Editor: May
Nghe giống như một câu vô ý, lại như là kim châm đâm vào trong lòng Thi Diệu Quang.
Ông bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, ngay sau đó liếc mắt nhìn lên người Ôn Uyển.
Trong mắt đột nhiên lóe lên một chút áy náy, nhưng lúc ông dời ánh mắt khỏi
trên người Ôn Uyển, chút áy náy đó cũng biến mất theo đó, không lưu lại
một chút dấu vết.
”Nếu như tổn thương thân thể, vậy sao ban đầu
thím em lại phải đi xã giao lúc vừa mới ra tháng, hơn nữa mỗi lần xã
giao đều không ít hơn hai chai rượu đỏ.”
Lúc còn trẻ tuổi, mọi
người đều biết chuyện Ôn Uyển là nữ cường nhân, từ lúc Thi Khả Nhi còn
nhỏ đến nay, nghe cha mẹ mình nhắc qua không chỉ một lần.
Mà
chuyện Ôn Uyển vừa ra tháng liền đi uống rượu xã giao, người nhà cũng
luôn nói từ khi cô còn bé cho đến hiện tại, mỗi lần nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều có chút không đáng thay Ôn Uyển.
Khi đó Thi Khả Nhi mới biết được, bởi vì công ty thua lỗ, bởi vì chú ruột cô đứng
trước vấn đề phá sản, thím cô buông tha cơ hội tốt nhất để điều dưỡng
thân thể, tự mình ra mặt giúp chú ruột cô vượt qua cửa ải khó.
Một người phụ nữ làm đến mức này, bỏ ra nhiều như vậy cho người đàn ông, cuối cùng lấy được lại là một tờ đơn ly hôn.
Thật khiến người ta đau lòng.
Cho nên sau khi nghe Thi Mị nói phụ nữ vừa sinh đứa nhỏ uống rượu tổn
thương thân thể, Thi Khả Nhi mới có thâm ý trả lời một câu như vậy.
Mà Thi Diệu Quang cũng nghe được hàm nghĩa trong đó, cho nên mới phải cảm thấy thua thiệt.
Nói cho cùng, rốt cuộc là ông nợ Ôn Uyển.
Diệp Cẩn cũng nghe người ta nói qua chuyện này, trong lúc bội phục Ôn Uyển, cô ta cũng không khỏi có chút ghen ghét.
Một người phụ nữ thành công về mặt sự nghiệp, hơn nữa còn nhận được sự tôn
trọng của tất cả mọi người bên cạnh, cho dù có qua một đoạn hôn nhân
thất bại, bà cũng là một người thắng cuộc.
Không có đàn ông, nhưng bà lại còn có rất nhiều người quan tâm bà, quan tâm người nhà của bà.
Nhưng Diệp Cẩn cô ta thì sao.
Ngoại trừ một người đàn ông, còn có cái gì?
Trời cao đối với cô ta quá bất công, cho nên cô ta ghen ghét người trôi qua tốt hơn cô ta.
Liếc nhìn Ôn Uyển, Diệp Cẩn cười: “Phụ nữ nước S người ta, sinh đứa nhỏ xong còn uống rượu gạo mỗi ngày, dù trong lúc cho con bú, cũng không có quá
kiêng kị. Đều là phụ nữ, làm sao lại như vậy không giống chứ? Muốn
trách, chỉ có thể trách phụ nữ nơi này của chúng ta quá mảnh mai thôi.”
Nghe ra châm chích trong lời nói của cô ta, Thi Khả Nhi cong khóe môi lên:“Thím nhỏ, thím đây là chưa sanh đứa nhỏ nên không biết đau đớn khi sinh con đi?”
Nói trúng tim đen, mặc cho ai đều nghe được ý vị châm chọc trong lời nói của cô.
Tuy rằng Thi Diệu Quang thiên vị về phía Diệp Cẩn, nhưng lại không thể răn
dạy cháu gái của mình, cho nên chỉ có thể vỗ nhẹ tay Diệp Cẩn, để bày tỏ trấn an, đồng thời cũng ý bảo cô ta ít nói một chút.
Bởi vì Thi
Diệu Nam và Triệu Thấm Nhã bị mấy người bạn mời đến một bàn khác, cho
nên ở trước bàn ăn này, ngoại trừ Ôn Uyển, người có thể dạy dỗ Thi Khả
Nhi chỉ có Thi Mị.
”Thi Khả Nhi, có phải bốn năm đại học uống phí rồi không?”
Nhìn Thi Khả Nhi, trong con ngươi Thi Mị lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối,
khiến người ta nhìn không ra tâm trạng giây phút này của anh là gì.
”Tốt nghiệp nửa năm nhận được bằng luật sư, trong một năm đánh thắng 32 vụ
kiện, chưa từng bại qua lần nào. Cái này cũng gọi là uống phí sao?” Thi
Khả Nhi nhìn thẳng tròng mắt của anh, bộ dáng không chịu thua.
”Em rất có thành tựu ở phương diện sự nghiệp, anh không phủ nhận. Nhưng
....” Thi Mị hơi dừng lại, một lát sau, mấp máy môi: “Ở trong chuyện
kính già yêu trẻ này, em cảm thấy mình làm có đủ hay chưa?”
Thi
Khả Nhi nghe tiếng, nhìn sang người Diệp Cẩn, sau đó mới nghiêm trang
nói: “Nhưng thím nhỏ của em chẳng hề già chút nào nha.”
Cô tận lực nhấn mạnh mấy chữ chẳng hề già.