CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Chỗ tối, Cố Liên Thành nghe được cuộc điện thoại Thẩm Chanh đã gọi, cũng không có sinh nghi.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào cửa lớn nhà họ Tần, cô ta lấy điện thoại di động ra lần nữa, tìm ra dãy số Thi Vực ở trong danh bạ, soạn một tin nhắn gửi qua.

Sau khi gửi đi, tiếp đó lại gõ ra một hàng chữ ở trên điện thoại di động, điểm kích gửi đi.

Cùng nhau gửi hai tin nhắn đi.

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Cố Liên Thành chậm rãi giương khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười sâu không lường được.

*

Bởi vì vừa về thành Giang, Thi Vực cần về công ty xử lý một chút chuyện quan trọng, cho nên vào giờ này còn đang tăng ca ở công ty.

Vừa kết thúc cuộc họp trở lại phòng làm việc, chợt nghe được điện thoại di động rung lên.

Anh giơ tay vuốt vuốt khóe mắt có chút đau nhức, sau đó thuận tay cầm lấy điện thoại di động xem xét.

Thấy là hai tin nhắn đều đến từ dãy số xa lạ, anh khơi gợi mày kiếm anh tuấn, do dự mấy giây, mở tin thứ nhất ra.

【 Thi Vực, nghe Cận nói anh cũng trở về thành Giang, vậy trong khoảng thời gian Cận ở thành Giang liền phiền anh chiếu cố. 】

Sau khi xem hết tin thứ nhất, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn hình, mở tin thứ hai ra.

【 Vừa rồi lúc Cận gọi điện thoại cho tôi nhắc tới một việc, anh ấy nói vừa rồi vợ của anh đang tìm anh khắp nơi, hiện tại đã tìm đến trong nhà anh ấy rồi. Xảy ra chuyện gì, các người cãi nhau ư? 】

Có thể là lo lắng Thi Vực không biết là tin nhắn ai gởi tới, Cố Liên Thành cố ý ký tên mình ở dưới tin nhắn

Nhìn thấy ba chữ Cố Liên Thành, trong mắt Thi Vực hiện lên chút thù ghét.

Anh lạnh lùng nhíu mày, trực tiếp xóa bỏ tin nhắn, sau đó nhập số của Cố Liên Thành vào sổ đen.

*

Cố Liên Thành đoán được Thi Vực sẽ không trả lời, cho nên cũng không có kỳ vọng được hồi đáp.

Mục đích cô ta gửi hai tin nhắn này cũng không phải là vì thu hút sự chú ý của anh, mà là muốn nhắc nhở anh, hiện vợ anh đang tìm anh, đồng thời dò xét một chút rốt cuộc anh có ở cùng Tần Cận không.

Hiện tại anh không có hồi đáp, chứng minh cuộc điện thoại vừa rồi của Thẩm Chanh không giả, cũng không có phát hiện cô ta.

Cho nên nói, Thi Vực trả lời hay không trả lời, cũng không còn quá quan trọng nữa.

Bởi vì bây giờ cô ta đã hiểu rõ lòng của mình, biết mình nghĩ muốn cái gì.

Cô ta không muốn làm tiếp người thứ ba nữa.

Chính ngay lúc này, một chiếc Land Rover lái tới từ đằng xa, đèn xe rất sáng, ngọn đèn sáng đến mức sáng như ban ngày.

Cố Liên Thành vô thức lui về phía sau mấy bước, nghiêng người dán ở trên tường, tận lực không bị ngọn đèn soi sáng.

Lúc xe chậm rãi lái vào cửa chính, Cố Liên Thành thấy được lái xe là người đàn ông.

Cửa sổ xe mở toang hoang, đèn trong xe cũng lóe lên, tay phải Tần Cận nắm lấy tay lái, tay trái dựa vào ở trên cửa kính xe, giữa ngón tay suông dài đang kẹp một điếu thuốc, khói mù lượn lờ tản ra trong không khí, sau đó lại bị gió thổi tan.

Anh đưa thuốc lá vào trong miệng hút một hơi, sau đó ngửa đầu phun ra một vòng khói, vòng khói cuốn vào lắp đầy trong không khí, sau đó biến mất không thấy nữa.

Đèn xe mờ nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ đó rõ ràng giống như điêu khắc, môi mỏng của anh khẻ nhếch, gợi cảm mà quyến rũ, làm cho người ngất ngây.

Cố Liên Thành nhìn có chút ngây dại, đến khi xe lái vào trong nhà, cô ta mới thu hồi tầm mắt.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Tần Cận, muốn dò xét anh có thể nói dối cô ta hay không.

Điện thoại rất nhanh tiếp thông, sau đó truyền đến giọng nói hơi có vẻ sâu lắng của Tần Cận: "Alo."

"Alo, Cận." Cố Liên Thành đặt điện thoại di động ở bên tai. Lấy tay che đôi môi, cố ta tận lực giảm thấp giọng nói của mình xuống, "Anh đã ngủ chưa? Em có quấy rầy đến anh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi