CHỌC GHẸO OAN GIA TRONG TRÒ CHƠI TRỐN THOÁT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng lẽ phải đi hỏi Diêu Thi Họa?


Chính xác mà nói trước đây cô ta cũng coi như là người ở nơi này?


Mỗi màn trò chơi đều thích chơi chữ như vậy.


Kỷ Vô Hoan đương nhiên sẽ cảnh giác.


Thế nhưng ở màn trước, trò chơi ám chỉ Đỗ Toa trong phòng bếp là vô hại, còn màn này thì không có ám chỉ Diêu Thi Họa vô hại.


Nghĩ đến cảnh cô ta mặc đồ đỏ, xõa tóc, đi giày cao gót cùng với chiếc gương quả thực là bóng ma ám ảnh tuổi thơ.


Nói thật, Kỷ Vô Hoan cũng không muốn thân mật trò chuyện với cô ta.


Cậu trầm tư suy nghĩ, ngón tay lại theo thói quen sờ lên vành tai. Lần này vì giả vờ làm học sinh ngoan mà cậu không đeo khuyên tai, khi sờ thì cảm thấy không quen. Lúc Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với ánh mắt của Nhiếp Uyên.


Cậu nhanh chóng che giấu kinh ngạc trong mắt, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại. Cậu lại lần nữa cầm lấy tay Nhiếp Uyên, tìm lấy cái cớ, nhẹ giọng oán giận nói: “Anh Lục, tai em ngứa quá.”


Nhiếp Uyên vốn đang chăm chú nhìn cậu, nghe vậy theo bản năng hỏi: “Sao lại ngứa?”


“Vành tai.” Kỷ Vô Hoan bĩu môi, đáng thương nói: “....ngứa lắm.”


Nhiếp · Fa từ trong bụng mẹ không hề kinh nghiệm · Uyên lại hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”


“Anh Lục, anh xoa xoa giúp em.”


Nhiếp Uyên ngơ ngẩn, còn chưa biết nói gì, Kỷ Vô Hoan đã đến trước mặt hắn, hơi nhón chân, hai ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy vành tai hắn, khóe miệng nở nụ cười: “Xoa như vầy này”


Nhiếp Uyên càng cứng đờ, Kỷ Vô Hoan càng cười to hơn. Đôi mắt cậu cong thành vầng trăng non xinh đẹp, ngọt ngào nói: “Anh Lục, tai của anh đỏ quá.”


Nhiếp Uyên hơi run lên, vội vàng đẩy tay cậu ra, nhưng lại thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu lúng túng, hắn đành phải nhỏ giọng: “Chúng ta về trước đã, tôi sẽ nhờ bà chủ lấy thuốc bôi cho cậu.”


Kỷ Vô Hoan được dỗ dành đến hớn hở, lộ ra hàm răng trắng tinh, lúm má đồng tiền sáng lạn như mặt trời nhỏ: “Vâng ~”


Hình như có…… Có chút đáng yêu……


Trong đầu Nhiếp Uyên vừa mới nảy ra ý nghĩ này nhưng hắn lại ngay lập tức dập tắt. Từ nhỏ đến lớn Kỷ Vô Hoan là cái mặt hàng gì, hắn còn không biết sao?


Tên khốn này, bình thường cậu ta đối xử với người khác đều rất tốt, trong khi lại thích đối nghịch với hắn?


Từ nhỏ đến lớn, căn bản cậu ta chưa từng khen hắn một câu!


Trong lòng người đàn ông lại bắt đầu cảm thấy chua lòm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn kết luận, quả nhiên hắn vẫn ghét cậu ta nhất!


Kỷ Vô Hoan ngu ngốc!


Lúc trở lại khách sạn, bà chủ đang chuẩn bị cơm trưa. Những người chơi khác đi ra ngoài đều lục tục trở lại, đứng ở trong sân nhỏ giọng thảo luận.


Tạ Thư và đồng đội lại đây chào hỏi: “Hai người có phát hiện gì không?”


Nhiếp Uyên lắc đầu.


Tạ Thư nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Người dân trong trấn này có vấn đề, hai người cẩn thận một chút.”


Nhiếp Uyên theo thói quen ừ một tiếng, trầm mặc vài giây mới nhớ tới thiết lập tính cách của mình, đành phải nói: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ chú ý.”


Thật ra không cần Tạ Thư nói, bọn họ cũng cảm giác được.


Những người chơi sau khi trở về đều ghé vào chia sẻ manh mối với nhau.


Trong đó có một người lại là có vẻ mất hồn, khuôn mặt trắng bệch, ngồi ở trên ghế mà chân đều phát run.


Người này tên Đàm Tùng, là một người chơi cũ. Lúc nãy gã đi qua sân nhà Dương Phát, vừa lúc gió thổi đẩy cửa mở ra, vì thế gã vừa vặn bị gương chiếu phải.


Nếu chỉ là như thế, hắn cũng không bị dọa đã đến mức như vậy, nhưng vấn đề chính là mặt gương kia đột nhiên hiện lên một cái bóng màu đỏ. Nhìn kỹ thì thấy trên xà nhà treo một bộ sườn xám cáu chảy đầm đìa, đang đong đưa trước gương.


Đàm Tùng không có gan lớn như Nhiếp Uyên mà dám đập vỡ gương trước mặt nữ quỷ. Gã bị dọa đến tè ra quần, xoay người chạy về khách sạn, nghe nói vừa rồi gã còn mất khống chế khóc rống lên.


Nếu là người chơi cũ chắc chắn sẽ biết quỷ quái trong trò chơi Khối Rubik đáng sợ như thế nào.


Nghe xong chuyện này mọi người đều sững sờ. Vốn dĩ lúc đầu còn có người định buổi chiều đến nhà Dương Phát tìm manh mối, bây giờ cũng bỏ đi ý niệm này.


Chờ đến khi tan họp, Kỷ Vô Hoan dùng giọng điệu dễ thương uyển chuyển nói về nhắc nhở thứ 2 của trò chơi cùng với suy đoán của mình, nhưng không ngờ Nhiếp Uyên lại có cái nhìn hoàn toàn bất đồng.


“Nếu muốn hỏi tất cả mọi người thì đầu tiên phải biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người.”


Kỷ Vô Hoan quả thật không nghĩ tới vấn đề này.


Thấy bà chủ đang bưng thức ăn, Kỷ Vô Hoan lập tức đi đến, làm ra vẻ ngoan ngoãn giúp đỡ bà, sau đó lơ đãng hỏi: “Dì ơi, trấn chúng ta có bao nhiêu người ạ?”


Bà chủ nở nụ cười hiền lành, đáp: “Trấn ta ít người, chỉ có hơn một trăm người thôi. Còn cụ thể là bao nhiêu thì dì cũng không rõ, các cháu hỏi thị trưởng thử xem.”


Chỉ có hơn một trăm người? Kỷ Vô Hoan có chút ngoài ý muốn.


Tuy rằng thị trấn này cũng không lớn, dọc theo tuyến đường chính đi đến cuối cũng chỉ mất mười phút. Nếu đi hết lối rẽ hẻm nhỏ thì mất nhiều nhất là nửa giờ. Nhưng nếu nơi này chỉ có hơn một trăm cư dân, không phải là quá ít sao? Trong khi bình thường một thị trấn ít nhất cũng phải hơn ngàn người?


Bà chủ tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”


“Không sao ạ.” Kỷ Vô Hoan nở nụ cười vô hại: “Cháu chỉ cảm thấy người trong trấn chúng ta hơi ít nên muốn xác định một chút.”


Bà chủ giải thích: “Người của trấn ta vốn dĩ không đông lắm, một số người là vì lời nguyền mà rời đi, còn có một số là đi vào thành phố làm việc, ở lại đều là người bản địa. Giống như chồng dì làm nông, không có gì bản lĩnh gì, đến thành phố cũng không kiếm được cơm ăn.”


Kỷ Vô Hoan trở lại bên Nhiếp Uyên, kể lại những gì bà chủ vừa nói cho cậu, sau đó đưa ra nghi ngờ: “Anh Lục, em cảm thấy mặc kệ như thế nào, một người trong thị trấn cũng không thể ít như vậy. Hơn nữa nếu bọn họ có thể rời đi, vì sao còn muốn ở lại thị trấn nguyền rủa này?”


Tuy rằng theo lời nói của bà chủ, không rời đi là vì không thể tìm được công việc, nhưng lý do này không đầy đủ.


Có chút mâu thuẫn.


Rõ ràng khi nhắc tới lời nguyền, ai đẩy đều có vẻ vô cùng sợ hãi. Thế nhưng vì sao họ không dứt khoát rời khỏi nơi này?


Hơn nữa lúc trước bọn họ thấy người trong thị trấn không hề ít, ngược lại rất đông là đằng khác. Chẳng lẽ mọi người ở đây đều thích đi dạo trên phố?


Nhiếp Uyên im lặng nghe, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của cậu.


Với hoài nghi như vậy, khi bọn họ đi dạo trong trấn lại phát hiện vài điểm đáng ngờ.


Ví dụ như cho dù bọn họ đi đến nơi nào đều gặp được người trong trấn. Tuy bên ngoài nhiệt tình chào hỏi, nhưng càng về sau càng có vẻ đang giám thị bọn họ.


Sau bữa tối, bọn họ liền về phòng.


Nhiếp Uyên tuy to gan nhưng cũng không ngu. Hắn biết sau khi trời tối càng dễ xảy ra chuyện.


Lúc nhìn thấy Kỷ Vô Hoan chuẩn bị bò lên giường, hắn vội ngăn cậu ta lại, kiên định từ chối: “Cậu cùng Trương Tường Tài sang phòng bên cạnh ngủ đi.”


Kỷ Vô Hoan lập tức bất mãn bĩu môi: “Vì sao?”


“Đêm nay Diêu Thi Họa có khả năng sẽ tìm đến tôi.”


“Vậy sao.” Kỷ Vô Hoan lại không thèm để ý, thừa dịp Nhiếp Uyên đang sững sờ vội vàng ôm lấy gối trèo lên trên giường.


Nhiếp Uyên hoài nghi cậu không nghe rõ, lặp lại một lần nữa: “Tuy đã đập vỡ gương nhưng tôi chưa chắc đây có phải biện pháp phá rủa nguyền rủa hay không.”


“Nhưng khách sạn này nhỏ như vậy, nếu cô ta đến đây cũng chưa chắc đã bỏ qua cho em. Hơn nữa không phải lúc trước chúng ta đều bị gương chiếu rồi hay sao? ” Kỷ Vô Hoan vừa nói vừa chui vào ổ chăn của Nhiếp Uyên. Lúc ôm lấy thân thể ấm áp của người đàn ông, cậu thoải mái đến mức run lên, mỹ mãn mà quấn chặt chăn, nhô đầu ra ngước mắt nhìn hắn: “Anh Lục, anh sợ sao?”


Nhiếp Uyên không chịu nổi khiêu khích, đặc biệt là Kỷ Vô Hoan khiêu khích, vì thế buột miệng thốt ra: “Tôi đương nhiên không sợ, vậy cậu có sợ không?”


Hắn không phải sợ Diêu Thi Họa, mà là lo lúc dùng Ba lần sẽ bị Kỷ Vô Hoan phát hiện ra.


Hắn không thể tưởng tượng nếu bị Kỷ Vô Hoan phát hiện ra sẽ ra sao.


Có lẽ sẽ bị đối phương cười nhạo đến chết.


Nhưng dù là gì thì Nhiếp Uyên cũng không thể chấp nhận được. Hắn âm thầm nắm chặt tay.


Kỷ Vô Hoan cũng không biết Nhiếp Uyên suy nghĩ nhiều như vậy. Cậu ôm lấy eo người đàn ông, mặt dán lên ngực hắn cọ cọ, mềm mại trả lời: “Có anh Lục ở đây, em sẽ không sợ.”


Nhiếp Uyên bỗng nhiên cứng đờ.


Kỷ Vô Hoan không chút để ý, nhân cơ này để sưởi ấm. Thậm chí vô lương tâm nghĩ, tuy không biết vì sao nhưng Nhiếp Uyên quả thật rất giống cái lò sưởi, càng cọ càng ấm áp!


Cậu vẫn luôn sợ lạnh. Cứ đến mùa đông là tay chân lại lạnh băng. Nếu không có thảm điện và lò sưởi thì cơ thể sẽ không ấm được. Cho nên nếu không có Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan chắc chắn sẽ không ngủ được.


Nếu là ngày thường, Nhiếp Uyên chắc chắn sẽ cười nhạo cậu hỏng thận, nhưng lúc này hắn lại không biết đây là cậu, cho nên căn bản không cần phải sợ!


Vì thế cậu yên tâm ôm lấy eo Nhiếp Uyên, vùi mặt vào ngực hắn, bắt đầu đi nói chuyện với Chu Công*.


*đi ngủ


Nhiếp Uyên vốn dĩ không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lúc này lại có người nằm trong lồng ngực hẳn. Cứ nghĩ đến người này là Kỷ Vô Hoan, hắn lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng hơn đêm hôm trước.


Nửa giờ sau thấy Kỷ Vô Hoan đã ngủ ngon lành, Nhiếp Uyên đành phải từ bỏ ý định ném cậu sang giường bên cạnh.


Quên đi, dù sao đêm nay hắn cũng không định ngủ.


Nhiếp Uyên tắt đèn, giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt.


Trời càng vẻ đêm càng yên tĩnh, thời gian dường như ngừng lại.


Lúc Nhiếp Uyên mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn đột nhiên nghe được tiếng động lạ.


Dường như nó phát ra từ dưới gầm giường.


Nhiếp Uyên bỗng nhiên mở mắt, một tay nắm chặt Ba Lần, một tay cầm lấy đèn pin ở dưới gối.


Trong bóng đêm hắn không thấy được gì nhưng vẫn cảm giác được có thứ gì đó đang túm chặt lấy ga giường.


Giống như một bàn tay đang chậm rãi —— túm lấy.


Thứ gì đang bò lên?


Nhiếp Uyên âm thầm tính thời gian. Ngay lúc ga giường bị siết chặt.


Hắn nhanh chóng bật đèn pin, đồng thời giơ Ba Lần lên.


Nhưng ở mép giường không phải một cánh tay tái nhợt, cũng không phải là đầu nữ quỷ gì đó. Đối diện với hắn là một đôi mắt cúc áo sáng ngời.


Trứng Muối hình như bị hoảng sợ, hai tay túm ở mép giường, vẻ mặt không biết làm sao, ngây ngốc mà nhìn hắn. Một lúc lâu mới kích động mà kêu lên: “Ba ba!”


Trứng Muối!?


“Ưm, sao vậy?” Kỷ Vô Hoan nghe được tiếng nói liền mơ mơ màng màng hỏi, sau đó chậm rãi xoay người.


Chết tiệt!


Nhiếp Uyên giật mình, cảm thấy máu trong người chảy ngược vọt thẳng lên đầu. Ngay cả khi gặp phải ma quỷ, hắn cũng không hoảng loạn như vậy.


Tác giả có lời muốn nói:


Tròn Tròn: Đêm nay ăn cháo thịt với Trứng Muối!


Trứng Muối: Ô ô ô ô, ma ma cứu mạng!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi