CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

Sau khi bác sĩ Lưu nhìn đơn kết quả xét nghiệm của Thẩm Chanh, gật gật đầu: "Bệnh trạng thiếu máu đã được hóa giải, về cơ bản không có vấn đề gì. Sau này trở về phải tăng cường dinh dưỡng, ăn nhiều trái cây tươi và rau dưa, làm nhiều vận động."

Nói xong dừng một chút, có vẻ thâm ý liếc nhìn Thẩm Chanh và Thi Vực, "Tôi nói vận động là chỉ vận động một mình người mang thai, vận động trên giường có thể có, nhưng nhất định phải có mức độ. Người trẻ tuổi có dục vọng mãnh liệt là rất bình thường, nhưng nhất định phải biết cách tiết chế."

Vừa nói đến đề tài này, Thẩm Chanh đã muốn bộc phát....

Dựa vào!

Cô có dục vọng mãnh liệt không tiết chế từ bao giờ vậy hả?

Tương đối mà nói, Thi Vực lộ vẻ rất bình tĩnh, anh ừ một tiếng: "Nếu cô ấy không hấp dẫn tôi..., miễn cưỡng có thể tiết chế một chút."

Cuối cùng Thẩm Chanh không nhịn được đen mặt: "Đồ khốn, em hấp dẫn anh bao giờ hả?"

Vẻ mặt Thi Vực nghiêm chỉnh nhìn cô, môi mỏng khêu gợi hơi mím: "Mỗi lúc trời tối."

Giọng nói không cao không thấp, không để cho người bỏ qua.

Bác sĩ Lưu vội ho một tiếng, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, bà lấy một hộp thuốc canxi chuyên dùng cho người mang thai từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Thẩm Chanh: "Mỗi ngày một viên, không nuốt nổi thì có thể dùng bình thủy tinh nghiền nát rồi dùng."

Thẩm Chanh nhận hộp thuốc từ trên tay bà ta, nói tiếng cảm ơn, đứng dậy bước đi.

Thi Vực cũng đứng lên, lúc đang muốn đi, bác sĩ Lưu lại lên tiếng: "Hiện tại cô ấy mang thai nhiều tháng, lúc cùng phòng cố gắng chọn kiều vào phía sau, tránh đè lên bụng của cô ấy."

Nghe bà ta nói xong, Thi Vực chỉ ừ một tiếng, liền sãi bước đi ra ngoài.

Thẩm Chanh đi ở phía trước, bởi vì mang thai không thể đi quá nhanh, cho nên Thi Vực rất nhanh liền đuổi kịp cô.

Đi chậm lại ở bên cạnh cô, Thi Vực trực tiếp đưa tay cầm thuốc trên tay cô, sau đó dắt tay của cô.

Thẩm Chanh vùng vẫy một chút muốn hất tay của anh ra, nhưng tay Thi Vực nắm cực kỳ chặt, không chịu buông cô ra.

"Buông ra!"

Cô quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt là một mảnh lạnh lùng.

Thi Vực không nói gì, lại dùng hành động để chứng minh anh sẽ không buông!

Thẩm Chanh từ từ đi chậm lại, sau đó dừng lại, trên gương mặt nhỏ tinh tế mơ hồ mang theo vài phần giận tái đi.

Bốn mắt nhìn nhau, như là đã đại chiến hơn mười hiệp trong vô hình.

Cuối cùng, Thi Vực thua.

Anh thu liễm vài phần lực đạo, buông tay Thẩm Chanh ra, ngược lại ôm vai của cô, kéo cô vào trong ngực, nói nhỏ: "Là anh quyến rũ em được chưa."

Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút, "Không được!"

"Ừ, vậy em muốn làm gì?"

"Ly hôn!"

"Vọng tưởng."

"Ở riêng!"

"Mơ tưởng."

"Chia giường ngủ!"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Em có ngoan như vậy sao, anh bảo em đừng nghĩ thì em liền đừng nghĩ ư?"

"Ừ, vậy thử xem."

"Thử liền thử!"

Sau khi trở lại biệt thự, Thẩm Chanh lên lầu trước tiên, cầm từ trong phòng ngủ ra một chăn mền và một cái gối đi phòng khách.

Sau đó, rút cái chìa khóa trên khóa cửa, khóa cửa phòng.

Bình thường lúc vợ chồng son mâu thuẫn náo loạn đều là phụ nữ để cho đàn ông ngủ phòng khách hoặc là phòng sách, nhưng Thẩm Chanh quá khác loại, để phòng ngủ lại cho Thi Vực.

Nằm dài trên giường, cô lấy điện thoại di động ra chơi.

Nhưng mới vừa mở khóa màn hình, liền nhận được một tin nhắn, là Thi Vực gởi tới.

Mở ra, chỉ có ba chữ: "Thẩm Chanh Tử."

Sau khi xem tin nhắn, Thẩm Chanh trực tiếp nhấn xóa bỏ.

Vừa mới xóa bỏ tin nhắn, lại nhận được một cái, lần này chỉ có hai chữ: "Bà xã."

Thẩm Chanh không thèm suy nghĩ, tiếp tục xóa bỏ tin nhắn này.

Nhưng rất nhanh, lại nhận được một cái: "Bảo bối."

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi