CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA

Edit: LazyGirl.

——————

Người trong phòng vẫn còn đang ngủ say, rèm cửa còn chưa được kéo lại nên trong phòng có ánh trăng chiếu vào.

Thẩm Giai Niên cố gắng áp chế cảm giác khiếp sợ này xuống.

Kỳ quái là anh thậm chí còn tự hỏi hai người này ở bên nhau từ khi nào, bắt đầu suy nghĩ xem lát nên nói gì với họ vào buổi tối.

Nghĩ đến đây, Thẩm Giai Niên cảm thấy buồn cười, cổ họng hơi ngứa, nhịn không được ho khan hai tiếng.

Trong đêm yên tĩnh, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng trở nên phóng đại hơn.

Thành công đánh thức được người đàn ông trên giường.

Chu Lệnh Hành chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy khuôn mặt đầy ý cười của Thẩm Giai Niên.

Anh ngẩn người, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan không ít.

Sau đó cẩn thận rút tay Tô Hành ra đặt xuống giường, nhỏ giọng: "Ra ngoài nói chuyện."

Cả hai cùng nhau đi xuống lầu, đồng loạt đi đến phòng luyện tập.

Thẩm Giai Niên lấy ra hai điếu thuốc, ngậm một điếu trong miệng và đưa điếu còn lại cho Chu Lệnh Hành.

Chu Lệnh Hành cầm lấy điếu thuốc, thản nhiên hỏi: "Tìm em hay tìm cô ấy?"

Thẩm Giai Niên mỉm cười, châm nhẹ điếu thuốc rồi ném bật lửa qua cho Chu Lệnh Hành: "Tìm cô ấy."

"Có chuyện gì hả?" Chu Lệnh Hành nhướng mày.

Thẩm Giai Niên cũng không vội trả lời, lấy điện thoại ra, bấm vào bài đăng có hơn 10.000 lượt thích trên Weibo rồi đưa đến trước mặt Chu Lệnh Hành: "Tự xem đi."

Chu Lệnh Hành nghi ngờ, cầm điện thoại lên, mấy giây sau, biểu tình biến đổi, đọc đến dòng cuối cùng, điếu thuốc trong tay cũng bị siết chặt.

Sau khi đọc sơ qua những bình luận, sắc mặt anh tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Có liên lạc được với blogger này không?"

Thẩm Giai Niên nhả một hơi, đôi mắt đằng sau mắt kính lộ ra một tia sắc bén.

"Tôi đã sử dụng Weibo chính thức của đội để liên lạc với Weibo này hồi sáng, nhưng không nhận được hồi âm."

Chu Lệnh Hành chế nhạo: "E là có chuẩn bị hết rồi."

Thẩm Giai Niên gật đầu, hít một hơi thật sau: "Tôi lo là nếu Weibo chính thức của đội và những người khác lên tiếng sẽ không có tính thuyết phục. Chỉ có thể để Tô Hành đứng ra thanh minh, nên tôi mới tới đây tìm cô ấy."

Vừa nói, Thẩm Giai Niên vừa cười: "Nhưng không ngờ vừa tới đã nhìn thấy một cảnh tượng đặc sắc."

Chu Lệnh Hành cũng không bởi vì Thẩm Giai Niên trêu chọc mà thả lỏng, mày nhíu chặt.

Chuyện này không thể so được với chuyện cãi nhau ầm ĩ lần trước, hình tượng của Tô Hành có thể sẽ không thể cứu vãn được nếu một phút bất cẩn.

Bạo lực Internet, hai từ "bạo lực" này không chỉ là nói suông.

Hơn nữa, địa điểm của quán cà phê Internet cũng đã bị lộ ra, không chừng cư dân mạng sẽ đến đó tra hỏi thân phận thật....

Anh không thể tưởng tượng được.

Chu Lệnh Hành siết chặt quai hàm lại: "Anh tính cho cô ấy thanh minh cái gì? Nói cô ấy là người trong video? Hay thừa nhận cô ấy có bệnh?"

"Đều không phải," Thẩm Giai Niên nhìn điếu thuốc bị siết chặt đến mức không ra hình dáng gì trong tay của Chu Lệnh Hành, sau đó lại móc ra điếu mới: "Hay là?"

Chu Lệnh Hành im lặng nhìn anh ta.

"Đừng khẩn trương như vậy," Thẩm Giai Niên cười nhạt, "Mọi thứ đều có cách giải quyết. Sớm muộn gì thì cảm giác thần bí của Tô Hành cũng sẽ bị chỉ trích. Nếu đã có người nhắm vào Tô Hành, chúng ta có thể dựa vào chuyện này, một lưới bắt hết."

"Vậy thì phải làm sao?" Nghe thấy ý kiến của Thẩm Giai Niên, Chu Lệnh Hành cảm thấy an tâm hơn, lại cầm điếu thuốc mới lên châm lửa.

"Để Tô Hành phủ nhận hết mấy tin tức này, gửi thư cho luật sư." Thẩm Giai Niên dừng lại nhìn anh, hít vô nhả khói ra, một bộ dáng vô cùng thư thả.

Chu Lệnh Hành dừng hút, "Việc này cho dù có phủ nhận cũng không có tác dụng, người đó thậm chí còn lấy giấy chứng nhận y tế ra để làm chứng, với cô ấy cũng đã ngủ quên ngay trong lúc phát sóng."

"Vậy thì sao?" Khói bay lập lờ, ngọn lửa đang cháy sắp chạm vào tay thẩm Giai Niên, "Tên bệnh nhân của giấy chứng nhận y tế đã bị che lại, người tiết lộ cũng là một người ẩn danh, hiển nhiên là không muốn lộ ra thân phận thật. Nếu bọn họ không chịu tháo xuống, luật sư sẽ giải quyết vấn đề này."

Chu Lệnh Hành nhả ra khói, "Chuyện này giống như một canh bạc vậy. Nếu người đó chó cùng rứt giậu công bố bản chứng nhận y tế không che tên, lúc đó chúng ta phải làm sao?"

"Cậu cho rằng cái người ẩn danh kia là ai? Chỉ có thể là người biết rất rõ những chuyện trước kia của Tô Hành, lại còn giữ tờ chuẩn đoán bệnh của cô ấy?" Thẩm Giai Niên đùa nói.

Chính xác là như vậy, những người có thể đáp ứng được những điều kiện đó phải có mối liên hệ rất chặt chẽ với Tô Hành.

Bạn bè hoặc gia đình.

Chu Lệnh Hành sửng sốt một giây, gia đình?

"Đó chính là lí do vì sao tôi nói," Thẩm Giai Niên đưa tàn thuốc ra, biểu tình sâu xa, "Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn."

"Tô Hành đeo khẩu trang là vì cô ấy không muốn mẹ của cô nhận ra, Internet phát triển, bà ấy cũng có thể không cập nhập được tin tức nhanh như vậy. Tôi nhớ là.... cô ấy còn có một người em gái?"

"Nếu em gái của Tô Hành không muốn mọi người biết cô ta là người tung tin, cô ta nhất định sẽ không trực tiếp trả lời thư của luật sư bên chúng ta."

Chu Lệnh Hành gật đầu tỏ vẻ tán đồng, "Chắc là cô ta làm."

"Cho nên, những gì mà cậu lo lắng, xác suất xảy ra không cao. Nếu cô ta đã lựa chọn che giấu thân phận, nhất định là bởi vì không muốn Tôn Linh biết."

Thẩm Giai Niên vừa nói vừa đi đến cửa.

"Hơn nữa, cậu cho rằng, chỉ dựa vào một tài khoản vô danh để tung tin nóng là có thể nhờ được Weibo V đánh lừa fans? Mà vị blogger này không hề nghĩ ngợi gì đã tung tin ra mà không cần phải lo vụ chịu trách nhiệm, thậm chí còn lấy giấy chuẩn đoán bệnh ra để làm bằng chứng?"

Chu Lệnh Hành cử động ngón tay, đem tàn thuốc ném vô thùng rác, một vài ngôi sao như phác họa nên một vòng cung hoàn mĩ trong đêm, ngay giữa hồng tâm.

Anh nhanh chóng hiểu ra ý của Thẩm Giai Niên: "Ý anh là, trong chuyện này cũng có sự tham gia của Đỗ Nhược?"

"Không phải không có khả năng, mà là chắc chắn." Thẩm Giai Niên gật đầu, "Nếu không có sự đảm bảo của Đỗ Nhược, người này không lẽ không cảm thấy sợ khi đăng một bài như vậy sao? Nếu những tin tức này đều là giả, danh tiếng của blogger ấy có còn muốn giữ nữa không?"

Trong đêm tĩnh mịch, tiếng ve thỉnh thoảng kêu đặc biệt chói tai.

Chu Lệnh Hành không khỏi cười lạnh.

Một Tô Mang dám làm vậy với chị gái của mình còn chưa tính, ngay cả Đỗ Nhược cũng dám xen vào, anh đúng là quá xem thường bọn họ.

Nếu như lấy chỉ số thông minh ngày thường của Chu Lệnh Hành sẽ nhanh chóng nghĩ ra được điều này, hôm nay hại Thẩm Giai Niên phải giải thích lâu như vậy mới hiểu.

Bởi mới nói, quan tâm quá ắt sẽ loạn mà.

Sau khi giải thích xong vấn đề, Thẩm Giai Niên rời căn cứ.

Trước khi đi còn không quên quay đầu dặn Chu Lệnh Hành: "Chuyện của hai người, tôi không quản, nhớ chú ý một chút."

Chu Lệnh Hành nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa, ánh mắt nhàn nhạt, lại khôi phục về trạng thái bất cần.

"Hiện tại không thể công khai. Nếu công khai, nhất định phải báo với tôi." Thẩm Giai Niên nhếch môi.

Chu Lệnh Hành nhún vai tỏ ý đã biết.

Sau khi tiễn Thẩm Giai Niên đi, trên mặt anh hiện lên ý cười.

Dù sao thì anh cũng không hề đáp ứng, nếu lúc đó có xảy ra vấn đề gì thì cũng không thể trách anh được.

Anh nghĩ rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.

Tô Hành ngủ rất say, Chu Lệnh Hành cũng không nhẫn tâm kêu cô dậy.

Suy nghĩ một chút, anh lén cầm điện thoại của cô lên.

Chỉ đăng một bài Weibo thôi mà, chắc không cần phải đánh thức cô ấy dậy đâu.

Vừa mới ấn vào điện thoại, trên màn hình đã hiện lên ô điền mật khẩu

Mật khẩu??

Chu Lệnh Hành cau mày.

Nhập sinh nhật của Tô Hành.

Sai.

Anh tiếp tục nhập sinh nhật của anh.

Vẫn sai.

Chu Lệnh Hành có chút bực bội, sờ sờ mũi nhớ ngày kỷ niệm hai người lần đầu gặp nhau.

Không chính xác, điện thoại cũng rơi vào trạng thái khóa.

Bực bội xoa tóc, Chu Lệnh Hành chán nản ném điện thoại sang một bên, nằm lại xuống giường.

Nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hành.

Lúc này mới hài lòng nhắm mắt.

Anh cũng sốt ruột với chuyện này, nhưng anh không muốn đánh thức cô dậy.

Vẫn là để ngày mai rồi nói sau.

*

Sau một đêm, tin tức Sleeping bị mắc chứng ngủ rũ lan truyền trên mạng một cách chóng mặt.

Trên Weibo của Tô Hành, tất cả đều là những bình luận chửi bới.

Ngay cả những người cố gắng giúp Tô Hành cũng bị chửi lây, chẳng hạn như Tiểu Tân.

Ngay sau khi Tiểu Tân biết tin này, cậu đã đăng Weibo lên tiếng ủng hộ Tô Hành.

Nhưng không ngờ lại có rất nhiều thủy quân kéo đến, hầu hết những bình luận bên dưới đều là 【 Sleeping mau cút ra khỏi ngành thể thao điện tử. 】.

Rất rõ ràng, những người này đều có chuẩn bị mà đến.

Những thành viên của GI, nếu không được sự đồng ý của Thẩm Giai Niên thì không được phép đăng bài Weibo ủng hộ Tô Hành, nhũng người đánh giá cao Tô Hành trong lúc chơi trò chơi cũng không dám lên tiếng sau khi nhìn thấy trường hợp của Tiểu Tân.

Mà lúc này đây, trên lầu hai của câu lạc bộ, đôi nam nữ vẫn đang ôm nhau ngủ say.

Thẳng cho đến khi Chu Lệnh Hành bị tiếng chuông của Thẩm Giai Niên gọi tới đánh thức.

Anh mở hé mắt ra trả lời điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Thẩm Giai Niên vang lên.

"Đến thời gian rồi, kêu Tô Hành đăng bài thanh minh đi, để lâu quá người ta lại nói là mình chột dạ."

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên Chu Lệnh Hành vẫn chưa tỉnh táo, giọng nói cũng ồm ồm, "Chột dạ cái gì?"

Thẩm Giai Niên ở phía bên kia muốn bùng nổ, cái người này rõ ràng còn chưa có tỉnh ngủ.

Anh bực quá cúp điện thoại luôn.

Chu Lệnh Hành nghi hoặc nhìn chằm chằm điện thoại, dụi dụi mắt.

Đột nhiên bị ngã xuống giường.

Không cẩn thận đụng trúng cánh tay của Tô Hành.

Hai người đồng thời bừng tỉnh.

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Một lúc sau, suy nghĩ của anh mới dần trở lại, sờ mấy lọn tóc trên má cô.

Hướng Tô Hành mỉm cười, "Chào buổi sáng."

Tô Hành chớp chớp mắt.

Không lẽ cô ngủ lâu quá nên xuất hiện ảo giác?

Giây tiếp theo, Chu Lệnh Hành đứng dậy, cầm điện thoại lên đưa qua cho cô.

"Tối qua xảy ra một chuyện, trước tiên em cứ vào Weibo mà xem, sau đó đăng một bài thanh minh lên Weibo dựa trên bài mẫu mà Thẩm Giai Niên gửi cho em."

Tô Hành ngơ ngác nhận điện thoại, "Chuyện gì cơ?"

Người đàn ông đứng dậy, vỗ nhẹ vào đầu cô, "Em tự xem đi." Nói xong, anh bước xuống giường, đi vào phòng tắm.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn sống động trước mắt, Tô Hành nhìn bộ dáng của Chu Lệnh Hành, trong lòng không khỏi ảo não.

Cơ hội tốt như vậy mà cô lại ngủ quên mất.

Lắc đầu, cô mở Weibo lên.

Biểu tượng thông báo ở góc bên trái phía dưới hiển thị một con số rất lớn. Trực giác nói với cô rằng chuyện này liên quan đến những gì mà Chu Lệnh Hành vừa mới nói hồi nãy.

Nhấp vào Weibo V kia, hô hấp của Tô Hành cứng lại, trái tim lơ lửng như rơi xuống đất.

Dường như chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã diễn ra tệ đến mức không thể cứu vãn.

Cô lướt đọc những bình luận tiêu cực, bản thân đã bị đẩy đến đầu ngọn sóng.

Sau khi chìm trong những cung bậc cảm xúc, Tô Hành nghiêm túc xem lại nội dung bài đăng của blogger.

Đọc xong một lúc, bên tai truyền đến âm thanh của Chu Lệnh Hành.

"Tô Hành?"

Cô đặt di động xuống, nhìn anh.

Mặc dù sắc mặt vẫn bình thường, nhưng ánh mắt của cô lại tỏ vẻ bất lực.

Chu Lệnh Hành mím môi, ôm cô vào lòng.

Nằm trong vòng tay của anh, Tô Hành cảm thấy được ngực anh đang phập phồng theo từng lời anh nói.

"Hôm nay muốn ăn gì không? Lẩu cay Tứ Xuyên?"

Một câu nói không có ý tứ gì lại có thể khiến cho tinh thần của cô bất giác được thả lỏng.

Một lúc sau, Tô Hành nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, trên mặt hằn lên chút u buồn.

Cười tự giễu, "Em không nghĩ rằng con bé lại chán ghét em đến vậy."

Với chỉ số IQ của cô, sao cô có thể không đoán ra được người ẩn danh này là ai, chỉ có điều cô có muốn đoán hay là không thôi.

Tô Mang là người duy nhất có thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng việc giấu đầu lòi đuôi đó, cô căn bản không quan tâm tới.

Mặc dù cô bị bệnh, nhưng đầu óc thì vẫn còn.

Chu Lệnh Hành lập tức đoán ra được suy nghĩ của cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thanh minh trước đi đã, Thẩm Giai Niên thúc giục nhiều lần lắm rồi."

"Thanh minh cái gì?" Tô Hành nhẹ giọng hỏi.

Chu Lệnh Hành không trả lời, anh lấy điện thoại ra, gửi cho cô lá thư luật sư do Thẩm Giai Niên chuẩn bị.

"Thư từ luật sư?" Ánh mắt cô ngưng đọng, "Con bé cũng đâu có..."

Chu Lệnh Hành cắt ngang lời cô nói, "Đúng là cô ta không nói dối. Nhưng em vẫn cần phải phủ nhận, hơn nữa thái độ phải cứng rắn lên, dù sao cô ta cũng không dám lộ diện đâu."

Tô Hành trầm mặc, đang suy tính những lời nói của anh có khả thi hay không, chậm chạp không làm gì.

Chu Lệnh Hành hiểu rõ, "Em vẫn còn coi cô ta là em gái à?" Anh cười nhạo, "Theo như anh biết, em không phải là một người như vậy."

Cô đúng thực không phải là một người như vậy, cũng không phải là bạch liên hoa, việc lấy ơn báo oán đối với cô nó không tồn tại.

Cô chỉ không muốn lừa dối fans.

Nếu cô thanh minh, chẳng khác nào cô đang nói dối với công chúng, và cô có thể sẽ phải nói dối liên tục trong tương lai.

Cô cũng không bao giờ làm mấy chuyện tốn công vô ích này, sẽ rất mệt mỏi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cũng không thèm quan tâm Chu Lệnh Hành có phản đối hay không, cô bắt đầu đăng bài Weibo.

GISleeping: 【 Nội dung của bài đăng này đúng 80%, 10% là những phỏng đoán ác ý, 10% còn lại là hư cấu, tôi sẽ đưa những phỏng vấn ác ý cùng với nội dung hư cấu này cho pháp luật xử lý. Còn về nội dung cuối bài đăng, muốn tôi rút khỏi ngành thể thao điện tử, solo đánh thắng tôi đi rồi nói. PS: Tôi đã bắt đầu tiếp thu trị liệu từ hai tháng trước, hiện tại tình trạng của tôi rất tốt, tôi muốn xin lỗi vì đã gây ra những ảnh hưởng không tốt // Chuyển phát: Nói cho các bạn biết Sleeping là ai. 】

Chu Lệnh Hành thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, Tô Hành không chút nghĩ ngợi bấm đăng, sau đó tắt màn hình, để điện thoại sang một bên.

Một loạt động tác diễn ra rất trơn tru, không hề chần chờ.

Chu Lệnh Hành nheo mắt.

Rõ ràng đây là một quyết định sai lầm, mà cô làm cứ như là rất hợp tình hợp lý, anh chợt bật cười.

Bời vì sự bình tĩnh cùng thần thái tự nhiên của cô.

Mới có thể làm anh mê muội sâu như vậy, vô phương cứu chữa.

Cư dân mạng đã chờ đợi cả ngày, sau khi nhìn thấy chính chủ đáp lại, chiến trường lập tức sôi nổi hẳn lên.

【 Má nó!! Vậy là thừa nhận rồi hả?? 】

【 Có bệnh thiệt hả? Cô gái đừng ngoan cố nữa, rút lui đi, trên thế giới cũng không phải chỉ có một mình cô có thao tác không tồi. 】

【 Tôi rất tò mò về nội dung hư cấu và phỏng đoán ác ý, sao cô không nói rõ thêm? 】

【 Tình hình hiện tại rất tốt? Không phải bệnh này rất khó chữa khỏi sao? 】

【 Không lo chữa bệnh cho tốt đi? Gây loạn cho GI xong còn không thấy ngại sao? 】

【 Đồng đội chỉ khen có vài câu là đã coi trời bằng vung? Một tuyển thủ chuyên nghiệp suốt ngày cứ đòi solo với người qua đường, chắc thành tựu quá?? 】

Đương nhiên, trong số những bình luận tiêu cực, vẫn có một số ít ủng hộ cô.

【 Không thổi phồng cũng không nói quá, kể từ lúc Sleeping gia nhập GI đến giờ, mặc dù đã làm liên lụy đến chiến đội, nhưng không thể thừa nhận cô ấy đã đưa GI lên một tầm cao hơn. 】

【 Đừng có ngu ngốc nữa, bài đăng này rõ ràng là đang cố tình lôi kéo, không ai hiếu kỳ cái người ẩn danh kia là ai sao? 】

【 Chị gái chỉ phát bệnh một lần vào trận thi đấu lần đó. Tôi không hiểu sao mọi người lại lấy điểm yếu của người ta ra để uy hiếp. Chuyện này cũng đã đụng chạm đến việc riêng tư rồi!! 】

【 Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng viễn viễn là nhan khống của chị gái!! 】

Không đến 10 phút, Thẩm Giai Niên đã gọi điện thoại qua.

Bởi vì Tô Hành sau khi đăng bài xong đã tắt máy, nên cuộc gọi này đến từ điện thoại của Chu Lệnh Hành.

"Sao lại vậy? Không phải đã nói là để cô ấy thanh minh sao? Sao đột nhiên lại thừa nhận? Có biết là sẽ kéo bao nhiêu người khác xuống không? Sau khi thừa nhận, cô ấy sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều." Thẩm Giai Niên chất vấn Chu Lệnh Hành liên tục, anh theo bản năng kéo điện thoại ra xa.

Một bên còn nháy mắt ra hiệu với Tô Hành, như muốn nói, em xem cái chuyện tốt mà em vừa làm đi.

Tô Hành vô tội nhún vai, cô cũng không thể lựa chọn, dù sao thì cô cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Sau khi Thẩm Giai Niên nói xong, Chu Lệnh Hành mới hắng giọng nói: "Anh nghĩ biện pháp đối phó đi, dù sao thì cô ấy cũng đã đăng Weibo rồi, bát nước đổ đi cũng không thể thu hồi trở lại."

Đúng là một bộ dáng làm gì được nhau, Thẩm Giai Niên nuốt tức giận.

Tô Hành ở một bên suýt nữa thì cười ra tiếng, hướng anh ngoắc ngoắc tay.

Dùng khẩu hình nói,【 Để em nói. 】

Chu Lệnh Hành viết lên lòng bàn tay cô,【 Ngồi yên chơi đi. 】

Tô Hành cười cười, cũng không để ý đến anh nữa, cầm quần áo đi chân trần vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Không ngờ cửa còn chưa kịp đóng đã bị một lực bên ngoài kéo ra.

Chu Lệnh Hành ném một đôi dép vào từ khe cửa nhỏ, Tô Hành nghi hoặc nhìn nó.

Anh vẫn còn đang nghe điện thoại, tay kia nhẹ nhàng chỉ vào đôi dép trên sàn,【 Mang dép vào. 】

Tô Hành cười trộm, chậm chạp mang dép vào rồi đóng cửa lại, lúc này ánh mắt của anh lộ ra tia mãn nguyện.

Thẩm Giai Niên ở đầu dây bên kia thấy anh thất thần, mở miệng dò hỏi, "Alo? Cậu có đang nghe không vậy?"

Nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm, Chu Lệnh Hành mới bước đến giường.

"Nghe. Anh nói tiếp đi."

"Hiện tại, hội đồng GI không thích hợp để đứng ra nói chuyện, nếu cô ấy đã thừa nhận, chúng ta cũng không thể xoay chuyển trời đất, nhưng cũng may là cô ấy không có tiết lộ quá nhiều, chỉ nói là bài đăng có chứa nội dung hư cấu, chúng ta chỉ có thể xuống tay từ đây." Thẩm Giai Niên phân tích nói.

"Có cần em giúp gì không?" Chu Lệnh Hành hỏi.

Thẩm Giai Niên nhẹ nhõm, anh chỉ chờ có câu này.

"Cậu giúp Tô Hành sửa lại câu từ của bài viết này, mặt khác, cậu cũng nên liên hệ với người bạn cũ của mình."

Chu Lệnh Hành nhíu mày, "Anh nói ai?"

Giọng điệu của Thẩm Giai Niên đầy hài hước, nhẹ nhàng nói.

"Giang Nguyên."

*

Vào tháng 9, giải đấu LPL mùa hè cuối cùng cũng kết thúc.

Các đội giành được tấm vé tham dự chung kết thế giới LOL năm nay là FHL, NB, và AIM.

Vì vậy, ba đội này sẽ rút lui khỏi vòng hai của giải đấu theo lời mời của nền tảng phát sóng trực tiếp.

Mặc dù chiến đội của ông không tham gia được giải đấu theo lời mời này, nhưng Đỗ Kỳ Phong vẫn hài lòng.

Trước khi Đỗ Nhược thu dọn hành lý chuẩn bị qua Paris, Đỗ Kỳ Phong còn làm một bữa tiệc để đưa anh đến sân bay.

Trước khi đi, Đỗ Nhược nhìn vẻ mặt đầy hi vọng của ông, lại nghĩ đến những chuyện ồn ào trên mạng, trong lòng cảm thấy bất an.

Bời vì bài đăng Weibo của Tô Hành, nhiều người bị liên lụy vào chuyện này, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau đó, không một ai nhận được bất kỳ phản hồi gì từ Sleeping, cư dân mạng không được thỏa mãn, dần dần để lại lời nhắn trên Weibo của cô.

Đã vậy còn chạy tới Weibo của mấy thành viên khác trong GI để tìm cảm giác tồn tại.

Cuối cùng, có người còn tìm ra được địa chỉ quán cà phê Internet mà Sleeping đã solo với người khác.

May mà không có ai nhiều chuyện đến hỏi thăm về Tô Hành.

Kể từ khi biết được thân phận của Tô Hành, Đỗ Nhược vẫn luôn chú ý đến hướng đi của chuyện này.

Dù sao thì bọn họ với GI cũng ở hai mặt đối lập, và cậu cũng không hề ưa Chu Lệnh Hành.

Cho nên khi Tô Mang nhờ cậu giúp đỡ, mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng cậu cũng cảm thấy vui mừng.

Không chút nghĩ ngợi đã đến nói chuyện với vị blogger giúp Tô Mang để xác minh nguồn tin.

Nhưng mọi chuyện càng lúc càng rắc rối, thậm chí có người đang lần mò theo tin tức để truy tìm người tung tin, Đỗ Nhược bắt đầu luống cuống.

Nếu có người phát hiện ra người tung tin là Tô Mang, bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy.

Ai cũng biết cậu và Tô Mang có mối quan hệ thân thiết với nhau, cho dù cậu có nói không biết, cũng không ai tin.

Đến lúc đó, nếu ba chất vấn, cậu phải làm sao đây?

Đứng ở cửa hải quan, Giang Nguyên giả vờ lơ đãng đánh giá Đỗ Nhược, dễ dàng nhận ra cậu ta đang hoảng sợ, cười đầy ẩn ý.

Anh cũng không ngờ, hai lần Chu Lệnh Hành nhờ anh giúp đỡ trong mấy năm qua đều vì Tô Hành.

Cô gái kia, có vẻ thú vị hơn so với những gì mà anh tưởng tượng.

*

Bởi vì một số đội mạnh đã tham gia chung kết thế giới LOL nên vắng mặt trong giải đấu theo lời mời, GI hiển nhiên đã giành được chức vô địch.

Mặc dù thực lực của GI chỉ tăng lên chứ không hề suy giảm, mấy trận thi đấu cũng đánh một cách hoàn hảo, nhưng điều đó vẫn không thể xóa tan được sự nghi ngờ của nhiều fans về Tô Hành.

Wave chế nhạo mấy bình luận này: "Mấy người này thật nhàm chán. Chuyện đó nhai đi nhai lại nửa tháng rồi mà vẫn chưa dừng. Mỗi lần chúng ta có trận thi đấu nào là họ cũng lôi chuyện này ra nói, mắc mệt với đám người này."

Tô Hành nhếch môi khi nghe thấy giọng điệu chế nhạo của Wave.

"Không sao, không ảnh hưởng gì đến tôi."

Wave trợn mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cắt, đừng có làm như tôi quan tâm cô lắm vậy. Nháo lớn tới mức vậy mà còn tỏ vẻ, đúng là rộng lượng."

Lão Ngư ngồi ở một bên cười trộm.

Người này chắc lại phát bệnh cứng miệng, trong khi rõ là lo lắng.

Chu Lệnh Hành cũng không biết đứng ở sau lưng cô từ khi nào, đưa cho cô một bình sữa, chỉnh nhiệt độ điều hòa chỗ Tô Hành, yên lặng bước về chỗ ngồi.

Động tác liền mạch lưu loát, thần thái bình tĩnh tự nhiên.

Lão Ngư với Wave há hốc mồm.

Dường như đã xảy ra chuyện gì đó mà họ không hề hay biết?

Tiểu Bản âm thầm lắc đầu.

Sớm muộn gì thì hai người này cũng sẽ bị huấn luyện viên biết thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi