Buổi sáng, Thẩm Chanh hiếm khi nằm ở trên giường thêm một lát.
Cô đã sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn đang giả bộ ngủ, nhắm mắt lại, tay
không tự giác với vào trong áo ngủ của người đàn ông bên cạnh, ôm eo của anh không chịu buông.
Thi Vực có một thắt lưng cường tráng, làn da có thể đụng đến đều cực kỳ tốt, Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy sờ lên rất thoải mái.
Lúc đụng phải làn da trên người anh, Thẩm Chanh rõ ràng cảm giác được thân thể của anh chấn động.
Ngay sau đó, tay của anh che phủ lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé không an phận này của cô.
Thi Vực cho rằng cô còn ngủ, cho nên động tác rất nhẹ, cũng không có đánh thức cô.
Thẩm Chanh hưởng thụ ôn nhu từ người đàn ông này có thể tùy ý thấy
được này, khóe môi cong thành một hình cung ở nơi Thi Vực không nhìn
thấy.
Buổi sáng là lúc tự chủ của đàn ông yếu nhất, cô lại vừa ôm vừa sờ như vậy....
Giống như có chút không tốt lắm.
Vì vậy, làm bộ trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ.
Thi Vực cũng nghiêng người qua, ôm cô từ phía sau lại ngủ thêm một lúc, mới xoay người xuống giường.
Thẩm Chanh chợp mắt một lát, mới rời giường rửa mặt.
Lúc xuống lầu, bác sĩ tư nhân đang dỡ bỏ băng gạc cho Thi Vực.
Dỡ băng gạc xuống, vết thương trên cánh tay của anh đã khép lại, nhưng để lại một vết sẹo nho nhỏ.
Thẩm Chanh đi qua, dùng tay đụng vào, chân mày cau lại, “Lưu sẹo rồi.”
Thi Vực đưa tay liền kéo lại tay của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, để cô ngồi ở trên đùi của anh.
Cúi đầu, đối diện với tầm mắt của cô: “Anh không ngại.”
”Nhưng em chú ý.”
Vết sẹo này, lưu lại là vì cô.
”Dấu ấn của em, anh thích.”
“....”
Thẩm Chanh không nói gì thêm, cũng không biết trúng phải gió gì, lại quay đầu, phủ môi lên vết sẹo của anh, hôn xuống.
Cô cũng không biết đây là một dạng biểu đạt gì.
Đợi đến sau khi làm hành động này, mới chợt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Quả nhiên trong nháy mắt, ánh mắt Thi Vực liền trở nên nóng bỏng.
Thẩm Chanh biết mình đã đốt lửa, cũng không đợi cô đưa ra phản ứng, ngay sau đó liền bị anh hôn lên môi.
Cứ giam cầm cô ở trong ngực như vậy, hung hăng dây dưa với nhau.
Bác sĩ tư nhân rất cơ trí, giống như cực kỳ có kinh nghiệm dời ánh mắt về nơi khác, giống như là trong suốt.
Ông đã mắt điếc tai ngơ với khung cảnh này, nhưng nếu như dám nhìn
lén bộ dạng nũng nịu của thiếu phu nhân.... Ông cứ chờ đào phần mộ cho
mình đi.
Qua một hồi lâu, hai người mới kết thúc nụ hôn triền miên nồng cháy này.
Vào lúc này bác sĩ tư nhân mới xoay đầu lại, nhanh chóng dặn dò vài
điểm cần chú ý ở trên mặt ăn uống của anh, cùng với tạm thời không nên
đụng nước, hoặc là dùng lực mạnh linh tinh.
Sau đó nắm chặt cơ hội, vội vả chạy ra ngoài.
Lúc dùng bữa sáng, Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Vực ngồi xem báo ở đối diện: “Buổi tối, mời Tần nhị
thiếu và Diệp Tử đến ăn một bữa cơm đi.”
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Cận
cũng bị thương bởi vì cô, cứ chẳng quan tâm như vậy giống như có chút
không được tốt.
Hơn nữa Tần Cận bị thương, còn không biết Diệp Tử sẽ lo lắng thành như thế nào đâu.
Thi Vực cũng không ngẩng đầu một chút, lạnh lùng nói: “Bọn họ không muốn đến.”
Không muốn đến?
Thẩm Chanh nhíu mày, “Tại sao?”
”Bọn họ muốn ở cùng một chỗ.”
”Tại sao?”
”Thời gian yêu nhau say đắm.”
“....”
Thẩm Chanh không nói gì, cuối cùng Thi Vực cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng nhẹ động: “Hơn nữa, bây giờ em thật sự muốn gặp người
ngoài?”
Thẩm Chanh: “....”
Nếu Tần Cận biết sau khi mình bị thương vì giúp người, lại bị người
nào đó quy về “Người ngoài”, không biết có thể sẽ bị tức giận đến xù
lông không.