CHO PHÉP ANH THÍCH EM


Edit: Huyên


Beta: Tà

 


 

Đối với câu nói tức giận của Lâm Diệc Nhượng, Lâm Lung dở khóc dở cười. Nhưng khiến cho cô càng thêm dở khóc dở cười hơn là hai mươi phút tiếp theo Lâm Diệc Nhượng cặn kẽ liệt kê cho cô đủ loại khuyết điểm của tuyển thủ chuyên nghiệp. 

 

“Làm tuyển thủ ai mà không nghỉ học giữa chừng? Nếu không có tầng hào quang này trên người thì chỉ là mấy thiếu niên nhị bức (*).”

 

(*) Nhị bức là một thuật ngữ mạng. Là hành vi lời nói cử chỉ trong mắt nhiều người không đáng tin, khác với người bình thường, mang nghĩa xấu. "Nhị" có ý chỉ không có năng lực, đồ bỏ đi ngu ngốc, "bức" có ý mắng người hèn hạ đáng trách ghê tởm.

 

“Thanh niên nghiện internet có gì tốt đâu, mỗi ngày hai ba giờ sáng còn chưa ngủ, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

 

“Đúng rồi, hiện tại giới E-Sports rất hỗn loạn, cái tên xxx, đúng, chính là người đó, mỗi tháng đổi bạn gái một lần, em là con gái nên mọi người ngại nói chuyện ấy với em thôi. Nhưng cái giới này quá loạn, rất nhiều người đều không thể giữ mình trong sạch.”

 

Đang lúc Lâm Diệc Nhượng lưu loát, đau đớn trần thuật lại đủ mười ‘tội trạng’ của tuyển thủ E-Sports, Lâm Lung không nhịn được nhắc nhở: “Anh nhỏ, chính anh cũng là tuyển thủ đấy.”

 

Cho nên anh bôi đen nghề tuyển thủ như vậy có ổn không?

 


Dù sao mọi người cũng sẽ còn đồng hành với nhau. 

 

Ai ngờ Lâm Diệc Nhượng càng thêm chính nghĩa nói: “Chính bởi vì vậy nên anh mới không thể trơ mắt nhìn em gái ruột của mình nhảy vào hố lửa.”

 

Lúc này, Từ Ứng Hàn ngồi bên cạnh cô. Đài Bắc đã bị bóng đêm che phủ, ánh đèn neon lóe lên hai bên đường, tựa như những con rồng rực rỡ tô điểm cho màn đêm đen. 

 

Trong xe tiếng người nói chuyện không lớn lắm, anh ngồi gần như vậy, cho dù Lâm Lung đã dịch sang bên nhưng giọng điệu tức đến hộc máu của Lâm Diệc Nhượng vẫn ầm ầm vang lên. 

 

Cho đến khi hai chữ ‘hố lửa’ theo sóng di động truyền tới, người đàn ông bên cạnh thấp giọng cười nhạo. 

 

Lâm Lung vội vàng che kín điện thoại, cẩn thận liếc anh một cái. 

 

Bên trong xe buýt không bật đèn cho nên chỉ có thể nhờ ánh đèn đường mờ nhạt bên ngoài cửa xe chiếu vào mới giúp cô loáng thoáng nhìn thấy biểu cảm của Từ Ứng Hàn. 

 

Chỉ thấy anh duỗi tay nắm tay cô, ngón tay giao nhau úp lên ngón tay cô, nhẹ nhàng nhích lại gần. 

 

“Tôi đều nghe thấy, Fox.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên bên tai Lâm Lung, hơi thở ấm áp dán sát gò má cô, có chút ngứa, giống như lông chim đang nhẹ vờn qua. 

 

Đầu dây bên kia ngừng lại, sau đó âm thanh của Lâm Diệc Nhượng càng tức giận hơn. 

 

“Cậu, cậu làm sao mà nghe được?”


 

Từ Ứng Hàn khẽ cười, thoải mái dựa vào người Lâm Lung, “Cậu nói đi?”

 

Vừa nghĩ tới việc Từ Ứng Hàn lúc này đang ở bên cạnh Lâm Lung, hơn nữa còn có thể dựa vào người cô, Lâm Diệc Nhượng hận không thể xuyên qua sóng điện thoại nhảy tới đó, cuối cùng, anh tức giận cúp luôn máy. 

 

Lâm Lung thấy điện thoại bị cúp, thở dài một cái, không nhịn được nói: “Anh trêu anh ấy làm gì?”

 

Lâm Diệc Nhượng vốn dĩ đang bực bội, kết quả Từ Ứng Hàn còn cố tình đi khiêu khích. 

 

Ai ngờ Từ Ứng Hàn đưa tay ôm lấy eo cô, Lâm Lung sợ đến cứng cả người. Mặc dù bọn họ đã công khai nhưng lúc này trên xe đều là tuyển thủ, Lâm Lung vẫn chưa thích ứng được. 

 

Chẳng lẽ kín đáo ôm ấp quen rồi, bây giờ quang minh chính đại ngược lại không thích ứng được?

 

Từ Ứng Hàn dường như cũng cảm thấy cô mất tự nhiên, ôm cô nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, còn có anh ở đây.”

 

Anh biết cô đang lo lắng chuyện gì, đơn giản chính là phản ứng của fans và dư luận trên mạng. Nhưng từ khi tỏ tình với cô gái nhỏ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với ngày này. 

 

So với sóng to gió lớn trên mạng, phản ứng của Lâm Diệc Nhượng còn xem như là ôn hòa. 

 

Khi tất cả các fans xem chương trình trực tiếp trơ mắt nhìn Từ Ứng Hàn hôn lên trán Lâm Lung, tin tức khủng bố nhất giới E-Sports năm nay đã đến. 

 

Vốn dĩ việc LPL đoạt quán quân là chuyện mà tất cả các fans đều hãnh diện, kết quả đột nhiên nhảy ra tin tức kinh thiên động địa như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều có cảm giác không biết nên làm sao. 

 

Nếu chửi mắng, người ta vừa mới giành quán quân, các người có tư cách gì nói ra nói vào?

 

Nhưng nếu không nói gì thì là không thể nào. 

 

Vì vậy, bắt đầu trước chính là fans của Từ Ứng Hàn, đại fan có hơn mười ngàn follow trên Weibo dẫn đầu gây khó dễ. 

 

Ổ Hàn yoyo: Vẫn luôn nghĩ rằng anh là tuyển thủ có tâm nhất toàn LPL, từ khi anh xuất đạo đã bắt đầu thích anh, nhìn anh từng bước một đi lên. Cái ID Phoenix này là tín ngưỡng trong lòng bao nhiêu người chơi, nhưng hôm nay anh đã tự tay phá hủy nó. Em từng vô số lần kiêu ngạo nói với mọi người, anh không giống những người khác, trong lòng anh chỉ có trò chơi Liên Minh Huyền Thoại, không vì tiền, không gây rối với người hâm mộ, là người thật sự theo đuổi mơ ước của mình. Kết quả thì sao, bây giờ ngay trước mặt mọi người anh lại làm ra chuyện như vậy. Từ Ứng Hàn, anh khiến cho em thất vọng! Thất vọng!! Thất vọng!!!

 

Bài Weibo này vừa đăng lên, fans bên dưới lập tức chia làm hai luồng. 

 

Một bên có cảm nhận giống cô ta. 

 

“Nói thật, lúc thấy một màn này, tôi đã thật sự rơi nước mắt. Tại sao anh có thể làm như vậy, không để ý chút nào đến cảm nhận của fans?”

 

“Thật ra lúc Piano mới tới tôi đã thấy không bình thường, quả nhiên.”

 

“Chẳng phải anh nói chưa giành được quán quân Chung kết Thế giới sẽ không yêu đương ư? Bây giờ rốt cuộc đang làm gì vậy? Nói thật, tôi biết chuyện này là anh tình tôi nguyện, nhưng tôi vẫn muốn mắng một câu, Piano chính là mầm tai họa.”

 

“Quả nhiên, con gái chơi E-Sports nói cái gì mà mơ ước, còn không phải là muốn làm chị dâu ư. Tốt lắm, người đàn ông nhiều fans nhất liên minh đã bị cô ta túm được, đáy lòng Piano cô hẳn là rất thoải mái nhỉ.”


 

Bên ủng hộ Từ Ứng Hàn cũng không yếu thế chút nào.

 

“Fans bạn gái mau biến đi, nói thật, bọn mày khiến E-Sports giống như giới giải trí vậy, buồn cười hay không? Tuyển thủ là idol à? Anh ấy yêu đương chúng mày liền thất vọng? Mắt chó của chúng mày bị mù mới không thấy anh ấy vừa mới giành quán quân đúng không. Chỉ cần Từ Ứng Hàn cầm chức quán quân, ai bôi đen anh ấy tao sẽ bôi đen đứa đó.”

 

“Ngàn lần đồng ý, tao thấy weibo của bà chị này còn tưởng vào nhầm weibo fan của tiểu thịt tươi nào chứ. Chúng mày có tư cách bôi đen Hàn thần à? Năm nay anh ấy giành được quán quân giải đấu mùa xuân, quán quân giải đấu liên lục địa, anh ấy yêu đương thì làm sao?”

 

“Lòng ghen tỵ của đàn bà thật đáng sợ, lúc Piano trộm nhà còn hô to chị gái nhỏ thật lợi hại, giờ đã mắng người ta là mầm tai họa, thế cô là mầm gì?” Đây là fans của Lâm Lung đăng, weibo này được chia sẻ rất nhiều lần lên quảng trường weibo của Lâm Lung. 

 

Không bao lâu sau, ID của Từ Ứng Hàn và Lâm Lung đã chia nhau ngồi lên hotsearch. 

 

Ngay cả tin tức LPL giành quán quân giải Intercontinental cup cũng phải xếp sau hai bọn họ trên hotsearch. 

 

Vì vậy rất nhiều quần chúng ăn dưa cũng hóng hớt. 

 

“Người ăn dưa phát biểu một chút, so với hẹn hò với mấy em fans thì Piano quả thực là bạn gái hoàn hảo dành cho tuyển thủ, thật không hiểu fans của Hàn thần còn gì mà không thỏa mãn.”

 

“Vừa nghĩ đến chị dâu của anh nhà tôi, tôi hận không thể khiến Piano và tuyển thủ nhà tôi yêu nhau, chỉ có thể đoán rằng người ta cũng chướng mắt cái người thô bỉ kia.”

 

“Vì sao phải là chị dâu? Piano cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, bạn trai của cô ấy, Hàn thần phải là anh rể mới đúng. Tôi tuyên bố nhóm anh rể LPL hôm nay chính thức thành lập.”

 

Phía dưới weibo này bị reply điên cuồng. 

 

“Ôi bé cưng, cậu có thể nảy mầm.” 

 

“233333333 dù là chị dâu hay anh rể thì tôi cũng đều chấp nhận hết.”

 

“Là fan của Hàn thần, vốn dĩ không biết nên nói gì, giờ chỉ muốn cười.”

 

Vì vậy một đám người lại bắt đầu tranh cãi rốt cuộc xếp Piano vào nhóm chị dâu hay là tạo nhóm anh rể cho một mình Từ Ứng Hàn. 

 

Đến nỗi mà những diễn đàn lớn có liên quan đến E-Sports đều bị chuyện tình yêu của hai người xâm chiếm. 

 

Người trong cuộc vẫn còn ở Đài Loan, ngược lại các fans và cư dân mạng đã chiến nhau loạn một đống. 

 

Lúc này Chu Nghiêu lại đang vui mừng, người vẫn còn ở Đài Loan cho nên đối với các phóng viên tới dò la tin tức đều có thể dùng lí do này lấp liếm cho qua.

 

Chiến đội đặt vé máy bay ngày mai trở về Thượng Hải, nên hôm nay bọn họ còn phải ở lại Đài Loan một đêm. 

 

Ban tổ chức mở một buổi liên hoan, hơn nữa còn ở ngay trong khách sạn. Ngay cả chiến đội Đài Loan đã bị loại từ bán kết cũng được mời tham gia. Nên sau khi bọn họ trở lại khách sạn, quản lí liền dẫn người về thay quần áo. 


 

Lâm Lung chuẩn bị trở về phòng, Từ Ứng Hàn vừa muốn vào theo đã bị Chu Nghiêu kéo lại, dùng giọng nói vô cùng khoa trương hỏi: “Cậu vào làm gì?”

 

“Anh kéo tôi làm gì?” Từ Ứng Hàn vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta. 

 

Nhưng trên mặt Chu Nghiêu đã không giấu được vẻ ‘đương nhiên là tôi sợ cậu làm chuyện xấu’, hiện tại anh ta là quản lí của chiến đội, nghi ngờ Từ Ứng Hàn xuất phát từ bản năng không tín nhiệm một người đàn ông khác. 

 

“Người ta về phòng thay quần áo, phòng cậu ở bên cạnh, cậu đi theo vào làm gì?” Chu Nghiêu cảnh giác nhìn anh. 

 

Từ Ứng Hàn quay đầu, hai tay khoanh trước ngực, dửng dưng nhìn anh ta, “Tôi tới tìm bạn gái tôi.”

 

Chu Nghiêu nhìn anh, đôi mắt mở tròn xoe, giống như không thể tin được anh lại đúng lý hợp tình như vậy. Vì thế anh ta trừng mắt nhìn Từ Ứng Hàn, ngắc ngứ nửa ngày: “Cậu, cậu…”

 

“Anh nhanh về thay quần áo đi, chờ lát nữa chúng ta gặp nhau dưới lầu.” Lâm Lung thật sự sợ Chu Nghiêu bực quá hóa nguy hiểm, khẽ đẩy anh một cái, kêu anh mau đi về, còn mình xoay người lại đóng cửa. 

 

Thấy bạn gái mình không nể mặt như vậy, Từ Ứng Hàn đứng tại chỗ cười một tiếng, rồi mới chậm rì rì lắc lư đi khỏi. 

 

Chờ khi xuống hội trường dưới lầu, đây là nơi ban tổ chức thuê riêng cho bọn họ. Bởi vì không ít nhân viên đang ở đây nên tuy số lượng con gái rất ít nhưng cũng không đến nỗi chỉ có mình Lâm Lung. 

 

Lúc trước Lâm Lung xếp hành lý đã tiện tay nhét hai chiếc váy vào. 

 

Váy dài màu lam nhạt lộ nửa vai, vòng eo hơi chít, làn váy bồng bềnh, cô gái vốn có eo nhỏ chân dài nên bộ quần áo này đã khuếch trương ưu điểm của cô cực đại. Lâm Lung lật tung vali, từ dưới đáy tìm được một đôi giày xăng-đan màu bạc gót nhỏ. Lúc cô thu dọn hành lý không hiểu tại sao lại muốn đem theo nó. 

 

Không ngờ lại có tác dụng. 

 

Cô vừa mới tô một chút son môi đã nghe được tiếng gõ cửa. 

 

“Đậu Đỏ.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên ngoài cánh cửa. 

 

Lâm Lung vuốt lại mái tóc dài của mình rồi mới ra mở cửa. 

 

Từ Ứng Hàn đứng ở ngoài, một thân áo ngắn tay quần dài, ỷ vào vóc người nên dù mặc đơn giản cũng hết sức đẹp trai. 

 

Anh nhìn cô gái vừa mở cửa, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó ý cười tràn đầy trên khóe miệng.

 

Lâm Lung thấy anh nhìn như vậy, mất tự nhiên cúi đầu. 

 

Có lẽ gần đây đa số thời gian đều mặc đồng phục đội nên giờ mặc đồ tây lên người lại có chút ngượng ngùng. 

 

“Mặc đẹp như vậy, thật không muốn để em ra ngoài.” Anh vươn tay dắt tay cô, hơi thở dài nói. 

 

Không bao lâu sau, mọi người cũng ra khỏi phòng mình. Trong đám thiếu niên nghiện game người thích mặc đẹp thật ít ỏi, phần lớn đều là áo ngắn tay quần cộc, thậm chí có người còn đeo dép lê. 

 

Từ Ứng Hàn ở giữa đám đông thế mà lại là người ăn mặc chỉnh tề nhất. 

 

Ít ra anh cũng đeo một đôi giầy đàng hoàng mà không phải dép. 

 

Giản Dịch thấy hai người bọn họ đứng ở hành lang, nhất thời hô: “Hai người mặc như vậy để đi đám cưới à?”


 

“Chúc mừng tân hôn.” Lam Cảnh Trình ở bên cạnh chắp tay. 

 

Gò má Lâm Lung ửng hồng, không nhịn được trừng bọn họ: “Vậy các anh đã chuẩn bị tiền mừng chưa?”

 

“Em gái Lung, em thay đổi rồi.” Giản Dịch kêu thảm thiết, cậu ta nói: “Trước kia em chỉ biết thẹn thùng cúi đầu, bây giờ lại còn đòi tiền mừng của bọn anh.”

 

“Đội trưởng.” Lâm Lung quay đầu nhìn Từ Ứng Hàn, hô một tiếng. 

 

Vì vậy, Từ Ứng Hàn nhìn cậu ta: “Không được phép bắt nạt Lâm Lung.”

 

“Hai người ngược cẩu độc thân bọn em còn chưa tính, bây giờ lại lấy hai đánh một bắt nạt em. Tiểu Vương ơi, tới đây tới đây, nhanh nhập đội với tôi, bây giờ cậu cũng là người bị vứt bỏ rồi.”

 

Là một SP, hôm nay thấy ADC của mình cùng người khác tương thân tương ái, trong lòng bạn học Tiểu Vương rất khó chịu, đầu cũng cảm thấy xanh lè. 

 

Vì vậy Vương Ngọc Đàn chạy tới ôm Giản Dịch. 

 

Từ Ứng Hàn lười nhìn bọn họ diễn trò, thẳng tay kéo Lâm Lung rời đi. 

 

Chờ khi bọn họ xuống lầu, trong hội trường đã có khá nhiều người. Hai bên bày đủ các loại thức ăn tinh xảo, cũng có không ít người trong giới E-Sports Đài Loan được mời tham dự. 

 

Ngay cả cúp quán quân cũng được mang tới đây. 

 

Khi nãy có người chưa kịp chụp ảnh với cúp nên lúc này đều ở đây thay phiên chụp hình. Người của chiến đội TT cũng đang chụp chung, Tạ Ý thấy bọn họ lập tức gọi: “Tới đây tới đây, anh em chiến đội chúng ta cùng nhau chụp ảnh.”

 

Thấy Từ Ứng Hàn và Lâm Lung đi chung với nhau, anh ta cố ý bĩu môi nói: “Hai người tối nay nếu còn dính lấy nhau, không chừa đường sống cho cẩu độc thân chúng tôi, đợi lát nữa đừng trách chúng tôi không cho hai người đường lui.”

 

Từ Ứng Hàn hơi xùy một tiếng, nhướn mày nhìn anh ta. 

 

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, không ít người tối nay đang chờ chuốc rượu cậu đấy.” Tạ Ý tới gần anh, thấp giọng nói. 

 

Lúc này Lâm Lung và đám Giản Dịch đang chụp ảnh, lúc nãy cô mới chỉ sờ cúp một chút mà thôi, bây giờ rốt cuộc mới có thể chụp chung. Đây chính là cúp quán quân đầu tiên của cô nha. 

 

Đang lúc cô tươi cười giơ tay chữ V hướng về ống kính, đột nhiên, trên bả vai có thêm một cánh tay đặt lên. 

 

Vương Ngọc Đàn ở đối diện nhấn núp chụp, trên màn hình điện thoại hiện ra hình ảnh thiếu nữ cười ngọt ngào hướng về ống kính, bên cạnh có một người đàn ông đứng nhìn cô, vẻ mặt đầy ý cười. 

 

“Gửi ảnh cho anh.” Từ Ứng Hàn nói một câu. 

 

Nội tâm bạn học Tiểu Vương thật phức tạp, bây giờ đỉnh đầu đã xanh mượt rồi, cậu còn phải nén đau thương chụp ảnh tình yêu cho bọn họ. 

 

Vốn dĩ Lâm Lung cũng không để ý, cho đến khi Chu Nghiêu đặt điện thoại trước mặt cô, màn hình đang dừng lại ở vòng bạn bè WeChat. Chỉ thấy tin mới nhất hiện lên. 

 

“Ừm, lần đầu tiên giành quán quân cùng nhau.”

 

Kèm với đó là bức ảnh cô và anh, cô nhìn ống kính cười ngọt ngào, anh nhìn cô cười. 

 

Mặc dù viết rất đơn giản, nhưng chỉ cần xem ảnh đã có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời. 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi