CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Đoàn người, rất nhanh quay về dinh thự.

Lúc xuống xe, tất cả mọi người hiểu quy củ không phát ra một chút âm thanh.

Thi Vực ôm Thẩm Chanh đang ngủ từ trong xe ra, ôm cô lên lầu, vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường.

Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng rơi một nụ hôn lên trên trán của cô, đắp kín mền cho cô.

Một giấc này, Thẩm Chanh gần như ngủ đến đêm khuya, sau đó bị đói tỉnh.

Vừa mới mở mắt ra, tỉnh lại liền đối mặt với ánh mắt của Thi Vực: “Tỉnh rồi?”

Lúc cô ngủ, anh đã tắm rửa, sửa soạn mình thỏa đáng, cả thân trên đều tản ra hơi thở mê người.

Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh, khiến anh nằm chết dí cạnh cô: “Sao không ngủ? Không mệt à?”

Thi Vực hôn môi của cô một cái: “Không mệt.”

Mất mà được lại, ước gì có thể nhìn cô một khắc không ngừng, sao có thể mệt.

”Muốn ăn cái gì?”

Thẩm Chanh cảm thấy trong lòng nong nóng, người đàn ông này, lúc nào cũng có thể làm cho cô cảm động đến không thể tự chủ.

Hỏi xong Thẩm Chanh, Thi Vực lại đột nhiên lên tiếng: “Bao tử em không tốt, trước ăn chút cháo, đợi lát nữa rồi ăn cái khác.”

Nói xong, anh đứng dậy xuống giường, cũng không căn dặn người làm, mà là mình tự mình xuống lầu múc cho Thẩm Chanh thêm một chén cháo nữa.

Thẩm Chanh vừa ăn, vừa đút anh, rất nhanh liền húp xong một bát cháo.

Ăn xong, Thẩm Chanh xuống giường đi phòng tắm tắm rửa, tắm đi một thân xui xẻo.

Tắm rửa đi ra, nhìn thấy Thi Vực đang đứng cạnh cửa sổ, liền đi về phía anh.

Đợi khi đến gần, cô thoáng nhào vào trong ngực của anh.

Thi Vực thuận tiện ôm cô, ngửi mùi tóc của cô, mờ ám nói nhỏ: “Em là của anh.”

Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, nhếch môi cười: “Vẫn luôn là của anh.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô, nghĩ đến lo lắng vào đêm hôm trước, một loại cảm giác thỏa mãn hiếm có tràn ngập lồng ngực Thi Vực.

Anh không nhịn được nhẹ véo cằm của Thẩm Chanh, cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên.

Giờ phút này, môi của cô không giống với lạnh nhạt trên người cô.

Ướt át mềm mại ôn ôn nhu nhu, trong miệng có một hương thơm khó diễn tả bằng lời, khiến Thi Vực không nhịn được đắm chìm vào.

Anh ngậm lấyđôi môi cô, trằn trọc, không nỡ buông ra.

Hai người hôn một đường đến trên giường, trong lúc nhất thời, trong phòng mờ ám bốn phía.

Thẩm Chanh cũng có chút động tình, lại mất đi lý trí, đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh.

Thi Vực còn đang bị cô hấp dẫn có chút mê loạn, chưa kịp ngăn cản cô, cánh tay quấn băng gạc liền hiện ra ở trước mắt cô.

Động tác trên tay Thẩm Chanh dừng lại, hơi có vẻ kinh ngạc, “Bị thương lúc nào?”

Hôm nay không thấy anh bị thương, vậy thì nhất định là lúc đi cứu người vào ngày hôm qua....

Thi Vực kéo tay áo sơ mi ra, thuận tay ôm cô vào trong ngực, từ chối cho ý kiến mở miệng: “Một chút vết thương nhỏ mà thôi.”

Vết thương nhỏ?

Đều băng bó thành ra như vậy mà còn nói là chút vết thương nhỏ?!

Anh chính là như vậy, vĩnh viễn đều sẽ như vậy, tự mình chịu đựng tất cả, nhưng lại bảo vệ cô rất kỹ!

Thẩm Chanh cách quần áo vuốt ve vết thương trên cánh tay của anh, lông mày nhíu chặt lại: “Như thế nào, còn đau sao?”

Thi Vực ôm lấy cô, để cô tựa ở trên ngực của anh, bàn tay to nhẹ nhàng ép ở trên tóc của cô: “Không đau.”

Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.

Bởi vì cô biết, dù là đau, anh cũng sẽ không nói cho cô biết.

Nhắm mắt lại nằm một hồi, cô giống như là nghĩ đến gì, quay đầu hỏi anh: “Em trai của em, vẫn khỏe chứ.”

Cô chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Thi Vực, chỉ cần là anh đáp ứng, liền nhất định có thể cứu ra.

”Cậu ấy không sao.” Thi Vực khép mắt lại, dường như hơi mệt một chút, môi mỏng lại nhẹ nhàng hơi động: “Ngày mai dẫn em đi thăm cậu ấy.”

”Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi