CHỚ QUẤY RẦY PHI THĂNG

“Phàm là người ở xa đến Ung Thành thì phải theo quy cũ Ung Thành, thỉnh vị lão tổ này suy xét.” Linh Tuệ lớn nhất trong nhóm sư huynh đệ, trầm mặt nói, “Tuy người tới là khách, nhưng khách nên tùy chủ, lão tổ vẫn là nên ôn nhu một chút.”

Mặc dù ngày thường có lười biếng tính tình, nhưng thân là đệ tử Vân Hoa Môn, bọn họ không thể đứng nhìn bá tánh bị ức hiếp.

“Ôn nhu?” Nhuyễn kiệu truyền đến giọng nam nhân khàn khàn, giọng điệu tùy tiện, mang theo vài phần cao ngạo, “Muốn ta đối với ngươi ôn nhu một chút? Một cái Trúc Cơ nữ tu sĩ, miễn cưỡng làm thiếp của ta cũng được.”

Lời này mười phần vũ nhục, giống như côn đồ lưu manh trên phố, muốn chiếm tiện nghi nữ nhân.

Vân Hoa Môn tuy rằng tính cách bình thản, nhưng nghe được lời này không khỏi nghiêm mặt.

“Người không biết xấu hổ đã từng thấy qua, nhưng không biết xấu hổ đến dạng này thì đây là lần đầu tiên diện kiến.” Không Hầu nghe thấy lời Nguyên Anh lão tổ, liền lập tức mỉa mai đáp lại, “Loại mặt này của ngươi, ngày thường lúc soi gương chắc là không có nhìn tới đi?”

“Vì cái gì a?” Có bá tánh đánh bạo hỏi.

“Do mặt quá lớn, gương không chiếu hết.” Không Hầu mới mười bốn tuổi, nói chuyện mang theo vài phần non nớt, cho dù là đang trào phúng, cũng không mang theo phần chanh chua.

Bốn phía có người phát ra tiếng cười nạo, bọn hộ vệ lập tức tìm kiếm nhưng bá tánh nấp xem náo nhiệt trong nhà, bọn hắn cũng không biết tột cùng là ai cười.

Vài vị đồng môn không nghĩ tới Không Hầu lại có một mặt này, đều có chút phản ứng không kịp. Ngày thường tiểu sư muội khả ái, đáng yêu, lại có thể sắc bén đến như vậy?

Không Hầu không có chú ý đến biểu tình của mấy vị sư huynh, sau khi tiến vào Vân Hoa Môn, nàng mới nhận thức cái gì là tình đồng môn, nay sư tỷ bị người khi dễ, nàng nhất định không thể để hắn đẹp mặt. Lúc trước ở hoàng cung, nàng tuổi nhỏ không nơi nương tựa, đều có biện pháp làm bọn cung nô khi dễ nàng tức giận đến không nói nên lời, đừng nói hiện tại nàng đã không phải là công chúa tiền triều mất nước không nơi nương tựa.

“Một dã nha đầu, cũng dám lên tiếng trước mặt ta.” Người trong kiệu nghe được lời Không Hầu, tức giận phất tay xé mở mành kiệu, phi thân mà ra, tốc độ kinh người.

Không Hầu nhanh nhạy, biết không đánh lại đối phương liền lúc nghe tiếng mành xé rách, lập tức lùi về sau, phóng vài đạo phù phòng thủ.

“Ta xem kẻ nào dám vô lễ.” Vị Nguyên Anh lão tổ này, già nua, da mặt như vỏ vây. Rất nhiều người lớn tuổi, gương mặt càng ngày càng lộ vẻ khoan dung, bình thản. Hiển nhiên vị Nguyên Anh này đây không thuộc dạng đó, ngũ quan ghê gớm, tướng tại tâm sanh.

“Ta còn tưởng là vị nào lợi hại, thì ra là phế vật tu luyện nhờ vào đan dược tấn chức.”  Linh Tuệ nhìn nhìn hắn, “Ta đã nghĩ các vị danh vọng lão tổ đều là người biết phân phải trái, sao có thể có người làm ra việc vô lí, mất mặt đến như vậy, nguyên lai là vị thường ngày thiếu tu dưỡng tâm tính, tu thân cũng liền không được tốt này.”

Nói rồi nàng liền lấy ra pháp bảo bản mạng. Nàng không phải kiếm tu, đi theo Thanh Nguyên phong chủ là đan tu, pháp bảo là một cây quạt, tuy rằng ngày thường thứ này dùng để quạt lò thổi lửa, nhưng tới thời điểm quan trọng cũng phát huy tác dụng.

Những đệ tử khác cũng nhanh chóng lấy ra pháp bảo, đạo phù. Vân Hoa Môn không phải kiếm tu, đệ tử theo đủ loại tu chân, nên pháp bảo cũng thập phần đa dạng kì quái, có kiếm, có ngọc như ý, có lang nha bổng, trâm cài…

Bọn họ tuy tu vi không bằng hắn nhưng là thân truyền đệ tử nên có không ít bảo bối tốt trưởng bối ban tặng, đối phó công kích Nguyên Anh lão tổ cũng không thành vấn đề.

Vị Nguyên Anh tu sĩ này cũng không ngờ bọn tiểu gia hỏa này không biết sợ như vậy, hắn híp mắt nhìn đám người trẻ tuổi: “Tu sĩ Ung Thành đúng là khác người, định lấy nhiều đánh một?”

Không Hầu nhìn đám hộ vệ phía sau Nguyên Anh tu sĩ, bọn chúng không tính là người?

“Lúc có thể lấy nhiều đánh ít, mà lại đơn đã độc đấu, đó chính là đầu óc có bệnh.” Không Hầu nhỏ giọng nói thầm. Nàng còn không có vũ khí bản mạng, chỉ có thể lấy phi kiếm sư bá đưa cho nắm chặc trong tay, đề cao âm thanh nói: “Sư tỷ sư huynh, vị Nguyên Anh lão tổ này nữa, có gì thì chậm rãi nói, đừng làm mất hòa khí.”

“Sợ.” Nguyên Anh tu sĩ thấy nha đầu vừa nảy còn miệng lưỡi bén nhọn lúc này lại mềm mỏng, thể diện đã mất liền một lần nữa quay về, “Ngươi với sư tỷ so ra có hơn vài phần tư sắc, nếu là nguyện ý theo ta, ta sẽ hảo hảo cho đồ tốt.”

Không Hầu nhìn tên xấu xí không liêm sĩ trước mặt, thoại bản không có lừa nàng, nguyên lai thế gian thật sự có người vừa xấu xí, tâm tính lại không tốt, lại không biết xấu hổ. Qủa thật đem những thứ ghê tởm tụ hết vào người, ngẫm lại để thoải mãn hết đều kiện này cũng không dễ dàng gì.

“Lão tổ uy vũ bất phàm, tiểu nữ làm sao xứng đáng.” Không Hầu cong môi cười, “Không bằng lão tổ……”

Nàng từ trong túi lấy ra một đống sấm sét phù, ném vào mặt hắn, Nguyên Anh không nghĩ tới nữ nhân này trở mặt nhanh như vậy, tuy thứ này không làm tổn hại đến hắn, nhưng thể diện thì bị thương tổn nghiêm trọng.

Mặt khác bá tánh Ung Thành thấy Không Hầu đột nhiên chịu thua, còn tưởng Vân Hoa Môn sợ phiền phức, nào biết tiểu cô nương mới tươi cười đột nhiên ném đạo phù, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trên tửu lâu có khách nhân vỗ tay quá kịch liệt thiếu chút nữa té xuống dưới lầu, mai nhờ đồng bạn bên cạnh kịp thời kéo lại.

Nguyên Anh tu sĩ giận điên cuồng, mặc kệ Không Hầu có lớn lên xinh đẹp hay không, liền muốn chụp cho một chưởng đánh chết. Mấy sư huynh sư tỷ thấy vậy, liền ném pháp bảo chắn một chưởng này.

“Ai dám khi dễ đồ nhi của ta?” Trên trời đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tay, mang theo khí thế lôi đình, uy áp mười phần.

Nguyên Anh tu sĩ còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị một chưởng đánh bay. Đám hộ vệ xung quanh cũng bị chưởng này làm tan tác, nằm rạp trên mặt đất xin tha.

“Sư phụ, người tới rồi?!” Không Hầu nhìn Vong Thông đi tới, lộ ra tươi cười sáng lạn. Vong Thông thu được truyền âm phù của Không Hầu, liền vốn đang ở Ngũ Hành Đường kì kèo đòi ứng trước bổng lộc năm nay, vội vàng chạy đến. Nghe đồ đệ bị người ta khi dễ, lương bổng gì đó không cần, liền dốc toàn lực xuống núi.

Xa xa nhìn đến tên súc sinh động thủ, hắn nơi nào có thể nhẫn nhịn, chụp một cái tát, vị Nguyên Anh lão tổ này liền cấm đầu xuống đất.

“Phong chủ.” Chúng đệ tử thấy Vong Thông đến liền hành lễ, nhẹ nhàng thở ra, thu hồi pháp bảo. Trong lòng lại cảm thấy kì quái, không phải nói Tê Nguyệt Phong phong chủ thực nghèo sao, thế nào Không Hầu sư muội lại có truyền âm phù đắc giá đến như vậy?

Vong Thông tùy ý phất tay, bảo bọn họ không cần đa lễ, liền vội vàng nắm vai Không Hầu, xoay nàng một vòng, “Đồ nhi có hay không bị thương?”

“Sư phụ, hắn ta khi dễ con với sư tỷ, còn nói muốn để chúng con làm thiếp cho hắn.” Làm đệ tử chân truyền của Vong Thông bốn năm, Không Hầu đã dưỡng thành thói quen có ủy khuất liền cáo trạng với sư phụ.

“Cái gì?” Vong Thông tiến lên xách đầu tên tu sĩ Nguyên Anh, nhìn mặt mũi đối phương lớn lên xấu xí, vội vàng bỏ qua, không ngừng chà xát hai tay lên áo, phản phất vừa chạm vào cái gì ghê tởm.

“Xấu xí tới như vậy, còn không lo tu tâm dưỡng tính, lại muốn nạp thân truyền đệ tử Vân Hoa Môn làm thiếp?!” Vong Thông đá hắn một cái, “Dám vũ nhục người Vân Hoa Môn, ngươi là môn phái nào?”

“Ngươi tiện nhân này, dám gọi người đánh lén sau lưng ta.” Nguyên Anh tu sĩ phun ra búng máu, ánh mắt âm ngoan trừng Không Hầu một cái.

“Đánh không lại đương nhiên gọi người tới hỗ trợ.” Không Hầu đúng tình hợp lý nói, “Chẳng lẽ ta đây đứng lại cho ngươi đánh, đầu óc cũng không có bị vô nước a.”

“Đánh đánh, đánh, đánh cho cha mẹ hắn không nhận ra.” Vừa rồi bá tánh còn nấp xung quanh coi náo nhiệt, giờ này liền đem Nguyên Anh tu sĩ vây quanh chửi mắng. Cũng không biết lúc trước là trốn ở chỗ nào.

“Ai da, lão nhân xấu đến như vậy, cũng không biết xấu hổ muốn lấy hai tiểu cô nương hoa ngọc làm thiếp.” Một vị bà bà nhìn tên tu sĩ Nguyên Anh lắc đầu liên tục nói.

“Không thể ỷ lại không biết xấu hổ mà đi khi dễ người khác nha.”

“Chẳng lẽ tên này ra đường quên đem theo mặt mũi? Ahaha……”

“Còn là cái gì mà Nguyên Anh lão tổ, một chưởng tu sĩ Vân Hoa Môn của chúng ta còn không chịu được.” Một đại tỷ vặn vặn eo, phất khăn tay nói: “Vị nhân gia tu sĩ này so với ngươi còn đẹp, còn tráng kiện hơn a.”

Bị nhận được kiểu khích lệ đặc biệt, Vong Thông vẻ mặt không giận không cười, duy trì hình tượng cao nhân đại tông môn.

“Vân Hoa Môn các ngươi đừng kinh người quá đáng, ngươi biết ta là ai không, ta chính là đệ đệ của môn chủ Ngự Tiêu Môn……”

Ngự Tiêu Môn?” Vong Thông cúi đầu nhìn nhìn hắn, “Ngươi thật sự là thân nhân môn chủ Ngự Tiêu Môn?”

“Như thế nào? Lúc này biết sợ?” Nguyên Anh tu sĩ thấy Vong Thông hỏi, trên mặt liền lộ vẻ đắc ý, Vân Hoa Môn quả nhiên là hạng người vô năng, vừa nghe danh hào của hắn, liền run sợ.

Liền tính tu cao hơn hắn thì thế nào, cũng không phải sợ hãi Lưu Quang Tông phía sau chống lưng Ngự Tiêu Môn hay sao?

Vong Thông nhíu mài suy tư một lát, quay đầu hỏi Không Hầu: “Đồ nhi ngoan, người này làm trái bao nhiêu quy cũ Ung Thành?”

“Ức hiếp bá tánh, đùa giỡn nữ tử, ỷ thế hiếp người, nói năng lỗ mãng, kinh thường bổn môn.” Không Hầu xụ mặt nói, hắn còn đá văng hai quầy hàng. Nàng liếc mắt nhìn vài miếng lá cải rơi trên đất, “Hàng hóa này đều là thập phần hiếm có, trân quý khó gặp, bị hỏng rồi liền mất đi giá trị.”

Nguyên Anh tu sĩ:?

Đàng hoàng nữ tử nơi nào, trân quý hàng hóa nơi nào?

Tiện nhân, cực kỳ vô sĩ!

“Buồn cười!” Vong Thông mặt trầm xuống, đối với bá tánh xung quanh, chấp tay nói: “Thỉnh các vị nhường đường, chúng ta sẽ áp giải tên tu sĩ nào vào lao ngục, đợi Ngự Tiêu Môn đến cho chúng ta một cái công đạo. Mọi người yên tâm, ta sẽ báo lại việc này cho chưởng môn hai phái, nhất định không để người Ngự Tiêu Môn khi dễ Vân Hoa Môn cùng bá tánh Ung Thành!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi