CHỌC GHẸO OAN GIA TRONG TRÒ CHƠI TRỐN THOÁT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Vô Hoan từ trên giường ngồi dậy,iánhimắt mơ màng nhào về phía Nhiếp Uyên, tay bắt đầu sờ loạn trên người hắn, lúc chạm tới ngực còn cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm: “Tròn Tròn, kính của tôi đâu?”

Nhiếp Uyên như điện giật mà lui về sau một bước dài, thấy Kỷ Vô Hoan suýt chút nữa ngã nhào còn theo bản năng tới đỡ, tay vươn ra không cao không thấp đỡ được cằm Kỷ Vô Hoan.

Mặt của cậu ta rất nhỏ, một bàn tay của hắn là có thể nắm được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình dùng tay cầm lấy mặt đối thủ một mất một còn, đối thủ còn mê man chớp chớp mắt nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, Nhiếp Uyên càng cứng ngắc.

Qua cặp mắt cận nặng của Kỷ Vô Hoan chỉ thấy Nhiếp Uyên đã hóa thân thành Mosaic, còn không hiểu sao Mosaic này có chỗ màu đỏ? Cậu không quá xác định, vì thế ngồi dậy đi tới gần Nhiếp Uyên.

“Tròn Tròn, cậu…” đỏ mặt phải không? Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp hỏi đã bị Nhiếp Uyên nhét kính vào trong tay, sau đó xoay người rời đi.

Thấy hắn vội vàng đút tay vào trong túi, bộ dáng như muốn xóa sạch mọi tiếp xúc với Kỷ Vô Hoan.

Kỷ Vô Hoan chẳng những không để ý, còn rất vui vẻ, ước gì có thể ghê tởm chết tên họ Nhiếp.

Kỷ Vô Hoan đeo kính vào, thế giới lại rõ ràng, cậu ngồi thẳng người chỉnh đốn lại ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, mấy phút đồng hồ sau, dưới con mắt chờ mong của Lâm Cương nói: “Bỏ đi, để ngày mai tới phòng nữ chủ nhân xem xét đã, không chừng còn có manh mối gì khác.”

Lâm Cương: “…” Anh đột nhiên hiểu vì sao Nhiếp Uyên thường xuyên nói Kỷ Vô Hoan mót đòn.

Kỷ Vô Hoan thành công khơi dậy sự tò mò của Lâm Cương, sau đó nằm xuống đi ngủ.

Ở trong thế giới khủng bố, Kỷ Vô Hoan thích ứng rất tốt, thậm chí có thể ngủ ngon lành trong tiếng đập cửa của quái vật cách vách.

Người chơi khác đương nhiên sẽkhông lớn gan được như cậu.

Bọn họ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là con quái vật kia giết người, sau đó phẫn nộ gào thét một đêm, tiếng đập cửa quanh quẩn trong hành lang làm người ta sởn tóc gáy, không ai dám đi ra.

Mãi cho đến hơn 5 giờ sáng, tiếng động kia mới dần dần biến mất, hành lang cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hơn một giờ sau đèn sáng mới có người dám mở cửa đi ra ngoài xem xét tình huống.

Tối hôm quaicó ba người chết.

Nhìn đống thi thể khủng b này bọn họ cũng đã chết lặng, trao đổi một chút rồi tiếp tục đi tìm thi thể đứa bé.

Hiện tại bọn họ rất muốn đi ra ngoài, rời khỏi nơi quỷ quái đáng sợ này!

Kỷ Vô Hoan vẫn luôn ngủ thẳng tới giữa trưa, chờ cậu ngủ đủ rồi đứng dậy thì người chơi khác cũng đã tới nhà ăn, Lâm Cương và Nhiếp Uyên đang đứng ở cửa phòng.

Cậu đứng lên hỏi: “Đỗ Toa đâu?”

“Không biết.” Lâm Cương nhìn cửa phòng cách vách đóng chặt: “Lúc 5 giờ hơn sáng đã không thấy tiếng bà ta rồi, chẳng lẽ chết rồi?”

“Chết dễ vậy sao?” Kỷ Vô Hoan không tin lắm, nhưng cậu sẽ không tìm chết tới mở cửa.

“Hai người đứng đây làm gì?”

Lâm Cương chỉ cửa phòng nữ chủ nhân.

Cậu hiểu, hóa ra là đang nằm vùng.

Kỷ Vô Hoan xuống giường đi qua lại phát hiện có cả Lý Liên, trong mặt hiện vẻ vi diệu, lúc nhìn Nhiếp Uyên, biểu cảm kia như nhìn cầm thú.

Lý Liên chủ động giải thích: “Ngài Kỷ, tôi muốn hành động cùng mọi người, tôi cũng có thể hỗ trợ.”

Kỷ Vô Hoan không nghĩ ngợi gì gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh, thật sự thì bọn họ cũng đang cần quyền hỏi từ phòng Lý Liên.

Chờ Lý Liên về phòng lấy đồ, cậu bắt đầu dùng ánh mắt điên cuồng sỉ vả người nào đó.

Nhiếp Uyên đè nén tính tình trả về ánh mắt như nhìn tên thiểu năng.

Chờ bọn họ đấu mắt đủ rồi, Kỷ Vô Hoan mới hỏi Lâm Cương: “Tối hôm qua chết mấy người?”

“Ba.”

“Chết thế nào?” Kỷ Vô Hoan nói xong muốn đi tới xem.

Nhiếp Uyên liếc mắt nhìn cậu một cái, trào phúng nói: “Xem đi rồi lại sợ phát khóc.”

Kỷ Vô Hoan: “…”

Lầy Lầy rất oan uổng, mắt quá mẫn cảm thì biết phải làm sao?

Sau đó Nhiếp Uyên bình tĩnh miêu tả cái chết của ba người.

Nam âu phục bị Đỗ Toa lột da, xé dọc theo xương sống, lột tới trước, dùng nguyên bộ da người bao lại, tứ chi bị bẻ gãy đều ở bên trong, giống cái kén.

Lâm Cương còn tưởng rằng Kỷ Vô Hoan nghe xong sẽ ói khóc, ai ngờ vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, ngón tay theo thói quen xoay tròn khuyên tai, trầm tư một lát, trong đầu xuất hiện một thứ khác: “Đồ hạn chế hành động*?”

Nhiếp Uyên đồng ý, hắn cũng nghĩ như vậy.

Lâm Cương:i“Đồ hạn chế hành động gì cơ?”

Kỷ Vô Hoan: “Xem phim chưa? Trang phục mà bệnh viện tâm thần dùng để khống chế người bệnh có khuynh hướng bạo lực, ngăn người bệnh không hại người khác cũng như không hại chính bản thân mình.”

Lâm Cương lập tức hiểu.

Vì thế Nhiếp Uyên nói tiếp.

So sánh với nam âu phục thì nữ trung niên cùng phòng chết nhẹ nhàng hơn nhiều, bà ta nằm trên sofa như đang ngủ. Nhiếp Uyên kiểm tra một lúc lâu mới phát hiện trên cổ bà ta có một lỗ kim.

Kỷ Vô Hoan: “Thuốc độc?” Cậu nói xong lại lập tức thay đổi: “Không đúng, là thuốc an thần?”

Nhiếp Uyên: “E là vậy.”

Ngoại trừ Từ Nam Y bị hù chết, Triệu Nhân vì ở sai phòng mà bị bắt về trói lên giường, ngày hôm sau, nam âu phục chẳng những không trở về phòng còn tự tiện rời khỏi nơi này, sau khi bị bắt về phải chịu thủ đoạn càng khủng bố hơn cố định trên giường, mà người phụ nữ cùng phòng với hắn bởi vì gây tiếng ồn nên bị tiêm thuốc an thần quá liều chết.

Sau khi biết đây là đâu, cùng với thân phận của Đỗ Toa, Kỷ Vô Hoan đã có thể hiểu được hàm ý của những thủ đoạn này.

Giống cách chữa trị người bệnh tâm thần.

Nhưng những cách này vào tay Đỗ Toa lại trở nên tàn nhẫn gấp trăm lần! Thành giết người.

“Đúng rồi, Trương Kha kia chết thế nào?” Kỷ Vô Hoan nhớ rõ tối hôm qua nghe thấy hắn ta kêu thảm thiết.

“Bị bóp chết.”iLâmiCươnginói.

“Bóp chết?” Kỷ Vô Hoan không hiểu: “Vì sao lại bóp chết hắn ta?”

Khác với hai người trước, tối hôm qua Trương Kha rất im lặng, có vẻ không làm gì vi phạm quy tắc…

“Không đúng, trước đó hắn ta đã chọc giận nữ chủ nhân!” Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ tới hôm qua lúc ăn cơm, Trương Kha hỏi đứa bé còn sống hay không.

Đối với người yêu con như nữ chủ nhân thì đây đúng là vấn đề cấm kỵ.

Sau đó hắn ta chết, vẫn là chết trên tay Đỗ Toa.

Kỷ Vô Hoan nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Lâm Cương bị dọa chết khiếp: “Cậu làm sao vậy?”

Kỷ Vô Hoan: “Không có việc gì, đột nhiên cảm thấy cách chết của nam âu phục thật đáng sợ.”

Cung phản xạ này cũng dài quá đi chứ?!

Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, nữ chủ nhân từ bên trong đi ra, không nhìn bọn họ lấy một cái, trực tiếp xuống lầu đi ăn.

Chờ tiếng bước chân của nữ chủ nhân biến mất, Lâm Cương tự giác đứng ở đầu cầu thang trông chừng, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên dùng chìa khóa mở cửa phòng bà ta.

Cửa mở ra, dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Kỷ Vô Hoan vẫn bị cảnh tượng trước mắt hù cho suýt cắn phải đầu lưỡi.

Trong phòng bố trí rất ấm áp, như một căn phòng gia đình bình thường, đối diện bọn họ là một cái giường trẻ con rất đẹp, giường trống không.

Mà hù tới Kỷ Vô Hoan không gì khác chính là người bên cạnh giường trẻ con.

Ở bên cạnh giường trẻ con là hai người.

Từ Nam Y và Triệu Nhân, Triệu Nhân bị cắt tứ chi đặt trên ghế như một pho tượng, cúi đầu, máu đã chảy sạch.

Mà Từ Nam Y thì đang cầm hai con gấu đồ chơi, giống như đang chơi đùa cùng đứa bé trên giường.

Kỷ Vô Hoan đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới lời nữ chủ nhân nói giữa trưa hôm qua: “Nhìn xem, có ba chú ở đây, con muốn bọn họ chơi cùng không?”

Hóa ra là chơi như vậy sao?

May là lúc đó không nịnh nọt đồng ý.

Kỷ Vô Hoan cảm thấy may mắn vô cùng.

Nhiếp Uyên nhìn mặt Kỷ Vô Hoan lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vỗ ngực thả lỏng.

Quả nhiên là một tên đần. Hắn nghĩ vậy.

Nếu là mấy ngày trước, Kỷ Vô Hoan có thể sẽ bị hai thi thể này dọa sợ, nhưng sau nhiều lần gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, người chết trong mắt cậu cũng không đáng sợ đến thế.

Dựa theo tình huống của ngày hôm qua, nữ chủ nhân sẽ ngồi trong nhà ăn đủ 2 tiếng mới trở về, nhưng để phòng trừ thì Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan quyết định tốc chiến tốc thắng.

Trên thực tế, phòng này ngoại trừ trang trí không quá giống phòng bọn họ thì cấu trúc vẫn thế.

Kỷ Vô Hoan lật từ ngăn tủ đến gầm giường, thật sự không phát hiện được gì, cậu thấy tấm rèm được kéo lại, vì thế đi tới kéo rèm ra, vốn muốn nhìn xem phía sau rèm có gì không, kết quả khi nhìn ra ngoài cửa sổ đã lập tức sững sờ.

Không vì cái gì khác, cảnh tượng bên ngoài quá quen thuộc! Đó là đoạn khung cảnh lặp đi lặp lại hơn mười lần vào buổi sáng ngày hôm qua!

Nhiếp Uyên đi đến, theo tầm mắt của cậu nhìn qua cũng thấy nao nao, hắn thử đẩy cửa sổ ra lại phát hiện không mở được, mặt chỉ có thể dán lên thủy tinh nhìn xung quanh.

Không nhiều không ít, vừa vặn chỉ có thể nhìn đến một trăm mét.

Kỷ Vô Hoan: “Trùng hợp sao?”

Nhiếp Uyên khẳng định trả lời: “Không phải.”

“Vậy nên là bà ta chỉ có thể nhìn khoảng như vậy.” Kỷ Vô Hoan cũng thử nhìn xung quanh: “Trong phòng Từ Nam Y có khung an toàn, ở đây lại không có.”

Chuẩn xác phải nói là trong thế giới của bà ta không có.

“Tối hôm qua lúc cậu nói tôi bị lây bệnh bệnh tâm thần của nữ chủ nhân sinh ra ảo giác, đột nhiên nhắc nhở tôi.”

Bệnh tâm thần thường kèm theo chứng ảo giác, sẽ sinh ra một vài ảo tưởng không thực tế, hay còn được gọi là sống trong thế giới của mình.

Ngày đầu tiên bọn họ tới đã biết con của nữ chủ nhân chết rồi, nhưng nữ chủ nhân vẫn cho rằng con của bà ta còn sống, bất kể là biểu hiện ra ngoài hay là viết trong nhật ký, đều là thật lòng cảm thấy như vậy.

Ở trong ảo tưởng của bà ta, con của bà ta vẫn còn sống, nơi này không có người chồng bội bạc, không có bệnh viện, không có bác sĩ, bọn họ sống trong một biệt thự xinh đẹp, ngày ngày đều sống tự do tự tại hạnh phúc vui vẻ.

Vì là thế giới ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp của mình và con nên ở đây ngoại trừ một vài đồ dùng trong nhà cần thiết thì không có gì hết.

Nhưng ảo tưởng đều là giả, ở trong thế giới của bà ta, trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có những phòng mà bà ta đi qua, bên ngoài chỉ có phong cảnh bà ta nhìn qua cửa sổ.

Chưa từng tới chưa nhìn thấy thì sẽ không xuất hiện trong thế giới ảo tưởng, trực tiếp coi như không tồn tại.

Đây cũng là lý do vì sao khi Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan nhìn bên ngoài biệt thự lại cảm thấy bên trong lớn hơn, bởi vì trong tiềm thức của bà ta, bên ngoài bệnh viện trông như thế.

Có lẽ là thấy lúc bị đưa vào bệnh viện, cũng có lẽ là từng thấy ảnh chụp.

Tóm lại tất cả chuyện này đều dựa trên sự thật, sau đó trở thành thế giới ảo tưởng của bà ta, đôi khi bà ta sẽ tỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều chìm trong ảo tưởng, vậy nên trong thế giới này sẽ tồn tại một vài thứ chân thật.

Mấy đồ vật kì quặc không phù hợp với phong cách tòa nhà chính là gợi ý cho người chơi.

Nói cho bọn họ biết nơi này chính là bệnh viện.

Tối hôm qua lúc bọn họ xem nhật kí, Kỷ Vô Hoan đã phát hiện vấn đề này.

Hai năm trước, cũng chính là lúc nữ chủ nhân vẫn còn trong nhà, mỗi ngày bà ta đều sẽ viết nhật kí, mấy tháng liên tục, mãi cho đến khi đứa con sinh ra cũng chưa từng dừng lại.

Rồi sau đó lại đứt quãng, nhanh thì hai ba ngày, chậm có khi mười ngày nửa tháng.

Chẳng lẽ bà ta không còn thói quen viết nữa sao?

Kỷ Vô Hoan cảm thấy cũng có thể là bà ta không thể viết, có người hạn chế hành vi của bà ta.

Một khi đứa bé rời khỏi tay là bà ta sẽ công kích người khác, có thể tưởng tượng ra ở hiện thực bà ta là người bệnh nguy hiểm, vậy nên không thể không cách ly.

Còn có Đỗ Toa cũng không phải là hộ sĩ bị biến thành quái vật, mà là trong mắt bà ta, bác sĩ, hộ sĩ chính là quái vật, trong nhật ký bà ta cũng từng viết là “Quái vật màu trắng muốn cướp con của bà ta”, bởi vậy nên Đỗ Toa sẽ lấy hình tượng quái vật hộ sĩ xuất hiện ở đây.

Đỗ Toa cũng là ảo tưởng của nữ chủ nhân, vậy nên sẽ thay đổi quy tắc giết người theo ý bà ta, xử lý Trương Kha nói linh tinh.

“Vậy nên là bà ta đang ở trong bệnh tâm thần không hề đi ra ngoài, nơi này là thế giới trong ảo tưởng của bà ta.” Kỷ Vô Hoan nói tới đây liền đặt ra một nghi vấn: “Vậy vì sao Đỗ Toa lại mời chúng ta tới đây?”

“Tới nhà ăn nhìn xem.” Nhiếp Uyên nóiixong, đang định rời đi.

Chợt nghe tiếng Lâm Cương đang canh ở hành lang hét lên!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nội tâm Tròn Tròn lúc bình thường:————————————

Lúc nắm mặt Lầy Lầy: %&£#*→(loạn cào cào)

* Đồ hạn chế hành động

a

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi