CHO PHÉP ANH THÍCH EM


 

Chương 25

Edit: Malbec

Beta: Tà + Huyên

 

Động tĩnh bên phòng huấn luyện bị Chu Nghiêu và Ngư ca phát hiện, nhưng nghe đến đoạn muốn ra ngoài ăn khuya, hai người không những chẳng phản đối mà còn vô cùng tích cực thay đồ ra ngoài cùng họ.

 

“Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi, thi thoảng thư giãn một chút cũng không sao.” Chu Nghiêu nhìn mọi người một cái, thấu tình đạt lý nói.

 

Ai ngờ Vương Ngọc Đàn chẳng những không cho anh mặt mũi, ngược lại vạch trần anh ta, cười nhạo nói: “Nếu không phải là Hàn ca mời thì anh cũng không thả tụi em ra dễ dàng như vậy.”

 

Chu Nghiêu giơ tay gõ cậu ta.

 

Lâm Lung đứng ngay trước cửa thay giày, nghe thấy Vương Ngọc Đàn nói, có chút khó hiểu hỏi Giản Dịch bên cạnh: “Vì sao Hàn ca mời thì có thể đi ạ?”

 

“Nếu như mỗi ngày em đều ăn lẩu cay 100 vị, đồ nướng, đột nhiên có người mời đi ăn tiệc, em có đồng ý hay không?”

 

Lâm Lung chớp mắt, đương nhiên đồng ý.

 

Nhưng mà cô vẫn nhỏ giọng nói: “Sao anh biết đội trưởng không đưa chúng ta đi ăn lẩu cay 100 vị?”

 

“Em gái Lung, em thật sự không hiểu Hàn ca của chúng ta rồi.” Giản Dịch đi giày xong, vỗ lên bả vai cô.

 

Vì tài xế đã tan ca nên bọn họ chỉ có thể chia ra ngồi trên mấy chiếc xe.

 

“Ai ngồi xe của tôi.” Từ Ứng Hàn cầm chìa khóa, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn lập tức chân chó chạy tới.

 

Chu Nghiêu nhìn đám chân chó này, vẻ mặt cạn lời: “Một lũ cầm thú, tất cả đều cút sang ngồi xe mấy trăm vạn của Hàn ca đi. Audi của ông đây không đồng ý chở các ngươi đâu.”

 

Cũng may cuối cùng, tất cả bốn đội viên đều ngồi xe Từ Ứng Hàn, huấn luyện viên Ngư ca và hai chuyên gia phân tích của chiến đội ngồi xe Chu Nghiêu.

 

Sau khi lên xe, ba chàng trai tự động lăn ra phía sau, để vị trí phụ lái lại cho Lâm Lung.

 

Chớp mắt đã tới tháng sáu, không khí biển ban đêm có thêm vài phần khô nóng.

 

Đèn neon hai bên vỉa hè lập lòe như một mảng biển sao rực rỡ, chiếu sáng cả thành phố trong đêm khuya. Lâm Lung có rất ít kinh nghiệm ra ngoài vào tối muộn, cho dù cô sinh ra ở thành phố thì khi nhớ lại cũng không có ấn tượng gì về trời đêm ở đây.

 

“Lâm Lung, vui vẻ vậy sao?” Giản Dịch sau lưng thấy cô kéo một nửa cửa sổ xe xuống, luôn nhìn ra bên ngoài, thật ngạc nhiên hỏi.

 

Lâm Lung gật đầu, cô nói: “Hình như em chưa từng ra ngoài muộn như vậy.”

 

Những người khác kể cả Từ Ứng Hàn đang lái xe đều quay đầu nhìn cô.

 

“Cô gái ngoan ngoãn.” Vương Ngọc Đàn cười nói, nhưng anh ta lại hỏi: “Kiểu gì ban đêm cũng sẽ ra ngoài ăn khuya mà?”

 

“Trong nhà em có dì giúp việc, mà trước kia lúc em đánh đàn rất ít khi ăn khuya, lúc béo lên sân khấu không đẹp.” Khuỷu tay Lâm Lung chống lên rìa cửa sổ.

 

Những người khác lập tức trở nên hứng thú, dù sao đám thiếu niên nghiện internet này chỉ tiếp xúc nhiều nhất với trò chơi.

 

Đối với thế giới trước kia của Lâm Lung không hiểu nhiều.


 

Giản Dịch hỏi: “Lâm Lung, lần đầu tiên em lên sân khấu có căng thẳng không?”

 

Lâm Lung suy nghĩ, hỏi anh ta: “Anh hỏi lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn hay là dự thi? Nếu là dự thi thì thật ra vẫn ổn. Bởi vì khi đi thi em rất ít khi thua.”

 

Ba người ngồi phía sau im lặng nhìn nhau.

 

Lúc cô gái nhỏ nhắc đến piano, sự tự tin trong xương tủy không thể ngăn cản nổi.

 

“Nói về lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, lần đầu em chính thức trình diễn piano là năm chín tuổi, hợp tác cùng dàn nhạc cấp quốc gia.” Lâm Lung dường như đã rơi vào trầm tư, đến khi cô đột nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Đến bây giờ em chỉ nhớ được tiếng vỗ tay lúc kết thúc.”

 

Tiếng vỗ tay như sấm động, tất cả mọi người đều đứng lên.

 

Bé gái mặc lễ phục màu đỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lúc nghe được tiếng vỗ tay đã đỏ ửng cả vành mắt.

 

Tiễng vỗ tay lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

 

“Khán giả LPL xem chúng ta thi đấu cũng rất nhiệt tình.” Từ Ứng Hàn đang lái xe không lên tiếng, đột nhiên mở miệng.

 

Lâm Lung kinh ngạc nhìn anh.

 

Không sao, vẫn sẽ có tiếng vỗ tay như cũ.

 

Anh đang an ủi cô.

 

**

 

Trên đường đi, trong xe không yên tĩnh chút nào, cho đến khi xe dừng lại trước một dãy nhà.

 

Lâm Lung nhìn thoáng qua, có chút bất ngờ, nơi này cô đã từng đến.

 

Nhưng mà là anh cả đưa cô tới.

 

Vì vậy cuối cùng cô cũng hiểu lời nói trước đó của Giản Dịch, quả nhiên đội trưởng sẽ không bao giờ dẫn bọn họ đi ăn lẩu cay 100 vị.

 

Bọn họ vừa tới cửa, nhân viên phục vụ cao lớn đứng đó lập tức cung kính hỏi họ có mấy người, cần phòng riêng hay dùng ở đại sảnh.

 

“Phòng riêng.” Từ Ứng Hàn đi đằng trước nói.

 

Nhân viên phục vụ nhìn đám người bọn họ, lại hỏi một câu: “Xin hỏi mấy vị đã đặt trước chưa?”

 

Nhưng anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông mặc âu phục đã vội vàng đi tới, “Xin lỗi, xin lỗi, cậu ta mới tới. Vị trí cũ đã được chuẩn bị tốt cho mọi người.”

 

Giản Dịch nói thầm một tiếng, “Tôi đã bảo rồi mà.”

 

Sau đó bọn họ được dẫn đến một phòng bao lớn, phía trên bàn ăn rộng rãi là một chiếc đèn thủy tinh màu trắng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu khắp phòng ăn.

 

“Tôi đã muốn ăn cá sống cắt lát từ lâu, đúng rồi còn có trai vòi voi.”

 


“Tôi muốn tôm hùm.”

 

Chu Nghiêu cầm thực đơn, giả bộ mắng: “Mấy người thật cầm thú, coi Hàn ca là người tiêu tiền như nước sao.”

 

Kết quả, một giây sau khi anh ta xem menu, lập tức nói: “Tôi muốn ăn hải sâm.”

 

Những người khác thảo luận nhiệt tình, chỉ có Lâm Lung nhìn chằm chằm vào menu. Quản lý bên cạnh lại nhìn chằm chằm cô, trên mặt hình như có điều suy nghĩ.

 

Đến khi Từ Ứng Hàn đột nhiên đứng dậy, nói: “Mọi người chọn trước, tôi đi WC.”

 

“Em cũng muốn đi.” Lâm Lung đứng dậy.

 

Những người khác xoẹt một cái ngẩng đầu lên, sau đó Lâm Lung mới biết mình nói sai điều gì.

 

“Hai người là học sinh tiểu học sao? Đi vệ sinh còn muốn nắm tay nhau?” Chu Nghiêu lắc đầu, phất tay, nói với Từ Ứng Hàn: “Coi chừng cô gái nhỏ nhà chúng ta, đừng để lạc mất.”

 

Lâm Lung: “...”

 

Cô còn mạnh miệng nói: “Em sợ em không tìm thấy nhà vệ sinh.”

 

Ai ngờ quản lý ở bên cạnh còn chưa rời đi, khẽ cười nói: “Tiểu thư, chúng tôi có người phục vụ đứng ở cửa, nếu cô sợ không tìm thấy thì có thể đến các cô ấy dẫn đi.”

 

Quản lý nói xong, mọi người cười ầm lên.

 

Từ Ứng Hàn hừ một tiếng, đi ra ngoài trước. Lâm Lung cũng bĩu môi đi theo.

 

Rất nhanh, cô đi ra từ WC, thấy ngoài cửa không có ai còn tưởng rằng Từ Ứng Hàn đã quay về.

 

Cho nên dọc đường trở về, đúng lúc đi ngang qua đại sảnh, nhìn thấy người lúc nãy chào hỏi bọn họ đang nói chuyện với nhân viên phục vụ. Có lẽ là thấy cô đi đến, quản lý đi vài bước, gọi: “Lâm tiểu thư.”

 

Lâm Lung không ngờ anh ta lại trực tiếp gọi họ của mình.

 

“Trước đây lúc cô và Lâm tiên sinh tới cũng là tôi sắp xếp phòng bao, nhưng chắc là cô không nhớ rõ.” Quản lý khẽ cười nói.

 

“Hôm nay cô đi cùng bạn bè sao,” quản lý cung kính nói, nhưng ngược lại anh ta có chút khó hiểu, dù sao nhóm người Từ Ứng Hàn làm gì người quản lý này đều biết rõ, chỉ không hiểu tại sao vị đại tiểu thư này lại ở cùng một chỗ với đám tuyển thủ eSports.

 

Lâm Lung gật đầu, bội phục trong lòng, không hổ là người làm việc trong nhà hàng cao cấp.

 

Ánh mắt và trí nhớ đều thật tốt.

 

“Tôi nhớ lần trước khi cô tới, vô cùng thích cá hồi của chúng tôi, đúng lúc đầu bếp vẫn còn ở đây, đợi chút nữa tôi cho người đưa một bàn đến phòng.”

 

Lâm Lung càng ngạc nhiên hơn, có chút ngượng ngùng nói: “Không cần khách khí như vậy.”

 

“Cô là khách quý, nên làm vậy.” Quản lý khẽ gật đầu, nói xong thì không quấy rầy Lâm Lung nữa.

 


Sau khi quản lý rời đi, Lâm Lung đang chuẩn bị về phòng, không ngờ lại nhìn thấy Từ Ứng Hàn đứng cách đó không xa. Cô sửng sốt, thẳng đến khi Từ Ứng Hàn chậm rãi bước tới trước mặt mình, có chút đánh giá và tò mò nhìn cô.

 

“Thất lễ rồi, Lâm tiểu thư.” Từ Ứng Hàn rũ mắt, trong giọng nói có ý trêu chọc.

 

Mặc dù không biết gia thế Lâm Lung, nhưng mà lúc nãy thái độ của người quản lý cung kính với cô như vậy, xem ra lai lịch của cô gái nhỏ trong chiến đội bọn họ thật sự không nhỏ nha.

 

Lâm Lung ngẩn người, đột nhiên giơ tay lên, ôm quyền, “Nào có, nào có, Từ công tử.”

 

Lúc này cô gái nhỏ không giống lần trước, bị trêu chọc liền đỏ mặt. Ngược lại cô vô cùng nghịch ngợm giỡn lại, khiến Từ Ứng Hàn nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cô gái nhỏ quang minh chính đại tuyên bố không phải fan của anh. 

 

Nhưng mà Lâm Lung vẫn giải thích: “Thật ra em cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, có lẽ người quản lý kia coi trọng con hổ lớn kia của nhà em nên mới đối xử khách khí với em như vậy.”

 

Con hổ lớn kia của nhà em.

 

Giọng điệu của cô có sự thân mật không nói nên lời, khiến Từ Ứng Hàn sững sờ, hiển nhiên cô đang nghĩ tới một người đàn ông.

 

Sau đó, anh có chút hờ hững nói: “Em xác định đúng vai trò của mình đấy.”

 

Lâm Lung nhớ lại thành ngữ vừa dùng, anh đang cười nhạo cô ví mình là con hồ ly đúng không?

 

“Em không phải hồ ly, đây chỉ là ví von thôi.” Lúc này Từ Ứng Hàn đã quay người rời đi, Lâm Lung chạy theo giải thích.

 

Kết quả anh không nghe thấy, Lâm Lung chỉ có thể theo sát anh về phòng bao.

 

Trên đường đi còn lải nhải mãi.

 

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, lúc họ đang nói chuyện ở đại sảnh, ở một nơi cách đó không xa có mấy cô gái vẫn luôn kinh ngạc nhìn họ.

 

“Không nhìn lầm chứ, đó thật sự là Hàn thần?” Một người tóc ngắn nói.

 

Một cô gái tóc dài khác cầm điện thoại, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong máy, mặc dù có hơi xa nhưng cũng may hình rõ nét, chắc chắn có thể thấy mặt Từ Ứng Hàn, chỉ là mặt cô gái không rõ lắm.

 

“Tớ nhớ lần trước Cherry thêm Wechat Hàn thần, nghe nói không quá một ngày liền bị chặn, chẳng phải nghĩa là anh ấy không có hứng thú với chuyện tìm bạn gái sao.” Cô gái tóc ngắn ăn mặc đẹp đẽ cảm khái.

 

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, những cô gái đến ăn cơm này đúng lúc có liên quan đến giới eSports.

 

Một người còn là bạn gái tuyển thủ eSports.

 

Bởi vì nghề tuyển thủ eSports có rất ít cơ hội tìm người yêu, cho nên nhiều người cuối cùng lại tìm đến fans của mình. Mà trong số các fans lại có một đám con gái vừa có tiền vừa rảnh rỗi, cơ hội bắt được những tuyển thủ này là rất lớn.

 

“Cái gì mà không tìm bạn gái, chẳng phải là bí mật có rồi sao.” Cô gái tóc dài chụp hình nói.

 

Những người khác nhìn cô ta, đều hiểu rõ mà cười cười, vị chua trong lời cô ta thật sự không giấu được.

 

“Nhưng mà tớ thấy cô gái này rất quen mắt, không phải người đi đường solo gần đây của chiến đội I.W là nữ sao, họ có phải đồng đội không?” Người ngồi bên cạnh cô gái tóc dài khẽ nói.

 

“Hơn nửa đêm dẫn gái đi ăn khuya, cậu thấy sao, cho dù là đồng đội thì quan hệ cũng không cạn đâu.”

 

**

 

Lúc mọi người cơm nước xong xuôi trở về, nhà hàng gần như đã không còn ai.

 

Không ngờ đám thiếu niên nghiện game này sau khi trở về vì quá no bụng, chơi tiếp hai trận rồi mới đi ngủ.

 

Lúc Lâm Lung thức dậy đã nghe được tiếng ồn ào bên dưới. Một lát sau cô liền thấy một đám thiếu niên mặc quần áo chiến đội I.W đứng ở dưới lầu, rõ ràng đều là người cô không quen biết.

 

“Đây là đội 2 và mấy đứa nhỏ đang được huấn luyện, trước đó bọn họ ra ngoài tập huấn nửa tháng nên em vẫn chưa được gặp.” Chu Nghiêu thấy cô đi xuống bèn giải thích.


 

Bọn họ tuy là một đội nhưng không huấn luyện cùng nơi, bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc.

 

Sau khi chào hỏi, Lâm Lung liền đến phòng huấn luyện.

 

Không ngờ Từ Ứng Hàn trước sau như một, đã đến sớm hơn tất cả mọi người như lệ thường, thấy cô đi vào, anh nói: “Đúng rồi, hôm nay Chu Nghiêu hẹn đấu thử với đội khác lúc bảy giờ tối.”

 

Lâm Lung: “Sao lại không nói sớm với chúng ta một tiếng.”

 

“Có lẽ là quên, nhưng mà không phải đánh với đội khó nhằn, cũng không cần nói quá sớm.” Từ Ứng Hàn dứt lời lại nhìn màn hình trước mặt.

 

Để lại Lâm Lung đứng tại chỗ, đội trưởng, anh cũng quá tự tin rồi.

 

Những người khác sau khi thức dậy biết được tin tức này đều cảm thấy bình thường như nghe tin đêm nay ăn lẩu cay. Sau khi nghe xong, họ tiếp tục chơi game.

 

Được rồi, hình như chỉ có một mình cô căng thẳng thôi.

 

Thật ra Lâm Lung đã đánh vài trận đấu thử, nhưng chỉ cần một ngày chưa có trong đội hình ra sân thi đấu chính thức, tảng đá trong lòng cô dường như vẫn chưa thể rơi xuống hoàn toàn.

 

Lúc bảy giờ tối, buổi đấu thử chính thức bắt đầu.

 

Hôm nay Chu Nghiêu hẹn một đội bình thường trong LPL, đội này sau khi vào đấu giải đáng tiếc đã bị thua ở vòng đầu. Người đi MID đội họ đã thi đấu liên minh được một năm rưỡi, dù sao cũng là người cũ đã chơi qua ba mùa.

 

Nhưng cũng may đường BOT đã sớm chiếm được ưu thế nên Giản Dịch có nhiều thời gian đứng ở đường giữa giúp Lâm Lung gank MID đối phương.

 

Sau khi giết một mạng MID đối phương, hai người phối hợp xuống đường BOT, nhanh chóng đoạt rồng nguyên tố đầu tiên, rồng gió*.

 

(*) Kể từ phiên bản 6.9, Riot Games đã cho ra mắt hệ thống Rồng Nguyên Tố và Rồng Ngàn Tuổi vào Liên Minh Huyền Thoại (LMHT).

Cứ mỗi 6 phút, sẽ có ngẫu nhiên một loại rồng (Lửa, Nước, Gió và Đất) xuất hiện. Tuy nhiên chỉ có 3 trong 4 loại rồng kể trên xuất hiện trong một trận đấu mà thôi. Cứ mỗi lần hạ gục Rồng, bạn có thể dự đoán loại rồng tiếp theo xuất hiện bằng cách nhìn dấu hiệu phát sáng tại hang hoặc tại bản đồ nhỏ. Và Rồng Ngàn Tuổi sẽ xuất hiện kể từ phút thứ 35 của trận đấu.

 

Sau đó quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, hai trận đấu đều kết thúc trong ba mươi phút.

 

Bởi vì vừa đánh xong đấu thử, tất cả mọi người đứng dậy thư giãn một chút. Giản Dịch lấy điện thoại ra, chưa đến một phút sau cậu ta bỗng nhiên hô một câu. 

 

“Mẹ nó.”

 

“Sao thế?” Vương Ngọc Đàn vươn vai, nói.

 

Cho đến khi Giản Dịch hỏi: “Hàn ca, anh có bạn gái sao?”

 

Vương Ngọc Đàn bật dậy khỏi ghế trong chớp mắt, chạy đến cướp lấy điện thoại cậu ta, nhìn thấy tin đầu tiên trên weibo Giản Dịch:

 

“HOT, thành lũy cuối cùng của LPL đã bị đánh hạ, Hàn thần, người đàn ông được xưng độc thân đến chết, có bạn gái.”

 

Bọn họ tiếp tục thảo luận, rốt cuộc Từ Ứng Hàn có bạn gái từ lúc nào mà mình không biết.

 

Lâm Lung cũng đứng dậy thoáng liếc qua.

 

Sau đó cô ung dung nói: “Cô gái này hình như em thấy rất quen mắt.”

 

Ba người khác đang đang bàn tán hăng say bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

 

Đến khi Lâm Lung một lần nữa dùng giọng điệu chậm rãi, đưa tay chỉ chính mình nói: “Là em mà.”



 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi