CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

”Còn chưa xong?”

Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tần Cận, hiển nhiên là đã tiêu hao hết nhẫn nại, đợi đến không nhịn nổi.

”Xong rồi, anh chờ em thêm một chút!”

Diệp Tử lại thử lần nữa, nhưng vẫn dùng thất bại chấm dứt.

Tay nắm vặn cửa nhẹ nhàng đè xuống, cửa phòng bị cô mở ra một đường nhỏ.

Diệp Tử thò đầu ra từ cửa, ánh mắt nhìn Tần Cận có chút trốn tránh, “Anh có thể giúp em một chút hay không?”

”Dì cả lại tới rồi?”

Cho rằng Diệp Tử là muốn anh hỗ trợ cầm một băng vệ sinh qua, Tần Cận ngược lại nói rất trực tiếp.

Diệp Tử vội vàng giải thích, “Không phải không phải,.”

”Vậy thì cái gì?”

Tần Cận dựa vào ở trên lan can cầu thang bên ngoài nhìn cô, trong con ngươi mang theo vài phần ý vị tìm kiếm.

Diệp Tử lại mở cửa ra một chút, sau đó chậm rì rì xoay người cho anh xem, đưa lưng về phía anh nói: “Anh có thể giúp em kéo lên không?”

”Ngu ngốc.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tần Cận vẫn đi tới, kéo khóa kéo trên lưng cô lên.

Bộ lễ phục này không lớn không nhỏ, mặc ở trên người Diệp Tử rất vừa người.

Tần Cận thuận tiện vịn vai quay cô lại, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen.

Dáng người Diệp Tử vốn nhỏ xinh, mặc bộ lễ phục này lên càng lộ ra uyển chuyển, địa phương nên lồi sẽ lồi, địa phương nên lõm sẽ lõm.

Trên mặt không mang theo chút trang điểm, nơi duy nhất được trang điểm, là lông mày của cô, phác thảo vài nét bút tinh tế, vừa đúng.

Trong mắt Tần Cận mang theo nóng rực, dường như rất hài lòng với cách ăn mặc của cô.

Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh đã dùng tay kéo cô từ trong phòng ra ngoài, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực, nắm eo của cô.

”Rất đẹp.”

Anh đang nói một câu trầm thấp ở bên tai cô.

Diệp Tử không nghe rõ lời anh nói, không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh, “Gì?”

Tần Cận giương khóe môi lên, “Anh nói, nếu em mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài thật sự bị bắt đi, anh sợ rằng không bảo vệ được em.”

Diệp Tử nghe tiếng sửng sốt, sau đó lôi kéo anh dừng lại.

”Sao anh lại thế!”

Cô dậm chân, bộ dạng vừa nóng vừa giận đáng yêu không thôi.

Tần Cận thích nhìn thấy cô phát tính khí nhất, vì vậy cười đến càng thêm nghiền ngẫm một chút: “Anh thế nào?”

”Anh khi dễ người!”

”Không có cách nào, anh rất thích bắt nạt em.”

Tần Cận nói xong, đột nhiên đưa tay ôm chầm cô, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: “Thích em, mới có thể ngày ngày bắt nạt em.”

Thích cô mới có thể ngày ngày bắt nạt cô....

Diệp Tử kinh ngạc.

Đây, là thổ lộ?

Tần Cận nắm cả vai của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Quần áo mặc trên người em, anh đã sai người đi trả tiền rồi, cho nên cứ việc yên tâm can đảm mặc, không ai dám bắt em.”

Diệp Tử ngước mắt, “Trả tiền xong rồi?”

”Ừ.”

”Bại hoại, thì ra vừa rồi anh đang hù dọa em!”

Tần Cận câu môi, tay ôm Diệp Tử càng siết chặt hơn, anh quay đầu, dán sát mặt đến trên mặt Diệp Tử: “Không hù dọa em một chút, em không biết tầm quan trọng của anh.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Tần Cận lái xe mang theo Diệp Tử đi đến biệt thự của Thi Vực.

Cũng cùng thời gian đó, trong biệt thự.

Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, giờ Thẩm Chanh mới vừa tỉnh.

Lấy di động qua liếc mắt nhìn thời gian, vừa vặn bảy giờ hai mươi.

Cô xoay người xuống giường, vốn định vào phòng tắm tắm rửa, kết quả quay người lại liền nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một kiện lễ phục, là màu đen.

Cô đi qua cầm lấy lễ phục xem, chất liêuhj, đường cắt, chế tác, đều là hạng nhất.

Chỉ liếc mắt một cái, có thể nhìn ra đây là một lễ phục chế tác hoàn toàn thủ công.

Hơn nữa nhất định là giá trị xa xỉ.

Cô cong cong khóe môi, chỉ cần là liên quan đến cô, cho dù là một chi tiết rất nhỏ, anh cũng sẽ để ở trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi