CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA

Edit: Lazy Girl.

Buổi tối, trước trận đi đấu với NB, Thẩm Giai Niên tới thông báo là cả nhóm sẽ có một buổi chụp quảng cáo tuyên truyền đồng phục mới sau khi kết thúc trận.

Lão Ngư ngày thường năng nổ, giờ phút này lại phá lệ trầm mặc.

Tô Hành phát hiện ra điều bất thường, bắt đầu gõ chữ.

【 Lão Ngư làm sao vậy? 】

Tôn Hòa: 【 Không cần phải để ý đến cậu ấy, mỗi lần chụp tuyên truyền đều vậy. 】

Tô Hành: 【? 】

Wave: 【 Béo nên không thích chụp hình mặc quần áo. 】

Tiểu Bản: 【 ha ha ha ha nhân sinh gian nan, có một số việc không nên vạch trần. 】

Tô Hành vắt hết óc xem nên nói câu gì để an ủi, suy nghĩ nửa chừng thì thấy tin nhắn của Chu Lệnh Hành.

Chu Lệnh Hành: 【 Ngày mai buổi chiều có việc, tôi đến trễ xíu. 】

Tô Hành liếm liếm môi, tò mò nhìn Chu Lệnh Hành.


May mà có người nhanh chóng hỏi dùm cô.

Tôn Hòa: 【 Sao á? 】

Chu Lệnh Hành: 【 Về nhà một chuyến. 】

Thẩm Giai Niên: 【 Nhớ cố gắng đến càng sớm càng tốt. 】

【 Đúng rồi, Tô Hành cùng Tiểu Bản ngày mai ai lên đấu. 】

Tô Hành: 【 Tôi. 】

Tiểu Bản: 【 Chị gái lên!! 】

Thẩm Giai Niên: 【 Được rồi, vậy Tiểu Bản lên. 】

Tiểu Bản: 【????? 】

Thẩm Giai Niên: 【 Để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp, từ ngày mai, hai người sẽ thay phiên nhau lên đánh. 】

Nghe thấy lời Thẩm Giai Niên nói, tuy trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng, ít nhiều gì thì Tô Hành cũng cảm thấy thất vọng.

Trong thời gian qua, cô đã thành thạo được rất nhiều tướng mới nên cô rất mong chờ vào trận đấu ngày mai. Không nghĩ tới kết quả lại thành ra như vậy.

Tiểu Bản bên đây khóc không ra nước mắt.


Cứ tưởng chị gái sẽ lên thi đấu vào ngày mai, nên cậu đã buông thả bản thân, chơi SP cho Wave liên tục mấy ngày nay.

Đột nhiên lại muốn cậu lên thi đấu, thật tuyệt vọng quá đi!!!

Thẩm Giai Niên cũng có suy tính của mình.

Sau khi Tô Hành gia nhập, thực lực của GI đã tăng lên rất nhiều, có thể cạnh tranh với NB được.

Nhưng mấy trận trước của bọn họ quá kém nên thành tích không tốt, xác suất lọt vào vòng loại trực tiếp trận chung kết toàn cầu là 0.

Thao tác cùng năng lực của Tô Hành đã được phơi bày, nhưng xét cho cùng, chúng đã không thu hút được sự chú ý của nhiều người.

Hơn nữa, Tô Hành còn có chứng bệnh khó giải quyết, không ổn định là nhân tố lớn nhất.

Một khi đã vậy, không bằng giữ lại thực lực, từ bỏ mùa giải này, xem như là cho họ có cơ hội rèn luyện nhiều hơn.


Như vậy, ngay cả khi Tô Hành không thể lên thi đấu, cũng sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.

Mà trận thi đấu hôm nay, đúng như những gì Thẩm Giai Niên khẳng định.

Không có Tô Hành, GI giống như chim đứt cánh.

Lần đầu tiên cùng một đội thi đấu trong nước, Tiểu Bản cảm thấy lực bất tòng tâm đến vậy, đánh vô cùng khó khăn.

Sau 25 phút, cuối cùng cũng bị NB dỡ nhà chính.

Tô Hành ở dưới đài yên lặng xem thi đấu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi Chu Lệnh Hành bước xuống sân thi đấu liền thấy cô gái đang rầu rĩ không vui, bước tới gần cô vỗ đầu.

"Đi thôi, huấn luyện viên mở họp."

Tô Hành sờ sờ đầu, ánh mắt có chút mê mang.

Sao lại đánh cô? Cũng không phải là cô thi đấu thua mà?

Bên trong phòng nghỉ, không khí yên tĩnh lạ thường.

Tiểu Bản như trái cà tím héo úa, cả người ủ rũ.
Thẩm Giai Niên nhàn nhạt nhìn mọi người, "Không cần phải nản lòng, thi đấu thắng thua là chuyện bình thường."

Tiểu Bản ngay lập tức ngẩng đầu, cho rằng Thẩm Giai Niên muốn an ủi mình, nước mắt lưng tròng.

Kết quả, Thẩm Giai Niên lại nói: "Một tên đi rừng chơi SP trong ba ngày, mấy người các cậu không thể yêu cầu quá nhiều."

Tiểu Bản chớp chớp mắt, muốn chết.

Lão Ngư che miệng cười xấu xa.

Thẩm Giai Niên liếc mắt nhìn Lão Ngư: "Cậu cười cái gì?"

Dứt lời, lại chuyển hướng sang Wave: "Mấy người đó đều có trang bị tốt mới dám băng trụ gϊếŧ cậu, cậu vì cái gì lại muốn cứng rắn với họ đến cùng?"

Wave mếu máo, "Em có thể đánh trả."

Thẩm Giai Niên chế nhạo: "Đứng ôm trụ mà còn có suy nghĩ muốn gϊếŧ lại? Máu ít còn muốn đánh lại được máu nhiều?"

Nghe vậy, Wave trộm mắt ngắm Tiểu Bản đang run bần bật bên cạnh.
Tiểu Bản tự động che chắn cho Wave, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho nên, vì sao không cho chị gái lên đánh... "

Thẩm Giai Niên đỡ mắt kính, "Cậu không có giá trị, vậy thêm cậu vô làm gì? Lần sau vẫn là cậu lên thi đấu. Cậu phải đánh thắng ít nhất là một ván thì Tô Hành mới có thể lên đấu."

Tô Hành không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Thẩm Giai Niên nhìn về phía Tô Hành: "Cô trong khoảng thời gian này, nên luyện cho thuần thục mấy vị tướng mạnh trong phiên bản này đi. Tốt nhất là nên đốc thúc luôn cả Tiểu Bản, bởi vì khi nào cô lên thi đấu, quyết định nằm ở cậu ấy."

Tiểu Bản buồn bã nhìn Tô Hành, trông cậy vào sự giãy giụa của cô.

Nhưng hiển nhiên Tô Hành không hề nhận ra được tín hiệu, nhàn nhạt đứng dậy vỗ vai Tiểu Bản: "Đừng để chị chờ lâu quá."
Đối với việc mình không được lên thi đấu, Tô Hành cảm thấy có chút không vui, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn có thể nhận ra ý tốt của Thẩm Giai Niên.

Chung quy lại là đều do thể trạng của mình không tốt, nghiêm khắc mà nói, cô cũng không có quyền được lên tiếng.

Tiểu Bản suy sụp, trước kia không hề quy định vậy mà!!!

Cậu chỉ là một dự bị thôi mà!!!

*

Chu Lệnh Hành đã rời đi sau cuộc họp.

Tô Hành có chút nản lòng nên không nhấc chân đi nổi, rầu rĩ ngồi một góc trong phòng hóa trang.

Đột nhiên, một nhân viên công tác chạy đến trước mặt cô, đưa ra một cuốn sổ.

"Chị gái, em là fan của chị! Nghe nói hôm nay GI chụp hình tuyên truyền nên chạy lại đây! Chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ?"

Tô Hành sững sờ hai giây.

Ngẩng đầu lên nhìn chàng thiếu niên trước mặt đầy ý cười, thoạt nhìn rất kích động.
Tô Hành chậm rãi tiếp nhận cuốn sổ: "Tôi không có chữ ký chính thức, nên vẽ một ít tặng nhe."

Bởi vì kích động nên mặt thiếu niên đỏ bừng bừng: "Được, được ạ."

Tô Hành lấy bút ra vẽ phác thảo một lúc, một cô gái đeo khẩu trang có hình chữ Q xuất hiện trên giấy, rất sống động.

Miệng chàng thiếu niên không ngừng thốt lên đỉnh quá.

"Chị gái, mỗi lần chị phát sóng, em đều xem hết. Không biết chị có ấn tượng với em không, ID của em là tôi có thể bên cạnh OB không"

"Em đã gặp chị cái lúc mà chị còn được xưng là sát thủ rank Bạc đó. Lúc ấy liền cảm thấy chị rất lợi hại."

"Sau đó, có nghe nói chị gia nhập GI, đã vậy còn là con gái. Em cùng những người khác liền thành lập diễn đàn giao lưu kể cho mọi người nghe bản thân bị chị ngược đến mức nào ha ha ha"
"Nhìn mấy trận mà chị lên thi đấu, đều không kém gì mấy tuyển thủ chuyên nghiệp khác."

"Đúng rồi chị gái, sao trận hôm nay chị lại không lên thi đấu vậy?"

Tô Hành lắng nghe chàng thiếu niên thao thao bất tuyệt, tay không ngừng chuyển động: "Mình nghe theo sự sắp xếp của huấn luyện viên."

Dứt lời, từng nét bút được viết một cách nghiêm túc dòng chữ Sleeping, rồi đưa về lại cho cậu thiếu niên trước mặt.

"Cảm ơn bạn đã thích mình, tuy rằng mình không có ấn tượng gì với ID của bạn, nhưng từ hôm nay trở đi, mình sẽ nhớ rõ bạn."

------

Vài lời của dịch giả:

Ở chỗ này, mình dùng xưng hô BẠN-MÌNH là vì Tô Hành theo lễ phép sẽ xưng hô như vậy, dù sao thì Tô Hành cũng không biết tuổi tác thật của cậu thiếu niên kia. Còn cậu thiếu niên kia thì chắc biết Tô hành lớn tuổi hơn nên xưng EM-CHỊ.
------

Tô Hành gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt thật của chính mình. "Đi làm việc tiếp đi."

Cậu thiếu niên mở to hai mắt ra nhìn, trên mặt khó có thể tin được.

Dùng sức gật đầu, vui mừng nhảy nhót chạy ra khỏi phòng hóa trang.

Sau khi cậu thiếu niên kia đi xa, Tô Hành lại lần nữa đeo khẩu trang vào, cảm thấy buồn phiền thất vọng khi nãy dường như đã được tiêu tan đi bớt.

Mặc dù ngày thường cô cư xử thờ ơ với mọi người, nhưng cô thật sự cảm thấy cảm động khi nghe thấy có một nhóm người vẫn luôn yêu thích cô khi cô chỉ mới là một người chơi qua đường.

Họ thích sự đơn giản, thẳng thắn của cô, không phải vì cô là ai, mà chỉ đơn giản vì thao tác trò chơi của cô.

Phải vinh hạnh đến cỡ nào mới được một nhóm người yêu thích.

May mắn thay, cuối cùng, bản thân cũng quyết định tiến vào thế giới hoàn toàn mới này.
Tô Hành quay đầu nhìn về phía mọi người

Chuyên gia trang điểm vừa mới thoa kem nền cho Lão Ngư, thấy Lão Ngư thận trọng nhìn xung quanh, hạ giọng nói nhỏ: "Chị giúp em đánh sao để em trông ốm nhất có thể nhe."

Chuyên viên trang điểm tay run run, nhịn cười gật gật đầu.

Wave cùng Tiểu Bản đang dùng máy tính bản chơi trò chơi, khí thế ngất trời.

"Cậu đừng có mà đi."

"Em có thể đánh trả lại."

"Cậu có thể cái rắm! Đừng có đi!"

"Anh phải tin tưởng em."

"Cầu xin cậu, về đi."

Tôn Hòa nhàn nhã bắt chéo chân, không biết đang nói chuyện phím với ai, vẻ mặt đầy ý xuân.

Tô Hành cảm thấy mắc cười.

Cô nghĩ rằng cô đã gặp được một nhóm người rất thú vị.

Ôn nhu có, dở hơi có, khôi hài có, độc miệng có, thần bí có.

Thanh xuân như cánh chim bồng bột bay lượn, trải qua những năm tháng phù phiếm, lớn lên rồi trưởng thành, chìm vào những mộng mơ trong vô vọng. Nhưng Tô Hành tin tưởng, sớm muộn gì, những sự vô vọng ấy sẽ trở thành những con đường thông suốt.
Chỉ có trái tim đang đập kịch liệt, liên hồi sau khi chạy nhanh và thở gấp.

Mới có thể cảm nhận được rõ ràng những sự tồn tại đặc thù khi còn sống.

"Chị gái đến rồi à!" Lão Ngư cuối cùng cũng bước ra khỏi chỗ trang điểm, vẫy tay kêu Tô Hành qua.

Suy nghĩ của Tô Hành bị gián đoạn, cười khẽ: "Tới liền."

Nữ chuyên viên trang điểm gỡ khẩu trang của Tô Hành xuống, khẽ vuốt gương mặt cô: "Làn da của cô quá trắng, để tôi trang điểm nhẹ cho cô với thêm má hồng."

Tô Hành gật đầu, để mặc cho chuyên viên trang điểm làm.

Hai mươi phút sau, Tô Hành bắt đầu cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.

Sao bọn Lão Ngư hóa trang chỉ có 10 phút, còn đến lượt cô thì lại như đại công trình vậy?

Lại thêm nửa tiếng sau, Tô Hành lại lần nữa nhìn chính mình trong gương, cuối cùng cũng tìm ra được đáp án.
Quả nhiên là một đám đàn ông không thể thỏa mãn được mong muốn sáng tạo của một nhà nghệ sĩ make-up mà.

Đôi mắt ngày thường vì thiếu ngủ đã được viền bằng eyeliner nâu đậm pha chút quyến rũ. Mí mắt màu tím nhạt giúp cô trông trưởng thành hơn.

Màu da nhợt nhạt ban đầu đã được quét thêm kem nền, sau khi đánh bóng, khuôn mặt xuất hiện những góc cạnh và ngũ quan trở nên rõ ràng hơn. Hai má hồng hồng, cùng với màu son hồng nhạt kết hợp giúp tôn lên làn da trắng mịn.

Tiểu Bản bớt chút thời gian chơi game, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Hành, "Tiểu mỹ nữ!!!!"

Wave nghe vậy cũng nhìn qua, kinh ngạc mém nữa làm rơi luôn cả điện thoại.

Tô Hành sờ sờ mũi, "Tôi cho rằng chỉ là trang điểm nhẹ thôi."

Lão Ngư lập tức tiến lên, "Chị gái, chụp ảnh với em đi, để em mang đi khoe bà con xóm làng."
Tôn Hòa ở một bên cười nhạo, "Cậu lấy ảnh chụp của em ấy mang đi khoe, chắc có người tin? Đi thôi, ra chụp hình."

Tô Hành đang tính nhờ chuyên viên trang điểm tẩy trang cho mình và trang điểm nhẹ lại, cánh cửa phòng trang điểm đột nhiên được đẩy ra.

Không hề phòng bị, Tô Hành cứ như vậy đứng trước mặt Chu Lệnh Hành.

Chu Lệnh Hành đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn gương mặt của người con gái trước mắt, mắt sâu như biển.

Tô Hành sững sờ hai giây, tự động trấn tĩnh bản thân, mở miệng nói: "Anh đến đúng lúc lắm, tới lượt anh trang điểm rồi kìa."

Trong mắt người đàn ông dần có ý cười.

Lão Ngư lại lần nữa cầm lấy di động lắc lắc trước mặt Tô Hành, "Lệnh ca mỗi lần chụp hình đều không có trang điểm, chị gái mau đến đây chụp chung một tấm với em đi."

Tô Hành liếc nhìn Chu Lệnh Hành một cái, nhanh chóng dời tầm mắt đi, bước sang chỗ Lão Ngư.
Ngay lúc cô xoay người đi, Tô Hành đã bỏ lỡ sự kinh diễm tràn đầy trong mắt Chu Lệnh Hành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi