Edit: LazyGirl.
——————
Dường như cảm nhận được những gì mà Chu Lệnh Hành đang nghĩ. Sau khi nhận cúp và bước xuống sân khấu, Thẩm Giai Niên đã phá vỡ suy nghĩ của anh.
"Tương lai, hai người tự quyết định chuyện của mình, tôi sẽ không quản nữa."
Nghĩ một lúc liền nói thêm, "Khi nào công khai thì nhớ báo tôi một tiếng, đừng có làm lớn chuyện."
Chu Lệnh Hành khẽ cười, gật đầu, trong lòng lại không đồng ý với câu nói này của Thẩm Giai Niên.
Không được làm lớn chuyện?!
Với sức nóng hiện tại của GI, nói vậy khác nào kêu anh không nên công khai?!
Sau bốn tháng chiến đấu liên tục, trước khi giải mùa hè diễn ra, tất cả mọi người đều nghênh đón một kỳ nghỉ.
Bời vì thời gian không nhiều nên Lão Ngư cùng mọi người cũng từ bỏ ý định về nhà.
Sau khi giành được chức vô định ở giải mùa xuân, khí thế trong đội vẫn luôn hừng hực.
Tô Hành tinh ý nhận ra những thay đổi của Chu Lệnh Hành trong một bầu không khí nóng rực như thế này.
Trước kia anh còn giả vờ làm bộ làm tịch, bây giờ mỗi lần cô uống sữa bò, anh đều dùng ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm cô như muốn ăm tươi nuốt sống cô vậy.
Nếu không phải có người bên cạnh, cô chắc chắn anh sẽ nhào lên người cô mất.
Không khí giữa hai người không có cách nào để miêu tả, ngay cả một người trì độn như Lão Ngư mà còn có thể nhận ra giữa hai người đang có gì đó không ổn. Hai người luôn duy trì khoảng cách an toàn, thậm chí càng ngày càng ít nói chuyện với nhau.
Tô Hành đành phải nghĩ cách giảm bớt tình hình hiện tại.
Đây chính là kết quả của việc cô trêu chọc quá mức ở những lần trước.
Đêm đó, Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng nhận được một lời mời.
Tô Hành: 【 Ngày mai được nghỉ, muốn ra ngoài xem phim không? 】
Chu Lệnh Hành cong cong môi, nhanh chóng hồi đáp: 【? 】
Tô Hành: 【 Đừng có diễn nữa, anh muốn xem phim gì. (ảnh chụp)】
Nụ cười trên mặt của anh ngày càng sâu, click mở ảnh chụp màn hình lên.
Loại trừ phim hoạt hình và một số bộ phim có cốt truyện nhàm chán.
Sau đó, anh vẫn không thể chọn ra được bộ nào.
Từ nhỏ đến lớn, số bộ phim mà anh xem chỉ đếm trên đầu ngón tay, công việc lựa chọn này quả thực có hơi khó khăn đối với anh.
Sau khi suy nghĩ, Chu Lệnh Hành nhìn Tôn Hòa đang chơi điện thoại ở phía đối diện.
Duỗi chân đá một cái, "Hẹn hò thì nên xem phim gì?"
Tôn Hòa đang vừa ngủ gật vừa lướt Weibo, lập tức tỉnh dậy sau khi bị đá dính, bối rối chớp chớp mắt, "Cái gì cơ?"
Chu Lệnh Hành lặng lẽ nhìn chằm chằm Tôn Hòa, lặp lại lời nói, "Hẹn hò nên xem phim gì?"
"Hẹn hò?!" Tôn Hòa định thần lại, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt anh, trên mặt lộ rõ một tia bát quái, "Ngày mai cậu ra ngoài hẹn hò với Tô Hành à?"
Thấy Tôn Hòa nửa ngày vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, Chu Lệnh Hành cau mày, ném điện thoại cho Tôn Hòa, "Em không muốn lặp lại lần ba."
Tôn Hòa cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm thở dài 1 tiếng.
Người này đúng là khi yêu đều không bao giờ bình thường được mà.
Sau đó mới nghiêm túc xem xét hình ảnh trên điện thoại.
Một lúc sau, Tôn Hòa ngẩng đầu lên nói, "Nếu mà ra ngoài xem phim cùng bạn gái thì có hai lựa chọn."
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe của Chu Lệnh Hành, Tôn Hòa hài lòng mỉm cười.
"Một là phim kinh dị, hai là phim tình cảm. Phim kinh dị có thể khiến con gái lệ thuộc vào cậu, trong khi phim tình cảm lại có thể hâm nóng tình cảm."
Dứt lời liền ném trả lại điện thoại cho Chu Lệnh Hành, "Tiếp theo tùy cậu chọn."
Chu Lệnh Hành cũng không hề ngu ngơ, anh nhanh chóng đưa ra quyết định sau khi tìm kiếm một vài bộ phim trên Internet.
Vì muốn đảm bảo hơn chút nên anh mới trưng bày ý kiến của Tôn Hòa.
Tôn Hòa nghĩ nghĩ, lại nói, "Phim kinh dị đi, anh không thể tưởng tượng được hai người mặt liệt xem phim tình cảm sẽ ra sao."
Chu Lệnh Hành cười cười, gửi bộ phim đã quyết định qua cho Tô Hành.
Người con gái mà anh thích, không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ phim kinh dị được.
Tô Hành ở phòng bên kia sau khi nhận được tin nhắn không khỏi sững người.
Bắc Kinh gặp Seattle? Đã vậy còn là phần hai?
Cô không thể tin được Chu Lệnh Hành có thể đã xem phần một rồi.
Không lẽ trong lòng của anh lại tồn tại trái tim của một thiếu nữ?
*
Tô Hành sợ bản thân sẽ ngủ quên nên đã mua vé lúc 2:30 chiều.
Sau khi xem xong có thể ăn tối cùng nhau.
Trước khi ra ngoài, Tô Hành suy nghĩ một lúc, vẫn là không nên đeo khẩu trang.
Cho dù Chu Lệnh Hành có bị nhận ra thì cô vẫn sẽ bị xem là bạn gái ngoài vòng của anh.
Vất vả lắm mới có thời gian riêng tư, sau khi lên xe, Chu Lệnh Hành đã vòng qua tóc của cô, chạm đến phần gáy, kéo lại gần, cúi người hôn sâu.
Ngang ngược công thành chiếm đất, khiến cô nhanh chóng đầu hàng.
Một lúc sau, cho đến khi Tô Hành thở không nổi, Chu Lệnh Hành mới buông cô ra, thản nhiên khởi động xe.
Tô Hành mím môi, rõ ràng thở không nổi còn cãi bướng, "Kỹ thuật càng ngày càng tốt."
Chu Lệnh Hành hiểu rõ, cười cười, "Đều là công lao của em."
Trên đường đi, hai người không ngừng nói chuyện với nhau, chủ yếu là hết dỗi đến chế nhạo, cợt nhã lẫn nhau.
Vì vậy mà khi đến rạp chiếu phim, giọng của Tô Hành bắt đầu hơi khàn.
Chu Lệnh Hành xoa đầu cô, đưa điện thoại qua, "Em qua bên kia lấy vé đi, anh đi mua nước cho em."
Đi chưa được hai bước, anh quay đầu lại dặn dò thêm, "Nếu xong thì em cứ đứng yên một chỗ chờ anh."
Tô Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ thật thì cô không thích những nơi đông người, không phải bởi vì bệnh, mà cô đã quen với môi trường yên tĩnh từ nhỏ.
Sau khi xếp hàng lấy vé, những người phía trước xô xô đẩy đẩy, khiến những người phía sau phải lùi lại.
Tô Hành không để ý, bị chàng trai trẻ ở phía trước giẫm trúng.
Vì buổi hẹn hò ngày hôm nay, cô đã cố tình mang giày xăng đan, một cơn đau ập đến từ những ngón chân.
Chàng trai trẻ nhanh chóng quay lại xin lỗi, "Em xin lỗi, em xin lỗi, phía trước có hai người động tay động chân nên bị đẩy về phía sau, không may giẫm trúng chân chị, chị có sao không ạ?"
Tô Hành xua xua tay, "Không sao, không trách cậu được, cũng do tôi có hơi phân tâm."
Vốn dĩ chàng trai đang cúi đầu xin lỗi, sau khi nghe thấy thanh âm của Tô Hành, đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được, mở to hai mắt.
Tô Hành chỉ nghĩ là do cậu áy náy, cười cười trấn an cậu, "Thật sự là không có việc gì, hiện tai có thể tiếp tục xếp hàng được chưa?"
Chàng trai trẻ phục hồi lại tinh thần, xoa xoa mặt, điều chỉnh lại nét mặt sao cho tự nhiên nhất.
"Hẳn là được rồi, nhân viên vừa mới tới giải quyết."
Tô Hành lễ phép gật đầu, đứng tại chỗ xếp hàng chờ, không hề có một chút kiêu ngạo hay thiếu kiên nhẫn nào.
Chàng trai chậm chạp không hề xoay người lại, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Hành, như muốn nhìn thấu cô.
Mặc dù Tô Hành đã cố tình làm lơ ánh mắt nóng bỏng này, nhưng vẫn không nhịn được hơi nhíu mày.
Như nhìn ra được sự khó chịu của cô, chàng trai trẻ tự dưng vẫy vẫy tay với cô, sau đó mặt đỏ bừng lên từ lúc nào không hay.
Tô Hành yên lặng lùi về phía sau một bước.
Không phải là cô thất lễ, mà chỉ cảm thấy mặt của người này đỏ như sắp nổ tung, điều này khiến cô cảm thấy hơi nguy hiểm.
Thấy rõ động tác muốn rời đi của Tô Hành, chàng trai cuối cùng cũng chịu xoay người lại, nhưng hết làn này đến lần khác vẫn giả vờ liếc nhìn.
Phong ba bão táp quả nhiên chỉ lắng được vài phút.
Một lúc sau, Tô Hành cuối cùng cũng đến được máy bán vé tự động.
Không hiểu sao chàng trai trẻ vẫn không chịu rời đi, sau khi lấy vé lập tức đứng bên cạnh máy bán vé.
Nhìn bộ dáng cứ như đang muốn bắt chuyện với cô?
Tô Hành nhanh chóng lấy vé rồi đi về phía quầy nước.
Chưa được hai bước, giọng nói khẩn trương của chàng trai trẻ truyền đến từ phía sau, "S, Sleeping, em là fan của chị."
Bước chân của Tô Hành đột nhiên đình trệ.
Fan?
Cô quay đầu lại, lần thứ hai nghiêm túc đánh giá lại những hành động kỳ quái từ nãy đến giờ của cậu.
Sau khi thấy cô dừng lại, chàng trai vội vàng đuổi theo, lại nói, "Chị vừa lên tiếng là em đã nhận ra liền, cho nên mới không nhịn được nhìn chị liên tục."
Giọng nói kiên định khiến Tô Hành ngây người, muốn phủ nhận cũng không được.
Cậu vẫn nói tiếp, nhưng Tô Hành căn bản không nghe thấy, cô có thể nhìn ra được sự sùng bái và ngưỡng mộ từ ánh mắt của cậu.
Nghĩ nghĩ, Tô Hành cười cười đổi chủ đề, "Cậu đi một mình tới đây à?"
Mặc dù Tô Hành không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu, nhưng nụ cười trên môi của cô đã phần nào chứng minh cậu đã phán đoán đúng.
Cô đúng là Sleeping!
"Không phải, em đến cùng với đám bạn cùng phòng, bọn họ đều là fans của GI! Để em gọi bọn hắn đến đây!!" Vẻ mặt của chàng trai trẻ tràn đầy hưng phấn.
Tô Hành vội xua tay từ chối, "Không..."
Chỉ là chàng trai ấy còn chưa cho cô có cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng xông vào một đám người.
Không bao lâu sau, ba bốn thanh thiếu niên trạc tuổi nhau kéo đến, vây quanh Tô Hành.
Âm thanh ríu rít bên tai liên tục khiến Tô hành có hơi đau đầu, nhưng cô vẫn nhịn xuống khi thấy ánh mắt yêu thích của họ.
Giây tiếp theo, ánh sáng trên đầu cô bị một bóng đen bao trùm, Chu Lệnh Hành đã quay trở lại sau khi mua nước xong.
Tô Hành cảm thấy lộp bộp trong lòng, có chút không ổn.
Quả nhiên, những cậu nhóc đứng trước mặt cô không khỏi cứng đờ.
Sau đó, bọn họ mở to mắt nhìn người đàn ông đang đi đến, nhanh chóng lấy tay che miệng lại để ngăn bản thân hét lên.
Nhưng động tác này chỉ có thể che giấu biểu tình ngạc nhiên của bọn họ, chứ không ngăn được bọn họ im lặng.
"LING thần?! Anh với Sleeping đến cùng nhau?" Sắc mặt của chàng trai trẻ ngày càng đỏ, nhìn là biết đang rất hưng phấn.
Chu Lệnh Hành nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, dùng ánh mắt dò hỏi Tô Hành.
Tô Hành gật đầu, "Cậu ấy nghe giọng của em liền nhận ra em."
Trong giọng nói có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ.
Ánh mắt Chu Lệnh Hành nặng nề, nhìn chàng trai trẻ phía trước, "Fans?"
Chàng trai trẻ gật đầu.
"Thích cô ấy?"
Cậu tiếp tục gật đầu.
"Về sau không cần phải thích cô ấy nữa."
Cậu đang tính gật đầu, bỗng nhiên sững người:?????
Chu Lệnh Hành ôm bả vai của Tô Hành, xoa xoa tóc cô.
"Cô ấy là hoa đã có chủ."
Mỗi một động tác đều chứng minh chủ quyền.
Các cậu nhóc đứng xung quanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, "Không phải LING thần có bạn gái ngoài vòng sao?"
Không đợi cho Chu Lệnh Hành có cơ hội mở miệng, Tô Hành vội vàng kéo anh đi, "Đi thôi, phim sắp chiếu rồi."
Đợi đến khi hai người đã đi xa, mấy cậu nhóc mới nhìn nhau.
Không lẽ LING bắt cá hai tay?!
Hay Sleeping mới là người thứ ba?