CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

Hạ An An vốn định phát tác, nhưng lại không thể không cho Lâm Tiểu Miêu mặt mũi.

Cô ta không chịu thua liếc nhìn Thẩm Chanh, hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng không có cam lòng, nhưng lại không thể không đè lửa giận trong lòng xuống.

Thấy cô ta không nói gì, Thẩm Chanh nhếch môi cười, sau đó dời tầm mắt khỏi người cô ta.

Rất nhanh, lại rơi vào trên người Liễu Phiêu Phiêu........

"Cô nói một chút, sao tôi lại xấu hổ vậy?"

Hiển nhiên, cô không định bỏ qua chuyện này.

Loại tiểu nhân hèn hạ thích chọc cột sống sau lưng người ta như vậy, cô liền muốn vui đùa thật tốt với bọn họ một chút.

Đối diện với con ngươi sắc bén này, da đầu Liễu Phiêu Phiêu tê dại một trận, "Tôi...."

"Ừ cô nói, tôi nghe đây." Thẩm Chanh nhìn cô ta, nụ cười bên môi càng thêm xán lạn.

Khí tràng của cô quá mức mạnh mẽ, khiến Liễu Phiêu Phiêu càng không thở được, "Tôi chỉ đùa một chút...."

Nói đùa?

Đây quả là lý do tốt.

Thẩm Chanh híp híp mắt, "Vậy tôi cũng nói đùa với cô, làm phiền cô giúp tôi thăm hỏi cả nhà cô."

Mặt Liễu Phiêu Phiêu lần lượt một trận xanh một trận trắng, càng không có dũng khí nói thêm lời nào, yên lặng cúi đầu xuống.

"Thẩm Chanh cô đừng khi dễ người, nếu muốn gây rối thì cô đi khác chỗ ngồi, đừng làm cho Tiểu Miêu không xuống đài được!" Hạ An An không nhẫn nại được, đưa tay liền kéo Liễu Phiêu Phiêu đến sau lưng.

Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Chanh thu lại vài phần, lạnh nhạt mở miệng: "Không có cách nào, sở thích làm người lớn nhất của tôi chính là khi dễ người."

Nghe cô nói như vậy, Hạ An An giống như giễu cợt dò xét liếc nhìn cô, "Giọng điệu lớn như vậy, cũng đừng mặc một thân hàng nhái ra ngoài! Bao nhiêu chân thì mặc bấy nhiêu giày, cô không biết à...."

"Nhãn hiệu quốc tế lớn bảy con số, còn là số lượng có hạn toàn câu, ngay cả có tiền cũng không mua được, loại hàng nhái thấp kém thô tục như cô lại không biết xấu hổ mặc ra cửa?"

"Ha ha, về sau lúc mua hàng nhái nhớ suy nghĩ một chút, cũng đừng làm trò cười nữa! Nhanh đi đổi một thân lễ phục đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ...."

Thẩm Chanh cười khẽ, "Thấp kém cũng tốt hơn cô, xịt nước hoa hàng hiệu cũng không giấu được một thân mùi vị cặn bã của cô."

"Thẩm Chanh! Có bản lĩnh cô nói lại lần nữa!"

"Một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến cho cô bị mang đi ra ngoài, cô tin không? Nếu cô dám ngang như vậy, xem tôi có cho người xé miệng của cô không!"

"Dựa vào tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như cô sao!"

Cuộc chiến mắng chửi liên tục thăng cấp, trong lúc nhất thời khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

Bắt đầu có khách mời nghe tiếng xúm lại đây........

"Được rồi mà mọi người!"

Một hôn lễ thật tốt, còn chưa bắt đầu đã bị phù dâu của mình quấy rối đến long trời lở đất, Lâm Tiểu Miêu ở trước mặt đã không nhịn được rồi.

Tâm tình vốn rất tốt đã hoàn toàn mất sạch, cô ta gấp đến độ suýt chút nữa khóc lên.

Chú rể Phan Dương nhìn thấy bên này gây ra động tĩnh lớn, vội vàng thả tay chuyện trong tay xuống đi tới, kéo Lâm Tiểu Miêu đến bên cạnh hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Mắt Lâm Tiểu Miêu ngấn lệ, "Ông xã, bọn họ cải vã! Em khuyên sao cũng không khuyên được! Đều tại em, nếu không phải em liều chết giữ mặt mũi, cũng không biến thành như vậy...."

"Anh xem, tất cả mọi người đang chế giễu rồi!" Cô không nhịn được khóc lên, "Ba mẹ anh sẽ không trách em chứ ông xã...."

"Em á." Phan Dương thở dài, nhíu mày, "Được rồi, đừng khóc, việc này để anh xử lý."

Bốp........

Âm thanh vang lên đột ngột.

Trước mắt bao người, Hạ An An ăn một cái tát.

Ánh mắt Thẩm Chanh lạnh lẽo nhìn cô ta: "Đặc biệt sao, cô mắng ai đó!"

Hạ An An che mặt nóng hổi lại, vẻ mặt không thể tin, hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Chanh sẽ động thủ đánh cô ta.

Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng được, hét lớn một tiếng xông về phía Thẩm Chanh: "Tiện nhân! Cô lại dám đánh tôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi