CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA

Edit: LazyGirl.

——————

Bởi vì sắp đến Tết Âm Lịch, nên các tuyển thủ có 15 ngày nghỉ lễ.

Nhưng đối với GI, ngoại trừ Tô Hành và Chu Lệnh Hành là người địa phương ở thành phố này, những người còn lại cũng không có ý định muốn về nhà.

Mặc dù bầu không khí năm mới ngày càng tới gần, nhưng những quán cà phê Internet lại không hề nghỉ ngơi. Tô Viễn Quân vẫn đang bận rộn với cửa hàng bên kia ở thành phố B, nên Tô Hành quyết định ở lại căn cứ ăn Tết.

Sau khi biết được tin này, Chu Lệnh Hành cũng nhanh chóng quyết định ở lại đón năm mới cùng cô, nhưng vẫn không thể chịu được tiếng quát nạt của Lâm Nhẫm Cư ở bên kia điện thoại.

"Bộ đồng đội không về nhà hay sao mà con không chịu về? Năm nào cũng nói bận chuẩn bị cho giải mùa xuân nên không chịu về ăn Tết, con cho là ba mẹ chết hết rồi hả? Mau cút về ngay cho mẹ!"

Vì vậy, anh đành từ bỏ ý định ở lại.

Trước khi đi còn không quên mời Tô Hành đến nhà ăn Tết.

Nhưng không ngờ cô lại nói, "Nhà em, em còn chưa về, sao có thể qua nhà anh được?"

Mỗi ngày, anh đều bị mẹ gọi điện tra tấn tinh thần, bị bắt về nhà ăn Tết. Chu Lệnh Hành không cam lòng, đành thu dọn đồ đạc quay về nhà.

Trước khi đi còn nhìn Tô Hành bằng ánh mắt cún con đáng thương.

Cô nghĩ nghĩ, quyết định tiễn anh đi một đoạn.

Hệ thống sưởi trong nhà được bật hết cỡ, Tô Hành vội vàng lên lầu lấy áo khoác rồi đi ra ngoài cùng anh.

Vừa mở cửa, gió lạnh thấu xương ập đến khiến người cô không khỏi run lên, lúc này mới phát hiện tuyết đang rơi bên ngoài.

Bãi đậu xe cách căn cứ không xa, vì sợ Chu Lệnh Hành lái xe đi trước, nên Tô Hành lon ton chạy tới.

Vận động một chút liền ấm cả người, nhưng gương mặt bị gió lạnh thổi vào lại rất đau.

Sau khi đến bãi đậu xe, Tô Hành thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chu Lệnh Hành đang cất vali vào cốp xe.

May, anh vẫn chưa đi.

Khi Chu Lệnh Hành nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên tia vui sướng, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt liền biến thành bất mãn.

Anh lạnh mặt đi về phía Tô Hành, sau đó đưa tay vén chiếc mũ trên áo khoác đội lên cho cô, rồi mới mở miệng nói, "Sao ra ngoài mà mặc ít vậy."

Hai mắt Tô Hành sáng ngời, nở một nụ cười trong trẻo, "Em tiễn anh."

Chu Lệnh Hành nhìn cô gái trước mặt, có chút không dời mắt được.

Đột nhiên cảm thấy sống hơn hai mươi năm mà không quen biết cô thật là uổng phí.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô.

Chu Lệnh Hành nhíu mày khi cảm nhận được độ lạnh trong lòng bàn tay, "Sao mặt lạnh vậy?"

Tô Hành lại không hề thấy lạnh chút nào, nhưng sau khi nghe anh nói, mới thấy nhiệt độ má mình có sự tương phản rất rõ so với độ ấm trên lòng bàn tay anh.

Cô nhún vai, "Trong lúc chạy thì có gió thổi qua."

Khóe miệng Chu Lệnh Hành giật giật, "Gấp cái gì? Không biết gọi điện cho anh sao?"

Tô Hành đưa tay lên, theo thói quen muốn sờ mũi, nhưng lại bị một đôi tay trên má chặn lại, đành phải bỏ cuộc.

Ngay lúc định bỏ tay xuống, người đàn ông đã nắm lấy, sau đó áp vào má cô, lòng bàn tay to lớn của anh bao phủ hoàn toàn bàn tay cùng khuôn mặt cô.

Dường như cũng bao phủ toàn bộ trái tim cô.

Một lúc sau, Tô Hành chợt nhận ra rằng người đàn ông này đang sưởi ấm cho mình.

Cô nhíu mày, "Hồi nãy em có nhờ Tiểu Bản chơi hộ em một chút trước khi ra cửa, nếu không quay trở lại, e là không cứu nổi."

Người đàn ông bật cười, trong mắt toàn là dịu dàng, "Được rồi, em đi đi."

Nói xong liền buông cô ra.

Tô Hành bên này vừa vẫy tay với anh, vừa suy nghĩ sao hôm nay lại dễ nói chuyện thế nhở.

Một giây sau khi xoay người, cô đột nhiên bị một lực đạo nào đó kéo vào một cái ôm vững chắc.

Trên áo khoác của Chu Lệnh Hành vẫn còn dính một ít tuyết khiến khuôn mặt của cô hơi ngứa, không khỏi nhăn mũi lại.

Đang định phản kháng thì người đàn ông đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô.

Không giống như những nụ hôn trước, nụ hôn lần này vừa sâu lại vừa có chút kiềm chế.

Đầu lưỡi của anh cạy môi cô ra để dễ thâm nhập vào sâu bên trong, nhưng cuối cùng cũng chỉ hạn chế ở giữa hai cánh môi.

Tô Hành cảm thấy da đầu không ngừng tê dại và choáng váng, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được tim của mình đang đập nhanh liên tục.

Cả cơ thể như được bao bọc trong hơi thở ấm áp của anh, cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng cũng đủ để khiến cô chìm đắm trong đó.

Một lúc sau, người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào khoang miệng, lúc này Tô Hành mới bình tĩnh trở lại.

Chu Lệnh Hành chậm rãi buông người con gái trong lòng, cúi đầu ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói, "Sang năm gặp lại."

Vẻ mặt bình tĩnh đã sớm không còn tồn tại trên khuôn mặt Tô Hành, trên gương mặt ấy vẫn còn sót lại một chút mông lung, nhìn kỹ thì còn có chút quyến rũ phong tình.

Cô cảm thấy hôn chưa đã thèm, liếm môi nói, "Sang năm gặp." Rồi xoay người chạy đi.

Chỉ có một mình cô mới biết rằng mùa đông lạnh giá năm nay, trái tim của cô lại ấm hơn so với mọi năm.

Chu Lệnh Hành nhìn động tác cuối cùng của cô, cổ họng ngứa ngáy, híp mắt nhìn.

Nhưng cuối cùng lại cảm thấy thú vị khi nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy tới tấp của cô.

Hi vọng nụ hôn ấm áp này đủ để chống chọi nửa tháng này.

*

Vừa mới hết mùng 8, một tuần trước khi trận đấu được diễn ra tại vòng bảng, Chu Lệnh Hành nóng lòng muốn trở về căn cứ.

Tô Hành cùng Wave đang đánh đôi với nhau, không hề chú ý đến động tĩnh khác.

Ngược lại, Tôn Hòa lại là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Chu Lệnh Hành, "Về rồi à?"

Chu Lệnh Hành gật đầu, để vali xuống, đi thẳng đến chỗ Tô Hành.

"Lý Vĩ Dật, cậu có biết chơi Jhin không? Mở đại chiêu đi." Tô Hành vẫn đang chỉ huy Wave.

Wave nghiến răng nghiến lợi, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tên thật."

Bên kia không hề đáp lại, trên màn hình, tu sĩ mù Lee Sin đang đứng bất động, nhanh chóng bị ADC đối phương đánh bại.

Wave hùng hổ ngẩng đầu lên tính chửi, "Sao cô lại..."

Chỉ thấy đội bá đang bế cái người vừa mới ngồi ở máy tính bên cạnh, bước nhanh lên lầu, khi lướt qua cậu còn mang theo một luồng gió.

Hai mắt cậu tròn xoe, yếu ớt nói, "Sao mà..."

Wave lập tức nhìn những người khác.

Ngoại trừ Tôn Hòa đang cầm điện thoại chơi thì nhìn chung, những người khác đều có cùng một phản ứng giống nhau.

Lão Ngư thậm chí còn phun mì ra, cong lưỡi chỉ vào bóng hai người đang lên lầu, "Đây là ý gì?"

Tiểu Bản không cẩn thận phá vỡ mô hình tàu chiến đấu, chậm chạp nói, "Hai người đó? À không, anh ấy? Phi phi phi, Lệnh ca tính lái xe trực tiếp ở căn cứ hả? Hình như không tốt lắm đâu??"

Tôn Hòa ngẩng đầu lên, nhìn một loạt người trong phòng, giơ ngón trỏ lên miệng, "Suỵt."

Chu Lệnh Hành đúng là có chút không nhịn nổi, mấy ngày nay, không có ngày nào mà anh không nhớ đến cô.

Hiện tại thấy cô, sự bình tĩnh ngày thường cũng dần biến mất, thay vào đó là sự nóng nảy mất khống chế, chỉ muốn ôm cô vào lòng, nuốt cô vào bụng.

Tô Hành ngơ ngơ ngác ngác bị Chu Lệnh Hành ném lên giường, lúc này mới có phản ứng.

Sau khi phản ứng lại, câu đầu tiên đang suy nghĩ trong đầu đột nhiên thốt ra.

"Em đang đánh hạng."

Sau khi nói ra được 1 giây, cô không khỏi hối hận, trong lòng âm thầm gào thét, cẩn thận ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Chu Lệnh Hành.

Không ngoài ý muốn, cô nhìn thấy một ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt anh.

Chu Lệnh Hành nằm đè lên người cô, "Đến lúc này còn muốn tiếp tục đánh hạng?"

Thanh âm của anh khàn khàn, khiến trái tim Tô Hành không khỏi rung động.

Cô còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô.

Ngay khoảnh khắc môi lưỡi triền miên, cô dường như nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn như có như không của anh.

Như muốn xoa dịu nỗi nhớ nhung của anh, Tô Hành một bên đáp lại, một bên giơ tay lên, vòng qua phía sau đầu anh khẽ vuốt.

Nhưng không hề hiệu quả.

Chu Lệnh Hành ôm chặt cô hơn.

Chỉ hôn thôi dường như cũng không thể khiến anh thỏa mãn.

Nụ hôn lan ra mắt, mũi, cằm, và cuối cùng là cổ.

Tô Hành mềm nhũn, bất tri bất giác, hai cúc áo sơ mi cũng đã bị bung ra từ lúc nào không biết, để lộ ra làn da trắng nõn, ánh đèn từ bóng đèn dây tóc phản chiếu, khiến cô trông cực kỳ quyến rũ.

Người đàn ông cởϊ áσ khoác ra, đang tính chuẩn bị cởi thêm cúc áo thứ ba.

“Ring ring ring ——”

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần của Chu Lệnh Hành vang lên.

Cả hai bừng tỉnh, ý loạn tình mê nháy mắt bị đánh vỡ.

Tô Hành khó chịu, tại sao cứ đến bước này là không thể ăn được anh vậy?!

Chu Lệnh Hành vùi đầu vào cổ cô, lấy điện thoại áp sát lên tai.

Giọng nói cùng hơi thở nặng nề của anh phả ra, khiến Tô Hành cảm thấy hơi ngứa ngáy.

"Lát nữa đánh tiếp."

Cũng không thèm xem ai gọi đến, lập tức cúp máy.

Anh dừng lại một lúc rồi mới đứng dậy, có vẻ như anh cũng chưa sẵn sàng để tiếp tục công việc vẫn còn đang dang dở vừa rồi.

Giây tiếp theo, hai chân Tô Hành quấn ngang hông anh.

Hai tay vòng ôm anh, dựa sát vào nhau, ở bên tai anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Đã đến bước này, anh không muốn tiếp tục sao?"

Chu Lệnh Hành cố gắng kiềm chế nửa người dưới đang có nguy cơ rục rịch.

Vừa nhịn xuống, vừa trầm giọng nói, "Đừng chọc anh, bên ngoài có người."

Tô Hành cười cười, chậm rãi buông tha cho anh, "Là anh chọc em trước mà."

Nói xong liền bước xuống giường, đi ra ngoài.

Tất nhiên là cô biết bên ngoài có người, nhưng vì anh đã khiến tim cô ngứa ngáy, nên cô cũng muốn anh khó chịu theo.

Khi bước xuống lầu, Tô Hành ngay lập tức chú ý đến những ánh mắt nóng rực của mọi người.

Còn chưa kịp cho ai hỏi, cô nhanh chóng giải đáp thắc mắc.

"Không sai, thời gian của Lệnh ca ngắn vậy đó."

Chu Lệnh Hành vừa mới bước xuống liền nghe thấy lời nói của Tô Hành, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

Quần chúng ăn dưa phá lên cười, Chu Lệnh Hành lập tức bước nhanh về phòng.

Sau đó, cánh cửa phòng bị đóng cái rầm, toàn bộ sàn nhà như đang rung chuyển theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi