CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Hoa nâng trên tay,

Ta rót yêu thương vun trồng, tưới tình nồng bón chăm,

Để hoa đâm chồi, dậy nụ, rực nở.

——

Còn hơn một tháng nữa là tới kỳ thi đại học của khối 12.

Lão Trương cứ cách hai ngày lại phải ngâm thơ hai câu để cảm khái hoặc cổ vũ học sinh, cái gì mà, “Thanh xuân tu tảo vi, khởi năng trường thiếu niên” (1), “Nhân sinh bách niên hữu kỷ, niệm lương thần mỹ cảnh, hưu phóng hư quá.” (2)

(1). Trích trong tác phẩm “Khuyến học” của Mạnh Giao. Câu này có ý: “Thời xuân niên thiếu hãy nhân lúc còn sớm mà nỗ lực, một người chẳng lẽ vĩnh viễn sẽ là “thiếu niên” ư?”

(2). Trích từ “Sậu vũ đả tân hà · lục diệp âm nùng” của Nguyên Hảo Vấn. Câu này có ý: “Đời người có thể dài bao nhiêu? Nghĩ lại cảnh đẹp xưa kia vẫn ngỡ là một giấc mộng.”

Nhưng những học sinh ngồi bên dưới mới chỉ mười mấy tuổi, vẫn chưa thể nào hiểu “Xích bích phi bảo, thốn âm thị cạnh” (3) là cảm giác như thế nào.

(3): “Một thước ngọc đẹp chưa chắc đã là báu vật chân chính, còn thời gian chỉ trong giây lát cũng đã là quý giá.” Ý đại khái là nhấn mạnh tầm quý báu của thời gian.

Người trẻ thích nhìn về tương lai, người từng trải chung quy vẫn phải hoài thương quá khứ.

Đây là sự khác nhau.

Nên trong lúc lão Trương thương thu buồn xuân trên bục giảng thì một đám thiếu niên hơn mười tuổi ngồi dưới không thể nào buồn bã cùng ông.

Hiện tại Lệnh Tử cũng không có quá nhiều khái niệm về thời gian, nhưng cô có thể khách quan cho rằng năm tháng như thoi đưa, nhiều tháng ngày không ngừng hồi tưởng lại, chẳng qua là lặp lại thêm một lần nữa, bởi vì đã quen sự luân hồi lặp lại này nên năm tháng mới như thoi đưa.

Cuộc đời cô trừ một biến số là Úc Thần thì còn lại đều là chuyện trong kế hoạch cả.

Cô không có nhiều tế bào lãng mạn lắm, sự xuất hiện của Úc Thần với cô mà nói, đại khái là trong tương lai của cô có quy hoạch thêm vị trí cho anh, đây chính là cách làm thực tế nhất. Nói ra thì hơi ngại, cô muốn anh có mặt trong quãng đời còn lại của mình.

… Có phải cô nghĩ đến chuyện này vừa quá sớm vừa quá xa không nhỉ?

Lệnh Tử lặng lẽ đỏ mặt.

Khương Lê tấm tắc bảo lạ, “Ngây thơ thật sự đấy, mới mối tình đầu đã muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân rồi (4).”

(4): Một đời một kiếp một đôi người.

Mặt Lệnh Tử càng đỏ hơn, “Tớ tương đối thích một dạ đến già (5).”

(5): Ám chỉ sự chuyên tình, “Tòng nhất nhi chung, tòng thủy nhi chung”: Chỉ chung tình với một người, từ lúc bắt đầu tới tận cuối cùng.”

Trước kia cô chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, chỉ cảm thấy nếu sau này gặp được người mình thích, cả hai đều yêu nhau thì sẽ yên lòng ở bên nhau, sau đó sẽ kết hôn với người ấy, chỉ một người là đủ. Cô cực kỳ ương bướng, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện liệu đối phương có muốn một dạ đến già với cô không.

Cũng may cô gặp phải Úc Thần, một cậu trai còn trẻ nhưng còn mong được một dạ đến già với Lệnh Tử hơn cả cô. Anh nói, cuộc đời này chuyên tâm trí khanh (6).

(6) Chuyên tâm trí khanh: Chỉ một lòng với người (mình yêu).

Tuy người ta hay nói con trai lúc trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt lúc nào cũng sẽ trịnh trọng hứa hẹn với người con gái mình yêu điều gì đó. Nhưng sự thật chứng minh anh thực sự yêu cô từ tận xương tủy.

Tình cảm của Úc Thần vừa trực tiếp vừa nồng nàn.

Lệnh Tử là kiểu người kín đáo rụt rè, cô chắc chắn mình rất rất thích chàng trai này, nhưng sự nhiệt tình người ấy dành cho cô sẽ khiến cô thấy đôi chút lạ lùng.

Cô ngại ngùng không dám hỏi thẳng vì sao cậu thích mình đến thế, cô chỉ đành hỏi, “Cậu thích mình ở điểm nào?”

Cô đã hỏi về chuyện này mấy lần.

Cửa phòng luyện múa để hở, hoàng hôn nghiêng nghiêng xuyên từ hành lang vào tới cửa thành một dải sáng hẹp màu vàng. Lệnh Tử ngồi dưới đất, cô chậm rãi quấn dây giày múa, cẳng chân mảnh mai trắng trẻo, tóc chưa búi hãy còn rũ bên sườn mặt, khoác trên lưng.

Ngón tay Úc Thần vừa vòng vòng sợi tóc của cô vừa nói: “Thích sự đáng yêu của cậu.”

Cô quay sang nhìn anh, “Thích không cần lý do, nhưng yêu phải có duyên cớ.”

Anh khựng lại, nhìn cô cười mà như không rồi nói: “Ai bảo mình yêu cậu?”

Máu nóng xộc thẳng lên não, đỉnh đầu bốc khói cuồn cuộn còn mặt Lệnh Tử thì đỏ ửng, “… Mình đoán bừa thôi.” Nói xong bèn đứng dậy chạy đi, thậm chí còn không xỏ nốt giày.

Cô bước được hai bước lại xấu hổ tiếp. Đi đâu bây giờ…

Úc Thần thấy cô mịt mờ luống cuống đứng yên tại chỗ nhưng không chịu quay lại đành tự đứng dậy, nhưng anh vừa tới trước mặt cô Lệnh Tử đã chạy về, khom lưng xỏ nốt chiếc giày còn lại.

Anh bám sát theo cô, “Vậy cậu giỏi thật đấy, đoán phát đúng luôn.”

Cô không hé răng, sau khi xỏ giày xong mặt vẫn còn hồng, tới lúc này cô mới nói chuyện: “Mình muốn luyện múa.”

Úc Thần trêu: “Cần phải rèn thêm kỹ năng đánh trống lảng nữa nhé.”

Cô không để ý đến anh mà chạy đi bật nhạc. Lúc đánh trống lảng rõ mất tự nhiên mà lấy cớ lại rất hợp lý hợp tình.

Chỉ riêng thế thôi đã đủ anh thưởng thức thật lâu, những điểm đáng yêu của cô mà hiện tại anh biết đến cũng đủ để anh thưởng thức thêm mười năm, hai mươi năm nữa.

Nhiều năm về sau cũng như thế.

Trong lúc Lệnh Tử luyện múa anh nghĩ ngợi rất nhiều. Sau khi cô xong việc, anh bỗng dưng tỏ ý muốn bàn chuyện, thế là ôm cô ngồi lên bàn còn chính mình thì đứng trước mặt cô.

Úc Thần hỏi: “Chẳng phải cậu cứ hỏi vì sao mình thích cậu mãi còn gì?”

Cô nghiêm túc gật đầu.

Anh nói: “Nghỉ đông năm ngoái lần đầu mình thấy cậu múa, lúc ấy mình đứng ở con đường gần nhà Khấu Lâm, chỗ đó có một phòng luyện múa, ở tầng hai, ngày hôm ấy trời mưa, mình trốn mưa ở siêu thị đối diện, thấy cậu.”

Sở dĩ anh sẽ chú ý đến cô là bởi nhớ rõ cô gái này là bạn cùng lớp nên có để tâm nhiều hơn, dẫu cách một màn mưa nhòe mờ nhưng anh vẫn nhận ra cô. Khi nhìn cô, đột nhiên anh nhớ đến một hình ảnh ngày nhỏ.

“Mình chưa nói với cậu đúng không?” Anh cười cười, “Trước kia mẹ mình là diễn viên múa.”

“…”

“Theo lý thuyết, mình hận bà ấy như thế thì lẽ ra phải ghét cả những gì liên quan mới đúng.” Anh sụp mí mắt, nhếch môi cười châm chọc, “Nhưng trong giây phút đó mình quả thực nhớ tới bà ấy, cảm xúc rất phức tạp, đó là chút ký ức còn đọng lại trong mình về mẹ.”

Lệnh Tử duỗi tay chạm vào mặt anh, Úc Thần hôn vào lòng bàn tay Lệnh Tử rồi cầm tay cô.

2

Anh cười với cô: “Trước khi mẹ rời đi mình hay thấy bà ấy múa một mình trong phòng khách, rất đẹp, nhưng mỗi lần múa xong bà ấy sẽ tự nhốt mình trong phòng đến tận khi trời tối.” Anh nheo mắt cau mày, dường như đang cố nhớ lại chuyện cũ.

Cô hỏi: “Sau đó thì sao?”

Anh nói: “Sau đó không ngờ mình lại thấy cậu thay đồ trong này.”

Úc Thần trắng trợn liếc ngực cô, trắng nõn, đang phập phồng lúc ẩn lúc hiện.

Lệnh Tử: “…”

Anh trộm cười, “Sau đấy cũng không rõ là thế nào, mình muốn thấy cậu múa, nhưng mình không còn cảm nhận được tâm trạng ngày hôm ấy nữa, và không ngờ mình lại chậm rãi thích cậu rồi.”

Cô im lặng một lát mới đi đến kết luận, “Nên lúc đầu cậu định tìm tình thương của mẹ từ mình hả?”

Úc Thần nói: “… Xin hãy yêu quý chàng trai thiếu thốn tình thương từ nhỏ này đi.”

Cô ngạc nhiên che miệng lại, “Oedipus complex? (7)”

(7): Oedipus Complex/Phức cảm Ơ – đíp: Các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham mu.ốn tình d.ục của một đứa trẻ muốn có quan hệ tình d.ục với cha mẹ khác giới mình. (Wikipedia)

Úc Thần: “…”

Lúc anh tới gần thì cô dồn sức lùi về sau, “Cậu đừng tới đây.”

Úc Thần tức cười, anh kéo cổ chân cô về phía mình còn chính bản thân thì chen vào giữa h.ai ch.ân cô, Lệnh Tử hoảng sợ ngẩng đầu lên, Úc Thần “Ấy ——” một tiếng, còn may tay anh dài, duỗi tay ra ôm đầu Lệnh Tử để cô khỏi đụng đầu vào bàn.

“Sao lại hấp tấp thế hả?” Anh hãy còn sợ hãi.

“Tại cậu làm mình giật mình chứ…” Cô nói thầm.

Anh cúi người, một tay chống lên mặt bàn, anh chưa từng nhìn cô từ góc độ này bao giờ, Úc Thần đè cô… dưới người mình, và rồi…

Lệnh Tử khẽ khàng nhắc nhở, “Lên.”

Dường như Úc Thần không nghe thấy được, nửa người trên áp xuống, một bàn tay bóp chặt gáy Lệnh Tử.

Trái tim cô đập lên thình thịch, Lệnh Tử nằm yên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vị trí này rất tiện để anh “hành động”, đại khái cũng khiến anh rất kích động, đầu lưỡi vừa chui vào đã bắt đầu càn quấy khắp nơi, lưỡi quét qua hàm trong khoang miệng Lệnh Tử, nghiền lưỡi cô, không chút thừa thãi, không cho cô cơ hội để thở.

Úc Thần vẫn luôn rất kìm chế, anh trân trọng Lệnh Tử, nhưng cô gái này có lẽ còn chưa hiểu được anh đang tuổi hung hăng, mấy suy nghĩ bậy bạ với cô đã có từ lâu rồi.

Bàn tay anh đặt dưới gáy Lệnh Tử hơi lỏng ra dịch lên trên, còn bàn tay vốn đang chống lên mặt bàn đã chạy từ eo tới đùi cô, xúc cảm mịn màng nơi lòng bàn tay khiến anh không nhịn được mà sờ từ cẳng chân cô lên đến đầu gối, cuối cùng dừng lại chỗ đùi…

Lệnh Tử khẽ đẩy anh, Úc Thần giật mình hoàn hồn nhanh nhẹn bỏ tay ra, anh nhìn cô thở d.ốc, đôi mắt mịt mờ ngơ ngác, mặt đỏ đến tận tai còn eo thật mềm, run run, có lẽ giờ cũng không động đậy nổi.

Úc Thần lại ôm cô, “Xin lỗi, mình không nhịn được.”

Cô im lặng.

Úc Thần cứ ôm cô mãi, một lúc sau anh mới buông tay ra, “Cậu thay đồ đi, mình ra ngoài chờ.”

Sau khi anh ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, Lệnh Tử ngồi trên bàn, cô nhìn gương mặt mình trong gương thì đột ngột ngại ngùng không dám nhìn thêm. Lệnh Tử lề mề mười phút mới ra ngoài, cô vừa thấy anh đã quay ngoắt đầu đi mất. Lòng Úc Thần chợt nặng nề, anh vội vàng đuổi theo cô.

Cả đường cô vẫn không nói gì, sau khi nên xe cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà thờ ơ với anh.

Úc Thần nghĩ ngợi với cái gáy của cô thật lâu mới bất đắc dĩ nói: “Cách ngại ngùng cũng có thể nhẹ nhàng hơn được mà, ví dụ như ôm mình đến khi nào hết ngại mới thôi.”

Cô dồn nén mãi với cửa sổ xe mới nói: “Mình muốn tự giải quyết.”

Úc Thần cúi mặt cười trộm, cười xong anh mới nói: “Ok, cậu cứ từ từ giải quyết.”

Từ 1/5 Úc Thần đã thẳng thắn với cô hơn nhiều, trước kia anh im lặng không đề cập tới mẹ mình, sau khi đã nói thẳng với cô rồi cũng không còn gì phải băn khoăn nữa, mà cũng không phải anh băn khoăn, chỉ là chuyện trong quá khứ thôi.

Có một số việc sau khi đã nói thành lời rồi thì những tâm sự lâu ngày cũng chẳng còn đủ quan trọng để thổ lộ tiếp nữa.

Mấy năm nay anh vẫn sống tốt, thiếu cha thiếu mẹ anh cũng nhịn được đấy thôi? Tình cảm cậu dành cho anh đã đủ trọn vẹn rồi.

Lệnh Tử xuống xe, cô vừa quặt về phía nhà mình thì đã có người búng tay bên tai cô, cô quay lại nhìn, ngạc nhiên kêu lên, “Anh…”

Lý Trình Dương cười cười với Lệnh Tử rồi đưa chocolate cho cô.

Lệnh Tử không nhận, “Em không ăn chocolate đâu, anh biết mà.”

Anh nói: “Người ta tặng anh, nhiều quá, em ăn hộ anh mấy miếng thôi.”

Cô đành phải nhận, sau đó hiếm khi tỏ ra tò mò mà hỏi: “Mấy chị gái thích anh tặng ạ?”

Lý Trình Dương gật đầu: “Lúc chiều vào lớp đã thấy một hộp chocolate trên bàn, bảo là để cổ vũ anh ôn thi đại học,” Anh cười, “Có phải đáng yêu lắm không?”

Lệnh Tử “Vâng” một tiếng.

“Đúng nhỉ,” Lý Trình Dương nói: “Lúc con gái chủ động cũng đáng yêu đấy chứ.”

“Anh thích chị này ạ?” Lệnh Tử tò mò hỏi.

Lý Trình Dương lắc đầu, “Anh không biết là ai, nhưng hành động này rất ấm áp, đại khái là gần đây áp lực học tập quá nặng nề nên một hành động nhỏ thôi cũng sẽ khiến anh thấy,” Anh nhìn mặt đường, bình thản nói: “Thoải mái hơn hẳn.”

+

Lệnh Tử cũng nhìn mặt đường, áp lực học tập như thế cô cũng có, chắc lên lớp 12 sẽ còn nặng nề hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi