CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Anh, thật sự rất hoàn mỹ.

Giống như thượng đế bất công, cho anh cả dung mạo tuấn mỹ và chỉ số thông minh EQ siêu cao, khiến anh có thành tựu của ngày hôm nay.

Người đàn ông này, là người đàn ông đứng ở đỉnh cao nhất, anh bạc tình bạc nghĩa, lạnh lùng, nhưng lại tràn ngập ôn nhu với mỗi mình cô.

Lúc dây an toàn trên thân thể bị anh cởi ra, cô không nhịn được tiến lên trước, hôn mặt của anh một chút.

Động tác trên tay Thi Vực do dự một lát, ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong suốt như nước kia.

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dừng lại.

Trong chớp mắt này, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.

”Trên mặt em có gì sao?”

Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, mở miệng phá vỡ yên lặng này trước

Thi Vực nhìn cô chăm chú, “Trên mặt không có gì, nhưng trong mắt có.”

Thẩm Chanh dụi dụi mắt, “Có cái gì?”

”Anh.” Anh đáp.

“....”

”Phụ nữ ngốc.” Thi Vực nhíu mày, trực tiếp ôm cô từ trong xe ra, sau đó vẽ gió chuyển một cái: “Không có em ở bên người, trái tim của anh trống không.”

Những lời này, hoàn toàn làm Thẩm Chanh cảm động.

Cô dùng tay ôm cổ của anh, vùi mặt ở ngực anh, hỏi: “Hiện tại thì sao?”

Thi Vực khẽ giương khóe môi lên, “Đầy rồi.”

”Còn có thể trống rỗng sao?”

”Có ngươi ở đây, sẽ không bao giờ.”

Thẩm Chanh nở nụ cười.

Lúc người đàn ông này nói ra lời dỗ dành, lại khiến cô cảm thấy có chút không biết làm thế nào.

Lên lầu, Thẩm Chanh tắm rửa đi ra, gọi cho Ôn Uyển một cuộc điện thoại, hàn huyên vài câu.

Sau khi cúp điện thoại, lại gửi cho Diệp Tử một tin nhắn.

Đại khái qua một phút đồng hồ, nhận được hồi đáp: “Mỹ nhân, chị không có chuyện gì là tốt rồi, ngày mai em tới thăm chị.”

Sau đó phía dưới là một chuỗi dài im lặng tuyệt đối....

Thẩm Chanh lật xuống một lúc lâu, mới nhìn thấy ở đằng sau im lặng tuyệt đối còn có một câu.

”Cái kia.... Mỹ nhân.... Lúc lần đầu tiên của chị và anh Thi Vực.... Anh, anh ấy....”

Lại là im lặng tuyệt đối, Thẩm Chanh tiếp tục lật xuống, cuối cùng thấy đến một câu cuối cùng.

”Anh ấy có mang bao không....”

Thẩm Chanh vốn không muốn cười, nhưng nghĩ đến lúc Diệp Tử gửi tin nhắn này có thể là mặt đỏ tới mang tai, cô không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha!”

Thi Vực vừa tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, chợt nghe đến tiếng cười của cô, lạnh lùng liếc cô một cái, “Cười cái gì?”

Thẩm Chanh nghe tiếng, nén cười ném điện thoại cho anh, “Tự anh xem.”

Thi Vực bắt lấy di động, híp con ngươi nhìn tin nhắn Diệp Tử gởi tới.

Sau khi xem xong, không có một chút phản ứng, chỉ là phi thường bình tĩnh đáp lại một câu: “Chưa bao giờ mang.”

Sau đó tắt điện thoại ném sang một bên, dùng khăn mặt lau khô tóc ẩm ướt mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chanh, ôm chầm cô.

Thẩm Chanh thuận tiện tựa ở trên người anh, vừa vuốt vuốt tóc của mình, vừa hỏi anh, “Anh gửi câu gì qua vậy?”

Bàn tay vuốt ve ở trên vai cô, giọng nói dồi dào từ tính vang lên bên tai: “Mang bao không thoải mái.”

Thân thể Thẩm Chanh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, không khách khí tặng anh ba chữ: “Anh biến thái!”

”Anh nói thật lòng, sao lại biến thái rồi?” Anh tiến gần sát mặt của cô, hà một ngụm hơi nóng, “Nếu em không tin, về sau lúc làm anh mang bao, cho em thử xem có thoải mái hay không.”

Mặt Thẩm Chanh, lại có thể lập tức nóng lên!

Không biết xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy hai chữ mang bao nói ra từ trong miệng anh có tác dụng thúc tình!

Đặc biệt lúc nhìn anh nghiêm trang giở trò lưu manh, lòng của cô đều rối loạn rồi.

Cô đưa tay đẩy anh ra: “Nói loại lời này với phụ nữ có thai, anh cảm thấy thích hợp sao?” Dừng một chút, lại tiếp tục: “Có biết dưỡng thai hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi