai bình sữa chua nhé.”

“Cậu hét như sóng thần ập đến tới nơi ấy,” An Vi Vi lười nhác nói: “Giờ cậu định khênh tôi ra đấy à?”

Khấu Lâm quay lại nhìn thì thấy An Vi Vi đang để chân trần ngồi ở trên ghế, vì lúc nãy phải lau bụi trên tủ lên cô ấy tháo giày ra trèo lên ghế, sau khi lau xong bèn ngồi luôn ở đó xem ảnh, còn giày đã văng khá xa. Hơn nữa sàn nhà còn ướt, là cái kiểu ướt ngập cả lên, sóng xô sóng được ấy.

Khấu Lâm cười với Lệnh Tử: “Chờ lát nhé, tôi đi giải quyết hậu quả đã.”

Lệnh Tử có nhớ Khấu Lâm, lần trước cô đã gặp cậu ta, cô còn có ấn tượng với An Vi Vi nữa, do Khương Lê hay nhắc tới và dường như hai người cũng đã từng gặp, do cô ấy rất xinh nên nhớ cũng dễ.

Cô tò mò nhìn vào trong, liếc sang bên cạnh mới nhận ra Úc Thần đang nhìn mình, “Cậu nhìn gì thế?”

“Cậu thấy sao?” Úc Thần tựa lưng vào cửa.

“Trong này rộng bằng phòng luyện múa.” Trước khi nói cô còn nghĩ đi nghĩ lại.

“Người cơ.” Anh nói.

“Hả?” Cô ngẩn ra trong giây lát mới nhận ra, “Ừ.”

Úc Thần thấy hơi buồn cười: “Cậu thấy có chung đụng được với họ không?”

Cô như ngẫm nghĩ gì, hỏi: “Chung đụng được là như thế nào?”

“Thì là kiểu không ghét ấy.” Anh nói rất mập mờ.

“Mình chưa ghét ai bao giờ.” Cô đáp lời anh xong còn nghĩ thêm một lát, cuối cùng vẫn thấy vậy.

“Thế thích thì sao?” Anh đổi cách nói càng thêm mập mờ.

“…” Lệnh Tử không biết phải trả lời anh thế nào đành nhìn anh chằm chằm.

Úc Thần và cô nghiêm túc nhìn nhau, sau đó anh chậm rãi cười: “Nhìn mình chăm chú thế ý là muốn biểu đạt cậu chỉ thích chàng đẹp trai trước mặt cậu đúng không? Cậu có thể bộc lộ thoải mái hơn cơ mà.”

Lệnh Tử hỏi: “Như cậu làm lúc nãy á?”

Anh híp mắt, “Nãy mình làm gì à?”

Cô chỉ vào chóp mũi…

Úc Thần nhếch môi, “Cậu nên đổi vị trí chút, như dịch xuống dưới tí tẹo chẳng hạn.”

Cô do dự chỉ vào người mình.

Úc Thần: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi