CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA

Edit: Lazy Girl.

Chu Bá Tu thần sắc vẫn như thường lệ, cầm cây bút máy trong tay gõ nhẹ lên bàn.

"Theo lý thuyết thì đây là lần đầu tiên cháu điều trị bằng thuốc, cơ thể cũng không có bất kì kháng thể nào, hai tháng đầu đáng lý ra không nên xuất hiện bất kì vấn đề gì..."

Tô Hành có chút chột dạ, thu hồi mắt lại, ép chính mình không được đối diện với ông.

Chu Bá Tu cười khẽ, "Bác sẽ không nói quá nhiều về việc cháu chơi game, dù sao đây cũng là thân thể của cháu, cháu tự biết mà làm."

Tô Hành nhíu mày, "Lần đó phát bệnh là do kiệt sức trong khoảng thời gian huấn luyện đó..."

"Bác nói là bác không nói gì về việc cháu chơi game, mỗi ngày cháu làm gì, bác sẽ không can thiệp," Chu Bá Tu cắt ngang lời cô, "Nhưng cháu phải biết rằng, nếu cứ tiếp tục trong trạng thái này, cho dù có chữa khỏi, cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn, thậm chí còn không thể trị được tận gốc."


Ánh mắt Chu Bá Tu không thiếu phần nghiêm khắc, tiếp tục nói: "Bác sĩ chỉ đưa ra phương án điều trị tốt nhất, chứ không thể giúp cháu quyết định, cháu tự suy xét."

Tim cô không khỏi chùng xuống, thật lâu vẫn không nói nên lời.

Cô tất nhiên muốn chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này, không chỉ vì để có thể chơi game tốt hơn, mà còn vì cuộc sống sau này, nhưng nếu chỉ vì điều trị mà làm chậm trễ việc thi đấu, chẳng khác nào đầu đuôi lẫn lộn?

Thật lâu sau, cô thở nhẹ ra, trong lòng hạ quyết tâm.

"Cháu muốn thi đấu, đây chính là mục đích điều trị ban đầu của cháu." Tô Hành lại lần nữa lên tiếng, lời nói đầy sự kiên định.

Ánh mắt Chu Bá Tu khẽ động.

Ông không hiểu tại sao một hai người lại mê cái game này đến vậy, Chu Lệnh Hành cũng từng như thế này, mà Tô Hành bây giờ cũng như thế này.


Những lời nói lạnh nhạt của con trai lướt qua tâm trí Chu Bá Tu, ông khẽ thở dài thỏa hiệp.

"Cháu thấy ổn là được, nhưng hãy cố gắng tránh sử dụng não, để bác điều chỉnh lại đơn thuốc cho cháu."

*

Không làm theo như những gì mà Chu Lệnh Hành yêu cầu, Tô Hành chỉ gửi cho anh một tin nhắn WeChat sau khi trở về căn cứ.

Đợi một lúc vẫn không thấy anh phản hồi lại.

Sau đó mới nhớ ra là chắc hẳn anh còn đang thi đấu, Tô Hành sẵn tiện mở điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp thi đấu.

Thực lực của hai bên chênh lệch nhau rất nhiều nhưng người xem lại không ít, vừa tiến vào phòng phát sóng đã thấy ngập tràn những lời bình luận.

Mặc dù Tô Hành cũng thường hay đọc bình luận trong lúc phát sóng, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi xem những bình luận trực tiếp trong một trận thi đấu.


Tô Hành cảm thấy hứng thú vô cùng.

【 a a a a a a chồng em hôm nay đẹp trai quá!! 】

【 Chồng em vừa mới gϊếŧ được một người kìa ha ha ha ha ha 】

【 LING thần ơi, em yêu anh!! 】

Cô không khỏi nhíu mày.

Hừm, thật là muốn đem anh giấu đi.

【 Sao không thấy Sleeping lên đấu hôm nay vậy? 】

【 Chua xót quá... Tôi xem phát sóng trực tiếp này chỉ vì mong muốn được nhìn thấy chị gái. 】

【 Tiểu Bản đánh không tồi, hôm nay tiết tấu đánh khác hẳn. 】

Tô Hành cười khẽ, tắt bình luận đi, nghiêm túc xem trận đấu.

Ván đấu đã bắt đầu được hơn 20 phút, kinh tế của bên GI đang dẫn đầu trước đối phương.

Cô một bên cầm điện thoại, một bên mở tủ lạnh ra lấy bình sữa bò.

Đại khái chắc khoảng tầm bảy tám phút nữa là sẽ xong trận đấu.

Tô Hành nghĩ nghĩ, đặt điện thoại lên bàn, mở sữa bò ra uống một ngụm.
Quả nhiên, sau bảy phút, GI thành công đánh sập được nhà đối thủ.

Màn hình hiển thị MVP ván đấu này là LING, Tô Hành tính tắt phát sóng trực tiếp, thấy vậy liền ngưng lại, thu tay về.

Trên màn hình xuất hiện bóng dáng của Chu Lệnh Hành.

MC hỏi cái gì cô cũng không nghe thấy rõ, chỉ thấy Chu Lệnh Hành cầm micro lên.

【 Tôi vẫn mong mọi người có thể đặt sự chú ý lên ván thi đấu nhiều hơn, mặc dù kém hơn Sleeping, nhưng Tiểu Bản đã dần dần bắt kịp được tiết tấu của đội. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ mang lại nhiều màn thể hiện xuất sắc hơn nữa trong tương lai. 】

Hả? Vừa rồi MC có nhắc đến cô hả?

MC cười cười, rõ ràng là không để ý đến lời khen ngợi của Chu Lệnh Hành dành cho Tiểu Bản, lại hỏi: 【 Kể từ khi Sleeping gia nhập GI cho đến nay đã nhận được rất nhiều lời khen, chúng ta cũng phát hiện ra hôm nay cô ấy không lên thi đấu, việc này có liên quan gì đến lần té xỉu trong lúc thi đấu đợt trước không? Hay thể chất của cô ấy không cho phép cô ấy tiếp tục thi đấu? 】
Tô Hành sửng sốt, rõ ràng không ngờ đề tài phỏng vấn lại chuyển lên người mình.

Chu Lệnh Hành sa sầm mặt mày, 【 Thể chất của Sleeping tuyệt đối vẫn có thể chống đỡ được trong lúc thi đấu, còn khi nào cô ấy có thể lên sân phụ thuộc vào quyết định của huấn luyện viên. 】

Nói xong cũng không cho MC có cơ hội hỏi han gì, Chu Lệnh Hành trực tiếp phát biểu lời tổng kết.

【 Thời gian phỏng vấn cũng sắp hết, một lần nữa, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho GI. 】

Anh bước ra khỏi phạm vi quay chụp của máy quay, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Nữ MC mỉm cười đầy ẩn ý, không hề có chút xấu hổ nào, chào khán giả xong rồi bước xuống sân khấu.

Công việc của cô vốn dĩ không phải là người dẫn chương trình, hôm nay chỉ tới dẫn giúp người khác.

Đương nhiên là cô sẽ không quan tâm tới những tranh luận của người khác, dù sao thì cô tới chỉ để tung ra một tin tức lớn.
Hiển nhiên, Tô Hành cũng không đem người này để trong lòng, trực tiếp thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Hai phút sau, cô nhận được tin nhắn từ Chu Lệnh Hành.

Chu Lệnh Hành: 【 Ừm, chờ anh trở lại. 】

Tô Hành cong môi cười.

Tâm trạng tốt duy trì không được bao lâu, cô đột nhiên nhớ đến bản thân vẫn còn một nửa thời lượng phát sóng chưa hoàn thành, đành cam chịu bật máy tính lên, chuẩn bị phát sóng.

Không nghĩ tới vừa mới tiến vào trò chơi, góc bên phải phía dưới hiện lên một lời mời tổ đội.

Nhìn kỹ mới thấy, hóa ra là Giang Nguyên đã lâu rồi không liên lạc.

Tô Hành suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Vừa vào phòng đã bắt đầu gõ, 【 Hôm nay anh không thi đấu à? 】

Giang Nguyên nhanh chóng trả lời: 【 Đánh xong rồi, solo không? 】

Tô Hành: 【???? 】

Giang Nguyên: 【 Vụ cá cược vẫn còn hiệu lực, chơi không? 】
Tô Hành ngưng trệ một giây rồi mới gõ lại,【 Được. 】

Giang Nguyên cong môi nhìn màn hình.

Biết ngay là cô sẽ cắn câu mà.

Hai người đều di chuyển đến giao diện chọn tướng.

Giang Nguyên không nghĩ quá nhiều, trực tiếp chọn hoàng tử Jarvan IV.

Anh rất tò mò không biết cô đã trưởng thành nhiều hay ít trong khoảng thời gian này.

Đây chỉ là phỏng đoán của anh, nhưng đến khi tiến vào giai đoạn loading, anh có hơi bất ngờ khi thấy Tô Hành vẫn chọn Master Yi.

Đáy lòng hừ lạnh.

Cái cô gái này còn cố chấp hơn anh tưởng.

Giống như lần trước, cả hai đều yên bình trong năm phút đầu tiên.

Nhìn thấy Jarvan IV sắp lên cấp 6, Giang Nguyên có chút nghi hoặc.

Đại chiêu của Jarvan IV mạnh hơn nhiều so với đại chiêu của Master Yi, không lẽ Tô Hành thừa biết điều này vẫn muốn trực tiếp bỏ gank trước cấp 6?
Ý tưởng này vừa mới xuất hiện khoảng hai giây, không ngoài dự đoán, Master Yi liền xuất hiện.

Giang Nguyên cười nhẹ, nếu như từ bỏ cơ hội này thì đúng là không phải Tô Hành.

Trong lúc nghĩ ngợi, bàn tay cũng không hề dừng lại.

Chỉ thấy hoàng tử Jarvan IV cắm cờ hiệu ngay sau Master Yi, rồi EQ hai lần liên tiếp nhảy qua đánh ba con sói.

Master Yi phản ứng cực nhanh, ngay lúc hoàng tử Jarvan IV còn chưa đánh xong ba con sói, cô đã Q chạy tới.

Ba con sói vốn dĩ chỉ còn lại chút xíu máu, hơn nữa, bản thân Master Yi là sát thủ rất nhiều sát thương vật lý, nên Tô Hành dễ dàng ăn được ba con sói, đạt cấp 6 trước Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhìn thấy Master Yi thăng cấp, cảm thấy không ổn.

Cho dù đại chiêu của Master Yi rất râu ria, anh vẫn không thể thắng được nếu không có đại chiêu.

Không giống như lần trước giả vờ rút lui, lần này anh chỉ có thể rút lui thật, không chút do dự lao qua một bên.
Tô Hành cũng không định để anh chạy thoát, nháy mắt đuổi theo kịp.

Lần bị hoàng tử Jarvan IV giáo huấn vẫn còn đó, cô sẽ không thể đánh trả sau khi Jarvan IV lên cấp 6. Đây là một cơ hội tốt và có lẽ chỉ có lần này.

Giang Nguyên ấn W mở khiên, chạy không ngừng nghỉ, không hề có ý định quay đầu lại.

Master Yi trực tiếp mở đại chiêu lao thẳng về phía hoàng tử Jarvan IV.

Không có EQ, không có đồng đội cứu giúp, hoàng tử Jarvan IV hiện tại yếu ớt đến đáng sợ.

Nhưng trong tích tắc, Master Yi liền đuổi kịp Jarvan IV.

Mở đầu bằng chiêu E rồi tung thêm chiêu A.

Sát thương thực cộng với tốc độ tấn công cộng dồn vô nhau, lượng máu của Jarvan IV nhanh chóng chạm đáy.

Tệ nhất chính là, hoàng tử Jarvan IV còn bị dính bùa đỏ của Master Yi.

Không nghi ngờ gì nữa, nó khiến tình hình của Giang Nguyên lúc này trở nên tồi tệ hơn. Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Giang Nguyên chỉ có thể lựa chọn hướng gần nhất là trụ phòng thủ ở giữa, Tô Hành cũng không hề nhượng bộ, lập tức đuổi theo.

Chỉ đáng tiếc khi hoàng tử Jarvan IV vừa mới đến được tháp phòng thủ được một lúc.

Master Yi đã băng trụ, lập tức thu được đầu người của Jarvan IV.

Màn hình chuyển xám, Giang Nguyên có chút giật mình.

Mặc dù biết rằng tốc độ tiến bộ của Tô Hành rất kinh người, nhưng anh không ngờ mình sẽ thua.

Vừa rồi gọi Tô Hành đến solo chỉ là do trùng hợp thấy cô online.

Hiện tại, anh chỉ biết cười khổ, hiểu được thế nào là vác đá nện vào chân mình.

Sau khi gõ một chuỗi số điện thoại trên màn hình, Giang Nguyên trực tiếp thoát game.

Chưa đầy nửa phút đã nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

【 Tôi là Tô Hành. 】

Giang Nguyên lưu dãy số này vào danh bạ, trực tiếp gọi điện qua.
Sau một hồi đổ chuông, giọng nói lạnh lùng của cô gái truyền đến.

"Nói nhanh đi, anh ấy sắp quay trở lại rồi."

Giang Nguyên sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười, "Chu Lệnh Hành trở lại thì liên quan gì đến việc cô gọi điện thoại?"

"Không phải là không được, mà anh ấy không muốn tôi và anh tiếp xúc với nhau." Tô Hành nhanh chóng trả lời.

Giang Nguyên khựng lại, có chút hụt hẫng.

Lúc này mới đem chuyện xưa giữa hai người bọn họ ra từ từ kể: "Bốn năm trước, tôi với A Lệnh là đồng đội...."

Mở đầu cũng không có gì lạ lắm, Tô Hành nghĩ.

Lúc đầu cô còn có thể bình tĩnh lắng nghe, nhưng mà sao càng nghe càng cảm thấy câu chuyện có hơi kỳ kỳ lạ lạ?

Không nói đến cách xưng hô và thái độ của Giang Nguyên đối với Chu Lệnh Hành, chỉ riêng việc Giang Nguyên cố chấp muốn hàn gắn lại quan hệ giữa hai người mấy năm nay.
Cô cũng có đủ lí do để nghi ngờ tâm tư kín đáo của người này.

Giang Nguyên nói xong, rót một ít nước lạnh vào ly, cố gắng giúp cổ họng giảm bớt khô khốc do nói quá nhiều.

Bên tai truyền đến thanh âm hơi chần chờ của Tô Hành.

"Anh.... thích Chu Lệnh Hành?"

Một ngụm nước nghẹn ngay cổ họng, nhả không được mà nuốt cũng không xong.

Anh dùng sức vỗ vỗ ngực đem nước nuốt xuống, giọng nói đứt quãng, "Cô, cô nói cái gì vậy?"

Tô Hành vẫn bình tĩnh, "Tôi khuyên anh không nên thích anh ấy, anh sẽ không được đáp lại đâu."

Anh tính phủ nhận suy nghĩ của Tô Hành, nhưng nghe thấy giọng nói tự tin của cô, anh tạm thời gác lại ý định biện minh cho mình, nghi ngờ hỏi: "Sao cô biết?"

"Bởi vì anh ấy thích tôi."

Tô Hành không cảm thấy nghi ngờ gì với câu hỏi của Giang Nguyên, không chút nghĩ ngợi, từng câu từng chữ nói ra tình hình thực tế.
Mấy loại sự tình thế này, nhất định phải ngăn chặn trước khi nó xảy ra.

Tô Hành cũng không nghĩ tới việc ở bên Chu Lệnh Hành rồi mà còn phải đề phòng đàn ông.

Giang Nguyên sửng sốt, sau đó bật cười.

Mặc dù anh đoán rằng Tô Hành có ý với Chu Lệnh Hành, nhưng không nghĩ đến cô gái này lại nói thẳng ra như vậy.

Tô Hành cau mày, "Anh cười cái gì? Tôi nói nghiêm túc đó, anh từ bỏ đi."

Giang Nguyên nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của cô, trong đầu hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng, không biết vì sao lại cảm thấy cô khá đáng yêu.

Đột nhiên lại muốn trêu chọc cô, "Tôi sẽ không từ bỏ, tôi vẫn sẽ luôn chờ cậu ấy."

Nghe thấy Giang Nguyên "thừa nhận" tâm tư của mình, Tô Hành không khỏi lộp bộp trong lòng, cảm thấy tâm lý của mình muốn sụp đổ.

Đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng ồn ào của Tiểu Bản và Wave truyền đến từ ngoài cửa, không chút do dự, cô cúp máy, thản nhiên tắt giao diện trò chơi, thuận tay cầm bình sữa bò lên nhấp một ngụm.
Giang Nguyên nhìn chằm chằm cuộc điện thoại vừa bị cúp, cảm thấy có chút không giải thích được.

Anh chỉ đùa một chút thôi mà, không lẽ cô nghiêm túc?

Đỗ Nhược cơm nước xong liền quay trở lại phòng khách, nhìn thấy bộ dáng cau mày của Giang Nguyên.

Yên lặng bước tới vỗ vỗ vai anh, "Nguyên ca? Anh sao vậy?"

Giang Nguyên lúc này mới hoàn hồn, che dấu cười cười: "Không có gì, cậu ăn xong rồi hả?"

Đỗ Nhược gật đầu, không cẩn thận nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang Nguyên còn sáng.

Hai chữ "Tô Hành" đập vào mắt.

Đỗ Nhược cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại.

Giang Nguyên nhìn theo hướng mắt của Đỗ Nhược, hờ hững tắt máy, hỏi: "Sao?"

Đỗ Nhược chỉ chỉ điện thoại Giang Nguyên, "Cái đó là Tô Hành hả?"

"Làm sao? Biết?" Giang Nguyên không chút để ý nói, ánh mắt trở nên sắc bén.
Đỗ Nhược liếm liếm hàm răng trên, "Em có một người em gái... cũng tên Tô Hành."

"Em gái?" Giang Nguyên nghi hoặc, "Không phải em gái của cậu tên Tô Mang à?"

"Đúng vậy, là chị của Tô Mang." Đỗ Nhược nói thật.

Cậu biết, trước mặt Giang Nguyên, nói dối không có tác dụng.

Quả nhiên, ngữ khí của Giang Nguyên cũng hòa hoãn hơn, không để bụng: "Chắc là không phải, trên thế giới này có nhiều người tên Tô Hành lắm."

"Nhưng..." Đỗ Nhược còn muốn nói thêm.

Giang Nguyên trực tiếp ngắt lời cậu, "Được rồi, hiện tại còn không mau tập trung tinh lực vào trận thi đấu đi. Năm nay, đội HTN vừa mới tiến cử hai người Hàn Quốc đến hỗ trợ, một trong số đó là MID."

Đỗ Nhược vẫn có một sự hiểu biết nhất định đối với Giang Nguyên.

Cậu cũng không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, cũng không ai muốn nghe nên đành thôi.
Trong lòng vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.

Gần đây.... tần suất xuất hiện của cái tên Tô Hành này quá mãnh liệt.

Ở phía bên kia, mọi người đã quay trở về căn cứ còn đang bàn luận về ván đấu hôm nay, lôi Tiểu Bản ra nói.

"Anh có thấy cái lúc mà em băng trụ gϊếŧ có 6 không? Lần đó phải gọi là đỉnh của đỉnh!!"

Wave cười nhạo: "Nếu không phải do anh chịu sát thương từ trụ giúp cậu thì cậu có gϊếŧ được không? Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy có vụ ADC đi hứng dame trụ giùm người đi rừng luôn đó."

Tôn Hòa vẫy tay với Tô Hành: "Em về sớm vậy? Bác sĩ nói như thế nào?"

Tô Hành nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa, "Bác sĩ chỉ chỉnh lại toa thuốc cho em, cũng không có việc gì."

Tôn Hòa tính hỏi tình hình cụ thể, nhưng thấy bộ dáng thất thần của cô, không khỏi bật cười, đành phải thôi.
Chu Lệnh Hành hai tay đút túi quần, nhìn thấy cô gái đang cong môi cười, lười nhác đi đến bên cạnh, "Đang đợi anh à?"

Tô Hành gật đầu, giả vờ lơ đãng nói: "Em vừa mới solo với Giang Nguyên."

"Thắng?" Chu Lệnh Hành nhướng mày.

Tô Hành cười: "Thắng."

Chu Lệnh Hành cười nhạt, nâng lòng bàn tay lên xoa đầu cô.

"Đang đợi anh khen hả?"

Khuôn mặt của anh gần ngay trước mắt, Tô Hành cuối cùng cũng nuốt hết những lời định nói xuống.

Dù sao người đàn ông này cũng là của mình, cô thầm nghĩ.

Vì vậy Tô Hành lắc đầu: "Không cần."

Anh chính là phần thưởng tốt nhất của em rồi.

*

Lượt đi của giải đấu theo lời mời cuối cùng cũng đã kết thúc vàng giữa tháng 7. Ba đội dẫn đầu là GI, SLZ, và QB.

Bởi vì lượt về phải chờ đến khi mùa giải chính mùa hè kết thúc, nên thời gian tiếp theo của GI có vẻ tương đối lỏng lẻo.
Sau khi nói vài câu về thời lượng phát sóng trực tiếp, Thẩm Giai Niên trực tiếp thông báo về kỳ nghỉ.

Vào ngày nghỉ, Lão Ngư với Wave thu dọn đồ đạc và rời căn cứ.

Tôn Hòa nhìn bóng lưng hai người, không khỏi cười nhạo: "Làm như căn cứ có cái gì đáng sợ lắm hay sao mà xách đồ đi lẹ vậy."

Sau khi nói câu này không lâu, Tôn Hòa trả lời điện thoại.

Khi anh xuống lầu lần nữa, bên cạnh còn vác theo chiếc vali hành lý.

Ba người còn lại: ?????

Tốc độ lật mặt còn hơn lật bánh tráng này có phải quá nhanh rồi không?

Tô Hành cắn cắn bình sữa bò, nghĩ xem bản thân sẽ đi đâu trong mấy tháng này.

Chu Lệnh Hành quyết tuân thủ theo nguyên tắc, địch bất động thì ta bất động, lẳng lặng chờ Tô Hành lên tiếng quyết định.

Tiểu Bản nhìn hai người, yên lặng quay về phòng thu dọn hành lý.
Cậu đâu có ngu mà ngồi ở đây ăn cẩu lương suốt mấy tháng? Mơ đi.

Tô Hành suy xét cả buổi sáng, cuối cùng quyết định ở lại căn cứ.

Quán cà phê Internet rất gần căn cứ, cô có thể quay lại bất cứ lúc nào, hơn nữa ở đây luyện game cũng thoải mái hơn.

Sau khi trong đầu nảy ra một ý tưởng, Tô Hành nhìn Chu Lệnh Hành hỏi: "Anh về hả?"

"Em thì sao?" Người đàn ông không trả lời mà hỏi lại.

Tô Hành lười biếng dựa vào ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, "Em ở lại đây, dù sao câu lạc bộ cũng gần quán cà phê Internet."

Chu Lệnh Hành vội vàng gật đầu, "Ừm."

Tô Hành chớp chớp mắt: "Hửm?"

"Em nghĩ anh sẽ yên tâm để em ở đây một mình?" Chu Lệnh Hành cười nhạt, biểu tình sinh động.

Tô Hành cũng cười cười, ngáp một cái: "Vậy em lên ngủ một giấc đây, ăn cơm không cần kêu em."
Chu Lệnh Hành nhướng mày, tự nhiên đứng gần cô, "Để anh bồi em ngủ."

Tô Hành sửng sốt, biểu tình có chút ngây ngốc.

Giây tiếp theo, cả người đã được bế lên hướng thẳng đến cầu thang lên lầu.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: "Anh cũng có hơi buồn ngủ."

Mặt cô đỏ bừng, tay cũng không chịu sự khống chế của đại não, cứ thế vòng qua ôm lấy anh.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, người này tính làm gì?

Lúc này, bọn họ cũng đã đến trước cửa phòng cô.

Tô Hành nghiêng người thoát khỏi vòng tay của anh, cong mi nói, "Em không cần anh phải bồi em ngủ."

Chu Lệnh Hành cúi người, chậm rãi đến gần cô: "Nhưng anh cần."

Nói xong câu đó cũng không đợi Tô Hành phản ứng, anh lại bế cô lên, đẩy cửa bước vào.

Tô Hành bại trận, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan đi bớt.

Chu Lệnh Hành đi đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Tô Hành tim đập nhanh, ngây người nhìn anh, cổ họng như bị tắc nghẽn, nói không nên lời.

Ngay khi cô nghĩ người đàn ông này sẽ tiến thêm một bước, Chu Lệnh Hành đột nhiên bật cười.

"Không lẽ em cho rằng, anh sẽ làm cái gì đó với em?"

Tô Hành không biết lời nói của anh có ý gì, sắc mặt ngày càng hồng, nhắm mắt lại không thèm nhìn anh nữa.

Ngay khoảnh khắc lúc cô nhắm mắt, ánh mắt Chu Lệnh Hành trở nên mềm mại hơn.

Một lúc sau, người đàn ông đưa tay ra vuốt vài cọng tóc đang che khuất khuôn mặt cô, Tô Hành không khỏi rùng mình.

Chỉ cảm thấy mỗi một nơi mà đầu ngón tay của anh lướt qua đều trở nên nóng bỏng, còn hơn là bị nước sôi tạt vào.

Đây là loại cảm giác gì, ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ, cũng không biết làm thế nào.

Chỉ là sau một lúc, người đàn ông không cử động nữa, bầu không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Tô Hành có chút khó hiểu, chậm rãi mở mắt ra.

Tình cờ đụng trúng ánh mắt của Chu Lệnh Hành đã theo dõi cô từ lâu.

Cả hai đều sửng sốt.

Chu Lệnh Hành khôi phục lại tinh thần đầu tiên, đưa tay ra vuốt má cô.

Lần này tay cũng không để lâu, liên tục nhẹ nhàng vuốt ve.

Không khí trong phòng dường như tăng thêm vài độ.

Tô Hành căn bản không rời được mắt, hai mắt nhìn anh chằm chằm.

Chu Lệnh Hành cười cười, lòng bàn tay to đến trước mắt cô, từ từ che lại, ngăn cản tầm mắt của cô.

Một giây sau khi mất đi tầm nhìn, tiếp theo là đến đôi môi nóng bỏng của anh.

Không nghi ngờ gì nữa, đôi môi ấy đang phủ lên cánh môi của cô.

Anh cũng không dừng lại quá lâu, chỉ lướt qua rồi ngừng, sau đó rời ra chút khoảng cách.

Tô Hành có vẻ có chút bất mãn, chủ động đuổi theo, liếm cánh môi của anh.
Chu Lệnh Hành vốn kiềm chế có chút vất vả, đột nhiên cô lại làm vậy, suýt nữa đã mất đi lý trí.

Bàn tay của anh vẫn như cũ che mắt Tô Hành, anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô.

"Không cần phải nóng vội, thời gian còn dài, chúng ta cứ từng bước một."

Nói xong liền hôn lên vành tai cô, "Ngoan, ngủ đi."

Tô Hành run lên theo từng động tác của anh.

Rõ ràng là đang quyến rũ, tự dưng lại bị một câu nói của anh đánh vỡ.

Bộ phim tình cảm biến thành bộ phim ấm áp?

Nghĩ xong, cô có chút không phục.

Sao tự dưng lại thành ra là cô nóng vội vậy?

Trong lúc suy nghĩ, Chu Lệnh Hành không biết đã nằm trên giường từ lúc nào.

Dễ dàng ôm cô vào lòng, dùng một tay vuốt tóc, tay kia vỗ nhẹ lưng cô.

"Anh biết em không vội, nhưng anh rất vội."

Bộ anh gắn máy nghe trộm lên người cô hay sao vậy?

Sau đó cô lại nghe thấy tiếng than nhẹ của anh.
"Có một số việc, chậm mà chắc."

Vô tri vô giác, cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến.

Tô Hành nghĩ, mỗi lần ở trong vòng tay anh, cô đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

*

Khi cả hai đang say giấc nồng, một bài đăng vô danh trên Weibo bất ngờ

được chuyển tiếp bởi một người có dấu tích V, tin tức nhanh chóng được lan truyền.

【 Cô gái solo trong quán cà phê Internet chính là Sleeping. 】

Trên Weibo có 9 bức ảnh, mỗi bức ảnh đều kèm thêm một văn bản giải thích. Văn bản giải thích rất chi tiết rằng người trong video solo chính là Sleeping bởi vì họ có chung từ kiểu tóc, quần áo, đến khung cảnh quán cà phê Internet cũng như là vị trí quán cà phê gần với vị trí căn cứ GI, phân tích rất chu đáo.

Nói có sách mách có chứng, mọi người cũng không thể phản bác lại.

Chỉ trong vài giờ, lượng chuyển tiếp đạt đến một con số khổng lồ.
Vốn dĩ Weibo này chứng thực chuyện cô gái trong video solo là Sleeping cũng không có gì to tát, ngoài ý muốn còn vô tình thu hút được một lượng lớn fans hâm mộ cho Tô Hành.

Nhưng khi Đỗ Nhược nhìn thấy Weibo này, mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn.

Nghĩ đến những manh mối lúc trước, Đỗ Nhược dễ dàng đoán ra được thân phận cái người tên "Tô Hành" kia trong điện thoại của Giang Nguyên.

Cô gái trong video solo kia là Sleeping, mà Sleeping chính là Tô Hành.

------------- 

Đôi lời của dịch giả:

Miêu tả nụ hôn đầu của anh chị mà tui tức cái lồng ngực gì đâu á ==" tức giùm chị nữ chính luôn ==""

Vừa mới ngọt sâu răng được xíu thì lại phong ba bão táp ==""

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi