CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Hai ngày nay Khương Lê rất bận, giờ nghỉ trưa không thấy bóng đâu, đến lúc tan học cũng vội vã lao ra khỏi lớp.

Lệnh Tử nghi ngờ cô ấy đã tìm được mùa xuân mới, dạo trước khi cô ấy hẹn hò với bạn trai… Không, bạn trai cũ cũng hay bận rộn thế này.

“Thì là cái cậu gì nhỉ…” Khương Lê bóc túi bánh quy ra: “Khấu Lâm ấy, tan học chiều thứ sáu cậu ta muốn tổ chức một buổi triển lãm nhiếp ảnh, lần này khác lần trước, sẽ công khai trước toàn trường đấy.”

Trường còn khá duy trì cái loại hoạt động “tuy chẳng có ý nghĩa thực tế gì nhưng xem chừng rất là có văn hóa” này, lúc Khấu Lâm đi xin là hiệu trưởng duyệt luôn.

“Ừm ——” Lệnh Tử hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến cậu thế?”

“Cậu ta nhờ mình giúp.” Khương Lê bắt đầu nhai bánh quy.

Tuần trước mới gặp nhau một lần mà hai người này đã thân đến trình độ “nhờ giúp một tay” rồi… Rốt cuộc là hợp nhau đến mức nào mới hối hận đã gặp quá muộn để rồi giành giật từng giây làm thân thế này vậy?

Lệnh Tử cảm thán từ tận đáy lòng. Khương Lê cũng tỏ ra cảm khái, “Cậu ta nói bên mấy bạn giúp đỡ âm thịnh dương suy nam nhiều nữ thiếu nên gọi tớ sang điều hòa âm dương, vậy là…” Cô ấy đột ngột nghĩ đến chuyện gì đó, “Tớ là liều thuốc điều hòa à?”

Lệnh Tử nói: “Không, cậu vào đấy cho đủ bộ chẵn thôi.”

Khương Lê giật mình nói, “Hình như đúng thế thật, mỗi lần tớ đến đấy đều có ba nam hai nữ, thêm tớ mới đủ ba nam ba nữ là sáu người, số này đúng là đại cát đại lợi…”

Tuy nói thế nhưng vừa đến giờ Khương Lê vẫn sang đấy giúp, vì thù lao Khấu Lâm trả cho Khương Lê là lời mời đi ăn lẩu dê, lúc đi học suýt nữa nước dãi cô ấy chảy dài thành sông.

Nên vừa tan học Khương Lê đã xách cặp chạy như đi đòi nợ.

Lệnh Tử vốn định đi cùng cô ấy vì cô cũng cần lên tầng ba luyện múa, nhưng cô thấy cô ấy chạy biến với cái vẻ chậm một giây là mất một miếng thịt dê đành thôi để Khương Lê đỡ mất giờ đi đòi nợ.

Tiết này là tiết tự học, cô ấy chạy nhanh tới nỗi chỉ còn tàn ảnh làm lão Trương giật  cả mình, ông bất đắc dĩ nói với cánh cửa đã không còn ai: “Lúc em lên bảng làm bài mà cũng đi với tốc độ này thì đời thầy coi như viên mãn rồi.”

Sau đó bèn nói với các bạn bên dưới: “Lần sau thầy còn thấy hiện tượng này nữa thì phạt phải viết nhật ký một tuần.”



Lệnh Tử dọn đồ xong định đi thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn quay lại phía sau.

Chỉ mấy ngày nữa là đến 1-5, Úc Thần ngồi tại chỗ xem mấy đoạn video anh quay lại buổi tập diễn ngày hôm qua, anh có vẻ rất chuyên tâm nhưng cô vừa tới anh đã ngẩng đầu lên nói: “Khách quan ít ghé chơi quá đấy.”

Cô cười nhẹ, để đồ lên bàn rồi đi luôn.

Anh liếc sang nhìn, hai viên… kẹo sữa à?

Nàng công chúa này gần đây “hiểu” ra nhiều chuyện thật đấy.

Lúc Lệnh Tử xuống cầu thang nhận được tin nhắn từ anh.

—— Thần giữ cửa nhà mình tối qua báo mộng cho cậu đúng không?

Cô nghĩ ngợi một lát vẫn không hiểu được luận điệu trước sau chẳng liên quan gì đến nhau này của anh bèn đáp:

—— Thần giữ cửa nhà cậu có làm chuyện gì kỳ quái à?

Úc Thần nhắn lại rất nhanh:

—— Mình thắp ba nén hương cúng thần giữ cửa nhờ ngài ấy chỉ cho cậu mấy chiêu trong tuyển tập “Một ngàn cách tỏ ra lãng mạn.”

—— Theo mình thấy thì hiệu quả ra phết đấy.

—— Đêm nay mình sẽ làm lễ tạ thần.

Chả tin.

Lệnh Tử tắt điện thoại, lúc cô đi về phía nhà văn hóa cũ thì thấy có bóng người đong đưa  qua cánh cửa đại sảnh tầng một đang chạy tới chạy lui với vẻ bận rộn.

Trước khi lên tầng ba cô có liếc qua, mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy, toàn bộ đại sảnh bị chia thành ba phần, dường như được tách thành ba chủ đề, tất cả bức hình về cảnh mặt trời lặn đều được để ở đây.

Sáu người cũng bao gồm cả Khấu Lâm, An Vi Vi đang nghịch ảnh của chính cô ấy còn Khấu Lâm thì chỉ huy Khương Lê và một nam sinh khác đẩy một chiếc tủ đen hình chữ nhật.

Khương Lê cố mãi mà tủ vẫn không nhúc nhích, cô ấy nói với nam sinh kia, “Trong cặp tôi có bánh quy, muốn ăn không? Để còn tìm tí lạc thú trên đời.”

Nam sinh vẫn tỏ ra hận đời, cậu ta từ chối.

Bây giờ Lệnh Tử mới nhìn rõ nam sinh kia là Cao Học Nhai…

Đúng lúc này, Cao Học Nhai như nhận thấy điều gì bèn quay ra nhìn về phía cửa, cậu ta nhìn thấy Lệnh Tử thì tỏ ra vui sướng, sau đó lại chuyển thành thất vọng, không cam lòng, giận dỗi, quay đầu ra chỗ khác.

Khấu Lâm và Khương Lê nhìn nhau với vẻ mặt cạn lời.

Lệnh Tử không hiểu ra sao nên chỉ biết nhìn họ đầy khó hiểu. Cao Học Nhai đột nhiên lại quay ra, cậu ta cúi xuống nhìn cô nhưng không nói một lời nào, trông cực kỳ buồn bã.

Lệnh Tử hỏi: “Cậu muốn gì?”

Cậu ta ngoan cố đứng một lúc mới ngẩng đầu lên rồi thâm tình nhìn vào mắt cô, “Tuy rằng bạn có bạn trai nhưng tôi vẫn sẽ chờ bạn, tôi chờ ngày bạn độc thân trở lại.”

3

Khấu Lâm nghe vậy thì suýt nữa phun hết nước lên gáy cậu ta, Khấu Lâm lườm Cao Học Nhai một lát, cuối cùng đành cảm tạ trời xanh vì Úc Thần không ở đây mà nghe thấy câu này, chứ không với cái tính âm hiểm tiếu lý tàng Đồ Long đao (*) của cậu ta thì…

(*) Nguyên câu là “tiếu lý tàng đao”: cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết – Một trong ba mươi sáu kế.

Cái trạng thái u sầu không thấy mặt trời của cậu em họ này của Khấu Lâm có khi lại trì hoãn thêm mấy chục ngày nữa cũng nên.

“Không văn minh chút nào.” Khương Lê lắc đầu, cô nói nhỏ, “Cứ cố chấp dùng hormone kíc.h thích thì sản phẩm cũng chỉ là một đống đường hóa học thôi, như việc cậu đến bệnh viện nâng ngực…”

“Đừng có lấy tôi ra làm ví dụ, có muốn làm bạn với nhau nữa không hả?” Khấu Lâm rất là đứng đắn, “Với cả, nâng ngực là phải nâng cùng lúc.”

Lúc này An Vi Vi đi tới, cô ấy nhìn ra ngoài cửa rồi đưa hai tấm ảnh size lớn cho Khấu Lâm, “Không đủ chỗ đâu, thiếu hai chỗ đấy, làm sao bây giờ? Còn xếp được ở đâu nữa không?”

Khấu Lâm cầm lấy tấm ảnh, cậu ta nói với vẻ bất cần đời, “Có, trong lòng mình này.”

An Vi Vi thở dài với không khí, đi mất.

Khương Lê cố nhịn không bĩu môi nhưng khóe miệng cứ giật lên liên tục, cô ấy cúi đầu giơ ngón cái với Khấu Lâm.

Cậu ta chậm rãi nói: “Cậu mà đòi nôn là hai ta tuyệt giao.”



Lệnh Tử không có năng lực xử lý mấy vụ tranh giành tình cảm, hơn nữa cô vẫn chưa nhận ra chuyện mình là người trong cuộc nên an ủi rất cứng nhắc: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, chăm chỉ học cho tốt là được.”

Lúc nào Lệnh Tử cũng tận tụy khuyên bảo mình phải chăm học thế làm Cao Học Nhai không nhịn được mà nghi ngờ liệu có phải cô đang mang trong mình sứ mệnh vĩ đại gì không?

Lệnh Tử nói xong bèn không đứng đấy lâu thêm nữa.

Hôm nay Úc Thần đến khá sớm, chưa được nửa tiếng anh đã tới rồi, vừa vào phòng bèn đóng cửa giơ camera ra chụp cô, anh làm những chuyện này như không biết mệt, Lệnh Tử không rõ lạc thú này xuất phát từ niềm đam mê của anh với nhiếp ảnh hay với cô.

Hoặc là cả hai.

Lệnh Tử cầm camera của anh lên xem những ảnh anh chụp lúc nãy, thực ra cũng chẳng khác nhau lắm trừ việc mỗi tấm lại là một động tác múa khác nhau, rất thần kỳ là anh chưa từng chụp hỏng tấm ảnh nào, bức nào cũng rất đẹp.

Lúc vừa rồi anh cũng chụp chẳng nhiều lắm, anh cần chất chứ không cần lượng, mỗi tấm ảnh đều chụp rất cẩn thận.

Úc Thần thế này khiến Lệnh Tử rất vui, anh là người có mục tiêu muốn theo đuổi, lúc anh cầm camera lên không hề bất cần đời như ngày thường, trong mắt anh khi ấy thời thời khắc khắc đều đong đầy cảm giác chăm chú đầy mãnh liệt.

Cái cảm giác chăm chú ấy khiến anh thoạt trông lạnh lùng và khó gần hơn rất nhiều.

Ừm, không rõ tại sao lúc anh chơi game Tetris cũng tự dưng lại gây ra cảm giác ấy nữa.

Úc Thần là người khiến Lệnh Tử cảm thấy rất mâu thuẫn, không rõ thời thơ ấu thế nào lại có thể bồi dưỡng ra kiểu tính cách… Nhìn có vẻ rất không đứng đắn nhưng thực tế lại rất đứng đắn này của anh.

Ánh mắt cô lướt qua màn hình tinh thể lỏng của camera, chẳng rõ mình sững sờ nhìn vào đâu.

Tấm hình hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng trùng hợp ở chỗ tầm mắt cô vừa khéo nhìn thẳng vào màn ảnh của anh, có lẽ do cô đón nguồn sáng mà lúc phóng đại có thể thấy được ánh sáng xanh trong veo từ đôi mắt.

Cô trong camera của anh như một nét bút đơn sơ, sạch sẽ, văn nhã, sống động.

Khung cảnh xung quanh trông thật hỗn độn, chỉ mình cô thanh thoát và trong lành.

Nhưng chính cô không phẩm ra được nhiều lớp ý nhị trong đó nên lúc nhìn thoáng qua hãy còn ngơ ngẩn.

Lệnh Tử nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng mọi suy nghĩ bị đánh tan bởi tiếng búng tay của anh.

Úc Thần hỏi: “Xinh vậy luôn hả? Không ngờ cậu lại ngớ người ra lúc ngắm ảnh chính mình.”

Cô ngại ngùng trả camera rồi quay ra dọn đồ định về, trong lúc đó có quay lại lặng lẽ liếc anh, còn tưởng là Úc Thần không để ý, thật ra anh đã để ý thấy hết nhưng chỉ lặng lẽ cười.

Vào lúc Lệnh Tử lại trộm liếc anh lần nữa thì Úc Thần cuối cùng cũng không kìm được, anh nắm chắc thời cơ quay lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô…

Cô lập tức nhìn ra chỗ khác.

Một tay Úc Thần chống lên bàn, anh nhích người lại gần Lệnh Tử, “Đừng nhìn mình bằng ánh mắt này, mình là nam sinh cấp ba hơi lơ đãng chút là máu nóng sôi lên sùng sục đấy.”

Cậu tự biết mình nhỉ…

Lệnh Tử nghĩ ngợi cẩn thận rồi nói khẽ: “Mình chỉ… tò mò về cậu mà thôi.”

Úc Thần lại dán sát lại gần cô thêm, anh nói rất nhỏ: “Một cô gái nói tò mò về nam sinh sẽ làm cậu ta nghĩ ngợi sâu xa đấy, đặc biệt là khi cô gái ấy còn là bạn gái của nam sinh kia.”

Lệnh Tử không biết nam sinh sẽ nghĩ ngợi sâu xa vì chuyện này, nhưng giọng nói trầm đầy biếng nhác của anh và ngữ điệu mập mờ, còn cả hơi thở ấm áp phả vào làn da đều khiến cô nghĩ ngợi sâu xa đấy.

Cô né theo bản năng rồi ôm cặp nhanh chóng bước ra xa khỏi chàng thiếu niên đang nghĩ ngợi sâu xa kia.

Lệnh Tử cũng không nhất thiết phải biết chuyện về anh, đơn giản là cô tò mò thôi.

Cô chỉ muốn có thể hiểu thêm về anh.

Cô chỉ không muốn xuất hiện một cách tự do trong đời anh.

Như cô biết anh với An Vi Vi… Và cả Khấu Lâm rất thân, nhưng lại không rõ họ thân thiết từ lúc nào…

Lệnh Tử không rõ lắm chuyện tình yêu, lý giải của cô với tình yêu rất ít ỏi, cô tò mò về anh, nhận thức của cô về tình yêu chỉ khởi nguồn từ tình cảm giữa ba và mẹ, họ thông cảm cho nhau, bao dung cho nhau và tin tưởng nhau.

Tuy rằng hầu như là ba bao dung mẹ nhiều hơn, nhưng cô cảm thấy đó là bởi ba rất yêu mẹ nên mới bằng lòng bao dung bà đôi chút.

Nên hiện tại cô cũng bằng lòng bao dung anh phần nào, cứ để mặc cho anh làm càn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi