CHỌC GHẸO OAN GIA TRONG TRÒ CHƠI TRỐN THOÁT

Khi Kỷ Vô Hoan khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy trước mắt lập lòe điểm trắng, tụ lại rồi dần dần tán ra, cuối cùng biến mất.

Sau đó là một cơn đau đầu dữ dội.

Trong đầu như bị nhồi một đống bông, sau đó biến thành vô số mảnh nhỏ đâm vào màng não, ngay cả mở mắt ra cũng không làm được, thân thể hoàn toàn mất khống chế.

Chỉ có suy nghĩ vẫn còn miễn cưỡng rõ ràng.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cậu muốn hô lên lại không thể phát ra âm thanh, như có một đôi tay lạnh lẽo bóp chặt cổ họng, kéo cậu vào vực sâu lạnh buốt.

【 Người chơi đã thành công gia nhập trò chơi khối Rubik sinh tồn, phó bản số A10086, chúc ngài chơi game vui vẻ. 】

Một giọng nói rất dễ nghe, như có một người phụ nữ nói nhỏ bên tai Kỷ Vô Hoan.

Giọng nói này vừa kết thúc, Kỷ Vô Hoan lập tức có thể khống chế thân thể, cậu mở mắt ra, rồi lại bị ánh sáng đột ngột đâm vào mắt phải nheo lại.

Tầm mắt còn có chút mờ nhòe, xúc cảm cũng đã khôi phục, có vẻ cậu đang nằm trên một chiếc thảm rất nặng.

Cậu lờ mờ thấy được trần nhà xanh xám gồ ghề cùng một chiếc đèn trần nhỏ, mơ mơ màng màng, hình như trên đó còn treo gì nữa?

Còn chưa thấy rõ cậu đã không chịu được, mắt rất khó chịu, cậu che hai mắt lại, chớp chớp mấy cái, nước mắt mất khống chế chảy ra.

Kỷ Vô Hoan bị cận nặng, bởi vì tính chất công việc nên luôn đeo kính sát tròng, mà hiện tại cũng không biết đã hôn mê bao lâu, mắt khô rát, cồm cộm rất không thoải mái.

Kỷ Vô Hoan đè nén cảm giác khó chịu, lại cố gắng mở mắt ra, cậu bò dậy, đỏ mắt thích ứng ánh sáng, hai mắt đẫm lệ đánh giá xung quanh.

Khi đã có thể nhìn rõ, cậu lập tức sững sờ.

—— bởi vì đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hình như là một gian phòng ngủ, diện tích cả phòng không lớn nhưng trang trí rất xa hoa, vách tường dán giấy in hoa, bên phải có một sofa da nhỏ và một bàn trà khắc hoa, nhưng tổng thể lại có cảm giác rất khó chịu.

Ánh mắt lại quét một vòng, dừng ở bên trái, rốt cuộc thì cậu đã biết cảm giác khó chịu này đến từ đâu.

Phía bên trái đặt một chiếc giường khung sắt, trên giường có đệm chăn cũ nát màu trắng.

Trang trí xa hoa như vậy mà lại đặt một chiếc giường khung sắt? Hơn nữa, nơi này không có bất kỳ trang bị công nghệ cao hiện đại nào, chẳng lẽ chủ nhân của gian phòng này thích sự hoài cổ?

Nhưng trọng điểm không phải cái này, vấn đề là tại sao cậu lại ở đây?

Kỷ Vô Hoan đầu tiên là nghĩ tới mấy tiết mục camera ẩn, nghĩ xong lại bỏ qua, là một diễn viên, còn là diễn viên tên tuổi không nhỏ, năm trước đạt ảnh đế Kim Mã, tiết mục nào dám chỉnh cậu như vậy, e là sẽ bị kiện tới phá sản.

Bắt cóc?

Cũng không có khả năng, có bọn cướp nào lại đi bắt cóc minh tinh nổi tiếng như cậu, sợ ít người chú ý tới sao? Hơn nữa cậu cũng không phải người giàu có.

Còn có lúc nãy giọng nói kì quái kia nhắc tới “Trò chơi”.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên có linh cảm xấu.

Tóm lại là xem có thể cầu cứu không.

Thanh niên cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mất đi ý thức, lôi di động ra, tay kia thì sờ lên vành tai, trên tai trái cậu có một khuyên tai bạc đơn giản, khi ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn nó, cảm giác lành lạnh kia làm cậu bình tĩnh một chút.

Mặc dù đã có linh cảm nhưng khi thấy góc bên trái biểu hiện không có sóng, tim vẫn không khỏi chùng xuống.

Nhưng cậu không muốn từ bỏ, thử gọi điện thoại, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, quả nhiên không gọi được!

Thanh niên bấm khóa màn hình, đang định cất điện thoại đi lại suýt cắn phải đầu lưỡi!

Trên màn hình tối đen phản chiếu chi chít mặt người, những cái đầu đó đính ở ngay trên đỉnh đầu thanh niên, gương mặt dữ tợn, hốc mắt tối om lạnh lẽo nhìn chằm chằm thanh niên phía dưới, giống như tiên đoán được phản ứng tiếp theo của cậu.

Quả nhiên Kỷ Vô Hoan hét lên kinh hãi: “Ôi đệch!”

Một giây sau, cậu hoảng sợ ôm lấy mặt mình.

Trên màn hình cũng là một khuôn mặt kinh hoảng, nhưng trông lại vô cùng xa lạ, khi Kỷ Vô Hoan đang hoảng sợ, nước mắt cũng chảy xuống.

Sao cậu lại biến thành thế này? Khuôn mặt anh tuấn mê người phong lưu phóng khoáng đâu?

Kỷ Vô Hoan nhìn mình trong màn hình hơn mười giây, miễn cưỡng tìm được điểm quen thuộc.

Đây đúng là cậu, chỉ là thay đổi bên ngoài thôi.

Loại thay đổi này thật sự rất vi diệu, khó có thể miêu tả, chỉ có mắt là không thay đổi gì, nếu ai thân quen với cậu có thể sẽ nhận ra.

Có điều quen thuộc tới trình độ đó e là chỉ có Kỷ Vô Hoan mới nhận ra.

Không chừng quay về thì khuôn mặt sẽ sửa lại, vấn đề không lớn, không cần hoảng.

Kỷ ảnh đế nghĩ vậy.

Vốn Kỷ Vô Hoan còn cảm thấy có thể là mình bị bắt cóc, thì giờ cậu đột nhiên hiểu được bắt cóc sao có thể làm được tới tận đây?

Khi sự chú ý rời khỏi mặt thì Kỷ Vô Hoan mới để ý tới một thứ khác đang phản chiếu trên màn hình, trên đỉnh đầu cậu…

Thanh niên hơi căng thẳng, cậu do dự 2 giây mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Khi thấy rõ tất cả, Kỷ Vô Hoan lập tức cứng đờ, đầu trống rỗng, chờ khi phục hồi lại tinh thần thì áo sơ mi mỏng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ở trên trần nhà có rất nhiều trẻ con!

Bọn chúng như bò trên trần nhà, tư thế vặn vẹo, trên mặt còn có biểu cảm, bọn chúng đang cười, miệng ngoác tới mang tai, khóe miệng còn có dấu vết khâu lại, vô cùng kinh dị, vị trí mắt là hai lỗ thủng đen ngòm, rõ ràng là không có mắt, lại khiến người ta cảm thấy bọn chúng có suy nghĩ, có tư duy, lúc này đang hả hê nhìn chằm chằm Kỷ Vô Hoan.

Kỷ Vô Hoan nổi da gà vọt tới cạnh cửa, tay đặt lên chốt cửa, nhìn chằm chằm trần nhà, khi sắp vặn chốt cửa lại thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ nó…” hù chết ông đây, sao có thể làm như thật vậy.

Hiện tại cậu mới nhìn rõ đám trẻ con trên trần nhà là mấy con búp bê nhựa, kích thước mỗi con đều ngang với trẻ con bình thường, không biết đám búp bê này đã được treo bao lâu, màu da đã phai đi gần hết, lộ ra vẻ xanh xao, dù vậy thì những con búp bê này cũng được làm y như thật, nếu trên khuôn mặt bụ bẫm không có nụ cười quỷ dị như kia thì có lẽ còn khá là đáng yêu.

Cũng không biết đám búp bê này được treo lên kiểu gì, rậm rạp che kín cả trần nhà! Chỉ lộ ra một cái đèn treo loại nhỏ.

Đây là thứ mà Kỷ Vô Hoan mơ mơ màng màng nhìn thấy, vừa nghĩ tới lúc cậu đang hôn mê, trên đỉnh đầu đều là thứ đồ chơi này, trong lòng có hơi nhộn nhạo.

Nhưng khi biết chúng nó là giả thì Kỷ Vô Hoan cũng không thấy sợ đến vậy.

Mà đúng lúc này, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, cậu lập tức nín thở.

Giống như tiếng một người đàn ông rên rỉ, sau đó là tiếng vải vóc ma sát với thảm.

Trong căn phòng xa lạ yên ắng như được phóng đại!

Hơn nữa tiếng động kia phát ra từ phía sau sô pha cách cậu một mét.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, người nọ hiển nhiên muốn đứng dậy, Kỷ Vô Hoan hơi nheo mắt lại, không ngừng dùng tay trái lau nước mắt để tầm mắt được rõ hơn.

Nguy hiểm!

Vào thời khắc mấu chốt thế này mắt có thể đừng nhạy cảm như vậy không!?

Lại một tiếng rên rỉ, sau đó có một bóng người từ phía sau sô pha lung lay đứng lên, Kỷ Vô Hoan sải bước đến cạnh giường, thuận tay cầm đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó lại lui về cạnh cửa.

Phản ứng của người nọ không như Kỷ Vô Hoan, tuy cũng có chút mờ mịt nhưng không kích động, anh ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, khi thấy rõ phía trên là gì thì lập tức biến sắc, hét to “ối mẹ ơi”, sau đó nhảy tót tới cạnh giường như một con thỏ hoảng sợ, mặc dù hình thể không phù hợp cho lắm.

Lúc này anh ta mới nhìn thấy thanh niên mặt con nít đứng trước cửa phòng khóc đỏ cả mắt, nhìn bộ dáng cậu ta ôm đèn bàn “run rẩy” thì hơi sững sờ: “Người mới?”

Kỷ Vô Hoan không trả lời, ngược lại híp mắt đánh giá anh ta.

Người đàn ông này thấp hơn cậu nhiều, chắc chỉ 1m7, hình thể hơi béo, thoạt nhìn gần 30, mặc quần áo thể thao màu đen, lưng đeo balo, thuộc loại ném vào trong đám người cũng không nhận ra.

Khi Kỷ Vô Hoan đang cẩn thận quan sát người này thì người kia cũng đang quan sát cậu, cậu không biết rằng, trong mắt người xa lạ kia, vẻ bất an rớt nước mắt của cậu giống như là sợ tới choáng váng.

Vì thế người đàn ông béo nói tiếp: “Người anh em, cậu đừng sợ! Tôi không phải là người xấu.”

“Tôi… tôi…” Kỷ Vô Hoan vừa mở miệng nói đã bị giọng nói run rẩy của mình dọa sợ, cậu khụt khịt mũi, thử khống chế bản thân: “Tôi… tôi… không sợ…”

Nhưng khi nói xong câu này đến chính cậu cũng không tin được!

Giọng điệu nức nở run rẩy kia nghe sao cũng giống sợ chết khiếp!

Nhưng thực tế là cậu chỉ không khống chế được phản ứng sinh lý mà thôi, Kỷ Vô Hoan thở dài một hơi, chớp chớp mắt, nước mắt lại càng trào ra.

Cậu không chỉ bị cận nặng, mắt còn rất mẫn cảm, bình thường bị hạt cát bay vào còn đỏ nửa ngày, đừng nói là hiện tại mắt vừa khô vừa cộm, cậu còn không dám dụi mắt, sợ rớt mất kính sát tròng.

Dưới tình huống không biết có phải bị bắt cóc hay không này, cậu tình nguyện mắt khó chịu cũng không thể mù, phải biết rằng cận hơn 10 độ, trong vòng một mét không phân biệt nổi người hay vật, nhìn cái gì cũng mang hiệu ứng Mosaic!

Người đàn ông kia thấy Kỷ Vô Hoan càng khóc càng hăng, thật sự là có chút bối rối, dù gì cũng là trai tráng hơn hai mươi tuổi đầu, khóc thành như vậy cũng hơi quá.

Khóe miệng anh ta giật giật: “Cậu em tên gì?”

Kỷ Vô Hoan không trả lời, hỏi ngược lại: “Anh… anh là ai?”

Cậu rất muốn ổn định lại cái cổ họng, nhưng thật sự là khóc không khống chế nổi!

“Tôi tên Lâm Cương, là công nhân gia công linh kiện trong xưởng thôi, cậu sợ cũng bình thường, lần đầu tiên tiến vào trò chơi tôi cũng rất sợ… ui, cậu đừng khóc nữa.”

“Tôi…” không khống chế được! Kỷ Vô Hoan há miệng thở dốc, mãi sau mới thốt ra được một chữ, mấy chữ sau hiển nhiên chỉ xuất hiện trong đầu, thấy người đàn ông béo này có vẻ không có ác ý mới vươn tay lau nước mắt trên mặt, hỏi: “Đây là đâu?”

“Ttrò chơi khối Rubik.”

“Trò chơi?”

“Đây không phải là trò chơi bình thường…” Có lẽ là thấy Kỷ Vô Hoan khóc rất bi thảm, Lâm Cương tuy bối rối nhưng vẫn rất có kiên nhẫn: “Cậu còn nhớ rõ mình tới đây thế nào không?”

Kỷ Vô Hoan gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi nhớ là tôi đang đi trên đường thì đột nhiên gặp một người…”

Kỷ Vô Hoan nhớ rất rõ, trước khi mình mất đi ý thức, nhân lúc người đại diện không chú ý, sau bữa cơm chiều cậu đã lén tới cửa hàng bánh. Kết quả phát hiện bánh mì ếch mắt to phiên bản Halloween mình thích ăn nhất đã bị người nào đó mua sạch.

“Gặp một người? Ai vậy?” Lâm Cương hỏi.

“Một tên khốn nạn!”

Kỷ Vô Hoan nghiến răng, lời nói tràn đầy tức giận dưới cổ họng run rẩy hoàn toàn biến thành oan ức giận dỗi.

Giọng Kỷ Vô Hoan vốn chuẩn nam thần, lúc nói chuyện nếu cố ý đè thấp sẽ vô cùng dịu dàng mê người, sexy mười phần.

Theo lời của các fan sẽ là “Nam chính trong phim pỏn!” “Nghe mà mềm cả chân!”

Nhưng lúc này cậu dám khẳng định cho dù là fan chân chính cũng không nghe ra tiếng của Kỷ nam thần!

Thiết lập nam thần vạn người mê dường như đã sụp đổ vào thời khắc này.

Lâm Cương có chút dở khóc dở cười: “Cậu còn nhớ rõ chuyện về sau không?”

Kỷ Vô Hoan lau nước mắt lần thứ N, vừa định trả lời anh ta thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lộ ra biểu tình kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi một câu kì quái: “Tôi đã chết rồi?”

Đúng vậy, cậu đã nhớ lại toàn bộ.

Cậu đã chết.

Trên lối đi dành cho người đi bộ ở một ngã tư đường.

Sau khi rời khỏi tiệm bánh mì, cậu hùng dũng hiên ngang đuổi theo tên khốn kiếp luôn cố ý gây sự với mình kia, quyết đấu một trận tử chiến.

Ngay khi cậu giơ chân lên định đánh lén, một chiếc xe buýt mất lái xông lên đường giành cho người đi bộ, nghiền cậu thành thịt vụn.

Có lẽ không chỉ có cậu, còn có tên khốn kiếp kia.

Bọn họ chết cùng nhau?!

Chuyện này còn tuyệt vọng hơn cả việc bánh mì ếch mắt to bị cướp sạch.

Lâm Cương thấy bộ dạng cúi đầu mất hồn mất vía của Kỷ Vô Hoan, hiểu được cậu ta đã nhớ ra, khẽ thở dài: “Đúng vậy, có thể cậu sẽ không tin nhưng chúng ta vốn đã chết rồi.”

“Vậy giờ chúng ta là quỷ hồn rồi sao? Nơi này là Địa Ngục?”

“Tôi cũng không biết hiện tại chúng ta là gì, nhưng nhất định phải nói, nơi này có lẽ là Địa Ngục, chỉ có sống sót trong Địa Ngục mới có thể đạt được thời gian trở về thế giới hiện tại.” Lâm Cương cười khổ, như nhớ ra cái gì, không thể che giấu sự hoảng sợ trong ánh mắt.

“…”

Lâm Cương nói xong, thấy Kỷ Vô Hoan tuy vẫn bày ra vẻ mặt chưa thể tin được nhưng có lẽ đã không còn phòng bị với mình, vì thế anh ta tới gần định lấy cái đèn trong tay cậu đi.

Tuy thanh niên này thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai, nhưng con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, đèn thủy tinh này cậu ta cầm quá nguy hiểm.

Nhưng không ngờ được là anh ta vừa mới vươn tay ra đã bị thanh niên kia tóm lấy, càng không ngờ tới chính là thanh niên này rất khỏe!

Anh ta không tài nào rút được tay ra, Lâm Cương kinh ngạc nhấc tay trái muốn tách tay của Kỷ Vô Hoan ra, ai ngờ Kỷ Vô Hoan trực tiếp vứt luôn đèn bàn, cũng dùng tay trái bắt lấy tay trái của anh ta.

“Anh không phải công nhân.” Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh là đầu bếp.”

Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Lâm Cương kinh ngạc nói: “Sao cậu biết?!”

Kỷ Vô Hoan khụt khịt muốn thông mũi, nức nở trả lời: “Sức tay phải so với tay trái của anh mạnh hơn nhiều, trên mu bàn tay còn có nhiều vết bỏng nhỏ, hơn nữa anh vừa đi tới gần tôi đã ngửi được mùi dầu khói.”

Kỷ Vô Hoan có thể nhận được vị trí ảnh đế không chỉ dựa vào mặt tiền, mà còn có thực lực hơn người.

Kĩ thuật diễn cần có thiên phú, năng lực quan sát và bắt chước của Kỷ Vô Hoan rất mạnh.

Vậy nên Kỷ Vô Hoan đoán được Lâm Cương che giấu nghề nghiệp, tuy cậu không rõ vì sao, nhưng nếu Lâm Cương nói dối nghề nghiệp thì tên e cũng là giả.

Lâm Cương trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được hỏi: “Cậu là ai?”

Kỷ Vô Hoan buông tay trái ra, tay phải vẫn cầm cổ tay anh ta, khóc nức nở run rẩy nói: “Xin chào, tôi tên Nhiếp Thiểu Năng, anh gọi tôi là Nhiếp Ngu Ngốc cũng được.”

“…”

Cho dù là tên giả cũng không thể không có tâm vậy chứ!

Thanh niên mặt con nít được voi đòi Hai Bà Trưng, nước mắt nước mũi giàn giụa, chân thành hỏi: “Hức, anh Lâm, anh có khăn tay không?”

Cậu nhịn lâu lắm rồi, tuy ở đây không có nhiều người, nhưng Kỷ Vô Hoan vai mang gánh nặng thần tượng không muốn dùng quần áo lau nước mũi một chút nào!

Lâm Cương đang định trả lời, đột nhiên có một giọng nữ êm tai lại vang lên.

【 Toàn bộ người chơi đã tỉnh dậy, trò chơi chính thức bắt đầu. 】

Kỷ Vô Hoan thấy Lâm Cương đột nhiên cứng đờ, đồng tử run rẩy không thể che giấu, đoán rằng hẳn là anh ta cũng nghe được.

【 Mời tất cả người chơi xuống sảnh dưới lầu trong mười lăm phút. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi