CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Cố Liên Thành dừng bước ở vị trí sau lưng Thi Vực một mét xa.

Nhìn bóng lưng phong hoa tuyệt đại này, cô ta lên tiếng: “Thi Vực.”

Thi Vực đang trò chuyện trên phương diện làm ăn với bạn hợp tác, nghe được tiếng nói này, lông mày hơi nhăn lại một chút, sau đó quay đầu lại.

Tầm mắt của anh vừa mới rơi vào trên người Cố Liên Thành, Cố Liên Thành liền kéo môi cười, “Anh còn nhớ rõ em không?”

”Không nhớ rõ.”

Thái độ lạnh lùng, là phong cách trước sau như một của Thi Vực với người khác.

Cảm xúc của Cố Liên Thành cững không có biến hóa bởi vì những lời này của anh, cô khẽ rũ mí mắt xuống, ngay sau đó lại ngước mắt nhìn anh, cười nói: “Em là Cố Liên Thành, sáu năm trước, chúng ta từng gặp qua một lần.”

Sáu năm trước Cố Liên Thành chỉ có mười chín tuổi, lúc ấy Diệp Cẩn mới leo lên từ vị trí Tiểu Tam, lần đầu tiên đi nhà họ Thi, có mang theo cô ta.

Chuyện phát sinh khi đó, đến nay cô ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Bởi vì dì nhỏ của cô ta chen chân, anh và cha của anh, cũng chính là Thi Diệu Quang - dượng nhỏ của cô ta bây giờ trở mặt với nhau.

Lúc ấy cô ta không có ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, bởi vì cô ta cảm thấy, giữa cha con dù có thâm cừu đại hận, theo thời gian trôi qua cũng sẽ từ từ phai mờ.

Nào ngờ, cách sáu năm, ngăn cách giữa bọn họ lại càng ngày càng sâu, thế cho nên đến hiện tại mới đến tình trạng thâm sâu này.

”Không nhớ rõ.”

Vẫn là ba chữ lạnh bạc như nước, giống như một chậu nước lạnh tưới ở trên người, khiến Cố Liên Thành cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

”Nếu không nhớ rõ, vậy chúng ta liền làm quen một chút đi.” Cố Liên Thành cười thản nhiên, ngay sau đó duỗi tay về phía anh, “Xin chào, em là Cố Liên Thành.”

Một tay Thi Vực bưng ly đế cao, một tay cắm ở trong túi quần, bộ dạng không phản ứng giống như đang nói cho đối phương biết, anh không thích bắt tay với người xa lạ.

Tay Cố Liên Thành dừng ở giữa không trung, nhưng cô ta luôn mỉm cười, cười đến hoàn toàn trong sáng.

”Xin chào, em là Cố Liên Thành.”

Cô ta lại lặp lại một lần nữa, giọng nói bình tĩnh không hề phập phồng, trong con ngươi hàm chứa một chút ý cười, tâm trạng dường như không có bị ảnh hưởng chút nào.

Chính ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Cố Liên Thành.

Ngay tại lúc Cố Liên Thành hơi kinh ngạc, một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen, đứng thẳng ở trước mặt cô ta.

”Xin chào, tôi là Thẩm Chanh.”

Giọng nói thanh tú dễ nghe, giống như người của cô, sạch sẽ, lưu loát, hào phóng.

Tóc dài tới eo nâng cao lên, bay loạn theo gió, chút tóc rối bời rơi ở bên cạnh gò má, khiến cho cô tăng thêm vài phần xinh đẹp rối loạn.

Váy màu đen bao bọc dáng người uyển chuyển, phối hợp với làn da trắng nõn mịn màng, mang theo một loại mỹ cảm khó diễn tả bằng lời.

Dưới ánh mặt trời, cô hơi híp đôi mắt lại, tay cầm ở trên tay Cố Liên Thành, liếc xéo cô ta, tư thái tùy ý mà thoải mái, cực kỳ giống một con mèo hoang lười biếng.

Cố Liên Thành chưa từng gặp qua Thẩm Chanh, nhưng cô ta không chỉ một lần nghe được Diệp Cẩn nhắc qua thân hình và hình dáng của cô, thậm chí đến cả chiều cao, Diệp Cẩn cũng cho ra được một độ cao chính xác.

Cô tên Thẩm Chanh, cho nên thân phận của cô đã rất rõ ràng.

”Thẩm tiểu thư, hôm nay cô rất đẹp.”

Cố Liên Thành cũng không nói lời gì trái lương tâm, bởi vì cô ta quả thật cảm thấy Thẩm Chanh rất đẹp, mặc kệ là nhìn từ cách ăn mặc của cô, hay là nhìn từ trên mặt không mang theo chút trang điểm nhưng vẫn đẹp không gì sánh được đó, đều chỉ có thể sử dụng một chữ đẹp để hình dung.

Thân phận của đệ nhất mỹ nhân bị một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy thay thế, đối với cô ta mà nói, có lẽ cũng cũng coi là một loại an ủi đi.

Thẩm Chanh thoải mái tự nhiên rút tay lại, khẽ cười nói: “Đó là bởi vì cô chưa từng gặp tôi vào hôm qua.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi