CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Rạng sáng của mùa thu, khí lạnh bức người, hạt mưa còn đọng lại trên lá, trong suốt phản xạ dưới ánh đèn đường.

Khả Lan mở cửa sổ xe, trong lòng vẫn còn chần chừ về đề tài hoàng tử sân trường.

Trong lời nói của Cố thủ trưởng có một chút ganh tị? Để cho người ta biết, anh cũng đã từng phong lưu phóng khoáng?

Không ngờ, một thủ trưởng còn có loại ganh tị như vậy!

“Vậy trước kia, không có người theo đuổi anh sao?” Khả Lan suy nghĩ một chút, hỏi về vấn đề người theo đuổi.

Năm đó cậu bạn là hoàng tử sân trường kia, nhận được rất nhiều thư tình, nếu như bán giấy vụn, cũng có thể bán khoảng một trăm ký!

Cố thủ trưởng cũng như vậy, tám phần là như nhau.

Nữ sinh trong trường, không phải đều thích bạn nam có khuôn mặt lạnh lẽo sao?

Mà Cố thủ trưởng không chỉ đẹp trai, còn có thân hình cao ráo, chắc hẳn trong trường cũng là một người làm cho người ta mê đắm!

Nhưng mà câu hỏi của Khả Lan khiến cho khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Cố Thành Viêm, hơi động đậy, môi mỏng ngọ nguậy, suy nghĩ sâu xa.

“A.....Đều là chuyện đã qua, đừng để những thứ kia ở trong lòng.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không nói gì, ngược lại nhún vai một cái, bộ dáng thoải mái.

Cô cũng không muốn quan tâm tới chuyện của Cố thủ trưởng, về chuyện quá khứ, cũng như vậy!

Mặc kệ vui buồn lẫn lộn thế nào, đều là những chuyện đã qua, quan trọng là hiện tại cùng tương lai.

Cuộc đối thoại của Khả Lan cùng Cố Thành Viêm chỉ xoay quanh vấn đề này.

Bởi vì sau đó Cố thủ trưởng không có lên tiếng, không khí trong xe dần dần trở nên trầm muộn.

Điều này làm cho nhịp tim Khả Lan tăng lên.

Trong lòng cô đang suy đoán ý nghĩ của Cố thủ trưởng lúc này, đang nói chuyện phiếm vui vẻ lại đột nhiên không nói gì.

Chẳng lẽ bởi vì cô nói ra điều gì không nên nói, làm cho Cố thủ trưởng mất hứng?

Nghĩ đến đây, Khả Lan có chút e sợ.

Trong lòng cảm thấy, có thể là về câu hỏi mà cô không nên hỏi.

Có lẽ Cố thủ trưởng, cũng đã từng có bạn gái nhưng không thể ở bên cạnh nhau.

Nhưng bọn họ đã trải qua những gì, bọn họ lại bị buộc phải tách nhau ra......

Nghĩ đến phía sau, Khả Lan hơi dừng lại, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!

Nếu như Cố thủ trưởng thật lòng yêu bạn gái, đã từng bị buộc tách ra, bây giờ cũng có thể ở chung một chỗ!

Ít nhất Khả Lan có thể thấy, Cố thủ trưởng không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp!

Nhưng mà, đây đều là chuyện của Cố thủ trưởng, xem như Khả Lan muốn quản cũng không có tư cách.

Dọc đường đi hai người im lặng quay về nhà họ Cố, dọc đường Khả Lan lén nhìn Cố thủ trưởng mấy lần, lại chỉ có thể nhìn thấy gò má cao của Cố thủ trưởng.

Sau đó xe dừng lại ở nhà họ Cố, Khả Lan liền vội vàng xuống xe.

Cô cho rằng Cố thủ trưởng sẽ quay lại bệnh viện, liền không chờ Cố thủ trưởng, kéo chặt áo khoác, vội vàng đi vào trong nhà.

Trời mưa mùa thu, mờ mịt, lại lộ ra một chút ánh sáng dưới chân trời.

Cả đêm Khả Lan không ngủ, vào lúc này, rất mệt, hận không thể lập tức nằm xuống ngủ.

Sau khi Khả Lan xuống xe, liền chạy thẳng vào trong nhà, đang muốn vào trong phòng nghỉ ngời, ánh mắt hơi liếc về phía bên cạnh.

Sao Cố thủ trưởng không đi!

Thấy Cố thủ trưởng không đi, Khả Lan khẽ run trong lòng, dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Cố thủ trưởng.

“Anh cũng về nhà nghỉ ngơi?” Khả Lan nhỏ giọng hỏi, giọng nói mềm mại, lộ ra chút mệt mỏi, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố Thành Viêm.

Mặc dù lúc này cô rất muốn thưởng thức những âm thanh của bình minh, nhưng cô rất muốn ngủ.

Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, liếc Khả Lan một cái, con ngươi đen như mực, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng.

“Ừ, mệt mỏi.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời, không giải thích, chính là mệt mỏi.

Cố Thành Viêm nghe thấy câu trả lời của Cố Thành Viêm, hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố thủ trưởng đang đi lên lầu, cũng không có dừng lại, vội vàng đi theo.

Cô cũng mệt mỏi!

Hai người một trước một sau, Cố Thủ trưởng không lên tiếng, Khả Lan cũng không dám nói chuyện, đi vào trong phòng, Khả Lan thấy Cố thủ trưởng để nguyên đồ đi ngủ.

Động tác ưu nhã tự nhiên làm liền một mạch!

Nhưng trong lòng cô chần chừ, ngủ hay không ngủ?

Mặc dù Cố thủ trưởng đã nhắm hai mắt, nhưng không có biện pháp bảo vệ, sẽ xảy ra chuyện lửa đốt cháy củi khô!

Nếu không ngủ, cô thật sự không chóng đỡ nổi, ánh mắt sớm híp lại, đầu óc đã sớm mơ màng.

Ngủ đi! Dù sao lúc trước từng ngủ chung, bây giờ không thể ngủ sao?

Khả Lan cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào phòng tắm thay áo ngủ.

Sau khi ra ngoài, liền đi tới trước giường, cẩn thận vén chăn lên, từ từ chui vào, liền đặt đầu xuống, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái.

Quả nhiên không ai có thể chống lại được lực hấp dẫn của cái giường, nhất là lúc cực kỳ mệt mỏi, chợp mắt ngủ, thật là thoải mái.

Khả Lan nằm xuống giường là có thể ngủ, nhắm mắt, không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn ngủ.

Vậy mà lúc này cơ thể cô chợt chìm xuống.

Cố thủ trưởng lại vươn tay, ôm chặt lấy cô!

Cơ thể căng thẳng, bị Cố thủ trưởng ôm chặt, điều này làm cho Khả Lan đang muốn ngủ liền tỉnh dậu, đưa tay nghĩ muốn đẩy tay Cố thủ trưởng ra, nhưng mặc kệ cô đẩy thế nào, tay Cố thủ trưởng giống như bức tường bằng đồng, căn bản không có cách nào đẩy ra.

Không thể đẩy tay Cố thủ trưởng ra, Khả Lan cũng không muốn giãy giụa, dù sao cũng là vợ chống, nên như thế nào thì như thế đó đi, phản kháng cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên Khả Lan quyết định, cẩn thận ôm chặt cơ thể, tìm một vị trí thoải mái nhẹ nhàng định chợp mắt ngủ.

Cơ thể lại đột nhiên bị Cố thủ trưởng kéo lại, cả người dán vào trong lồng ngực Cố thủ trưởng, cảm giác thật gắn bó.

Khiến đầu óc Khả Lan trong nháy mắt liền tỉnh táo, giờ phút này dường như rõ ràng cảm giác được trái tim đập thình thịch vì tiếng thở của Cố thủ trưởng.

Khả Lan vốn cho là khi lên giường nhất định sẽ ngủ, nhưng lúc này bị Cố thủ trưởng ôm vào trước ngực, đầu óc rõ ràng giống như được khai sáng.

Đừng nói là ngủ, chỉ chợp mắt cũng không được!

Cố thủ trưởng thật là háo sắc, thích ôm người khác khi ngủ, lại còn gối đầu giống như em bé?

Nghĩ như vậy, Khả Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, chỉ thấy cái cằm nhọn của Cố thủ trưởng.

Khả Lan bị ôm chặt như vậy cơn buồn ngủ cũng biến mất, trong lòng chần chừ, muốn chui ra khỏi lồng ngực của Cố thủ trưởng.

Nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói nỉ non của Cố thủ trưởng: “Cục cưng.”

Một câu cục cưng, khiến cả người Khả Lan ngây ngẩn, đầu óc vốn dĩ tỉnh táo bỗng nhiên nóng lên, không cách nào che giấu cảm giác mất mát trong lòng.

Cục cưng?

Lương Bảo Nhi?

Cố thủ trưởng, thật sự có quá khứ không thể dứt bỏ cùng với Lương Bảo Nhi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi