CHỌC NHẦM SẾP LỚN

“Duyên phận thôi.” Khả Lan giương mắt nhìn về phía Lương Bảo Nhi, từ từ nở nụ cười, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

Cố Thành Viêm, Lương Bảo Nhi, Lương lão tư lệnh.

Mặc dù không rõ thân phận của Cố thủ trưởng là gì, nhưng cô có thể cảm giác được thân phận của Cố thủ trưởng còn cao quý hơn do với tưởng tượng của cô.

Mà câu trả lời của Khả Lan, lại khiến Lương Bảo Nhi vốn dĩ đang cười chúm chím hai mắt liền thoáng qua một tia sắc lạnh, nhưng mà trên mặt lại không biểu lộ bất mãn, chỉ hơi nhoẻn miệng cười, đưa tay bắt tay Khả Lan.

“Anh Viêm cùng với ông nội ở lại chỉ huy diễn tập tác chiến, tôi dẫn cô đi dạo quanh doanh trại một chút.” Lương Bảo Nhi vừa nói liền kéo tay Khả Lan, không vội rời đi, mà đưa mắt nhìn ông Lương.

Ông Lương thấy bộ dáng của cháu gái, cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay cười nói: “Đừng đi xa quá, đi dạo quanh doanh trại một chút là được.”

“Cháu biết rồi.” Lương Bảo Nhi nghe thấy lời ông Lương nói, cười khanh khách lôi kéo Khả Lan đi, cũng không thèm hỏi ý kiến của Khả Lan.

Cố Thành Viêm phải cùng ông Lương tham gia diễn tập tác chiến, là bí mật quân sự, phải vào phòng chỉ huy, tuyệt đối không có khả năng đưa Lâm Khả Lâm vào, cho nên Lương Bảo Nhi muốn dẫn Lâm Khả Lan đi dạo một chút, là chuyện dễ dàng.

Mặc dù Khả Lan không biết Lương Bảo Nhi muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy Lương Bảo Nhi đối với cô không có ý gì tốt.

Anh Viêm? Quan hệ của hai người không đơn giản!

Mặc dù Khả Lan muốn từ chối Lương Bảo Nhi, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Thành Viêm không phản đối, trong lòng liền nhớ lại lời mà Cố Thành Viêm nói lúc nãy.

Cậu ta tên Lục Hiểu Phong, nếu như có việc gấp, không tìm thấy tôi, có thể tìm cậu ta.

Nghĩ tới đây, Khả Lan đưa mắt nhìn cậu trung úy lú nãy, quả nhiên, Lục trung úy đi theo phía sau cô và Lương Bảo Nhi.

Thấy Lục trung úy, Khả Lan thở phào một hơi, yên tâm! Xem ra trong lòng Cố thủ trưởng đã sớm có dự tính.

Khả Lan bị Lương Bảo Nhi lôi kéo ngồi lên một chiếc xe màu xanh lá, lái xe là Lục trung úy.

“Chị Lâm, chị xem này, đó chính là nhà ăn của doanh trại, buổi trưa chúng ta có thể tới đây ăn cơm, món ăn ở đây rất ngon, là phát minh của anh Viêm đấy.” Lương Bảo Nhi mặt cười khanh khách lôi kéo Khả Lan, vừa chỉ về phía xa vừa giới thiệu với Khả Lan.

Bộ dáng tự nhiên vui sướng, nụ cười ngọt ngào, nếu như là lần đầu tiên gặp Lương Bảo Nhi, Khả Lan cũng sẽ cảm thấy, Lương Bảo Nhi là một cô gái thật ngây thơ.

Nhưng mà, Lương Bảo Nhi là em gái cô, mà Lương Bảo Nhi cũng biết, cô là chị của cô ta.

Họ không thể chưa từng gặp mặt, nhưng chưa có lần nào như hôm nay.

Đối với những điều mà Lương Bảo Nhi nói, Khả Lan chỉ gật đầu một cái, khẽ trả lời, không nói gì.

Mà Lương Bảo Nhi vui sướng giới thiệu cho Khả Lan, cho đến khi hai người tới một nơi trông trải, Lương Bảo Nhi đột nhiên nhảy xuống xe.

“Chị Lâm, chị đã bao giờ ngồi máy băng trực thăng chưa? Chúng ta lên ngồi thử đi, cúi đầu nhìn xuống, rất đẹp.” Lương Bảo Nhi nói tới đây, liền đưa tay về phía Khả Lan.

Khả Lan còn chưa có phản ứng, đã bị kéo xuống xe, Lương Bảo Nhi kéo tay cô đi về phía trước, mà cô chỉ có thể bước nhanh đi theo.

“Chị Lâm nhất định phải ngồi thử một chút, bảo đảm chuyến đi này sẽ không tệ.” Lương Bảo Nhi cũng không quản Khả Lan có muốn ngồi lên máy bay hay không, mặt vui mừng cười cười, hình như chỉ muốn cho Khả Lan thử một chút.

Vậy mà lúc này Khả Lan lại theo bản năng liếc nhìn Lục trung úy, không thấy bóng dáng Lục trung úy đâu, Khả Lan cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Lục trung úy đi đâu rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi