CHỚ QUẤY RẦY PHI THĂNG

Editor: TIEUTUTUANTU

Một ít người chuẩn bị rời đi, nhìn thấy tư thế này, đều bước chân chậm lại. Sự tình nháo thành như vậy, mọi người cũng rất muốn biết, hung phạm đến tột cùng là ai, dám động trên đầu Thái Tuế, xúc phạm người có quyền thế.

Nhìn nam nhân áo bào tro bị Lâm Hộc dùng thuật pháp trói buộc, bọn họ trong lòng có chút nghi ngờ, trong ấn tượng người nam nhân này cũng không nói chuyện nhiều, vừa rồi có tu sĩ bị Lăng Ba tiên tử đả thương, người nam nhân này sợ đến mặt mài xám tro. Nam nhân thoạt nhìn có chút yếu đuối như vậy, sao có thể là hung thủ moi tim người?

Không phải là nghĩ sai rồi đi? 

Mọi người trong lòng có suy đoán, nhưng là trước mặt Không Hầu, lại không đem loại suy nghĩ này nói ra, mặt mũi Vân Hoa Môn vẫn là phải cho. Hơn nữa vị Không Hầu tiên tử này lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên càng làm người khác luyến tiếc, nam tu sĩ ở đây đều không muốn làm mất mặt mũi Không Hầu, nữ tu sĩ thì cũng ôm tâm tình chỉ xem náo nhiệt, không mở miệng xen vào thị phi.

"Ngươi, các ngươi là có ý tứ gì?" Nam nhân áo bào tro ngã trên mặt đất, không có phẫn nộ, cũng không có oán giận, ngược lại kinh hoàng lại bất lực mà nhìn Không Hầu, liên tục xua tay, lắp bắp nói, "Tiên tử, ngài hiểu lầm, ta làm sao dám đối với tỳ nữ Chiêu Hàm Tông làm ra ác sự bực này?"

Uất ức, nhát gan, tướng mạo bình thường, đây thấy thế nào đều không giống như nam nhân có thể làm ra đại sự.

"Loại biểu tình vô tội đáng thương này, mỹ nữ làm sẽ nhu nhược động lòng người, ngươi tới làm liền mê hoặc không được ta." Không Hầu không màng đến những ánh mắt nghi ngoặc đang nhìn về mình.

Đi quanh nam nhân áo bào tro dạo qua một vòng, "Ngươi ngụy trang thật sự rất tốt, nếu ta không phải vẫn luôn trộm quan sát đến ngươi, thì cũng sẽ tin tưởng ngươi là vô tội."

Sau khi Hoàn Tông nói áo bào tro này khả nghi nhất, Không Hầu liền vẫn luôn quan sát các loại động tác nhỏ của hắn, cẩn thận quan sát, liền phát hiện Hoàn Tông hoài nghi không có sai, nam nhân áo bào tro có chín phần mười là hung thủ.

Lúc Lăng Ba cùng chư vị tu sĩ ở đây náo loạn, trong mắt người nam nhân này có đắc ý, có trào phúng, thậm chí đến tay bưng trà đều có chút phát run. Hắn là hung thủ cười nhạo mọi người là ngốc tử, hắn vì chính mình có thể lừa gạt mọi người mà đắc ý dào dạt.

Sau khi chưởng phái đại đệ tử Chiêu Hàm Tông Trường Đức xuất hiện, hắn biểu tình thu liễm rất nhiều. Nhìn thấy Trường Đức dăm ba câu, liền hóa giải mâu thuẫn, nam nhân "Thành thật" liền lộ ra cảm xúc không cam lòng cùng phẫn nộ, chỉ là loại cảm xúc này hắn che dấu rất khá, cơ hồ không người có thể phát hiện.

Nhưng cũng chỉ là cơ hồ, hắn không có giấu diếm được Không Hầu vẫn luôn quan sát hắn. Sau khi Trường Đức nói, tu sĩ rửa sạch hiềm nghi có thể rời đi, Không Hầu liền chú ý biểu tình nam nhân áo bào tro lúc chuẩn bị vượt qua ngạch cửa khách điếm, đó là tự đắc.

Chính là loại tự đắc làm chuyện xấu lại có thể quang minh chính đại mà rời đi.

Không Hầu đem mấy điều quan sát được này nói ra, nam nhân áo bào tro nói: "Cái gì ánh mắt đắc ý, tiên tử vì sao phải oan uổng ta?"

"Đúng vậy, chúng ta không thù không oán, ta oan uổng ngươi làm gì?" Không Hầu hỏi lại.

"Không Hầu tiên tử chính là đệ tử thân truyền Vân Hoa Môn, khẳng định sẽ không oan uổng ngươi."

Một vị nữ tu nói, "Ta cũng cảm thấy người này có chút khả nghi, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, hắn vẫn luôn ở trong góc không nói lời nào, ai biết có phải hay không chột dạ, nên không dám nói lời nào."

Bên đại hán người nàng gật đầu: "Đạo hữu nói có lý, người này ở phòng bìa lầu dưới, nửa đêm có ra ngoài cũng không ai phát hiện."

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, mỗi câu nói đều là định tội áo bào tro nam nhân. Hung thủ nếu không phải áo bào tro nam nhân, chẳng lẽ còn có thể là bọn họ? Đặc biệt là những tu sĩ hiềm nghi, còn chưa thể rời đi, phản ứng cường liệt nhất, hận không thể đem áo bào tro nam nhân ấn trên mặt đất, đến khi hắn thừa nhận chính mình là hung thủ mới thôi.

"Các ngươi ỷ mình là đệ tử tông môn, liền khi dễ tán tu chúng ta như thế sao?" Áo bào tro nam nhân một câu liền đem mâu thuẫn kéo đến tán tu cùng tông môn, hắn quát, "Không có bằng chứng, các ngươi dựa vào cái gì oan uổng ta?"

"Oan uổng ngươi?!" Lăng Ba tính tình không tốt cười lạnh nói, "Hôm nay liền đem ngươi giết tại đây, cũng không tính là gì?"

Nghe được lời này, Không Hầu nhịn không được xoa trán, Chiêu Hàm Tông vị Lăng Ba đạo hữu này tính tình quá lợi hại, lời này truyền ra, cũng không sợ kéo không biết bao nhiêu cừu hận đến cho Chiêu Hàm Tông? Bất quá áo bào tro tu sĩ này thật đúng là không phải thứ tốt, một câu nói lại có thể dẫn đến phong ba như vậy.

"Đạo hữu lời này thật là buồn cười, tán tu Lăng Ưu giới ta tự tại phong lưu, làm sao có thể hại người đoạt mạng, lại moi tim hút máu." Không Hầu hỏi lại, "Ngươi đã sai, thế nhưng lại kéo theo toàn tán tu xuống nước, đây là đạo lý gì?"

Trình độ châm ngòi ly gián này, thật sự không tính là cao minh. Tên tán tu này nên xem thêm nhiều thủ đoạn châm ngòi li gián hãm hại lẫn nhau để mở rộng tầm mắt, gia tăng trình độ.

"Không Hầu tiên tử nói rất đúng." Một vị tán tu nói, "Tán tu chúng ta từ trước đến nay chú ý tự tại tùy tâm, cũng chú ý nhân nghĩa đức hậu, loại như ngươi cũng muốn đại biểu cho chúng ta?"

Tán tu xác thật không bằng thế lực đệ tử tông phái cường đại, tài nguyên tu luyện so ra cũng kém tông môn đệ tử, nhưng là bọn họ cũng không cần giống như đệ tử tông môn, phải tuân thủ các loại quy củ tông môn.

Ai không thích được khích lệ khen ngợi, Không Hầu thân là đệ tử thân truyền của một trong mười đại tông môn nói tán tu bọn họ tự tại phong lưu, các tán tu nghe được tâm tình vui sướng, tự nhiên cũng không muốn nhận áo bào tro nam nhân thuộc nhóm tán tu bọn họ.

Trường Đức nhìn Không Hầu mỉm cười, thở dài trong lòng một tiếng. Luận thiên phú, Lăng Ba cũng không  kém Không Hầu cái gì, nhưng nếu bàn về tâm tính cùng tu dưỡng, Lăng Ba chỉ sợ so không tới. Tu Chân giới xưa nay không thiếu tu sĩ thiên tư xuất chúng, sau lại bởi vì tâm cảnh không xong mà ngã xuống, hắn không muốn Lăng Ba sau này cũng như vậy.

Áo bào tro thấy tất cả mọi người chỉ trích hắn, thì im hơi lặng tiếng, lúc mọi người đều cho rằng hắn đã nhận mệnh, thì bỗng nhiên bóng dáng hắn chợt lóe, sát khí trên người cùng huyết khí bạo trướng, chớp mắt tốc độ khinh người lao vào Không Hầu, chưởng lực nhắm ngực nàng.

Hắn muốn moi trái tim Không Hầu.

Trường Đức kinh hãi, nếu để Không Hầu chết trước mặt hắn, lấy tính cách Vân Hoa Môn, thù này liền một nửa phải tính đến trên đầu hắn. Chính là động tác áo bào tro nam nhân thoạt nhìn thập phần uất ức quá nhanh, đến mức hắn không kịp phản ứng.

Tên này căn bản không phải là tu sĩ bình thường, tu vi hắn ít nhất là Nguyên Anh kỳ! Lúc trước là cố ý phong ấn tu vi, để mê hoặc bọn họ.

Nhưng mà áo bào tro nam nhân không có cơ hội tới gần Không Hầu, hắn đã bị người khác ngăn cản, ngăn lại hắn chính là Hoàn Tông.

Không có người thấy rõ Hoàn Tông ra tay như thế nào, bọn họ chỉ thấy một đạo quang ảnh, thì Không Hầu đã được Hoàn Tông bảo hộ ở phía sau, mà áo bào tro nam nhân bị Lâm Hộc một chưởng đánh nằm rạp trên mặt đất, Nguyên Anh tu sĩ kia liền như thế mà bị hủy hết tu vi.

"Không Hầu tiên tử, không sao chứ?" Trường Đức không rảnh xem áo bào tro nam nhân ngã hộc máu trên mặt đất, lắc mình đi đến trước mặt Không Hầu, dò hỏi thân thể của nàng.

"Ta không có việc gì." Không Hầu từ phía sau Hoàn Tông vươn đầu ra, "Đa tạ Trường Đức đạo hữu quan tâm."

"Không có việc gì là tốt rồi." Trường Đức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Không Hầu không có việc gì, hắn liền không cần lo lắng Vân Hoa Môn tới tìm phiền toái.

Hoàn Tông dùng khăn che miệng lại ho nằng nề, gương mặt tái nhợt nháy mắt nổi lên bệnh trạng ửng hồng, nếu không phải một cái tay đang vịn bàn, hắn cơ hồ không thể tiếp tục đứng thẳng.

Không Hầu vội đỡ hắn ngồi xuống, không chút nghĩ ngợi liền để hai ngón tay trên mạch môn Hoàn Tông, đem linh khí truyền cho Hoàn Tông.

"Không Hầu cô nương, không cần lãng phí linh khí, ta đây là bệnh cũ." Hoàn Tông ngừng ho khan, thanh âm có chút khàn khàn, "Nghỉ ngơi một lát liền hảo."

Ửng hồng trên mặt hắn lui đi rất mau, chỉ để lại tái nhợt, phảng phất màu đỏ trên môi đều cũng biến mất theo, mặt tuấn mỹ trắng đến gần như trong suốt.

"Từ lúc ngăn người này đi lại, ta đã dùng phòng ngự chú của chưởng môn sư thúc, nếu hắn tấn công ta sẽ bị phản phệ."

Không Hầu ở thu nạp giới tìm kiếm một hồi, tìm ra một viên Bổ Khí Đan để vào lòng bàn tay Hoàn Tông, "Công tử đừng lấy thân thể của mình nói giỡn."

Thời điểm hắn ho không ngừng, Không Hầu thật lo lắng nếu không thở kịp thì sẽ liền đứt hơi bỏ mạng. Nam nhân đẹp như vậy, còn cùng nàng giống nhau thích đọc sách của Diệu Bút Khách, quan trọng nhất chính là ở thời khắc nguy hiểm, có thể vì giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, người như vậy, nàng hy vọng hắn có thể sống được lâu một chút.

"Xin lỗi, là ta không có nghĩ chu toàn." Hoàn Tông nuốt xuống đan dược Không Hầu cho hắn, cũng không hỏi nàng đưa cho mình là thứ gì.

"Công tử xin lỗi cái gì, lo lắng ta thì có gì sai?" Không Hầu trừng lớn đôi mắt, cảm thấy Hoàn Tông có điểm ngốc, may mắn nàng đã đáp ứng đồng hành cùng hắn rồi, bằng không khẳng định sẽ bị người khác lừa bán

"Ý ta là công tử phải biết coi trọng thân thể."

Không Hầu thở dài, "Thế giới bên ngoài thực hung hiểm, huynh chính là còn thiếu tâm cơ. Đọc qua sách Diệu Bút Khách không phải đã nói, nữ tử xin đẹp thì thường mang mạng yêu cơ, còn hài tử khả ái lại có thể là tà vật gian xảo sao?"

Hoàn Tông nhìn vẻ mặt Không Hầu trước mắt tựa hồ muốn nói "Thật không có biện pháp với ngươi", cong cong khóe môi: "Ân."

"Đừng chỉ biết nói ân, phải nhớ kỹ trong lòng." Thấy Hoàn Tông rũ đầu, lông mi thật dài run a run, Không Hầu cũng không nở trách mắng, thở dài, quay đầu nói với Trường Đức ở bên cạnh: "Đạo hữu, nếu sự tình đã điều tra rõ, hung thủ liền giao cho các ngươi xử trí."

"Đa tạ Không Hầu tiên tử, đa tạ vị công tử này." Trường Đức không rõ ràng lắm thân phận Hoàn Tông, nhưng tốc độ đối phương nhanh đến như vậy, có thể thấy được tu vi không thấp, chỉ là thân thể thoạt nhìn không tốt lắm, hơi thở trên người cũng thực mỏng manh, không biết có phải do nguyên thần có tổn hại hay không.

"Không cần khách khí." Hoàn Tông biểu tình có chút sơ đạm, tựa hồ không thích cùng người ngoài nhiều lời, "Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể giết chết."

"Không biết cao danh quý tánh công tử? Nếu là công tử không chê, tại hạ muốn thỉnh công tử cùng Không Hầu tiên tử dùng bữa." Trường Đức cũng không để ý thái độ Hoàn Tông đạm mạc, hắn cố ý cùng hai người giao hảo, thể hiện thái độ thập phần hòa nhã.

Hoàn Tông không trực tiếp cự tuyệt hoặc là đáp ứng, mà ánh mắt đầu hướng về phía Không Hầu dò hỏi.

Không Hầu không muốn làm mất mặt Trường Đức, nhưng nàng lo lắng cho thân thể Hoàn Tông, vẫn là mở miệng uyển chuyển từ chối. Lấy lí do đêm qua thiếu nghỉ ngơi, nên nàng còn mệt mỏi, không muốn làm ảnh hưởng tới hứng thú của mọi người.

"Một khi đã như vậy, tiên tử cùng công tử trước nghỉ ngơi một đêm. Tại hạ ngày mai ở Trích Tinh Lâu mở tiệc, thỉnh nhị vị cùng chư vị đạo hữu uống mấy ly rượu đạm."

Trường Đức biết Lăng Ba hành sự xúc động, đắc tội không ít người, muốn mượn mở tiệc, xóa đi bất mãn trong lòng mọi người.

Ở đây trừ bỏ người thật sự không thể lưu lại, người còn lại đều vui vẻ đáp ứng. Ngày thường cơ hội bọn họ nói chuyện cùng đệ tử Chiêu Hàm Tông còn không có, lần này có thể tham gia yến hội Trường Đức đãi, cũng đủ khiến họ nở mài nở mặt mấy mươi năm.

Chưởng phái đệ tử đại tông môn đúng là không giống người thường, không chỉ có tu vi cao, khí độ bất phàm, nói chuyện làm việc cũng làm nhân tâm thoải mái.

Thấy Trường Đức mời đến mức này, Không Hầu không thể lại cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

"Như vậy tại hạ ngày mai ở Trích Tinh Lâu xin đợi chư vị." Trường Đức xử lý tốt hết thảy, liền cùng Lăng Ba đem áo bào tro tu sĩ đều đi, hắn sợ để Lăng Ba lưu lại thêm, lại sẽ tạo thêm một đống sự tình tới.

Chờ người Chiêu Hàm Tông đi rồi, Đỗ Kinh lắp bắp tiến đến trước mặt Không Hầu, cười nói: "Sư thúc tổ, tiểu bối vô tri, lúc trước có đắc tội, thỉnh sư thúc tổ không cần để ý. Người coi như con là tiểu cẩu, ánh mắt không tốt, ngày sau con sẽ tuyệt đối không làm ra loại sự tình này nữa."

"Ngươi muốn làm cẩu, ta còn không muốn nhận tiểu cẩu là tôn tử đâu." Không Hầu chỉ chỉ bên cạnh, "Ngồi xuống nói."

"Đa tạ sư thúc tổ." Đỗ Kinh chân chó ngồi xuống, còn không quên nhìn Hoàn Tông lấy lòng cười mấy lần.

Hoàn Tông cúi đầu rót trà, không quấy "Tổ tôn" bọn họ nói chuyện.

"Ngươi có phải hay không đoán được đêm qua sẽ xảy ra chuyện?" Không Hầu gọn gàng dứt khoát nói, "Đêm qua phụ tử các ngươi đem hộ vệ tới nhanh như vậy, là sớm có chuẩn bị?"

"Sư thúc tổ, con chỉ là một cái phá gia ăn chơi trác táng làm sao biết nhiều như vậy?" Đỗ Kinh gãi mặt cười.

"Thật sự?" Không Hầu nhướng mày.

"Thật, thật sự." Đỗ Kinh có chút không đủ tự tin, "Loại sự tình này không có bằng chứng, ai có thể xác định là thật là giả?"

Việc này truyền ra, sẽ nháo đến toàn bộ Khâu Thành nhân tâm hoảng sợ, nhưng nếu là coi như cái gì đều không có phát sinh, hắn lại lo lắng thật sự có tà tu tác loạn, làm cho càng nhiều người bỏ mạng. Cho nên ngày hôm qua hắn an bài người bảo hộ ở các khách điếm, khách điếm duy nhất không có an bài người, chỉ có một chỗ này.

Lúc ấy hắn nghĩ khách điếm này có người Chiêu Hàm Tông, tà tu lá gan lớn, cũng không dám ở chỗ này động thủ, nào biết nhân gia lá gan chính là lớn như vậy, còn chọn người Chiêu Hàm Tông động thủ, điểm này hắn thật sự không ngờ tới.

Sớm biết rằng sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, ngày hôm qua hắn nên lưu lại, nói không chừng tỳ nữ kia sẽ không chết.

Không Hầu minh bạch lời hắn nói, gật gật đầu không nói gì. Nguyên lai thế giới bên ngoài phức tạp như vậy, mạng người tựa hồ cũng không quá đáng giá, nói chết thì chết, đến di ngôn cũng không kịp nói một câu.

Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Đỗ Kinh cho rằng nàng còn so đo việc ngày hôm qua, cũng không dám chướng mắt ở tại chỗ này thêm, tìm lấy cớ té ngã lộn nhào chạy đi, trước khi rời đi còn thực ân cần giúp Không Hầu cùng Hoàn Tông lo liệu bữa trưa cùng bữa tối.

"Hoàn Tông công tử, muốn về phòng nghỉ ngơi thêm không?" Không Hầu thấy sắc mặt Hoàn Tông tái nhợt không có chuyển biến tốt đẹp, có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, ta không có việc gì." Hoàn Tông buông cái ly, cười cười với Không Hầu, "Nếu cô nương muốn ta cùng Lâm Hộc gọi tên, thì cũng đừng nên gọi ta là công tử nữa, gọi Hoàn Tông là được rồi."

"Kỳ thật ta cũng cảm thấy khó kêu." Không Hầu sờ sờ bình trà, hướng tiểu nhị vẫy vẫy tay, "Đổi một bình trà nóng." Nàng lấy đi ly trà của Hoàn Tông, "Thân thể huynh không tốt, không thể uống trà lạnh."

Hoàn Tông cười cười, tùy ý cho Không Hầu an bài.

"Không Hầu tiên tử, đa tạ hỗ trợ bắt hung thủ, giúp chúng ta lấy lại trong sạch." Mấy tu sĩ đi tới, hướng Không Hầu nói lời cảm tạ.

Bọn họ là những người đêm qua vô pháp rửa sạch hiềm nghi. Bởi vì không dám đắc tội Chiêu Hàm Tông, vẫn luôn nén giận, nếu không phải Không Hầu phát hiện áo bào tro nam nhân không đúng, bọn họ cũng không biết nên như thế nào chứng minh chính mình trong sạch.

"Trên thực tế là vị bằng hữu này nhắc nhở ta, ta mới biết được người nọ không thích hợp."

Không Hầu chỉ chỉ Hoàn Tông, "Cho nên các ngươi nên tạ huynh ấy, không phải cảm tạ ta."

Mọi người tới hướng Không Hầu nói lời cảm tạ, một nửa là bởi vì thiệt tình cảm tạ, một nửa là bởi vì muốn ở trước mặt Không Hầu bắt chuyện giao hảo, hiện tại nghe Không Hầu nói như vậy, liền hướng Hoàn Tông nói lời cảm tạ.

"Không cần khách khí." Hoàn Tông sắc mặt nhàn nhạt, mọi người nói nói mấy câu về sau, liền không nói nổi nữa, đành phải từng người tản ra.

Chờ những người này đều rời đi, Không Hầu mới nhỏ giọng hỏi: "Hoàn Tông, huynh làm sao biết tên đó không thích hợp?"

Hoàn Tông duỗi tay cầm lấy chén trà, che khuất miệng mình: "Chính là phát hiện cảm xúc hắn có chút không thích hợp, như là đang xem chuyện náo nhiệt."

Biểu tình che dấu khá tốt, nhưng huyết khí trên người lại không cách nào hoàn toàn che dấu. Huống chi vô duyên vô cớ, hà tất che dấu tu vi.

"Hơn nữa trong sách Diệu Bút Khách cũng có loại tình tiết này, người nhìn như không có khả năng, lại là người có khả năng nhất." Hoàn Tông nhấp trà, "May mắn ta không có đoán sai, bằng không sẽ mang đến phiền toái cho cô nương."

"Diệu Bút Khách có viết sao?" Không Hầu kinh ngạc, "Là quyển nào?"

"Chính là Tu Tiên Ký Dạ Túc Hồ Sơn."

"A, sách kia a." Không Hầu cảm xúc nháy mắt trở nên chùng xuống, xụ mặt nói, "Lúc trước ta cũng có mua, chính là không có cơ hội xem. Lúc vừa mua trở về, nửa đường gặp gỡ một vị sư thúc khác tông phái, phát hiện ta đang xem thoại bản, nên liền đem thoại bản thu đi rồi."

Mới vừa nói xong, nàng nghe được Hoàn Tông lại ho khan, vội đứng dậy vỗ vỗ: "Chờ ngày mai tham gia yến hội của Trường Đức xong, chúng ta liền đi Thủy Nguyệt Môn."

"Không vội." Hoàn Tông dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng, "Ta lần này ra ngoài, chủ yếu là vì giải sầu, nếu là vội vàng đi Thủy Nguyệt Môn, ngược lại lẫn lộn đầu đuôi. Thân thể ta vốn là đã như vậy, liền tính dùng dược cũng chỉ là bổ sung nguyên khí, bệnh trạng cũng vô pháp thuyên giảm."

"Tại sao lại như vậy?" Không Hầu chau mày, "Không có phương pháp trị liệu sao?"

Hoàn Tông cúi đầu nhìn chén trà trong tay, nước trà toát ra nhiệt khí, xông vào trong mắt hắn. Hắn chớp chớp mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Tùy duyên đi."

Thấy hắn như vậy, Không Hầu cắn cắn khóe môi, không biết nên nói gì. Thời điểm ăn cơm trưa, Hoàn Tông như cũ chỉ dùng mấy đũa, Không Hầu đưa cho hắn một lọ Bổ Khí Đan, để cho hắn về phòng nghỉ ngơi.

Ở trên giường đả tọa một hồi, Không Hầu nghe được tiếng gõ cửa. Mở cửa, đứng ở ngoài cửa chính là Lâm Hộc, trong tay hắn còn cầm một quyển thoại bản.

"Không Hầu cô nương, đây là công tử nhà ta bảo ta giao cho cô." Thời điểm Lâm Hộc không nói lời nào, thì như là cục đá không có cảm tình, lúc mở miệng nói chuyện lại giống một đầu gỗ.

Không Hầu tiếp nhận thoại bản, tức khắc cao hứng nói: "Đa tạ Hoàn Tông tặng thư, trọn bộ Tu Tiên Ký, ta chỉ thiếu một quyển sách này."

Nàng thật cẩn thận đem thoại bản bỏ vào thu nạp giới, từ lần đó đem sách nhét ở trong tay áo bị Tùng Hà phong chủ phát hiện,  về sau nàng đã không bao giờ đem sách cất trong tay áo nữa, "Thân thể Hoàn Tông thế nào, đã đỡ hơn chưa?"

Lâm Hộc mặt vô biểu tình lắc đầu: "Công tử là bệnh cũ, không có gì trở ngại. Công tử còn nói, buổi chiều dùng bữa, cô nương gọi ngài ấy một tiếng, công tử đi cùng cô."

"Hảo." Không Hầu liên tục gật đầu, đối với bạn tốt khẳng khái tặng sách, Không Hầu là hảo cảm mười phần, đừng nói là kêu nàng cùng hắn đi ăn cơm, dù là nói nàng giúp hắn đưa cơm, nàng cũng không có nửa điểm ý kiến.

Lâm Hộc trở lại phòng Hoàn Tông, thấy công tử còn đả tọa, an tĩnh ngồi ở một bên, không muốn quấy rầy. Nào biết hắn mới vừa ngồi xếp bằng xuống, Hoàn Tông liền mở mắt, "Đã đưa sách xong?"

Lâm Hộc gật đầu, thấy Hoàn Tông còn nhìn chằm chằm mình, hắn đành phải bổ sung một câu: "Không Hầu cô nương thực thích quyển sách công tử đưa nàng."

"Ân." Hoàn Tông nhắm mắt lại, cả người như là con rối ngọc, hoàn mỹ tinh xảo lại không có chút linh động.

Một canh giờ sau, Không Hầu gõ cửa phòng Hoàn Tông, mở cửa chính là Lâm Hộc. Không Hầu thấy Hoàn Tông còn đả tọa, nàng liền chuẩn bị rời đi, nàng làm động tác không cần quấy rầy Hoàn Tông với Lâm Hộc, Lâm Hộc chất phác gật đầu.

"Là Không Hầu tới sao?" Hoàn Tông vào giờ phút này mở mắt ra, đứng dậy đi đến trước mặt Không Hầu, "Đến thời gian dùng cơm chiều?"

Không Hầu gật đầu: "Ta quấy rầy đến huynh?"

"Không có." Hoàn Tông tùy ý nói, "Ta đang nghĩ  khi nào thì cô nương tới, không ngờ người đã đến rồi."

"Vậy là tốt rồi." Không Hầu cười cười, "Tu sĩ Trúc Cơ trở lên thì thường không có thói quen dùng bữa." Nàng hôm nay liền phát hiện, thật nhiều tu sĩ cũng không thích dùng cơm.

Cùng những người này so, Vân Hoa Môn bọn họ ở phương diện thức ăn, liền chú ý hơn nhiều. Cũng may Hoàn Tông tuy rằng mỗi bữa cơm đều dùng ít vô cùng, nhưng vẫn là sẽ ăn vài đũa, khiến nàng không cần đơn độc một người ăn cơm, bàn bên cạnh còn có không ít người trộm nhìn hắn.

"Có thể hưởng thụ mỹ vị, cũng là một loại thể nghiệm tu hành, không có gì không tốt."

Hoàn Tông đi theo phía sau Không Hầu, nhìn bóng dáng thiếu nữ tươi sáng, mặt đạm mạc tựa hồ cũng bị lây một tia không khí sôi động.

"Huynh nói ăn cũng là tu hành sao?" Không Hầu nhảy xuống bậc thang cuối cùng, mái tóc tung bay.

Hoàn Tông nhìn động tác nàng hơi có chút trẻ con, nhịn không được cười cười.

"Đúng rồi, còn không biết huynh là đệ tử tông môn, hay là tán tu?" Không Hầu xoay người nhìn Hoàn Tông, trong mắt là đơn thuần nghi hoặc.

Hoàn Tông nao nao: "Ta là...... đệ tử Lưu Quang Tông, bất quá bởi vì thân thể không tốt lắm, cũng không thường cùng người ngoài tiếp xúc."

"Lưu Quang Tông?" Không Hầu trừng lớn đôi mắt, lắc mình tới gần Hoàn Tông, nhỏ giọng nói, "Huynh thật là đệ tử Lưu Quang Tông?"

Nhìn đến trong mắt nàng tò mò cùng hưng phấn, Hoàn Tông mí mắt hơi hơi rũ xuống: "Ân."

"Ta hỏi huynh một cái nho nhỏ vấn đề nga, huynh tuyệt đối đừng nói ra ngoài."

Không Hầu âm lượng trở nên càng thấp, "Trong tông môn các huynh, cái kia Trọng Tỉ chân nhân, thật sự thân cao chín thước, hai mắt như điện sao?"

"Ân?"

Trong nháy mắt, Hoàn Tông biểu tình có chút mờ mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi