CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Ánh đèn chợt thay đổi, tiếng người huyên náo, không khí trong phòng trở nên cao trào.

Bởi vì chị Vưu, Khả Lan không hề rời đi, nhưng trong lòng không khỏi khẩn trương, cô mong đợi, nhưng lại nảy sinh hoảng sợ.

Chỉ cầu xin, cô và Cố thủ trưởng không chạm mặt nhau.

Lúc này, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc quân phục, ngực gắn huân chương, đứng trên sân khấu.

Người đàn ông tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt tươi trẻ, khóe miệng cong cong, nụ cười tràn đầy.

“Khụ........Các vị, hôm nay là tiệc về hưu của tôi, tất cả mọi người đã tới đây rồi, nhất định phải chơi cho vui vẻ.”

Mặc dù ông chỉ nói một câu, nhưng lại có thể nhìn ra, ông rất hưng phấn, âm thanh vang lên, âm sắc vang như chuông.

Rồi sau đóm ánh đèn trong nhà sáng ngời lóng lánh.

Vẻ uy nghiêm bình tĩnh dần dần biến mất.

Tiệc về hưu?

Không phải tiệc quan hệ hữu nghị sao?

Khả Lan không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cô còn chưa kịp quay về phía chị Vưu hỏi tại sao, liền nghe thấy những người khác thấp giọng thảo luận.

“Nghe nói là Dương tướng quân chọn cháu rể.”

“Vậy thì sa chứ!”

“Nghe nói là anh chàng tướng quân mặt lạnh kia.”

......

Mấy cô gái, mỗi người một câu, xôn xao thảo luận, có hâm mộ, cũng có ghen tỵ.

“Nói cái gì vậy! Không muốn sống nữa sao?” Lúc này Vưu Kỷ Mỹ lạnh giọng nhắc nhở.

Hội trường ngày hôm nay, nhìn như bình thường, nhưng không đơn giản, không cẩn thận, đắc tội người khác, bọn họ chịu không nổi.

Nói huyên thuyên, không muốn sống nữa sao, những người trong phòng lúc này, đều xuất thân là quyền quý, tùy tiện đụng phải một người, cũng có thể bóp chết bọn cô.

Vưu Kỷ Mỹ lạnh giọng nhắc nhở, khiến mấy cô gái phục hồi tinh thần, cúi đầu, không dám thảo luận nữa.

Không phải do bọn họ đều là chị em tốt, nên mới dám thảo luận sao, nếu không ai dám nói!

Dĩ nhiên, ít nói ít sai, Vưu Kỷ Mỹ nhắc nhở, một chút cũng không sai.

Rồi sau đó......Vưu Kỷ Mỹ quay đầu lại nói với Khả Lan: “Khả Lan, cởi áo khoác ra.”

“Hả?” Lời nói của Vưu Kỷ Mỹ khiến Khả Lan ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn dồ trên người mình, gần đây cô mặc đồ, đều là đồ dùng tiền của Cố thủ trưởng mua.

Cái này, chính là chiếc váy màu trắng cùng với áo khoác len màu vàng.

Cởi?

Ừ......Cũng đúng, như vậy mới giống như tham gia bữa tiệc!

Khả Lan trả lời Vưu Kỷ Mỹ, gật đầu một cái, cởi áo khoác.

Đây là một chiếc váy liền, bao quanh người làm tôn lên vóc dáng của cô, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới ống tay áo viền tơ.

Cô cởi áo khoác, bộ dáng ôn uyển động lòng người, chỉ trong nháy mắt biến mất, xinh đẹp gợi cảm, nhưng bộ mặt lại thanh khiết như trẻ con.

Thanh thuần, đường cong lả lướt.

Người con gái như vậy, đoan trang, dễ dàng lừa gạt đàn ông!

Sau khi cởi áo khoác Khả Lan ngẩng đầu.

Lúc này phát hiện, nam nhân trong phòng, đều tìm đối tượng mà mình thích, đứng nói chuyện phiếm hoặc khiêu vũ.

Còn lại những người cô đơn, lúc này tìm những cô gái như cô để sánh đôi.

Lúc này Vưu Kỷ Mỹ lại nhắc nhở mọi người: “Mọi người nhìn cho rõ ràng, đừng trêu chọc nhầm người.” Vưu Kỷ Mỹ nói tới đây, chợt kéo cánh tay Khả Lan, để cô đi theo mình.

Những cô gái khác đều biết ai là người không thể đụng tới, nhưng Khả Lan đột nhiên bị gọi tới, khẳng định không biết, cô ta phải nhắc nhở Khả Lan, đừng phạm sai lầm, hại mọi người.

Vưu Kỷ Mỹ kéo Khả Lan sang một bên, chỉ vào Cố Thành Viêm đứng dưới ánh đèn ở phía xa: “Nhớ, nam chính của buổi tiệc là cậu ta, ngàn vạn lần không được đụng tới.” Vưu Kỷ Mỹ nói tới đây, lại quay đầu, chỉ về một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt nói tiếp: “Nữ chính là cô ấy.” Sau khi nói xong, Vưu Kỷ Mỹ nhìn Khả Lan một cái, thấy Khả Lan gật đầu, lúc này mới vỗ vỗ bả vai Khả Lan, xoay người rời đi.

Nghe Vưu Kỷ Mỹ giới thiệu, giờ Khả Lan mới hiểu được, bữa tiệc quan hệ hữu nghị ngày hôm nay, thật ra thì là chuẩn bị cho Cố thủ trưởng cùng cháu gái Dương tướng quân, nói là đoàn thể, thật ra chỉ là làm nền.

Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu một cái, không suy nghĩ nữa.

Cô quét mắt khắp nơi, muốn tìm một người đàn ông nào đó để sánh đôi, theo như lời của Vưu Kỷ Mỹ, đừng đề đàn ông trong phòng cô đơn, phải điều chỉnh không khí.

Nhưng......

“Chị dâu.”

Không biết từ lúc nào Lục Hiểu Phong đã đứng trước mặt cô.

Lần này da Lục Hiểu Phong còn đen hơn lần trước, hàm răng trắng, thật là lóng lánh.

Thấy Lục Hiểu Phong, Khả Lan sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.

Không ngờ sẽ gặp Lục Hiểu Phong!

Thật là trùng hợp!

Nhưng lúc này trong lòng Khả Lan khẽ nhúc nhích, không bằng tìm Lục Hiểu Phong làm bạn là được rồi!

“Cậu đừng gọi như vậy, tôi với Cố thủ trưởng vẫn chưa kết hôn.” Khả Lan khẽ nói, giải thích với Lục Hiểu Phong.

Định nói ly hôn nhưng lại không dễ nghe, nói chưa kết hôn, mọi người đều giữ được danh tiếng của mình.

Mà Lục Hiểu Phong nghe Khả Lan nói, nhíu mày, há miệng đang muốn hỏi tại sao, ánh mắt lại nhìn thấy người ở phía sau lưng Khả Lan, liền gọi: “Anh trai.”

Đại ca?

Nghe thấy hai chữ đại ca, trong nháy mắt tim gan Khả Lan khẽ run, không dám quay đầu lại.

Trong lòng cô thầm nghĩ, liền thò tay kéo cánh tay Lục Hiểu Phong.

Xoay người, nhìn lại, chỉ thấy Cố thủ trưởng đang im lặng đứng đó.

Tới lúc nào, sao cô lại không cảm thấy gì!

Hành động của Khả Lan khiến cả người Lục Hiểu Phong cứng đờ.

Đây là thế nào!

Chị dâu lại kéo cậu!

Cãi nhau với đại ca? Không hợp?

Khó trách đại ca biết là tiệc kén rể vẫn còn đến tham gia!

Thì ra là như vậy!

Lục Hiểu Phong mất tự nhiên giật giật cơ thể, muốn Khả Lan buông ra, nhưng ánh mắt cậu nhìn tới trên người Khả Lan, không cẩn thận lại nhìn tới hai khối trước ngực cô.

Trong nháy mắt huyết mạch dâng cao, sắc mặt ửng đỏ, cứng ngắc đứng ở đó, không dám động đậy nữa.

Người phụ nữ của đại ca, không được nhìn, không được nhìn.

“Chào anh.” Ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, không nhìn mặt Cố Thành Viêm, chỉ lễ phép chào hỏi.

Cô làm việc, với Cố thủ trưởng, hoàn toàn là hai loại tình huống!

Cô phải suy tính thân phận!

“Chào.”

Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời Khả Lan.

Sắc mặt bình tĩnh như nước, ánh mắt chớp động, dừng trên chiếc váy của Khả Lan!

Mặc ít như vậy cho ai nhìn chứ?

Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, không lên tiếng nữa, mà cẩn thận ngước mắt, nhìn mặt Cố thủ trưởng.

Vậy mà, cô ngước mắt, vừa đúng lúc chạm phải hai mắt của Cố thủ trưởng, bình tĩnh, lại có một chút nóng bỏng.

Thấy tình huống như vậy, cả người Khả Lan bối rối, lại rũ mắt xuống, không dám nhìn Cố thủ trưởng nữa.

Lúc này cô chỉ cảm thấy, trái tim mình đập thình thịch.

Rồi sau đó không khí im lặng một hồi lâu.

Lục Hiểu Phong sớm phát hiện ra không khí kỳ lạ, cẩn thận đưa tay muốn kéo tay chị dâu ra.

Nhưng.....Chị dâu nắm quá chặt, cậu lại không dám quá dùng sức, căn bản không có cách nào kéo ra.

Lần này Lục Hiểu Phong cũng nóng nảy!

Nhìn đại ca rất không vui.

Đại ca mất hứng hậu quả rất nghiêm trọng!

Cậu không có gan đụng vào người phụ nữ của đại ca.

“Tôi van cô, buông ra đi.” Lục Hiểu Phong quýnh lên, không lựa lời nhắc nhở Lâm Khả Lan.

Mà vừa mới dứt lời Lục Hiểu Phong liền hối hận.

Cậu quá vội, âm thanh quá lớn, khiến người khác chú ý, nhất định chị dâu mất hết mặt mũi!

Đại ca sẽ tức giận sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi