CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Quý phụ phu nhân lại có chút ý tứ nhất quyết không tha, “Cô xem chồng cô đẹp trai lại nhiều tiền, vậy mà lại tốt với cô như vậy, khiến chúng ta phải hâm mộ chết đó.”

Diệp Tử lại ồ một tiếng, trạng thái không yên lòng như là đang biểu đạt, cô không thích đàm luận những chuyện này với người khác.

Cảm thấy trò chuyện với cô không vui, quý phu nhân cũng rất thức thời, ngồi trở lại vị trí của mình một lần nữa.

Nhưng ngồi trở lại vẫn chưa tới ba phút, cô ta lại tiến tới đây, dùng cùi chỏ đụng tay Diệp Tử một chút, ý bảo Diệp Tử nhìn sang hướng khác.

”Đó là chồng cô đúng không?”

Lúc đầu Diệp Tử không có hiểu ý của cô ta, nhưng sau khi nghe những lời này của quý phu nhân đó, liền lập tức nhìn theo tầm mắt của cô ta.

Chỉ thấy cách đó không xa, Tần Cận lười biếng nghiêng dựa lên trên một cái bàn ăn, đứng bên cạnh một người phụ nữ dáng người thướt tha.

Hai người vừa nói vừa cười, không biết đang bàn luận cái gì.

Có thể là Tần Cận nói chuyện gì đó buồn cười, khiến cho người phụ nữ kia cười duyên một trận, bàn tay trắng nõn che miệng, một cái nhăn mày hay một nụ cười này đều đặc biệt bắt mắt.

Bàn tay nhỏ bé đặt quy củ ở trên đầu gối, bất giác siết chặc làn váy, lại chậm rãi siết chặt

Diệp Tử cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Cho tới bây giờ cô đều không hiểu được che dấu tâm tình của mình như thế nào, mặc dù là ở trước mặt người ngoài, cũng là như vậy.

Quý phụ phu nhân nhìn ra sự khác thường của cô, liền hỏi một câu, “Cô quen biết người phụ nữ kia sao?”

Diệp Tử lắc lắc đầu, không nói một lời.

Quý phụ phu nhân thấy thế, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Không quen nhau vậy liền qua đi xem đi, đàn ông không thể siết quá chặt, nhưng cũng không thể thả quá lỏng, nếu không anh ta sẽ làm ra chuyện khác người.”

”Không có gì, để cho bọn họ trò chuyện.”

Diệp Tử giả trang ra một bộ dáng không thèm để ý, lại không biết mất mát trong mắt cô đã bán đứng cô.

Quý phụ phu nhân ý vị thâm trường vỗ vỗ vai của cô, “Em gái, em cũng không nên quá sơ suất.”

Diệp Tử trầm mặc.

Tần Cận và người phụ nữ kia vẫn đang tiếp tục nói chuyện.

Mà ở trong lúc nói chuyện, Tần Cận thậm chí không có dời ánh mắt đi từ trên người của người phụ nữ đó, càng không có liếc mắt nhìn về phía Diệp Tử.

Trong lòng có chút khó chịu, giống như là có một cái tay vô hình dùng sức siết chặc trái tim của cô, khiến cô không thở nổi.

Rượu và thức ăn rất nhanh liền bưng lên, Diệp Tử cầm chai rượu qua rót vào trong ly rượu một chút, đưa tới bên miệng muốn uống.

Nhưng môi của cô vừa mới đụng vào ly rượu, cô liền ngừng ý nghĩ này lại.

Chợt nghĩ đến tửu lượng của mình, và chuyện đã làm sau khi uống rượu, cô không còn dũng khí uống rượu nữa.

Cho nên cuối cùng vẫn không có uống.

Một mình cô ngồi lặng lẽ ở chỗ kia, hơi luống cuống.

Thẩm Chanh lên lầu nhìn đứa nhỏ xuống, tìm tòi bóng dáng Diệp Tử và Tần Cận một chút.

Bởi vì Tần Cận đứng ở bên cạnh bàn, hơn nữa tướng mạo bản thân anh ta chính là loại đàn ông khí chất khác biệt, cho nên Thẩm Chanh liếc mắt liền thấy được anh ta.

Thấy anh ta đang nói chuyện phiếm với một người phụ nữ, cô cũng không có để ý.

Bởi vì ban đầu lúc vừa quen biết Tần Cận thì cô đã rất rõ ràng, anh ta là một hoa hoa công tử bề ngoài phóng đãng trong lòng bảo thủ, phụ nữ bên cạnh vô số, nhưng lại không quá loạn.

Thẩm Chanh đi về phía anh ta, cũng là đến gần mới phát hiện, người phụ nữ đang nói chuyện phiếm với Tần Cận, là Cố Liên Thành.

Cô ta cười tươi như hoa, dường như trò chuyện với anh ta rất vui vẻ, cô ta đang cười, nhưng vẫn luôn duy trì tư thái cao quý ưu nhã.

Không biết Tần Cận nói câu gì, Cố Liên Thành lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, “Ở thành Đô lâu? Vậy anh vốn định sau này phát triển lâu dài ở đây ư?”

”Xem như thế đi.”

Tần Cận lay động ly rượu trong tay một chút, chuyển đến bên môi uống một ngụm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi