CHỚ QUẤY RẦY PHI THĂNG

Editor: TIEUTUTUANTU

Vừa ra khỏi phạm vi thế lực Vân Hoa Môn, Chu Hưng vẫn luôn trầm mặc run rẩy nói: “Huynh trưởng, bọn người Vân Hoa Môn toàn là ngụy tử……thật là………thật là……..”

Nghĩ đến mấy ngày nay hắn bị nhốt trong lao ngục âm lãnh, không thấy mặt trời, không ai nói gì với hắn, hắn cũng không nghe thấy âm thanh gì. Khó khăn lắm mới có người thấp đèn lên, hắn nhìn thấy lại là người khác đang chịu hình, một tiếng so với một tiếng thảm thiết lại làm hắn cả người phát run.

Cái này cũng chưa tính, người thi hình kia còn nói: “Cái Nguyên Anh lão tổ này còn chưa chịu xong năm ngàn đao xẻo thịt còn lại.”

“Lấy đồng nam đồng nữ luyện đan, tính là cái gì lão tổ?” Một tên thi hình khác hừ lạnh một tiếng, “Loại người này dễ dàng chết đi lại tiện nghi cho hắn.”

Cũng không biết phải hay không ảo giác, Chu Hưng thấy thời điểm hai người kia nói chuyện, cố ý nhìn về phía hắn vài lần, làm hắn sợ tới mức không dám lên tiếng, đến hít thở cũng cẩn thận nhẹ nhàng.

Bên ngoài nói cái gì Vân Hoa Môn tính cách hiền hòa, không tranh cường háo thắng, an phận thủ thường, đều là gạt người chó má, loại thủ đoạn thi hình đó chỗ nào hiền hòa? Hiện tại chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh tên tu sĩ kia bị lột da xuống.

“Câm mồm!” Chu Thương cả giận nói, “Vân Hoa Môn có thể lưu cho ngươi cái mạng, là do ta mang cái mặt già này tới cầu xin. Ngươi cho rằng đây là đâu, là mấy môn phái hạ đẳng ngoài kia sao? Nơi này là Vân Hoa Môn, một chút việc nhỏ vui đùa, Vân Hoa Môn liền thật sự để ngươi chiếm tiện nghi. Nếu Vân Hoa Môn thật sự vô dụng như ngươi tưởng thì làm thế nào đứng vững ở Lăng ưu giới hơn ngàn năm nay?”

Chu Hưng không cam lòng, vừa định nói Vân Hoa Môn thi hình sự tình, liền nghe được Chu Thương nói: “Lần này trở về, ngươi hảo hảo bế quan tu luyện, không được ta cho phép, nơi nào cũng không thể đi. Nếu lại gây họa, ta cũng không cứu nổi  ngươi.”

“Huynh đường đường là Ngự Tiêu Môn môn chủ, chẳng lẽ……….”

“Đã không phải.” Chu Thương mặt vô biểu tình nói, “Lưu Quang Tông làm sao có thể để một người quản gia không nghiêm làm môn chủ.”

Tuy huynh đệ Chu gia rời đi, nhưng Lưu Quang Tông phong chủ Tùng Hà còn lưu lại Vân Hoa Môn, người tu hành đôi khi phải cùng nhau luận bàn đại đạo, nâng cao tâm cảnh.

Vân Hoa Môn linh khí đầy đủ, không khí hài hòa, mỹ thực phong phú…………

Tùng Hà đứng trên đỉnh núi, nhìn mây mù quay cuồng, thở dài một tiếng. Vân Hoa Môn này, đúng là cái địa phương khiến người tới không nỡ rời đi. Khó trách thường có tu sĩ bên ngoài đến đây chơi đùa, các đại tông môn đều muốn đến Ung Thành mở cửa hàng, người ở địa phương này, thật sự là biết cách sống hưởng thụ.

Hắn nếu không phải là kiếm tu đạo tâm kiên định, mỗi ngày ăn mỹ thực Vân Hoa Môn, chỉ swoj cũng muốn sống một kiếp nhân sinh như vậy. Cảm khái mấy phen, giữa sườn núi truyền đến âm thanh, Tùng Hà nghĩ là đệ tử Vân Hoa Môn đang luyện công.

“Sư huynh, thì ra bấm đốt ngón tay cũng cần phải có thứ này, muội còn rằng chỉ cần tu luyện, là tự nhiên sẽ biết.”

“Là ai nói với muôi, chỉ cần tu luyện liền cái gì cũng biết?”

“………..”

“Ân?”

“Muôi không xem loạn thoại bản.” Không Hầu liên tục lắc đầu, “Muội chính là tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi.”

“Thiên địa âm dương, thiên can địa chi, tinh tượng sơn xuyên, đều cùng tinh tượng có quan hệ.” Thành Dịch không cùng nàng so đo, “Càng là người đơn giản, càng dễ tính ra số phận, càng là người hoặc việc phức tạp, thì càng khó tính ra đúng được. Vân Hoa Môn chúng ta tuy không lấy xem mệnh làm căn cơ, nhưng cũng không thể không biết chút gì. Muội hiện tại đã Trúc Cơ, sau khi học xong bấm đốt tay liền có thể đến Trân Bảo Điện chọn pháp khí bản mạng hoặc là chọn nguyên liệu thích hợp tự mình luyện ra vũ khí thích hợp.”

Thành Dịch mắt nhìn không trung, “Đã nhiều ngày thời tiết không tốt, đợi thời tiết hảo, huynh dạy muội xem tinh tượng.”

Tùng Hà không đi quấy rầy hai sư huynh muội, đương nhiên cũng sẽ không xem phương pháp học tập của họ, tuy rằng các đại tông môn thường xuyên tham khảo cùng nhau, nhưng vẫn là thời điểm cần tôn trọng thì nên tôn trọng một chút. Bất quá ai nói đệ tử Vân Hoa Môn lười biếng, hắn xem vẫn là thực chăm chỉ, nơi nào có như bên ngoài đồn đại.

Nghe đã lâu, Tùng Hà đang chuẩn bị rời đi, liền nghe một giọng nam truyền tới.

“Sư huynh, sư muội học đã lâu như vậy, trước ăn điểm tâm nghỉ ngơi một chút, không nên gấp gáp, thân thể tiểu hài tử, không nên sư dụng đầu óc quá nhiều, trưởng thành sẽ không có lợi.”

Tùng Hà thân thể chấn động một cái, cơ hồ không thể tin được vào tai mình,. Qủa thực chính là hoang đường, lúc này mới học bao lâu, liền muốn nghỉ ngơi?

Đệ tử Lưu Quang Tông, chuyện thứ nhất làm sau khi rời giường là luyện kiếm hai canh giờ, mới miễn cưỡng là không lười nhác, liền mới học chốc lát như vậy, thì mệt cái gì?

“Sư đệ nói có đạo lí, Không Hầu trước nghỉ ngơi một chút.”

Tùng Hà rốt cuộc không nghe nổi nữa, hắn sợ chính mình nghe tiếp, sẽ không nhịn được mắng bọn đệ tử một lát. Cũng may hắn là một tu sĩ có khí độ, biết là không thể mắng đệ tử của người khác được, chỉ có thể đem giận dữ nén xuống.

Hảo hảo một mầm tài năng Ngũ Linh Căn, lại bị Vân Hoa Môn dưỡng ra cái dạng gì?

Lấy tu vi của Tùng Hà, sư huynh muội ba người không hề biết vừa rồi có người đứng phía trên, ba người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện vừa dạy học như vậy liền rất mau một ngày qua vui vẻ qua đi.

Sau khi trở lại động phủ, Không Hầu lấy ra một quyển bút kí, viết chữ ngang ngắn, trầm ổn: Lăng Ưu giới, 5 năm, 3 tháng, 19 ngày, cùng các sư huynh một ngày học tập vui vẻ.

Mấy ngày Không Hầu rốt cuộc có chuyển biến xem quẻ tưởng, còn giúp nhị sư huynh tính một quẻ, nói rằng hắn sẽ gặp thiệt hại tài vận nhỏ. Không quá mấy ngày, nhị sư huynh liền rạo rực nói cho nàng biết, huynh ấy bị rớt mất một túi tiền, bên trong có năm cái linh thạch.

Các sư huynh sư tỷ nghe nói Không Hầu có thể xem quẻ được rồi thì vô cùng vui mừng, chạy tới chúc mừng nàng, phẩn phấn như Không Hầu vừa làm được một đại sự.

Tùng Hà đứng ở đại môn, nhìn chúng thân truyền đệ tử người cười ta nháo ở Diễn Võ Trường xa xa, quay đầu lại nhìn sắc mặt Hành Ngạn, lại không hề biểu lộ cảm xúc, phản phát đã nhìn nhiều nên quen.

Nhận thấy anh mắt Tùng Hà, Hnàh Ngạn khẽ cười nói: “Đệ tử bổn phái hoạt bát một chút, làm Tùng Hà phong chủ chê cười.”

“Nơi nào nơi nào, đệ tử quý phái……linh cơ, hoạt bát, khá tốt, khá tốt.” Tùng Hà trong lòng ẩn ẩn kinh ngạc, đệ tử Vân Hoa Môn, đều thân thiết như vậy sao?

Dù là đệ tử được quản giáo nghiêm khắc, thân truyền đệ tử đôi khi cũng sẽ phát sinh vấn đề mâu thuẫn. Lấy hiện trang Vân Hoa Môn,  chúng đệ tử thân truyền đều có thiên tư không tồi, vốn đang là thiên kiêu chi tử trong phái, đột nhiên lại tới thêm một Ngũ Linh Căn sư muội, bốn năm ngắn ngủi lại đột phá Trúc Cơ, những người chẳng lẽ không có ý gì khác sao?

“Ta hôm nay tới tìm chưởng môn, là muốn chào từ biệt.” Tùng Hà đối với Hành Ngạn chắp tay nói, “Sự tình lần này, là Lưu Quang Tông quản giáo thuộc hạ không nghiêm, may mà chưởng môn khoan dung độ lượng, không vì việc này mà ảnh hưởng tới giao hảo ngàn năm của hai phái.”

“Tùng Hà quá lời.” Hành Ngạn nói, “Việc này như thế nào có thể trách quý phái, việc đã qua, chúng ta cũng không nhắc lại. Chỉ là Tùng Hà huynh sao rời đi nhanh như vậy, chẳng lẽ do Vân Hoa Môn chiêu đãi không chu toàn? Sao không ở lại bổn phái thêm mấy ngày?”

“Qúy phái thập phần đón tiếp nhiệt tình, chỉ là việc bổn phái nhiều, Tùng Hà đã rời đi đã lâu, nên phải đến lúc quay về.” Tùng Hà lắc đầu, do dự một lát, rốt cuột không nói ra chuyện Trọng Tỉ tâm cảnh không xong.

Hành Ngạn biết ý Tùng Hà đã quyết, cũng không nói nhiều thêm, đành lưu người lại cùng dùng bữa trưa, rồi tự mình tiễn ra cửa chính điện.

“Hành Ngạn chưởng môn xin dừng bước, tại hạ cáo từ.”

“Đi thong thả.”

Tùng Hà đạp lên phi kiếm rời đi, tốc độ cực nhanh, thấy phía trước có người, liền tránh sang, là một Xuất Khiếu kỳ lão tổ, hắn từ trước đến nay không thích tranh đoạt cùng người khác, nhất là chuyện đường đi này.

“Gặp qua tiền bối” tu sĩ trẻ tuổi đang bay đến liền dừng lại, hành lễ với Tùng Hà. 

Đây không là tiểu đồ đệ Ngũ Linh Căn của Vong Thông lúc sáng còn Oử Diễn Võ Trường, như thế nào mới có thời gian một bữa cơm trưa liền chạy ra ngoài?

“Không Hầu sư điệt không cần đa lễ.” Tùng Hà nhìn thấy trong tay áo đối phương lộ ra nữa quyển thoại bản, mặt trên viết “Tu tiên ký”.

Chú ý tới ánh mắt Tùng Hà, Không Hầu cúi đầu đem thoại bản hướng ống tay đẩy đẩy.

Tùng Hà: “………………………..”

Không Hầu: “…………………….”

Sớm biết vậy đem thoại bản cất vào thu nạp giới là được rồi, cái này là đang làm mất mặt Vân Hoa Môn trước môn phái khác a.

“Con đường tu chân không thể trầm mê ngoại vật.” Tùng Hà chung quy luyến tiết một nhân tài như thế, liền quyết định đóng vai ác nhân, nói nhiều thêm vài lời: “Quyển sách này sư điệt có thể cho ta mượn đọc không?”

Không Hầu duỗi tay vài trong tay áo sờ a sờ a, nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt không cam tâm, đem sách trong tay đưa cho Tùng Hà, “Đa tạ phong chủ dạy bảo, thỉnh.”

“Đa tạ sư điệt cho mượn thư, cáo từ.”

“Phong chủ đi thong thả.” Nhìn Tùng Hà như lưu quang bay đi, Không Hầu nhẹ nhàng thở ra, đưa tay vào trong tay áo, may mắn còn một quyệt giấu kĩ a.

Tùng Hà trở lại Lưu Quang Tông, bước xuống phi kiếm, nghe được có người hỏi: “Sư thúc, trong tay người cầm vật gì?”

Tùng Hà lúc này mới nhớ vừa rồi mình thu sách của tiểu cô nương, quay lại nhìn sắc mặt tái nhợt của sư chất, nói: “Là mượn của một vị tiểu hữu Vân Hoa Môn.”

Người vừa hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú bìa sách, lông mi rung rẩy: “Thì ra là thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi