CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA

Edit: Lazy Girl.

Chu Lệnh Hành trong lòng không khỏi chấn động, từ lúc biết được bệnh tình của Tô Hành, anh cũng đại khái đoán được nguyên nhân khiến cô không còn đi học.

Nhưng anh càng để ý hơn, là mẹ của cô đã đi rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Lệnh Hành khẽ cau mày.

Chần chừ nói: "Mẹ của cô, là sau khi cô mắc bệnh mới rời đi?"

Bởi vì không biết từ "đi" này là nghĩa nào, nên anh cố nói một cách mơ hồ.

Kể từ lúc Tô Hành kể chuyện của bản thân, Chu Lệnh Hành không khỏi chua xót, mà hiện tại, anh càng không muốn cô đau lòng thêm lần nào nữa.

Tô Hành duỗi ngón tay còn dính chút ít rượu mơ, viết từng nét trên mặt bàn.

Một lúc sau, trên mặt bàn xuất hiện chữ "Linh."

Ánh đèn mờ ảo trong quán phản chiếu lên vết rượu trên mặt bàn, khiến nó càng thêm mỹ lệ.

Tô Hành chậm rãi mở miệng: "Bà ấy tên là Tôn Linh, hai người nghe qua bao giờ chưa?"


Chu Lệnh Hành nghiêm túc tự hỏi, lắc lắc đầu.

Tôn Hòa thì lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Hình như... mẹ kế của Đỗ Nhược cũng tên này.

Tôn Hòa lập tức đem cái ý nghĩ vớ vẩn này xóa đi, một cái tên bình thường như vậy, cả nước trùng tên rất nhiều. Không thể nào mà mẹ của Tô Hành lại có liên quan đến bọn họ được.

Tô Hành đem hết sự bất thường của Tôn Hòa thu vào mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu em nhớ không lầm, bà ấy gả cho một vị Đỗ tiên sinh, danh tiếng trong giới thể thao điện tử cũng không nhỏ."

Tôn Hòa đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, giọng cũng không tự giác mà lớn lên: "Ý em là Đỗ Kỳ Phong? Mẹ của em đúng là mẹ kế của Đỗ Nhược??"

Chu Lệnh Hành sửng sốt, lượng tin tức quá lớn, phải tiêu hóa hết hai lần mới hiểu được.


Mẹ của cô, sau khi bỏ rơi cô, liền trèo lên cao.

Tô Hành cũng không hề ngạc nhiên trước sự thất thố của Tôn Hòa.

Lần đầu tiên cô biết đến thể thao điện tử, chính là vì Đỗ Kỳ Phong.

Đỗ Kỳ Phong là nhóm đầu tư đầu tiên trong ngành thể thao điện tử, và chiến đội FHL thuộc công ty của ông ta.

Ba năm trước, bà ấy kết hôn cùng Đỗ Kỳ Phong, thu hút được rất nhiều cánh truyền thông đưa tin, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt của bà ấy, hồi ức đã phủi đầy bụi ngập tràn trong tâm trí lúc này.

Tô Hành không thể khống chế được nữa, cảm giác như thanh âm của bà ấy vẫn còn phảng phất đâu đây.

"Hành Hành, con đi trước đi, mẹ có việc muốn nói với bố con."

"Còn không chịu đi ngủ đi? Nghe không hiểu mẹ nói gì sao?"

"Tô Hành, con nhìn em gái của con đi, có thể nào để mẹ bớt lo lắng một ngày không?"


"Hành Hành, mẹ cũng là con người , mẹ mệt mỏi lắm rồi, con đi ngủ đi được không?"

"Con khiến mẹ cảm thấy rất thất vọng."

"Mẹ và bố con quyết định li hôn."

"Ông ấy mỗi ngày đều nhốt mẹ ở một nơi nhỏ bé thế này mỗi ngày, mẹ không chịu nổi nữa."

"Cuộc sống của mẹ không nên như thế nào, con có hiểu không Tô Hành."

"Thực xin lỗi Hành Hành, giữa con cùng Mang Mang, mẹ chỉ có thể chọn một."

"Không phải là mẹ không muốn mang con đi, nhưng mẹ là phụ nữ, sống một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì, hơn nữa con còn có bệnh..."

"Mẹ cũng có nỗi khó xử của mẹ, con đừng trách mẹ."

Mặc dù những gì bà ấy nói có vẻ rất thâm tình, nhưng Tô Hành vẫn không thể thấy được một tia thâm tình nào trên khuôn mặt ấy.

Giống như.... bà ấy trước giờ đều không hy vọng cô tồn tại vậy.
Điều duy nhất khiến Tô Hành còn ấn tượng chính là thời điểm mà bà ấy cùng bố cô cãi nhau, cô đều ép chính mình phải ngủ.

Khi đó cô không hề tham ngủ, từ nhỏ đã bộc lộ sự thông minh phi thường, cuộc sống tràn ngập những cuộc thi đấu, giấc ngủ ngày càng ít, nhưng cô vẫn luôn có thể duy trì trạng thái tập trung cao độ trong một thời gian dài.

Từ khi chứng kiến những cuộc cãi nhau của bố mẹ, bà ấy luôn bắt cô phải đi ngủ.

Dần dần, cô liền bị chính mẹ của mình dưỡng thành thói quen, dù không buồn ngủ cũng sẽ ngủ đúng giờ vào buổi trưa và buổi tối.

Tô Hành dần nhận ra bản thân mình ngày càng ngủ nhiều hơn, thậm chí còn ngủ quên trong vô thức.

Sau đó, cô bắt đầu không thể khống chế được cơn buồn ngủ của mình mọi lúc mọi nơi. Bất luận là thời gian nào cũng có thể lăn ra ngủ.
Cuộc li hôn này cũng ảnh hưởng rất lớn với Tô Viễn Quân, hơn nữa, vì Tô Hành có bệnh, ông cũng không thể không đi ra khỏi quán cà phê Internet nho nhỏ kia của mình.

Hiện thực đều tàn khốc như vậy, luôn có những biến cố bất ngờ xảy ra, bọn họ cũng vẫn phải cố mà bước tiếp.

Tô Viễn Quân luôn cho rằng căn bệnh của Tô Hành đều do ông gây ra, ông luôn cảm thấy nợ Tô Hành rất nhiều.

Cũng không biết nghe được tin tức ở đâu, có một viện nghiên cứu Mỹ bắt đầu phát minh ra thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tế bào não, nhưng giá cả rất đắt. Một con số vô cùng kinh thiên động địa cho dù ông có kinh doanh quán cà phê Internet cả đời cũng không kiếm đủ được."

Vì để trị bệnh cho Tô Hành, Tô Viễn Quân bắt đầu mở rộng kinh doanh, đi bôn ba khắp nơi tìm kiếm cơ hội kinh doanh.

Ông vẫn luôn lạc quan nghĩ, chỉ cần kiếm được đủ tiền, loại thuốc có thể điều trị được bệnh cho Tô Hành cũng gần như tiến vào thị trường.
Lịch trình bận rộn cứ vậy kéo dài suốt ba năm, ông cùng Tô Hành chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh thì thời gian chung đụng cũng ít lại.

Sắc trời chìm dần, đèn đường cũng được bật sáng.

Ánh trăng rơi trên mặt đất, hòa cùng ánh đèn mờ ảo.

Người con gái hơi say kia dùng một chất giọng mềm mại từ từ kể ra, khuôn mặt bình tĩnh như thể sắp chìm vào giấc ngủ.

Thật giống như câu chuyện này không phải của cô, mà là của người khác vậy.

Nhưng sâu trong nội tâm cô, giờ phút này không biết đang là sóng gió mãnh liệt hay tâm như nước lặng nữa, không ai có thể hiểu thấu.

Hôm nay uống say, cũng không biết cọng dây thần kinh nào có vấn đề, đột nhiên kể ra hết mọi chuyện.

Không vì cái gì khác, chỉ vì bọn họ trở thành người mà cô tin tưởng nhất, cũng đáng giá để giao phó bản thân.
Hai người lẳng lặng nghe xong, thật lâu vẫn không nói ra lời.

Tôn Hòa vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ mẹ của Tô Hành lại là mẹ kế của Đỗ Nhược. Anh trầm mặc nhìn Chu Lệnh Hành, quyết định nhường lại không gian cho hai người họ.

"Anh đi ra ngoài hít thở không khí xíu, hai đứa khi nào thấy khá hơn thì đánh thức bọn kia dậy, thời gian cũng không còn sớm."

Chu Lệnh Hành hướng Tôn Hòa cười nhạt, dùng biểu đạt để tỏ lòng biết ơn.

Tôn Hòa cười khẽ hai tiếng, nâng bước đi ra ngoài.

Theo như nhận thức của Chu Lệnh Hành, cứ nghĩ sẽ là một câu chuyện xưa cực kỳ phức tạp, nhưng nó lại trở nên đơn giản hơn qua lời kể của Tô Hành.

Không có yêu hận tình thù gì, nhưng cũng đủ để cho người khác phải thở dài.

Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
Thật lâu sau, anh đứng dậy đi về phía Tô Hành, nghiêng người vòng qua bờ vai nhỏ bé của cô.

Giọng nói trầm đến mức khiến người ta say mê: "Cô hiện tại còn có tôi mà, còn có cả đội chúng ta nữa."

Chu Lệnh Hành âm thầm bực, thiếu chút nữa là buộc miệng thốt ra những lời không nên nói rồi.

Cuối cùng, anh cũng kiềm chế, vỗ vỗ Tô hành: "Đi, đến lúc trở về rồi."

Từ khoảnh khắc lúc người đàn ông kia bước tới gần, Tô Hành không thể kìm nén được nhịp tim đập liên hồi của mình.

Lúc này, cảm giác bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên vai mình sắp rời khỏi, cô vươn tay nắm lấy mà không hề nghĩ ngợi gì.

Tuy rằng trên mặt không hiện gì, nhưng con ngươi chớp chớp động động lại để lộ ra sự hoảng loạn của Tô Hành lúc này.

Chu Lệnh Hành nhìn về phía Tô Hành, nỗ lực đè nén xúc động muốn đem cái người trước mắt này ôm vào lòng, cố gắng làm cho giọng mình trở nên nhu hòa hơn.
"Sao vậy?"

Tô Hành nghe thấy giọng của Chu Lệnh Hành, tay bất giác nắm lỏng ra một chút.

Nhưng lại chậm chạp không buông.

Tô Hành có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khi quái dị này.

Vẻ mặt Chu Lệnh Hành lúc này cũng lộ ra một chút không kiên nhẫn, khiến cô cảm thấy bối rối không thôi.

Giằng co một lát, người con gái cúi đầu, chậm rãi buông lỏng tay người đàn ông, nhưng không nghĩ tới, còn chưa kịp thu tay lại, đã bị người đối diện bỗng nhiên nắm chặt, một lực mạnh kéo Tô Hành ra khỏi chỗ ngồi.

Giây tiếp theo liền rơi vào cái ôm rộng lớn của người đàn ông.

Tim của cô như muốn nổ tung, thậm chí cô còn có thể nghe được rõ tiếng đập thình thịch thình thịch của tim mình.

Chóp mũi truyền đến mùi sữa tắm bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông, bao trùm lấy cô.

Nhiệt độ rải rác khắp nơi, cô không thể chìm sâu vào.
Chu Lệnh Hành cảm nhận được động tác của Tô Hành, khẽ thở dài, dùng bàn tay vuốt lưng cô.

"Cô say rồi." Thanh âm của người đàn ông vô cùng chắc chắn.

Tô Hành nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Không đúng, không phải như vậy mà.

Cô không có say, cô vẫn tỉnh táo lắm.

Người con gái dần ngẩng đầu trong lòng người đàn ông, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không đợi Tô Hành mở miệng, Chu Lệnh Hành lại giơ tay đem đầu cô ấn vào lòng ngực một lần nữa.

"Được rồi, phải trở về rồi."

Người đàn ông vỗ về cô như đứa trẻ.

"Ngủ đi, ngày mai ngủ dậy rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."

Rõ ràng, suy nghĩ trong đầu vô cùng tỉnh táo, nhưng sau khi được người đàn ông này nhẹ nhàng xoa dịu, cô lại cảm thấy có chút buồn ngủ.

Một giây trước khi mất ý thức, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ.
Cô giống như, bị anh lừa vậy.

Ghế lô (*) ngoại trừ Chu Lệnh Hành còn tỉnh táo ra, thì những người khác đều đã ngủ say.

Ngoại trừ một vài miếng thịt bò còn đang ọp ẹp trên vỉ nướng thì không còn một tiếng động nào.

Khung cảnh nơi đây khác một trời một vực với sự ồn ào ở mấy ghế lô khác bên ngoài.

Chu Lệnh Hành rũ mắt nhìn người con gái trong lòng mình, trong mắt toàn là sự dịu dàng.

Thiếu chút nữa, anh đã buộc miệng thốt ra lòng mình.

Nhưng anh không vội nói ra những lời này.

Thời gian còn dài, có một số việc không thể nhất thời được.

Bế Tô Hành lên, Chu Lệnh Hành lập tức ra ngoài.

Tôn Hòa dựa vào cây hoa anh đào trước quán, nhìn thấy rõ người trong lòng Chu Lệnh Hành, nhịn không được trêu đùa: "Sao lại ngủ rồi?"

Chu Lệnh Hành ước lượng trọng lượng không quá nhẹ của cô gái trong lòng, trước lạ sau quen, hiện tại, anh đã có thể khống chế được lực đạo của chính mình.
Bước tới gần Tôn Hòa: "Ba người bên trong giao lại cho anh, em đưa cô ấy về trước đã."

Tôn Hòa gật đầu.

Chu Lệnh Hành còn chưa đi xa, liền nghe thấy giọng Tôn Hòa truyền đến: "Cậu định tính toán như thế nào?"

Chu Lệnh Hành chậm rãi quay đầu, ánh mắt không chút để ý: "Là sao?"

"Chuyện của em ấy, cậu tính nói như thế nào với huấn luyện viên?" Tôn Hòa hỏi.

"Không cần," Chu Lệnh Hành nhàn nhạt đáp, "Nếu Thẩm Giai Niên biết, em sẽ mặc định là anh nói."

Tôn Hòa bật cười, còn chưa truy đuổi được, đã bắt đầu che chở rồi à?

"Tốt thôi, nếu huấn luyện viên biết, có hỏi tới, anh sẽ nói đều là chủ ý của cậu."

Chu Lệnh Hành thần sắc không thay đổi: "Tùy anh."

Cuối cùng còn để lại câu: "Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi."

Tôn Hòa nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của Chu Lệnh Hành, cười sâu xa.
Lần này chỉ sợ Chu Lệnh Hành chìm sâu rồi.

Rồi lại nghĩ đến ba con sâu rượu trong quán.

Không khỏi đỡ trán, hiện tại anh nên làm gì bây giờ???

--------

(*) ghế lô: một khu vực dành cho một người hoặc một nhóm người. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi