CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Ba ngày qua, Thi Vực gần như điều động tất cả thủ hạ đi thăm dò.

Thậm chí đến cả những sát thủ được nuôi ở trong bóng tối, tất cả đều nhận được mệnh lệnh của anh, lần lượt xuất động.

Lúc Tần Cận biết chuyện này, phái ra không ít người đi hỗ trợ, cho dù là nhiều người hơn nữa, nhưng vẫn luôn không có cách nào tìm được tung tích Thẩm Mộc.

Bởi vì Mạc Khuynh Tâm làm công tác giữ bí mật thật sự quá tốt, không lưu lại một chút manh mối, dấu vết, làm cho không người nào có thể tra ra.

Thẩm Chanh ngược lại đã tỉnh táo lại.

Lúc ra cửa, cô đặc biệt tính toán cẩn thận.

Cố ý mang hai vệ sĩ, phát hiện từ đầu đến cuối luôn có người theo dõi ở sau lưng cô.

Hơn nữa, không chỉ một người.

Những người này có một bộ phận đã trải qua cải trang, nhìn như không cẩn thận đi qua từ bên người cô, nhưng thực tế lại đang giám thị nhất cử nhất động.

Cũng vào lúc này, Thẩm Chanh mới ý thức được một việc.

Nếu như những người này nhằm về phía cô, muốn gây bất lợi cho cô, đã sớm xuất thủ, nhưng bọn họ không có.

Nói cách khác, mục tiêu của những người này cũng không phải cô.

Bởi vì nghĩ sự tình phân tâm, lúc Thẩm Chanh đi qua một ngã rẽ, dưới chân bất cẩn dẫm lên một viên đá.

Thân thể nhoáng một cái, mắt thấy muốn ngã sấp xuống, lại đột nhiên được người đỡ tay!

Cô ngẩng đầu, trước mắt là một người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp.

Chiều cao của người phụ nữ này ít nhất là một mét bảy, dáng người diện mạo xinh đẹp.

”Tiểu thư, cô hẳn là mang thai đi, lúc đi đường nên cẩn thận, ngã xuống sẽ không tốt đâu...”

Mặt người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt khẽ quét qua trên bụng hơi dội lên của Thẩm Chanh, cũng không có gì khác thường.

Chỉ là Thẩm Chanh lại lưu ý đến một chi tiết nhỏ.

Bên cạnh tai người phụ nữ, có một hình xăm rất nhỏ gần như không thể phát giác được.

Nếu như không chú ý, sẽ hoàn toàn không phát hiện.

Mà cái hình xăm này, cực kỳ giống một dấu hiệu từng thấy ở nơi nào đấy.

Nếu như cô nhớ không lầm, dấu hình xăm này, ở trên người Mạc Khuynh Tâm cũng có.

Chỉ có điều, vị trí của cô ta là ở vị trí dưới xương đòn vai, phía trên ngực.

Vị trí kia, người bình thường hoàn toàn sẽ không đi chú ý.

Có lẽ người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện cũng không có vấn đề gì, nhưng trên người cô ta có hình xăm giống như trên người Mạc Khuynh Tâm, vậy chỉ có thể nói là.

Cô ta và Mạc Khuynh Tâm đến từ một chỗ, nhận lệnh từ cùng một người.

Không, có lẽ là chủ thượng.

Trước đó tham gia tiệc rượu, nghe được đối thoại ở bên ngoài toilet, có thể chứng minh có người sai khiến sau lưng của bọn họ.

Thẩm Chanh lạnh nhạt nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Vào lúc xoay người, khóe môi lại khơi gợi lên một tia cười quỷ quyệt.

Vừa đi ra vài bước, cô liền cố ý nghiêng thân thể tới trước, đồng thời, còn phát ra một tiếng thét lên đầy kinh hãi: “A!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại trước một giây cô ngã nhào ra đất, người phụ nữ kia bước một bước dài tiến lên, rất nhanh vươn tay chế trụ cổ tay của cô.

Quả nhiên, đây không phải một người đàn bà giản đơn.

Rõ ràng chẳng hề có chút sợ hãi, Thẩm Chanh lại cố ý giả trang ra một bộ dáng chưa tỉnh hồn: “Hô, cũng may không có ngã!”

Người không biết, nhất định sẽ bị diễn xuất rất thật của cô lừa gạt.

Kể cả người phụ nữ, cũng tin tưởng với phản ứng của cô không chút nghi ngờ, đỡ cô đứng vững vàng, người phụ nữ mới tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Tiểu thư, về sau lúc ra cửa gọi người cùng đi! Hôm nay nếu không phải vừa vặn gặp được tôi, cô sẽ ngã hai lần rồi, để ý một chút đi!.”

”Ừ, tôi biết rồi.”

Trên mặt Thẩm Chanh cười yếu ớt, khách khí mở miệng.

Người phụ nữ ừ một tiếng, lúc này mới xoay người, bước nhanh đi về phía khác đi.

Nhìn người phụ nữ đi xa, nụ cười nơi khóe môi Thẩm Chanh dần dần thối lui.

Quả nhiên....

Mục tiêu của Mạc Khuynh Tâm, lại không phải là cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi