CHO NGƯƠI BIẾT THẾ NÀO LÀ BẠCH LIÊN HOA CHÂN CHÍNH


Rất nhanh bên ngoài xe tải đã vây một vòng tang thi, nhưng bởi vì tang thi chiều cao có hạn, móng tay sắc nhọn cào liên tục lên cửa xe, chúng nhảy lên cũng không thể chạm đến kính xe.
Từng con từng con gào khóc đòi ăn, cũng đủ —— buồn nôn.
Ngay khi đôi mắt Trình Diệp đều sắp bị cay đến mức chảy nước mắt, đầu tang thi trước mặt cậu đột nhiên bốc lên một tia lửa nhỏ, nguyên bản tang thi đang nhảy nhót lợi hại thì tóc phần phật bốc cháy, từng sợi khói đen bay nghi ngút.
Trình Diệp thậm chí ngửi thấy mùi thối do albumin (*) bị cháy khét.
(*) Albumin: là một thành phần protein quan trọng nhất của huyết thanh, chiếm đến 58-74% lượng protein toàn phần.

"Rầm ——" một tiếng, con tang thi đó mất khả năng chống đỡ thẳng tắp nằm nhoài trên xe tải.
Đỉnh đầu bị cháy rụi kia đột nhiên ập tới, mặc dù cách cửa sổ nhưng cũng dọa Trình Diệp hết hồn, theo bản năng rụt cổ, trên bả vai đột nhiên tê rần, trọng tâm bị dùng sức kéo về sau một cái, đầu Trình Diệp đâm vào người Dương Thịnh.
Mũi đập vào ngay nơi vừa nãy được sờ, cứng rắn như là thép, mắt phút chốc nổ như đom đóm, trước mặt tất cả đều là chấm chấm, mũi bị đập đau, nước mắt ào ào ào liền rơi xuống.
Dương Thịnh cũng bị đập đau khẽ hô một tiếng, còn đang muốn hỏi xem có phải Trình Diệp luyện đầu sắt công không, nhưng vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy mặt Trình Diệp đầy nước mắt, một đôi mắt to ướt nhẹp xuân sắc nhưng lại chứa vô hạn ai oán đang nhìn hắn chằm chằm, hắn há miệng, không thể phát ra lời nào.
Dương Thịnh giơ tay, ngón tay cái lau đi nước mắt chảy xuống cằm cậu, nhỏ giọng biện giải cho mình: "Rốt cuộc là ai mới là người nên khóc đây."
Cái đau của hắn là cái đau không biết sau này còn có thể thỏa mãn tính phúc của Trình Diệp hay không.
Trình Diệp cẩn thận che chóp mũi đỏ chót, hoàn toàn không dám đụng vào, cậu hoài nghi mũi mình đã bị đụng gãy.
666 ban đầu cũng quan tâm quá nên hoảng loạn, kiểm tra cho cậu xong mới lườm nguýt một cái: "Sao mà có sao được, cho dù Dương Thịnh có thiên phú dị bẩm đi chăng nữa, cũng không thể đụng gãy mũi cậu bằng cái đó đâu."
Trình Diệp oan ức mếu: "Thật sự rất đau."
Dương Thịnh nhìn thấy cậu lệ rơi đầy mặt, trong nháy mắt có chút không biết làm sao, hắn nắm cằm Trình Diệp, chậm rãi nghiêng người qua, tựa hồ là muốn giúp cậu nhìn xem mũi có sao không, nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần hai người, hắn lại đột nhiên hơi nghiêng đầu, ngay cả đôi môi cũng hơi chu ra...
"Trình Diệp!!"
"Trình Diệp?!" Đồng Phồn là dị năng hệ lửa, bọn họ xuống dưới sớm, cậu ta vừa xuống xe liền thấy có tang thi đang công kích bên phía Trình Diệp, lập tức điều khiển dị năng, bất quá dị năng của cậu ta rất yếu ớt, thiêu chết một con tang thi phải nghỉ một lúc mới có thể dùng dị năng tiếp.
Bất quá nhìn tang thi bị đốt chết, Đồng Phồn hưng phấn không chịu được, theo bản năng muốn lao tới nói cho Trình Diệp biết, cho Trình Diệp thấy sự lại hại của cậu ta.
Không nghĩ tới, vừa qua đến nơi lại nhìn thấy Trình Diệp ngồi ở ghế phụ lái, nằm nhoài trên đùi Dương Thịnh, ngửa mặt lên hai người tựa hồ đang muốn nói cái gì.
Nhưng bởi vì vóc dáng cậu ta quá thấp, nhảy lên cũng không thể thấy rõ, cũng chỉ đối diện với ánh mắt tàn nhẫn đột nhiên bắn tới của Dương Thịnh.

Giống như là —— chuyện tốt đẹp bị phá đám.
Đồng Phồn lắc lắc đầu, đem ý nghĩ không thực tế vỗ bay ra ngoài.
Nghĩ thôi cũng biết là không thể, trước tiên không nói Trình Diệp là bạn trai Trịnh Phi, mà còn đang là giữa ban ngày, bên ngoài còn vây quanh nhiều tang thi như vậy...!Dương Thịnh và Trình Diệp không có khả năng thật sự "liều chết triền miên" đâu.
Ánh mắt Dương Thịnh vẫn luôn lạnh băng như vậy, mình không phải đã quen rồi sao.

Lại nói trước đây cậu còn đắc tội với Dương Thịnh, bây giờ lại vì xe của bọn họ mà tang thi mới bu lại đây —— mặc dù là lỗi của một mình Trình Bạch Nghiên, nhưng —— bọn họ cũng ở trên chiếc xe kia.
Đồng Phồn theo bản năng mà cảm thấy chột dạ, trước tiên né tránh ánh mắt kia.
Trình Diệp nghe thấy tiếng Đồng Phồn, quay đầu nhìn sang.

Viền mắt ửng đỏ, một đôi mắt tròn vo chứa ánh nước, bờ môi phấn nộn còn có chút sưng tấy, hai má và cổ đều đỏ rực, Đồng Phồn rất muốn phục bản thân, sao cậu ta có thể nghĩ ra chuyện bậy bạ như vậy chứ!
Đặc biệt là cặp mắt đào hoa vô tội kia.
Haizz...
Đồng Phồn liếc mắt nhìn, liền quay mặt đi, không dám nhìn cậu nữa.
Trình Diệp một mặt mê man, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thịnh: "Cậu ta bị sao vậy?"
Dương Thịnh lau nước mắt trên mặt cậu, có chút muốn mang người về giấu đi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, hắn cắn răng nói: "Không biết, có thể là bị tang thi dọa sợ."
Đồng Phồn: "..." Tôi là bị các cậu hù đấy có được không hả, Trịnh ca còn ở phía sau đó, tuy nói Trình Diệp đúng là có chút ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng các cậu có thể thu liễm chút không?
Cho tôi biết các cậu khẳng định không phải đang làm cái gì gì kia, nhưng cũng đừng biểu lộ ra bộ dáng gì gì đó được không, sẽ bị người khác hiểu lầm!
Đồng Phồn biết rõ nhân phẩm của hai người, biết bọn họ khẳng định không có gian tình, nhưng ít nhiều gì đôi khi tình yêu cũng chính là bởi vì những chuyện hiểu lầm mà đôi bên chảy nước mắt chấm dứt cuộc tình, từ đây cả đời không qua lại với nhau.
May là Trình Diệp nháy mắt một cái màu đỏ trên mặt chậm rãi biến mất, ngay cả khóe mắt hàm chứa nước mắt cũng tản đi.
Đồng Phồn hít sâu một hơi, cật lực quên đi dáng vẻ dụ người của Trình Diệp vừa rồi, nhìn lại mấy con tang thi làm ô nhiễm đôi mắt: "Không có chuyện gì, tôi chính là đến xem các cậu thế nào rồi."
Phía trước rất loạn, Trình Diệp víu cửa sổ liếc mắt nhìn bên ngoài, lại nhìn Đồng Phồn, lo lắng nói: "Đồng Phồn, phía trước có người của quân đội, các cậu không nên kéo cừu hận, nhanh chóng về lại trên xe đi, cậu không muốn sống nữa sao, chẳng lẽ còn hi vọng tôi lại xuống đi cứu cậu một lần nữa?"
Đồng Phồn bị cậu nói tới mặt mũi đỏ bừng.

Bọn họ người trên xe cơ bản đều xuống xe, cậu ta theo bản năng liền chạy tới, ngược lại không nghĩ tới có nhiều tang thi như thế, nếu như bị cào trúng thì phải làm sao bây giờ.
Trình Diệp hận không thể rèn sắt thành thép nhìn cậu ta, vừa tàn nhẫn trừng mắt một cái: "Tôi biết phía trước có một tiểu khu, cửa tiểu khu là tòa cao tầng nhỏ, đi vào trong là biệt thự, kêu Trịnh Phi đi theo chúng tôi, cậu nhanh đi về xe, thừa dịp này sẽ có người ngăn cản tang thi, chúng ta lao ra tìm một chỗ trú."
"Được!" Đồng Phồn bị cậu nhìn đến xấu hổ, vội vàng trả lời, cẩn thận chạy về xe trước mặt, lên xe hạ cửa sổ xe xuống cùng dựa vào xe nhỏ giọng nói gì đó với đồng đội đang đánh tang thi ở gần đó, rất nhanh mọi người đều lên xe.
Trình Diệp thông qua kính trước nhìn thấy tất cả bọn họ đều lên xe, cầm lấy tay Dương Thịnh, cười sâu xa: "Đi, tôi dẫn anh đi đến phòng cưới của chúng ta!"
Dương Thịnh híp mắt nhìn cậu một cái, không dám nói rằng nơi đó của hắn còn đau, chỉ biệt nữu mà giật giật thân thể, dùng một loại tư thế quái dị đạp chân ga, trầm mặc lái xe.
Cơn đau đớn trôi qua, chuyện xảy ra vừa nãy kia đối với Trình Diệp mà nói như là cái gì cũng không còn đọng lại, cậu càng không cảm thấy lúng túng, vẫn như trước cười híp mắt, đôi mắt thậm chí còn cố ý híp thành một cái khe, khiến người thấy không rõ lắm cảm xúc bên trong.
Trên đường, Dương Thịnh nhiều lần mở miếng, đều không phát ra tiếng.
Hắn không ưa biểu tình nhẹ như mây gió của Trình Diệp, rất muốn xé khuôn mặt làm bộ tươi cười gió xuân ôn hòa đó, hắn muốn nhìn thấy biểu tình bất ngờ, hoảng loạn, thậm chí còn có mê tình của cậu.
Dương Thịnh nín một hơi, lại không dám phát tiết lên người Trình Diệp, hắn mạnh mẽ đạp chân ga, dọc theo đường đi lao nhanh như chớp, cũng không biết đánh bay bao nhiêu tang thi, không thấy ở ven đường có người sống sót cầu cứu, nếu không phải Trình Diệp lôi tay áo của hắn, sợ là ngay cả xe phía sau cũng bị bỏ rơi.
Rất nhanh liền đến tiểu khu mà Trình Diệp nói.
Đây là một tiểu khu mới xây, rất trống trải, xe tải cũng có thể dễ dàng lái vào, đừng nói là người, chính là tang thi cũng không nhìn thấy được mấy con.
Trình Diệp chỉ huy Dương Thịnh trực tiếp lái vào khu biệt thự phía sau, đứng trước ở một căn biệt thự hơi chút hẻo lánh nhưng tuyệt đối xa hoa.
Bọn họ mới vừa xuống xe, bọn Trịnh Phi cũng đến.
Trịnh Phi là người đầu tiên xuống xe, hắn ta lập tức tới đứng ở bên người Trình Diệp, vừa nhìn thấy Trịnh Phi tìm Trình Diệp đang chuẩn bị kéo tay cậu để nói chuyện, Trình Bạch Nghiên lập tức như con vịt xù lông, cạc cạc cạc loạng choà loạng choạng vọt tới!
Trình Bạch Nghiên như đạn pháo thiếu chút nữa đâm vào người Trịnh Phi, bất quá chờ cô ta sau khi đứng vững liền lập tức điều chỉnh tư thế, thậm chí còn vén vén tóc tai, nhưng lời nói ra liền không thấy dáng vẻ hào phóng nào.
Trình Bạch Nghiên mắt lạnh nhìn Trình Diệp, lạnh giọng hừ nói: "Trình Diệp, anh có ý gì!"
Trình Diệp bị cô ta đột nhiên xuất hiện làm khó dễ làm cho không hiểu ra sao, bất quá thói quen của cậu chính là không nhìn Trình Bạch Nghiên, cho nên quay qua giới thiệu với mọi người: "Chính là chỗ này."
"Tôi đang nói chuyện với anh đó!" Trình Bạch Nghiên liền không ưa ánh mắt khinh thường của Trình Diệp, thật giống như cô ở trong mắt cậu là đống bùn, là tro bụi trên đất, nhìn thập phần khó chịu.
Cô ta túm tay Trình Diệp, làm cho cậu phải nhìn thẳng vào cô.
Trình Diệp lườm một cái, còn không đợi cậu giơ tay, Dương Thịnh cũng đã túm lấy tay Trình Bạch Nghiên vung một cái thật mạnh.
Trình Bạch Nghiên kêu a một tiếng, thân thể chao đảo ngã về một bên, may là cô ta đúng lúc bắt được Trịnh Phi, không thì đã ngã xuống đất.

Sức lực của Dương Thịnh rất lớn, mặc dù chỉ là một cái hất tay, cổ tay trắng nõn tinh tế đã xuất hiện dấu tay đỏ ửng.
Trình Bạch Nghiên thật vất vả ổn định thân hình, nắm cổ tay của chính mình hai mắt đẫm lệ mà nhìn Dương Thịnh, bị ánh mắt như rắn độc của Dương Thịnh mạnh mẽ trừng trở lại.
Đồng Phồn ở một bên cạnh vội vàng đem Trình Diệp kéo ra phía sau mình: "Cô có ý gì?! Vừa xuống xe liền tìm Trình Diệp gây phiền phức, dù gì Trình Diệp cũng là anh của cô, cô cố tình gây sự cũng phải có mức độ thôi chứ!"
Trình Bạch Nghiên nghẹn đến mức mặt mũi đỏ chót, mạnh miệng nhưng lại kiêng kỵ Dương Thịnh, cắn răng nhỏ giọng nói: "Anh cũng không phải không nhìn thấy, trên đường đi anh ta lao như tên bắn, không phải muốn vứt bỏ chúng ta thì là gì, tôi đã nói rồi, các anh còn cố tình muốn đem đồ ăn đồ uống để ở trên xe tải." Cô ta yểu điệu dựa vào cánh tay Trịnh Phi, "Nếu không phải kỹ thuật lái xe Trịnh ca lợi hại, chúng ta làm sao theo kịp!"
Dương Thịnh băng lãnh nói: "Là tôi lái xe! Trình Diệp chỉ phụ trách dẫn đường!"
Trình Bạch Nghiên lầm bầm nói: "Các anh đều là cùng một ruột, nếu không tại sao anh luôn bênh Trình Diệp, không phải là coi trọng Trình Diệp liền coi trọng những thứ đó sao?"
Nguyên bản Trình Diệp không thèm để ý, nhưng vừa nghe thấy lời này cả người giống như là một giọt nước sôi rơi xuống chảo dầu đang sôi trào, nhất thời bùng nổ: "Trình Bạch Nghiên, tôi nhắc nhở cô, bình thường không cần biết cô nói cái gì tôi đều lười tính toán với cô, có mấy lời không nên nói bậy, cô còn dám lắm miệng tôi liền xé rách nó!"
Trình Bạch Nghiên sững sờ, cô ta dám càn rỡ như thế cũng vì thấy Trình Diệp mềm yếu, sĩ diện hảo, sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy nói linh tinh với cô ta, nhưng vừa thấy Trình Diệp, giống như là một cái mũi tên, vèo một cái bắn vào trong lòng cô ta.
Cả người giống như là bị giam vào trong chiếc đồng hồ, sau đó leng keng leng keng đập cho cô ta xuất hồn.
Cô ta theo bản năng ngậm miệng, núp ở sau Trịnh Phi túm lấy góc áo Trịnh Phi, kéo kéo rồi khóc nức nở: "Là bị tôi nói trúng tim đen cho nên thẹn quá hóa giận đúng không?"
Miệng vẫn còn tiện, Trình Diệp tiến lên giơ tay.
Trình Bạch Nghiên hét lên một tiếng mặt mũi chôn ở trong lồng ngực Trịnh Phi, trong miệng lung tung kêu la: "Trịnh ca, anh xem Trình Diệp đánh người, anh ta nhất định là bị em nói trúng tim đen!"
Mặt Trình Diệp tối sầm lại, nhìn Trịnh Phi không biết làm sao đẩy Trình Bạch Nghiên ra liếc mắt một cái, cắn răng, nhẫn nhịn hừ một tiếng.
Cậu hít sâu một hơi, trên mặt lần nữa khôi phục biểu tình như lúc mới xuống xe, cứ như người vừa nãy dọa Trình Bạch Nghiên không phải là cậu vậy.
Trịnh Phi vội vàng theo sau: "Diệp Tử, em..."
Trình Bạch Nghiên kéo Trịnh Phi lại: "Trịnh ca, đừng tới, cẩn thận Trình Diệp cũng đánh anh!"
Đồng Phồn tiến lên liền muốn cùng với cô ta lý luận, bị Trình Diệp mang theo quần áo túm lại kéo đến bên người mình: "Được rồi, coi như con ruồi kêu vo ve, thời tiết này, hoàn cảnh này, sau này không thiếu con ruồi con muỗi con bọ xít gì gì đó."
Đồng Phồn sững sờ, cười ha ha lên tiếng, vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, rất đúng!"
Trình Diệp tiện tay kéo Đồng Phồn, tiếp tục cùng mọi người nói chuyện biệt thự.
Vừa nãy những người khác cũng đều lúng túng, thấy cậu chủ động nói sang chuyện khác, không cần bọn họ can thiệp đều thở phào nhẹ nhõm, cũng thuận theo bậc thang của cậu mà đi xuống, tầm mắt chăm chú nhìn biệt thự không dám xem những nơi khác.
Có một người bạn cùng phòng, thập phần ngay thẳng, hắn ta ngửa mặt lên ngước nhìn biệt thự lớn này, xuất phát từ nội tâm mà cảm thấy nếu đây không phải tận thế, cả đời này mình có mơ cũng không thể ở loại biệt thự xa hoa kiểu mới này, ngửa mặt lên trời thở dài: "Có thể ngủ ở đây mấy ngày, dù bây giờ bị tang thi gặm tôi cũng có thể nhắm mắt rồi!"
Đồng Phồn ghét bỏ mà nhìn hắn ta: "Uông Hải, có thể đừng nói hưu nói vượn không, cậu muốn trở thành loại quái vật ăn thịt người kia?" Nói rồi cậu ta rùng mình một cái, "Tôi tình nguyện tự sát cũng không muốn bị tang thi gặm một miếng đâu! Biến thành tang thi còn buồn nôn hơn người khác."
Trình Bạch Nghiên dùng đôi mắt còn ánh nước nhìn về phía Uông Hải, đầy xem thường, chỉ là một tòa biệt thự thôi, cứ làm như tới thiên đường không bằng, thực sự là người nhà quê.
Nhưng bởi vì chuyện vừa rồi, cô ta cũng không dám nói gì nữa, chỉ cảm thấy mọi người đều không công bằng.
Dựa vào cái gì lại tín nhiệm Trình Diệp như vậy, rõ ràng Trình Diệp rất có thể là thật sự muốn vứt bỏ bọn họ, cô ta chỉ muốn nhắc nhở mọi người đừng để bị lừa, nếu không sau này chỉ có thể hối hận không kịp.

Nhưng ——
Trình Bạch Nghiên nghiến răng, nhìn về Trình Diệp đang quay lưng với cô, ánh mắt cơ hồ muốn bốc hỏa, muốn thiêu chết cậu, đâm chết cậu!
Trình Diệp cong cong chân mày, cười hòa hợp: "Nơi này mới được bao lại, đặc biệt là đề cao tính an toàn và riêng tư, trừ phi mọi người dụ tang thi đi vào, chỉ cần chúng ta ở trong biệt thự, chính là an toàn.

Lại nói trên đường chúng ta không phải cũng nhìn thấy quân đội sao, nếu như muốn thành lập căn cứ nhỏ, nơi này khẳng định là sự chọn lựa tốt nhất, dù sao tang thi ít, đơn giản dễ dàng thanh lý, tính an toàn cũng cao!"
Uông Hải ý thức được tình huống bây giờ nói câu nói như thế này quả thật có chút...!Quái dị, hắn ta gãi gãi đầu: "Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói một chút."
"Bất quá cái cửa này làm sao mở đây? Tôi nghe nói loại biệt thự này đều đã lưu thông tin và vân tay của chủ hộ, chúng ta muốn là muốn ở đây xây căn cứ, khẳng định không thể phá hỏng cửa đâu." Đồng Phồn nghiêng đầu nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng không biết làm sao để mở cửa.
Trịnh Phi kéo cậu ta qua một bên, lúc đang chuẩn bị lên xem một chút, Trình Diệp lại cười nói: "Không có chuyện gì, chủ nhà là tôi!"
Đồng Phồn bỗng nhiên trợn tròn cặp mắt: "Cậu?!"
Ngay cả Trịnh Phi cũng không nghĩ tới, kinh ngạc nhìn cậu.
Trình Bạch Nghiên phía sau Trịnh Phi càng là một mặt không thể tin, bật thốt câu lên chất vấn: "Làm sao có khả năng, biệt thự ở đây không trên trăm triệu, thì cũng ngàn vạn, nếu không có trên trăm triệu căn bản không mua được, anh lấy đâu ra tiền?"
Cô ta trong lòng biết Trình Diệp mặc dù có chút thủ đoạn để kiếm tiền, nhưng cũng đều là chút trò trẻ con, có thể làm cho cậu sống thoải mái hơn chút mà thôi, bất quá trong nhà quyền lực tài chính tất cả đều ở trong tay mẹ của cô, biệt thự này ngay cả mẹ cô cũng không cách nào mua được, cho nên cô không tin!
Trình Diệp lại không để ý đến cô, mà trực tiếp đi tới cửa, ấn vân tay của mình.
"Tích ——" một tiếng, cửa theo âm thanh mà mở ra, Trình Diệp thẳng đẩy cửa ra: "Trước tôi có lại đây thăm phòng một lần, vẫn chỉ là bản mẫu phòng, đồ dùng cũng không nhiều, bất quá thắng ở chỗ lớn, nhiều phòng, chúng ta nhiều người đều có thể ở đủ."
"Anh lấy tiền ở đâu ra mua nhà?!" Trình Bạch Nghiên trợn tròn cặp mắt một phát bắt được tay Trình Diệp, tận thế cũng đã tới rồi, cô ta thế mà còn rảnh rỗi đi truy cứu tài sản Trình gia, lợi ích trọng đại trước mặt làm cho cô ta quên mất sợ hãi, âm thanh sắc bén một lần nữa vang lên, giống như con dao cứa vào da thịt, khó nghe muốn chết.
"Anh có phải là trộm tiền, không đúng, biệt thự ở đây phải trả hết tiền trong một lần, trong nhà không thể có nhiều vốn lưu động như vậy! Anh làm sao mà có?"
Trước đây lúc nơi này mới tuyên truyền, Trình Bạch Nghiên và bạn bè đều từng bàn tán qua, có thể mua được phòng ở đây đều là người có địa vị có danh tiếng chân chính, lúc đó cô ta còn ảo tưởng qua nhà mình sẽ dọn qua đây, nhưng nghĩ cũng biết là không thể, liền thôi suy tâm vọng tưởng.
Không nghĩ tới Trình Diệp dĩ nhiên lại ở chỗ này sở hữu một căn biệt thự ba tầng sang trọng!
Nếu không phải tận thế, e rằng cô ta và mẹ cô còn chưa phát hiện được.
Mặt Trình Bạch Nghiên âm trầm, tiến lên liền túm lấy tay Trình Diệp: "Anh có phải là tham ô tiền của công ty không? Trình Diệp! Anh thật là lợi hại, anh đây là phạm pháp! Phạm pháp! Anh biết không! Phòng này không phải là của anh, là của Trình gia, là của tôi! Anh..."
Tận thế đến, nếu có một tòa biệt thự như thế này, Trình Bạch Nghiên căn bản không cần lấy lòng bất kỳ ai, thậm chí còn có thể sử dụng biệt thự này mời chào không ít người bảo vệ mình!
Cho nên, biệt thự này tuyệt đối không thể là của Trình Diệp, mặc dù là Trình gia, cũng không thể là của Trình Diệp.
Trình gia, mang ý nghĩa là cô cũng có một nửa quyền sở hữu...!Đương nhiên, Trình Bạch Nghiên muốn sở hữu toàn bộ nó, nhưng tình thế tựa hồ không cho phép.
Nhưng không sao, một nửa cũng đủ rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi