CHO MÁ EM THÊM HỒNG


Thịnh Kinh Lan rời khỏi biệt thự ngay trong đêm, quay lại phòng làm việc.
Dụ Dương nằm phủ phục trên sofa, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại nghe thấy tiếng bước chân, anh ta hé một con mắt ra.
“Ô.” Dụ Dương sợ hết hồn, bật thẳng dậy khỏi sofa: “Sao cậu lại ở đây?”
Dụ Dương xoa xoa đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cái người buổi sáng còn ở thành Nam, tối đến đã xuất hiện trước mặt anh ta.
“Cậu không về nhà mà chạy đến phòng làm việc làm gì?”
“Ở không quen.”
“Cậu có bao nhiêu là căn hộ ở thành phố Cảnh, không có cái nào ở quen hết sao?” Dụ Dương bị quấy rầy giấc ngủ nên không nói được câu nào tử tế: “Chắc là vì bên cạnh thiếu một người nên tối mới mất ngủ chứ gì?”
Người đàn ông hơi híp mắt lại, lời cảnh cáo lộ ra vẻ nguy hiểm: “Cậu không cần cái mồm thì có thể quyên tặng cho người cần.”
Dụ Dương giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tối nay tôi nhường chỗ này cho cậu, được chưa?”
Hai ngày này anh ta vẫn luôn ở lại trong phòng làm việc để sửa bình sứ, lười không muốn về nhà nên ngủ luôn trong phòng làm việc.
Thịnh Kinh Lan hít sâu một hơi, nhìn ai cũng không thấy vừa mắt.
Anh tới đây một chuyến làm Dụ Dương tỉnh táo hẳn, hai người đàn ông ở trong phòng làm việc qua đêm với nhau, cả hai đều làm nhau khó chịu.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng bảy giờ rưỡi, Dụ Dương đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa đi vào phòng sửa chữa đã thấy Thịnh Kinh Lan ngồi trong đó từ bao giờ, xung quanh bày một đống dụng cụ.
Khóe miệng Dụ Dương giật giật.
Mấy thằng đàn ông bị đá đều như vậy à?
Hai ngày sau đấy, ngoài lúc ăn cơm, gần như Thịnh Kinh Lan luôn ở trong phòng làm việc, hiệu suất công việc hơn hẳn hồi trước.
Dụ Dương vuốt cằm cảm thán: “Chẳng lẽ đây là đường tình anh thua, đường nghề anh chấp?”
Anh ta lén lút gửi những chuyện mình quan sát được vào nhóm chat nhỏ của ba người.
Chu Hạ Lâm: [Anh Thịnh Kinh Lan thức tỉnh rồi à?]
Thịnh Phỉ Phỉ: [Người đàn ông đào góc tường chắc chắn sẽ phải cua lại vợ tới chết.]
Chu Hạ Lâm: [Đào góc tường cái gì cơ?]
Thịnh Phỉ Phỉ: [Anh Dụ Dương nói đấy còn gì, chú Út cố tình cướp người chú hai để ý.]
Dụ Dương: [Nói đúng thì nói bé thôi.]
Đôi tình nhân hợp hợp tan tan, người ngoài cuộc như họ không quản được, chỉ là mỗi lần nghĩ đến Ôn Từ thì cứ thấy đáng tiếc.
Thịnh Phỉ Phỉ: [Em còn đang mong chị Ôn Từ là thím Út của em đấy.]
Chu Hạ Lâm: [Ai mà chẳng thích chị đẹp.]
Thịnh Phỉ Phỉ: [Anh Dụ Dương, chẳng lẽ chú Út nhà em làm vậy là vì hồi trước chú hai từng ở bên chị Yên Nhiên thật à?]
[Chuyện này tôi chỉ có thể nói là vừa đúng vừa sai.] Dụ Dương bằng tuổi Thịnh Kinh Lan, cũng luôn học cùng đường, đúng là chuyện của Thịnh Kinh Lan anh ta cũng biết ít nhiều.
Trong mắt người khác, Thịnh Kinh Lan có bố mẹ khỏe mạnh, gia thế hùng hậu, là đứa cháu nhỏ nhất nhà họ Thịnh, chắc chắn là người được tất cả mọi người cưng chiều.
Nhưng sự thật lại không giống như vậy.
Bố Thịnh yêu người vợ đầu tiên của mình thật lòng, còn người vợ thứ hai Nguyễn Cầm lại chỉ là liên hôn, đương nhiên ông ta sẽ thiên vị con cả Thịnh Cảnh Ngôn hơn.
Cuộc hôn nhân này, Nguyễn Cầm thật lòng với chồng mình nên vẫn luôn đối xử tử tế với Thịnh Cảnh Ngôn.
Sau khi sinh Thịnh Kinh Lan, người trọng mặt mũi như Nguyễn Cầm muốn chứng minh mình là một người mẹ kế tốt nên vẫn luôn chiếu cố Thịnh Cảnh Ngôn mọi nơi, nếu gặp tình huống hai anh em có cãi vã, bà ấy sẽ thiên vị con cả rồi để cậu con út của mình chịu oan ức.
Nhưng Thịnh Cảnh Ngôn không phải người hiền lành gì cho cam, từ nhỏ đến lớn không đếm được có bao nhiêu vụ xích mích của hai anh em là do anh ta chủ động tính kế.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Thịnh Kinh Lan ngày càng phản nghịch, hiển nhiên Thịnh Cảnh Ngôn sẽ trở thành đứa con “ôn tồn lễ độ, hiếu thuận hiểu chuyện” trong mắt mọi người.
Sau khi trưởng thành, Tiêu Yên Nhiên thích Thịnh Kinh Lan nên thổ lộ rồi thất bại, hôm sau lại tay trong tay với Thịnh Cảnh Ngôn, xuất hiện trước mặt mọi người.

“Cậu xem, ngoài miệng cô ấy nói thích cậu đến bao nhiêu, nhưng chỉ cần tôi hơi tốt một chút, cô ấy cũng sẽ quay đầu bước vào vòng tay của tôi.”
Thịnh Kinh Lan vô cùng khó chịu.
Không phải là vì Tiêu Yên Nhiên yêu đương với Thịnh Cảnh Ngôn, mà là vì biểu cảm trào phúng của kẻ thắng cuộc trên mặt Thịnh Cảnh Ngôn.
Cứ như thể anh sẽ luôn bại bởi Thịnh Cảnh Ngôn vậy.
Thịnh Kinh Lan bắt đầu “yêu đương” không biết giới hạn, như là đang khiêu khích.
Cướp tình yêu của anh đúng không? Thế thì anh sẽ kiêu ngạo khoe ra vốn liếng của mình, tuyên chiến với Thịnh Cảnh Ngôn.
Kẻ phản nghịch như Thịnh Kinh Lan có thể chơi đùa giữa các bụi hoa, nhưng người theo khuôn phép như Thịnh Cảnh Ngôn lại không thể.
Ân oán của hai người kéo dài đến tận bây giờ, đã hai mươi mấy năm, diễn biến tâm lý của Thịnh Kinh Lan không thể kể hết trong mấy câu ngắn ngủi được.
Nói chuyện xong, Dụ Dương bỏ điện thoại xuống rồi đi vào: “Mấy ngày nữa có một buổi đấu giá đồ cổ, có mười mấy món đồ tinh phẩm được lưu lại từ thời Đường, cậu có muốn đi không?”
Thịnh Kinh Lan thoải mái: “Đi.”
Dụ Dương vui vẻ.
Thịnh Kinh Lan là người lành nghề trong chuyện xem hàng, lần nào “tiêu tiền” về cũng sẽ kiếm được một khoản lớn.
Trừ lần trước bỏ ba trăm triệu ra mua cái viên kim cương hồng kia.
Dụ Dương mong mỏi chờ anh thể hiện tài năng của mình trong hội đấu giá, Thịnh Kinh Lan không phụ lòng anh ta, giơ bảng rất nhiều lần.

Nhưng khi anh ta nghiêm túc nhìn lại mới thấy, phần lớn những món Thịnh Kinh Lan mua đều là trang sức cổ…
Dụ Dương run run khóe miệng: “Mấy món đồ này, chẳng lẽ là mua tặng Ôn Từ?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo tôi muốn tặng cô ấy?”
“Ồ.” Thế thì vẫn chưa hết cứu chữa.
Trên sân khấu lại xuất hiện một món hàng mới, Dụ Dương liếc mắt một cái: “Kim cải áo hình tỳ bà bằng ngọc phỉ thúy, là đồ cổ được làm mới lại, không có gì thú vị.”
Đồ cổ được làm mới lại là dùng những nguyên liệu cũ và công nghệ hiện đại để chế tác thành một món trang sức mới.
Thịnh Kinh Lan nhìn chằm chằm vào chiếc kim cải áo, tự dưng lại nói một câu: “Rất hợp.”
Dụ Dương không hiểu nên hỏi thêm: “Hợp cái gì?”
Thịnh Kinh Lan: “Sườn xám.”
Dụ Dương: “…” Hôn quân.
Anh ta cứ tưởng sở thích sưu tầm của Thịnh Kinh Lan khác những người khác, người khác sẽ sưu tầm những thứ họ thích, còn Thịnh Kinh Lan sẽ chỉ sưu tầm để sáng tạo ra những lợi ích lớn hơn.
Nhưng bây giờ xem ra Thịnh Kinh Lan cũng không khác gì ông Hàn sưu tầm đồng hồ.
Thích mới là giá trị lớn nhất.
“Tôi cứ tưởng cậu quay về thành phố Cảnh là đã từ bỏ, nhưng giờ trông có vẻ không giống nhỉ.” Cuối cùng Thịnh Kinh Lan sẽ không bỏ qua như vật: “Thấy bảo Ôn Từ đi rồi cơ mà? Cậu biết cô ấy đang ở đâu?”
“Hừ.” Đương nhiên là anh biết.
Tác phẩm “Đêm mưa xuân” của Ôn Từ được trưng bày trong phòng tranh Paris, cho dù cô có trốn đến chân trời góc bể, chắc chắn hôm ấy cũng sẽ xuất hiện trong phòng triển lãm.

Triển lãm lần này lấy chủ đề là “Thêu thùa”, bao gồm các văn hóa thêu khác nhau, trong đó không thiếu các tác phẩm thêu đại diện cho tính truyền thừa của nhân loại.
Ngày triển lãm, có thể nói là đại sư tụ hội.
Có hai đại sư thêu Tô Châu tuổi quá nửa trăm có quen biết với Ôn Từ cũng tới đó, họ quen biết với Tống Lan Chi nên cũng từng gặp Ôn Từ mấy lần.
Họ đối xử với Ôn Từ như những bậc trưởng bối, rất thân thiện với nhân tài mới xuất hiện này, rất vui lòng dẫn cô đi làm quen với một vài người.
Ôn Từ đứng trước những đại sư có kinh nghiệm lâu năm nhưng lại không hề luống cuống, thậm chí có người còn bị bộ sườn xám trên người cô thu hút, bắt đầu có hứng thú với văn hóa thêu Tô Châu.
Những người đến phòng triển lãm hôm nay không phải đều là nghệ nhân thêu, ví dụ như người đàn ông trẻ tuổi cô sắp gặp: “Người kia là thợ nuôi tằm gia truyền, Phong Hữu Trí.”
Ôn Từ nhìn sang, vừa hay người nọ cũng nhìn qua, anh ta nói với người bên cạnh mấy câu rồi bước về phía cô.

Người đàn ông dừng trước mặt Ôn Từ, giơ tay ra: “Lâu rồi không gặp.”
Ôn Từ nhoẻn miệng cười: “Lâu rồi không gặp.”
Nói chính ra, cô đã quen Phong Hữu Trí được hai mươi mấy năm.
Hồi còn nhỏ, Phong Hữu Trí ở thành Nam với bố mẹ, hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, hồi mười mấy tuổi anh ta được ông bà đón sang một thành phố khác, kế thừa gia nghiệp.
Tài nghệ dệt tơ tằm đã được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể thế giới, gần như chung một nhịp thở với ngành thêu thủ công của họ.
Phần lớn nguyên liệu ngành thêu Tô Châu sử dụng đều đến từ tơ tằm, cũng vì lí do này nên đến giờ nhà họ Ôn với nhà họ Phong vẫn còn liên lạc.
“Dạo này thế nào rồi?”
“Khá ổn.”
Bạn bè từ khi còn nhỏ thì sau mấy năm không gặp cũng dần trở nên khách sáo, hai người hàn huyên với nhau một hồi, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Hai người lớn ngang nhau, lại là người quen cũ nên đi cạnh nhau rất tự nhiên.

Phong Hữu Trí hiểu xã giao hơn cô nhiều, Ôn Từ giao tiếp với người khác là thong dong khéo léo, còn anh ta là thành thục.
Đương nhiên cũng có một chỗ lợi, ở nơi xa lạ này, Phong Hữu Trí có thể giúp đỡ hộ tống cô.
Hai người trò chuyện câu được câu không, bỗng nghe phía trước vang lên một trận ồn ào.
Buổi triển lãm lần này không giới hạn trong giới thêu thùa, còn có triển lãm phục sức từ thời cổ đại, những bức tranh thêu của nước ngoài không thể sửa, còn mời cả người chuyên nghiệp từ Trung Quốc tới sửa.
Nhắc tới sửa đồ cổ, Ôn Từ không khỏi nhớ tới người kia.

Cô rất tò mò về tác phẩm thêu cần sửa, qua những kẽ hở trong dòng người, cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ôn Từ nghi ngờ mình sinh ra ảo giác, nếu không sao lại nhìn thấy Thịnh Kinh Lan trong buổi triển lãm này được?
Người đàn ông mặc áo vest đi giày da, cải áo sơ mi đến nút trên cùng ấy đang được các du khách tham gia triển lãm vây quanh, chiếc cả vạt đoan chính và bộ vest trắng ngăn nắp sạch sẽ làm cả người anh trông cao quý văn nhã hơn cả.
Người nọ càng lúc càng đến gần cô, giọng điệu bất hảo quen thuộc cũng vang lên: “Cô Ôn, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Ôn Từ cứng họng, chắc chắn mình không nhận lầm người.
Cô chậm chạp không đáp lại, Phong Hữu Trí đứng bên cạnh lại nghiêng đầu hỏi: “Cậu có thân à?”
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt quyến rũ kia, Ôn Từ mặt không đổi sắc thốt ra hai chữ: “Không thân.”
Thịnh Kinh Lan lập tức nhíu mày.
Không thân?
Thú vị đấy.
Nếu bàn về bản lĩnh trở mặt không nhận người, Ôn Từ làm còn trôi chảy hơn anh.
Nụ cười trên mặt người đàn ông càng thêm xán lạn, còn ra vẻ rất gentle man: “Đúng là không thân, nhưng cá nhân tôi rất thưởng thức bức tranh “Đêm mưa xuân” của cô Ôn đây, không biết nó có hàm ý gì nhỉ?”
Bức tranh của cô là cảnh thành Nam với mưa bụi lâm thâm, mưa xuân rải xuống mặt hồ, thuyền ô bồng lay động tạo ra gợn sóng.
Bức tranh này rất có mỹ cảm, trở nên sinh động như thật dưới tài thêu thùa và thẩm mỹ cao cấp của Ôn Từ.
Trong mắt người ngoài, đây là một tác phẩm tuyệt diệu, chỉ có hai người họ biết câu chuyện đằng sau nó.
Đó là một đêm mưa xuân họ không bao giờ quên được.
Cảm giác tình nồng men say, ôm mỹ nhân vào lòng, gợn nước vờn quanh, còn giọng nói thì vỡ vụn.
Nụ cười hoàn hảo trên mặt Ôn Từ hơi gượng gạo.
Trong lúc thêu tác phẩm này, những gì cô nhìn thấy hay cô nghĩ đến đều chỉ là cái đẹp, đường kim đi theo tiếng gọi của trái tim, sáng tạo ra một bức “Đêm mưa xuân” mà chính cô cũng không thể làm lại được.
Cô vốn nên kiêu ngạo tự hào, nhưng bây giờ lại như lưu lại nhược điểm, bị Thịnh Kinh Lan nắm lấy và uy hiếp.

“Bức tranh thêu này lấy cảm hứng từ thành Nam quê hương tôi, đó là một nơi tràn ngập ý thơ…” Ôn Từ nghe thấy giọng mình, nói ra một lời giải thích hoàn hảo không chê vào đâu được.
Với trình độ văn hóa của cô, chỉ cần dùng những con chữ cũng đủ để miêu tả thành Nam thành một nơi ai cũng muốn tới, những người xung quanh cũng bị giọng nói mềm dịu như mưa xuân của cô hấp dẫn.
Đến tận khi giọng nói dừng lại, Thịnh Kinh Lan thâm sâu cảm thán một câu: “Thì ra là như vậy.”
Hỏi xong câu hỏi, anh lại không hề có ý rời đi.
Ôn Từ hít thở không thông, cố ý kiếm cớ, nói với Phong Hữu Trí: “Ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Phong Hữu Trí gật đầu.
Thấy tương tác giữa hai người, Thịnh Kinh Lan thầm hừ lạnh một tiếng.
Mắt đi mày lại với người đàn ông khác ngay dưới mắt anh, coi anh như chết rồi?
Ôn Từ vừa đi, Thịnh Kinh Lan cũng nhanh chóng rời đi theo.
Không có gì bất ngờ, anh chặn được Ôn Từ ở ngay trên hành lang trước cửa nhà vệ sinh.
Không đợi anh mở miệng, Ôn Từ đã chủ động tìm tới, bước từng bước lại gần: “Anh đắc ý quá nhỉ?”
“Muốn tôi trả lời như thế nào?” Không có người ngoài ở đây, Ôn Từ cũng không cần giả bộ nữa: “Bây giờ tôi nói cho anh biết, đêm mưa ấy chính là nơi sai lầm bắt đầu.”
“Ôn Từ.” Nụ cười trên môi người đàn ông nhạt dần: “Anh đến đây vì em mà.”
Văn vật ngành thêu được trưng bày bên ngoài không phải là anh sửa, nhưng vừa hay anh có quen biết với sư phụ già được mời ra nước ngoài sửa đồ.
“Thế thì sao?” Ôn Từ hỏi lại anh: “Bây giờ tôi phải đội ơn anh, cảm ơn anh đã dây dưa miết với tôi à?”
Thịnh Kinh Lan mím môi: “Anh đang xin lỗi em đấy.”
Ôn Từ à một tiếng thật dài: “Xin lỗi vốn là để đối phương tha thứ, xóa hết mọi hiềm nghi chứ không phải là tình nguyện gia tăng phiền não cho đối phương.”
“Em cắt đứt mọi liên lạc, cố ý tránh mặt anh, anh không tìm em thì xin lỗi như nào?”
“Nếu anh chỉ muốn xin lỗi thì tôi đồng ý, nhưng lời xin lỗi của anh lại đem theo yêu cầu khác, thế nên tôi mới không đồng ý.” Cô chỉ muốn Thịnh Kinh Lan thật lòng xin lỗi mình vì đã lừa gạt, nhưng Thịnh Kinh Lan lại xin lỗi chỉ vì mong cô rút lại hai chữ “chia tay”.
“Xem ra bây giờ em rất có thành kiến với anh.” Dù anh có nói gì làm gì thì với Ôn Từ cũng là một loại phiền toái.
“Bởi vì lúc nào anh cũng tự cho mình là đúng.” Cô thật sự đã chịu hết nổi cái bộ dạng tính trước mọi thứ của Thịnh Kinh Lan, anh tiêu sái xuất hiện trước mặt cô, dùng “Đêm mưa xuân” để thử lòng cô.
Chẳng nhẽ cô sẽ vừa thẹn vừa bực, ve vãn đánh yêu anh như trước đây à?
Khi đó sao cô lại không nhận ra Thịnh Kinh Lan chỉ muốn chơi chơi nhỉ.

Nếu không, tại sao hai người lại vờn nhau mập mờ lâu như vậy rồi đến lúc Thịnh Cảnh Ngôn tìm cô, anh mới trói chặt họ bằng mối quan hệ người yêu.
Ôn Từ trở lại phòng triển lãm, cuối cùng lại không thể bình tĩnh thoải mái nói chuyện với mọi người như trước nữa.
Buổi triển lãm kết thúc, Phong Hữu Trí đưa cô về.
Ôn Từ vô thức muốn từ chối, nhưng nghĩ có thể Thịnh Kinh Lan sẽ đuổi theo nên dứt khoát đồng ý luôn: “Vậy làm phiền cậu.”
Phong Hữu Trí cười: “Còn khách sáo với tôi cái gì.”
Xe hơi lăn bánh trên đường quốc lộ, Ôn Từ nhìn phố thị xa lạ không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, thất thần.
“Người kia là ai?” Phong Hữu Trí nói thẳng vào vấn đề, câu chuyện nhắc thẳng đến Thịnh Kinh Lan: “Từ sau khi gặp cậu ta, tâm trạng của cậu rất tệ.”
Ôn Từ im lặng vài giây: “Bạn trai cũ.”
Phong Hữu Trí: “Hiểu rồi.”
Ai nhìn thấy người cũ, còn yêu hay không cũng đều khó mà vui được.
Phong Hữu Trí không hề tỏ ra vui mừng, thấy cảm xúc cô không tốt nên chủ động đề nghị: “Nếu không vội về nước, mấy ngày tới tôi đưa cậu đi dạo?”
Nghe anh ta nói chuyện như người địa phương, Ôn Từ thuận miệng hỏi: “Cậu rất quen thuộc với nơi này?”
Người đàn ông cụp mắt, thấp giọng nói: “Văn Điệp thích.”
Trái tim Ôn Từ thắt lại, khẽ thở dài: “Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không quên được cô ấy.”
Phong Hữu Trí ngước mắt lên, đầu mày đuôi mắt đều chứa ý cười dịu dàng: “Không phải ai cũng thích nhìn về phía trước đâu A Từ.”
Người đàn ông mới hai mươi tám đã như trải qua cả một đời người, chỉ còn lại sự dịu dàng và thong dong tích tụ qua tháng năm.
Ôn Từ nhớ tới cô gái tên “Văn Điệp” kia, cũng từng là học sinh của bà ngoại.
Cô ấy nói mình tên là “Văn Điệp”, Ôn Từ đọc đủ thứ thi từ bỗng buột miệng thốt ra “Điệp lai phong hữu trí*”, kéo hai người vốn chẳng liên quan gì xích lại gần nhau hơn.
*Điệp lai phong hữu trí: Bướm tới làm gió thêm hứng khởi.
“Tôi muốn đi.” Ôn Từ trả lời Phong Hữu Trí như vậy.
Hoạt động triển lãm diễn ra trong vòng một tuần, những ngày sau đó họ không cần xuất hiện, nhưng Ôn Như Ngọc lại gọi điện tới bảo cô ở ngoài chơi bời nhiều một chút.

Mẹ mình nói được ra câu này đúng là một kỳ tích, Ôn Từ lặng lẽ hỏi thăm Tô Hòa Miêu mới biết mấy ngày ấy Tiêu Văn Sâm đi rồi lại quay lại, bôn ba giữa thành Nam với thành phố Cảnh.
Có đôi khi, cô như hiểu mà lại không hiểu mẹ mình lắm.
Ví dụ như chuyện của Tiêu Văn Sâm này, lừa được nhất thời chứ đâu lừa được cả đời, mẹ cô vẫn ngăn hai người gặp nhau thì chỉ là chữa được ngọn không chữa được gốc.
Không sao, nếu mẹ cô không muốn để cô biết, thì cô cứ giả bộ như không biết chuyện gì thôi.
Có người nói Paris là kinh đô lãng mạn, là thánh địa hẹn hò, nhưng Ôn Từ và Phong Hữu Trí không hề có tâm tư ấy, chỉ đơn thuần thưởng thức khung cảnh xung quanh.
Phong Hữu Trí hiểu rất rõ khu vực quanh đây, tiện hơn Ôn Từ mò mẫm du lịch một mình nhiều, chơi cũng vui hơn.
Ba ngày liên tục, hai người đi bảy tám nơi, Ôn Từ chơi đến mệt thì cuộc hành trình cũng đến hồi kết, cô cảm ơn rồi chào tạm biệt Phong Hữu Trí.
Phong Hữu Trí phất tay: “Tạm biệt.”
Ôn Từ khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh ta lái xe đi.
Ôn Từ không ở khách sạn mà thuê luôn một căn nhà có sân.
Ngay khi cô lấy chìa khóa ra định mở cửa, một ánh đèn xe chói mắt bỗng chiếu tới.

Ôn Từ vô thức giơ tay lên che, nghe thấy tiếng cửa xe đóng “rầm” một tiếng, Thịnh Kinh Lan xuất hiện trước mặt cô.
“Chơi vui lắm à?” Người đàn ông bước nhanh lại gần, bên người Ôn Từ thoang thoảng mùi rượu.
Ôn Từ nhíu mày, hỏi lại anh: “Anh uống rượu à?”
Cô vô thức nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy trên xe có người, bấy giờ cô mới khẽ thở phào một hơi.
Nhưng trái tim cô lại nhanh chóng thắt lại.
Vì thái độ của cô nên hôm nay Thịnh Kinh Lan vẫn luôn giữ khoảng cách, bây giờ bỗng nhiên anh lại nắm lấy cánh tay cô, lúc cúi đầu, hơi thở tràn ngập hormone nam tính nhanh chóng chiếm lĩnh không khí quanh người cô.
“Vừa nãy em cười là vì người đàn ông kia ư?” Thịnh Kinh Lan suy đoán y như thật: “Em thích anh ta à?”
Cô không cho chạm vào nên anh giữ khoảng cách mà đi theo.
Cô nói anh tới gần sẽ thấy phiền, nên anh vẫn luôn cố gắng ẩn nấp.
Khi anh liên tục lùi bước, thứ anh phải đón nhận là gì?
Là tận mắt nhìn thấy Ôn Từ ra ra vào vào với một người đàn ông khác, là nở nụ cười trước mặt một người đàn ông khác.
Bảo sao cô cắt đứt dễ dàng, bỏ đi thoải mái đến vậy.
Bàn tay Thịnh Kinh Lan mò từ cánh tay lên vai cô: “Ai đối xử tốt với em trong lúc em đau buồn, là em sẽ thích người ấy đúng không?”
Bả vai bị nắm đến đau, Ôn Từ cắn chặt môi, lắc vai giãy dụa: “Buông tôi ra.”
Người đàn ông kéo cả vạt ra bằng một tay: “Ôn Khanh Khanh, anh đã cho em sự tự do.”
Nhưng thứ anh đợi được ở cô không phải suy ngẫm và tha thứ, mà là một thứ anh không thể tiếp thu – Cô lựa chọn người khác.
Anh không thể là người luôn bị từ bỏ.
Có một số người, anh lười tranh lại.
Nhưng có một số người, anh buộc phải giành!
Trên mặt người đàn ông là sự bướng bỉnh mà cô chưa từng thấy, Ôn Từ bỗng cảm giác Thịnh Kinh Lan trước mặt mình rất nguy hiểm.
Anh không hề xin lỗi, cũng không hề thả ra như cô mong đợi mà thẳng tay ấn người lên vách tường bên cạnh cửa, cúi đầu hôn xuống.
Không phải lướt qua là dừng, mà là sự tấn công mạnh mẽ.
Ôn Từ cố gắng giãy dụa nhưng lại không thể lay động, chỉ có thể chịu bị ép thừa nhận hơi thở của anh.
Cơ thể như được nhóm lên một ngọn lửa, ngón tay nóng bỏng lần mò bên mép váy cô.
“Suỵt.”
Ôn Từ cắn anh, ngay khi người đàn ông bị đau, có cơ hội hô hấp rồi, cô đẩy mạnh anh ra: “Thịnh Kinh Lan, anh điên rồi à?”
Nào ngờ anh lại ép sát lại gần, thủ thỉ bên lỗ tai không thể tránh thoát của cô một câu như ác ma: “Em cứ coi như anh điên rồi đi.”
Cả vạt trói lấy đôi tay cô, Thịnh Kinh Lan cúi người phủ xuống, một tay đỡ lưng, một tay đặt vào khoeo chân cô, bế người vào trong xe.
 
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi