CHO MÁ EM THÊM HỒNG


Khi họ tìm đến Tiểu Lộ lấy chìa khóa, Tiểu Lộ không hề tỏ ra bất ngờ, nhanh chóng giao chìa khóa cho anh.
Đến nhà họ Thịnh, Ôn Từ tự giác lảng tránh, Tiểu Lộ lại nói: “Không sao, cô Ôn có thể cùng cậu Kinh Lan vào trong.”
Họ tìm được một hộp gỗ sẫm màu ở trong phòng, dựa theo mật khẩu bà cụ đưa, Thịnh Kinh Lan bấm số và mở khóa thành công, bí ẩn giống hệt như mở hộp kho báu.
Thịnh Kinh Lan cầm hai bên rương rồi đẩy lên, cả hộp vàng bạc châu báu lấp lánh chói mắt.
Bầu không khí buồn bã lập tức bị ánh vàng rực rỡ của châu báu cuốn đi sạch sẽ, Thịnh Kinh Lan tiện tay bốc một nắm nặng trĩu lên, phân lượng đáng kể: “Không ngờ bà nội lại có nhiều tiên riêng như vậy.”
“Không.” Tiểu Lộ đẩy mắt kính, nghiêm cẩn nói: “Đây là tiền cưới vợ mà bà cụ đã chuẩn bị cho cậu Kinh Lan.”
Ôn Từ nhất thời mở to hai mắt.
Người bên cạnh ôm lấy cái hộp đặt lên tay cô, sức nặng bất thình lình làm hai tay cô trùng xuống, người nọ lại cười nâng cái hộp lên: “Anh giữ hộ em trước nhé.”
“Cũng đâu phải…” Ôn Từ nhỏ giọng phản bác, chợt phát hiện vẻ mặt trêu chọc của Tiểu Lộ, giọng nói của cô dần dần biến mất, vành tai nóng lên.
“Bà cụ từng dặn dò là phải tặng chiếc hộp này cho cháu dâu tương lai làm quà sính lễ, nếu cô cậu đã nở nó rồi thì có thể mang đi.” Tiểu Lộ từng nhận được ân huệ của bà cụ, mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh bà cụ, lời cô ấy truyền đạt cũng chính là ý tứ của bà cụ.
Châu báu trong này có giá trị xa xỉ, cách cất giữ thích hợp nhất và an toàn nhất là để chúng trong phòng sưu tầm đồ cổ của Thịnh Kinh Lan.
Phòng sưu tầm đồ cổ muôn màu rực rỡ làm cho người ta không muốn chớp mắt, đây là lần thứ hai Ôn Từ bước vào nơi này, phát hiện có nhiều vị trí đã trống rỗng: “Sao cứ cảm thấy đã vơi bớt nhiều thứ so với lần trước nhỉ?”
Động tác đặt hộp gỗ của người đàn ông dừng lại, anh phải nói với Ôn Từ là đống đồ kia đã được chuyển đến thành Nam thế nào đây: “Khụ, anh chuyển chỗ ấy mà.”
“À.” May là cô cũng không phải kiểu người truy hỏi kỹ càng mọi việc.
Ôn Từ cầm chuỗi ngọc trong tay tiếp tục thưởng thức, thấy Thịnh Kinh Lan chuẩn bị bỏ hộp vào két sắt, cô nhấc bước đi qua, đưa chuỗi ngọc cho anh.
Cái này là lúc tới đây Thịnh Kinh Lan đã tiện tay lấy thứ gì đó trong hộp ra cho cô nghịch, bây giờ tất nhiên phải trả về.
Nhưng Thịnh Kinh Lan chỉ liếc mắt nhìn chứ không nhận, trực tiếp bỏ cái hộp vào két sắt ngay trước mặt cô, rồi vẫy tay nói: “Bây giờ anh chỉ đang cất giúp em thôi.”
Chiếp hộp nặng trịch nhét đầy cả két sắt, quả thực là một sự hấp dẫn trắng trợn, Ôn Từ nuốt một ngụm nước bọt: “Đó là bà cụ Thịnh cho anh.”
Ngón tay gõ lên hộp gỗ hai cái, người đàn ông nghiêng người dựa vào bên cạnh, cánh tay gác trên két sắt, giọng điệu rất không đứng đắn: “Em không nghe cô Lộ nói đây là sính lễ cho cháu dâu tương lai sao?”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Ôn Từ nghiêng đầu tránh ánh mắt trêu chọc của anh, lại có một luồng hơi thở ấm áp phả vào tai, kèm theo một giọng nói quen thuộc: “Ôn Khanh Khanh, làm bạn gái của anh, tất cả báu vật trong phòng này đều thuộc về em.”
Hàng mi dài run rẩy dưới ánh đèn sáng lấp lánh, hạt ngọc trơn bóng lăn qua những kẽ ngón tay, vừa tròn mười tám hạt.
Cô nghe thấy trái tim lơ lửng rơi xuống đất: “Được thôi.”
“Không chỉ có căn phòng này, còn có…” Nửa câu đầu gần như trùng khớp với giọng nói của Ôn Từ, người đàn ông đột nhiên nheo mắt, khó có thể tin hỏi: “Đợi đã, em vừa nói cái gì?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt chất chứa ý cười rạng rỡ: “Em đồng ý làm bạn gái anh.”
Ngày đó, sau khi Thịnh Kinh Lan trở về thành phố Cảnh, cô bảo Thịnh Phỉ Phỉ dẫn cô đến nơi chuẩn bị tỏ tình, biết được người chuẩn bị tất cả những thứ này đã dụng tâm cỡ nào.
“Không phải, vừa nãy anh…” Thịnh Kinh Lan có chút mơ màng, vừa nãy anh chỉ là nói đùa, không ngờ Ôn Từ lại đồng ý thật, như vậy không phù hợp với kế hoạch của anh lắm.
Thế nhưng Ôn Từ vẫn bày ra khuôn mặt đơn thuần kia, chớp mắt hỏi: “Anh hối hận rồi à?”
“Đương nhiên, sẽ không.” Trừ phi đầu óc anh có vấn đề.
Người đàn ông giữ hai vai cô lại, buộc cô đối diện với tầm mắt của mình, xác nhận một lần nữa: “Ôn Khanh Khanh, em nghiêm túc? Không lừa anh?”
Trong lòng Ôn Từ đã thông suốt, cô thẳng thắn nói: “Em không lấy chuyện này ra đùa giỡn.”
Cô đồng ý là thật lòng.
Thịnh Kinh Lan xoa xoa lỗ tai, nụ cười không ngừng lan tràn trên gương mặt, giống như nhận được một bảo vật quý hiếm mà yêu thích không buông tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, từ trán, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi mềm mại thơm ngát như cánh hoa kia.

Họ báo tin vui này cho bà cụ, bà cụ khôi phục lại chút tinh thần một cách thần kỳ, dặn dò cháu trai: “A Từ là một đứa bé tốt, cháu thích con bé thì phải đối xử thật tốt với người ta, phải chịu trách nhiệm.”

“Bà nội yên tâm.” Anh nắm tay Ôn Từ trước mặt bà cụ: “Tuyệt đối sẽ không buông tay nữa đâu ạ.”
Bà cụ vui mừng gật đầu, răng môi khẽ run, mặt lộ vẻ khó chịu: “Kinh Lan, nếu cháu thật lòng muốn cho bà an tâm, có thể đồng ý với bà chuyện này không?”
“Cảnh Ngôn phạm sai lầm nên phạt, bố cháu thiên vị nên mắng, nhưng cơ ngơi nhiều năm của nhà họ Thịnh không thể hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Bà cụ nói, lại nhịn không được lau khóe mắt: “Cháu…chớ làm quá mức.”
Phòng bệnh bỗng yên tĩnh hẳn, họ đều đang chờ Thịnh Kinh Lan trả lời, hồi lâu sau mới nghe thấy anh nói: “Được.”
Rời khỏi phòng bệnh, Ôn Từ nhỏ giọng hỏi anh: “Anh định cứ thế dừng lại à?”
Thịnh Kinh Lan nắm chặt ngón tay cô thưởng thức: “Em nghĩ anh sẽ làm đến bước nào?”
Ôn Từ cũng không giả vờ suy nghĩ: “Anh trước nay luôn ân oán rõ ràng, chắc chắn không muốn người vô tội của nhà họ Thịnh bị liên lụy, bất luận là đi tới bước nào đi nữa, nhà họ Thịnh cũng sẽ không hủy diệt.”
Bằng không với thủ đoạn và khả năng của anh, có lẽ đã sớm làm cho nhà Thịnh đứng ngồi không yên, náo loạn ầm ĩ.
“Tin tưởng anh vậy sao?” Thịnh Kinh Lan đưa tay nhéo mặt cô: “Anh không chính trực như em tưởng đâu.”
Cô bị ép phồng má lên, giọng nói cũng méo mó theo: “Đừng có nhéo mặt em mãi, mặt sắp to lên rồi.”
Thịnh Kinh Lan nâng cằm cô lên đánh giá trái phải, dường như đang quan sát thật, Ôn Từ hờn dỗi đẩy tay anh ra, sờ vào túi xách phồng lên, bỗng nhiên nhớ tới: “Đồ định đưa cho bà nội quên lấy ra rồi.”
Bây giờ đưa vào cũng không muộn.
Hai người theo đường cũ đi vòng về lại, lúc đến cạnh cửa bỗng nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra.
“Kinh Lan từ nhỏ đã ngỗ nghịch lại cực kỳ thông minh, nếu con không muốn chịu đau khổ từ nó thì phải chiều theo tính khí của nó.” Là giọng nói của bà cụ, tốc độ nói chậm chạp: “Thằng bé đó thật ra rất trọng tình cảm, nó đã đồng ý với mẹ là không xuống tay với nhà họ Thịnh, sau này con đừng đối đầu với nó nữa.”
Ôn Từ vô thức nhìn sang người bên cạnh, anh vẫn bình tình, nhưng ngón tay đột nhiên siết chặt lại hoàn toàn phơi bày cảm xúc thật của anh.
“Không phải như vậy đâu, bà nội thật sự rất yêu anh, chỉ có điều…” Ôn Từ cố gắng trấn an anh, nhưng cũng không cách nào xoay chuyển sự thật mà chính tai nghe được.
Thịnh Kinh Lan cười khẩy thay cô bổ sung xong nửa câu sau: “Chỉ có điều bà ấy quan tâm quá nhiều người, cả với anh cũng phải cân nhắc lại hại.”
Ở chỗ này, Ôn Từ mới rõ ràng cảm nhận được gia đình nơi anh trưởng thành có dáng vẻ như thế nào, lời an ủi không thể nào nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể lẳng lặng làm bạn, để cho anh không hề cảm thấy cô độc.
Một lúc lâu sau, Thịnh Kinh Lan mới mở miệng: “Đi với anh tới chỗ này.”
Cô không chút do dự: “Được.”
Ôn Từ không ngờ nơi Thịnh Kinh Lan muốn dẫn cô tới là nghĩa trang.
Xe dừng ở gần đó, Thịnh Kinh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi cô: “Em sợ không?”
Cô lắc đầu, ban ngày ban mặt, không thẹn với lương tâm thì sao phải sợ ma quỷ hão huyền.
Theo bước chân của Thịnh Kinh Lan, họ đi tới trước một ngôi mộ được điêu khắc tinh xảo, ông cụ trên tấm ảnh đen trắng đeo một cặp kính kiểu cũ, là một vị thông thái có khí chất văn nhân.
Thịnh Kinh Lan gập ngón tay, năm ngón tay đồng thời gõ vang bia mộ: “Đây là ông ngoại anh.”
Ôn Từ cảm thấy kinh ngạc, cúi người thật sâu về phía bia mộ: “Nên mua bó hoa tới mới đúng.”
“Ông già không thích mấy thứ hoa linh tinh đó đâu.” Anh lại gõ ba cái trước bia mộ: “Đây là cháu dâu của ông, Ôn Từ.”
Ôn Từ lại cúi đầu: “Chào ông ngoại, cháu là Ôn Từ, bạn gái của Kinh Lan.”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc tự giới thiệu quả thật ngoan ngoãn không chịu được: “Nếu ông già còn sống, chắc chắn sẽ rất thích em.”
“Sao anh vẫn gọi ông ngoại là…” Hai chữ kia cô thật sự không nói nên lời.
Thịnh Kinh Lan không chút cố kỵ: “Khi còn bé anh hay ngỗ nghịch nên cứ gọi ông ấy như vậy, ông ấy vừa nghe lại muốn nhéo lỗ tai anh, hai người bọn anh không ai chịu thua trước.”
Vì để rèn luyện tính kiên nhẫn cho anh, ông ngoại đã bắt anh học bài, điều này đã k.ích thích tâm tính phản nghịch của một đứa nhóc mới mấy tuổi.

Sau đó có một lần, cách anh gọi ông ngoại bị Nguyễn Cầm và Thịnh Tề Thiên đột nhiên đến nhà nghe được, Thịnh Tề Thiên cầm thước đánh cho anh đến mức chỉ có thể nằm sấp trên giường ngủ.
Ông ngoại đến thăm anh, anh nhe răng gọi một tiếng “Ông ngoại”, ông cụ lại nói: “Gọi ông già cũng được, rất thú vị.”

Anh theo ông ngoại học cách giám định đồ cổ, tu sửa văn vật, vừa làm thầy vừa làm bạn.

Ông ngoại dạy cho anh kỹ năng tinh tế, anh cho ông cụ mấy năm bầu bạn.
Đây là lần đầu tiên Ôn Từ nghe anh chủ động nhắc tới chuyện cũ thời thơ ấu: “Gõ ba cái là có ý gì?”
“Ám hiệu của anh và ông ấy.”
Ông ngoại là một người rất quy củ, anh còn nhớ rõ lúc đầu mới đến nhà ông ngoại, bởi vì vào phòng sách không gõ cửa mà bị ông dạy dỗ cho một trận.

Ông ngoại cũng không nghiêm khắc răn dạy anh, mà giống như tiên sinh nho nhã giảng đạo lý với anh, dạy anh tuân thủ lễ nghi, dần dần “ba lần gõ” đã trở thành bí mật giữa hai người.
“Trước khi đi ông ngoại còn nói với anh là sau này đừng mua mấy bông hoa màu vàng màu trắng kia đến thăm ông ấy, nếu tìm được đồ cổ nào đó quý báu, hoặc là tu sửa được văn vật gì đó ghê gớm, thì nhớ chụp một tấm ảnh cho ông ấy xem.” Ông cụ thích đồ cổ, thích cảm giác thành tựu khi tu sữa văn vật, sau này Thịnh Kinh Lan kế thừa di chí của ông ấy, trở thành nhà phục chế văn vật nổi tiếng quốc tế.
Thịnh Kinh Lan mở hình ảnh văn vật cổ trong album ảnh điện thoại di động cho ông cụ xem, anh nhớ kỹ tên và nguồn gốc của mỗi vật phẩm, kể cho ông cụ nghe.
Hai người đứng trước bia mộ hồi lâu, mưa bụi theo gió bay xuống đỉnh đầu.
Thịnh Kinh Lan lại gõ nhẹ ba cái trước bia mộ: “Ông ngoại, cháu phải đi rồi, cũng không thể để cho cháu dâu của ông đội mưa về nhà được.”
Ôn Từ lần thứ ba khom lưng cúi đầu: “Ông ngoại, lần sau cháu lại đến thăm ông ạ.”
Hai bóng dáng xứng đôi dần dần đi xa trong màn mưa phùn, ông cụ trong bức ảnh vẫn tĩnh lặng như trước.
Thịnh Kinh Lan dẫn cô về biệt thự, Ôn Từ cải bộ quần áo ướt sũng ra, cũng gội đầu qua.
Cách nửa năm trở lại nơi này, cô phát hiện biệt thự cũng không có gì thay đổi, phòng ngủ và phòng tắm vẫn có mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng, ngay cả chiếc ghế treo lần trước cô nhắc cũng lần nữa xuất hiện ngoài ban công, giống như cô chưa bao giờ rời đi.
Điểm khác biệt là những thứ này hoàn toàn mới, giống như mối quan hệ mà họ đã bắt đầu lại.
Cô lẳng lặng đứng ngoài ban công, vai đột nhiên trầm xuống.
Hai cánh tay nóng bỏng như lửa quấn chặt bên hông, hơi thở mê hoặc thấm vào chóp mũi, người nọ còn cố ý cọ vào gáy cô: “Ôn Khanh Khanh.”
Gió thổi qua mái tóc cuốn theo mấy sợi tóc dính vào má, Ôn Từ nhớ tới câu chuyện Thịnh Phỉ Phỉ từng kể, bỗng nhiên muốn hỏi anh: “Anh thấy cách bà nội và ông ngoại anh đối xử với anh có gì khác biệt không?”
Quả nhiên, anh trả lời: “Một người có rất nhiều lựa chọn, một người chỉ có thể chọn anh.”
Tay trái Ôn Từ đặt lên vai phải, đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt người nọ, cô chậm rãi xoay người lại.

Cô nhìn thấy đôi mắt kia rất xinh đẹp nhưng hờ hững, bất giác muốn khiến nó thêm một chút sắc thái: “Anh tin không? Nhất định sẽ có người thà từ bỏ bản thân cũng sẽ không từ bỏ anh.”
Anh không nói, hiển nhiên là không tin.
Hiện tại điều anh muốn làm nhất là khiến cho Thịnh Cảnh Ngôn lãnh đủ hậu quả.
Bà cụ tỉnh lại, Thịnh Kinh Lan lại bắt đầu hành động, giao tin tức mình thu thập được nhiều năm qua cho cảnh sát.

Dưới chỉ dẫn của anh, An Kỳ cũng báo với cục cảnh sát là Thịnh Cảnh Ngôn cố ý bắt cóc cô ta, rất bất lợi đối với thai nhi trong bụng cô ta.
Từng chuyện từng chuyện một khiến cho Thịnh Cảnh Ngôn càng thêm nặng tội, hiện tại chỉ cần chờ đợi kết quả tuyên án.
Về phần Thịnh Tề Thiên, để cho ông ta mất đi đứa con trai mình yêu thương nhất mới chính là trừng phạt lớn nhất.


Loại trừng phạt này không phải một sớm một chiều, mà là bất kể mọi lúc nhớ tới Thịnh Cảnh Ngôn.
Ôn Từ hỏi anh có kế hoạch gì không, Thịnh Kinh Lan nhướng mày, bước đi du dương: “Anh vốn định cắt đứt quan hệ với nhà họ Thịnh, sau đó ngẫm lại, dựa vào cái gì anh phải chắp tay nhường đồ thuộc về mình cho người khác.”
Cho dù đang nắm tay nhau, Ôn Từ cũng cất từng bước tao nhã, nghe giọng điệu kiêu ngạo của anh lại càng thấy buồn cười: “Trong kịch bản mấy bộ phim, nam chính đều coi tiền tài không là gì cả.”
“Vậy thì em nhầm rồi, tài sản thuộc về anh thì dù một cắc anh cũng không bỏ qua.” Anh vân vê nắm tay, không hề giấu giếm tham vọng của mình.
Lúc mọi chuyện sắp kết thúc, Thịnh Cảnh Ngôn lại thừa dịp chưa có phán quyết xin được đến bệnh viện thăm bà nội của anh ta.
Lấy danh nghĩa thăm hỏi người thân cao tuổi bệnh tình nguy kịch, Thịnh Tề Thiên đã giúp Thịnh Cảnh Ngôn tranh thủ được nửa tiếng tự do, toàn bộ quá trình đều được hai viên cảnh sát đi theo giám hộ.
Bà cụ đã chuyển vào phòng bệnh bình thường, Thịnh Cảnh Ngôn đi tới trước cửa, cầu xin tháo còng tay hộ anh ta: “Bà nội tôi đã lớn tuổi, chịu không nổi đả kích.”
Pháp luật cũng không nằm ngoài tình cảm con người, nghĩ đến bà cụ kia đã tám mươi tuổi, bọn họ vẫn quyết định cải còng tay, dùng giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo anh ta: “Anh chỉ có mười phút.”
Thịnh Cảnh Ngôn gật đầu, biểu hiện vô cùng tuân thủ quy định.

Đợi sau khi anh ta đi vào, hai viên cảnh sát trẻ tuổi bàn bạc để một người canh giữ ở cửa ra vào, một người bảo vệ cửa sổ, bảo đảm Thịnh Cảnh Ngôn không thể chạy thoát.
Thời gian vừa đến, cảnh sát gõ cửa nhắc nhở, Thịnh Cảnh Ngôn ngược lại không hề kéo dài thời gian, thành thật đi ra.
Anh ta thong thả khép cửa phòng bệnh lại, nhưng ngay tại thời khắc viên cảnh sát chuẩn bị đeo còng tay cho anh ta lần nữa, Thịnh Cảnh Ngôn bỗng nhiên trở tay đẩy mạnh người vào tường.
Còng tay rơi xuống đất, Thịnh Cảnh Ngôn nhân cơ hội thoát đi.
Viên cảnh sát vội vàng liên lạc với đồng nghiệp, nhịn đau đuổi theo.
Thịnh Cảnh Ngôn dùng mọi cách xô đẩy để ngăn cản cảnh sát đuổi theo mình, hành lang hỗn loạn, đúng lúc này thang máy đột nhiên mở ra, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc từ bên trong bước ra.
Khóe miệng Thịnh Cảnh Ngôn nhếch lên một nụ cười quỷ dị, thừa dịp cô không kịp đề phòng đã khóa cổ cô vào vòng tay mình.
“Đứng lại, đừng chạy!
Cảnh sát từ hai hướng đuổi theo, Thịnh Cảnh Ngôn kéo Ôn Từ tiến vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng.
“Thịnh Cảnh Ngôn, anh muốn làm gì?” Cổ họng bị chèn ép làm hô hấp của Ôn Từ trở nên khó khăn, hai tay cố gắng đẩy ra để hít thở không khí trong lành.
Thịnh Cảnh Ngôn đạp lên cửa sân thượng để chặn cảnh sát đang đuổi theo mình, trên tay không kiểm soát được sức lực: “Ôn Từ, là cô tự dâng tới cửa, đừng trách tôi.”
Sườn cổ trắng như tuyết bị siết ra vết đỏ, Ôn Từ khó chịu đến buồn nôn, nghẹn ngào đau đớn: “Bây giờ anh, tự thú, vẫn còn cơ hội sửa chữa, làm lại cuộc đời, đừng, sai lại càng sai.”
“Hết cả rồi!” Giọng nói của anh ta đột nhiên lớn lên, cực kỳ phẫn nộ: “Bây giờ mọi người bên ngoài đều đang mắng chửi tôi, hình ảnh ‘cố gắng không ngừng trong công việc’ mà tôi vất vả xây dựng mấy năm qua đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, công ty sa thải tôi, nhà họ Thịnh không tha cho tôi, đây hết thảy đều là vì Thịnh Kinh Lan.”
Tranh giành thiệt hơn đều thua thảm hại trước Thịnh Kinh Lan, anh ta không cam lòng: “Thịnh Kinh Lan hủy hoại tôi, tôi sẽ hủy hoại người mà cậu ta thích nhất.”
Phanh!
Cảnh sát đạp cửa, cầm súng trong tay nhắm thẳng vào mục tiêu.
Thịnh Cảnh Ngôn lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, mặt mũi hung tợn, giọng nói xé rách trong gió: “Lập tức cút hết ra ngoài, nếu không đừng trách con dao trong tay tôi không nhận người.”
Không biết anh ta lấy đâu ra một con dao nhỏ đặt dưới cổ họng Ôn Từ, vì bảo đảm an toàn cho con tin, cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thịnh Cảnh lớn tiếng ác ý đưa ra yêu cầu: “Kêu Thịnh Kinh Lan tới gặp tôi.”
Thịnh Kinh Lan cũng đang ở bệnh viện, bởi vì phải đi gặp bác sĩ điều trị chính nên anh mới tách khỏi Ôn Từ, vừa nhận được điện thoại anh lao ngay lên sân thượng, không còn dáng vẻ chỉn chu như trước nữa.

Cơ bắp cánh tay căng ra, mồ hôi chảy đầy trước trán: “Tôi tới rồi, anh thả cô ấy ra đi.”
“Chậc chậc, thật không thể tưởng tượng nổi, thì ra mày cũng có lúc mất kiểm soát, xem ra mày rất thích cô ta.” Phản ứng của anh làm Thịnh Cảnh Ngôn cảm thấy phấn khích: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Thịnh Kinh Lan nheo mắt lại, hai tay siết chặt thành quyền: “Được, tôi chơi với anh.”
“Không, trò chơi này tao muốn chơi với cô Ôn.” Con dao trong tay Thịnh Cảnh Ngôn để ở cằm Ôn Từ: “Cô Ôn, cô thích chơi trò chơi lựa chọn không?”
Ôn Từ cắn chặt răng, ngậm miệng không đáp.
Giọng nói ma quỷ rơi vào tai cô, truyền khắp cả sân thượng: “Nếu hôm nay cô và cậu ta chỉ có thể sống một người, cô chọn ai?”
Trời nổi gió lớn, lưỡi dao lạnh lẽo cấn vào cằm làm cô hơi đau, Ôn Từ dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ có hàng mi run rẩy để lộ sự khủng hoảng trong lòng.
“Cô Ôn, tốt nhất cô nên phối hợp một chút.” Ngón tay Thịnh Cảnh Ngôn vừa dịch chuyển, trên làn da non nớt của cô lập tức xuất hiện một vệt máu, Ôn Từ nhịn không được phát ra tiếng rên đau.
Thịnh Kinh Lan nghiến răng nghiến lợi, gần như không nhịn được xông lên muốn giật lấy con dao.

Thịnh Cảnh Ngôn kéo Ôn Từ lui về phía sau một bước, lên tiếng cảnh cáo: “Mày bước thêm một bước, tao sẽ cắt một dao lên người cô ta.”
Sự uy hiếp của anh ta không chỉ nói ngoài miệng, vệt máu trên da thịt trắng nõn của Ôn Từ rất chói mắt, hai chân Thịnh Kinh Lan giống như đổ chì, hứng gió lạnh thấu xương đứng im tại chỗ: “Con mẹ nó Thịnh Cảnh Ngôn, mày nổi điên thì tìm tao là được rồi, động tay với với phụ nữ còn ra thể thống gì nữa!”
“Mấy lời này mày dùng để đối phó với Thịnh Cảnh Ngôn của trước kia thì còn được.” Dù sao trước kia Thịnh Cảnh Ngôn rất để ý thể diện, nhưng bây giờ anh ta đã bị ép đến đường cùng, đã sớm vứt bỏ tôn nghiêm.
Sau khi ép Thịnh Kinh Lan lui bước, con dao lần nữa đặt lên cổ Ôn Từ: “Ôn Từ, tôi hỏi lại lần nữa, cô chọn ai?”
“Em nói đi, chọn em.” Người đàn ông cách đó mấy mét tròng mắt đã đỏ bừng, lần đầu tiên dùng giọng điệu hung dữ rống lên với cô:”Ôn Khanh Khanh, nói chuyện đi!”
Hai hàng nước mắt trượt dài trên khóe mắt đang khép chặt của Ôn Từ, hàng mi ướt đẫm, bất luận thế nào cũng không chịu mở miệng.
“Đừng phân vân nữa, tôi không đủ kiên nhẫn để lãng phí thời gian với các cô đâu.” Thịnh Cảnh Ngôn đầy ý thù địch: “Tôi đếm ngược mười con số, nếu cô Ôn vẫn không chọn, vậy thì người làm anh hai như tôi sẽ đích thân quyết định thay các cô.”
“Mười.”
“Chín.”
“Tám.”
Thịnh Kinh Lan đột nhiên cướp súng, chỉ vào chính mình: “Mày muốn tao chết, đúng không?”
Thịnh Cảnh Ngôn nở nụ cười lạnh lùng: “Em trai thân yêu của tao ơi, mày đừng lấy tính mạng của mình ra uy hiếp tao, cho dù mày tự sát thì tao cũng không buông tha cô ta đâu.”
Bọn họ biết nhược điểm lớn nhất của đối phương, Thịnh Kinh Lan e ngại nhất chính là bị bỏ rơi trong lựa chọn, chỉ cần Ôn Từ chọn bản thân, như vậy cho dù họ đã từng yêu nhau thế nào thì điều này cũng sẽ trở thành cái gai đâm vào lòng Thịnh Kinh Lan cả đời.
“Ba.”
Thịnh Cảnh Ngôn như rắn độc dán vào tai Ôn Từ: “Cô Ôn, nếu cô còn không chọn, mạng của mình sẽ không giữ được đâu.”
“Hai.”
“Lạch cạch.”
Thịnh Kinh Lan bóp cò.
Đôi tay nhạy cảm run lên, Ôn Từ mím chặt môi bỗng nhiên mở miệng hét lớn: “Đừng!”
Gió từng đợt thét gào, quả đầu cảnh rơi rụng.
Sương mù nặng nề bao phủ bầu trời hệt như một tiếng rê.n rỉ tuyệt vọng khác.
Nước mắt không còn rơi nữa, người phụ nữ cong khóe môi, khi con số cuối cùng rơi xuống, giọng nói trong trẻo mà kiên định vang vọng cả bầu trời: “Thịnh Kinh Lan, em chọn anh.”
Cho nên anh đừng sợ, anh sẽ không bị bỏ rơi nữa đâu.
Đáp án bất ngờ làm cho Thịnh Cảnh Ngôn đang hưng phấn đột nhiên biến sắc, nhưng cũng chính giây phút lơi lỏng này, một viên đạn đã chuẩn xác bắn trúng cánh tay anh ta.

Ôn Từ dùng sức đẩy anh ta ra, chạy về phía Thịnh Kinh Lan.
Người phía sau kịp phản ứng, cắn răng chịu đựng đau xót đuổi theo, lúc sắp bắt được vạt áo Ôn Từ thì bị Thịnh Kinh Lan xông tới đạp ngã xuống đất.
“Loảng xoảng—” Con dao sắc bén nặng nề rớt xuống đất, cảnh sát xông lên chế ngự Thịnh Cảnh Ngôn.
Sương mù dày đặc tan đi, ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện.
Ôn Từ nhào vào vòng tay ấm áp, trong nháy mắt bị rút cạn toàn bộ sức lực.
Cô được cứu rồi.
“Em đã nói rồi, nhất định sẽ có người thà từ bỏ bản thân chứ không từ bỏ anh.” Vết thương bị cắt đang đau đớn dữ dội, cô nói chuyện cũng rất tốn sức: “Thịnh Kinh Lan, em làm được rồi.”
Thịnh Kinh Lan ôm cô chạy xuống dưới lầu như phát điên: “Đồ ngốc, Ôn Khanh Khanh, em là đồ ngốc sao? Anh cần em lấy tính mạng của mình ra chứng minh sao?”
Ôn Từ lại khẽ cười: “Anh cũng rất ngốc nghếch.”
Rõ ràng là anh hết lần này đến lần khác nguyện hy sinh tính mạng để bảo vệ sự bình yên cho cô.
 
------oOo------
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi