Vưu Quý Mỹ luống cuống, không phải vì mến yêu Khả Lan, mà bởi vì cô có giá trị lợi dụng cao.
Khả Lan là xử nữ, giữ mình trong sạch, trẻ trung ngực bự, xinh đẹp động lòng người, thanh tú dịu dàng, lại mềm mại, khiến không ít khách hành
thèm nhỏ dãi.
Nhưng cô ta chưa để cho Khả Lan dính vào bất cứ
quan hệ nào với đàn ông, không phải vì bảo vệ Lâm Khả Lan, mà vì Khả Lan thuần khiết lại còn là xử nữ, cô ta muốn tặng cho một khách hàng lớn
nhất, sau đó, từ trong đó vớt đến tận cùng.
Bây giờ Khả Lan muốn từ chức, mấy ngày nay cô ta dồn bao nhiêu công sức lên người Khả Lan, chẳng lẽ tất cả đều uổng phí sao!
Không......Không được, cô ta không thể nào để Khả Lan đi, tuyệt đối không được.
Cô ta phải nghĩ biện pháp lôi kéo Khả Lan ở lại, để cô nghe lời cô ta.
“Em biết tiền vi phạm hợp đồng là sáu mươi vạn, em bồi thường nổi sao?” Giọng nói Vưu Quý Mỹ nhẹ nhàng, ôn hòa nhắc nhở Khả Lan, tiền vi phạm
hợp đồng.
Mặc kệ nói thế nào, mẹ Khả Lan bệnh nặng, xem như cô có tiền trả tiền chữa bệnh cho mẹ, cũng không thể có tiền trả tiền vi
phạm hợp đồng.
Vưu Quý Mỹ nhắc tới tiền vi phạm hợp đồng, làm
cho vẻ mặt Khả Lan rũ xuống, lông mi thon dài, đôi mắt khẽ nhướng lên,
bộ dáng thanh khiết mềm mại động lòng người, làm cho Vưu Quý Mỹ đố kỵ
chết đi được.
Hiện tại tất cả đàn ông đều thích thuần khiết,
giống như Khả Lan, dáng dáp tinh khiết, ngực lại lớn, phần lớn đàn ông
đều thích.
Cô ta sẽ không để Khả Kan rời đi, cô ta còn phải dựa vào Khả Lan, duy trì đến cuối cùng, sau đó thu lợi!
Vậy mà sau đó Khả Lan giương mắt, ánh mắt nhìn về phía Vưu Quý Mỹ cực
kỳ bình tĩnh: “Có thể bồi thường.” Khả Lan cũng không xác định, mình có
thể bồi thường được hay không.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, chuyện này, trước tiên cô cần phải về hỏi Cố Thành Viêm, nghe xem ý tứ của anh thế nào.
Vưu Quý Mỹ hiển nhiên không ngờ, Khả Lan nói sẽ bồi thường, từ trước
tới giờ Khả Lan chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc, nếu đã nói
ra, vậy chính là bảy phần là có thể trả được!
Như vậy?
Cô ta thật sự phải buông tha Khả Lan sao! Không, không thể nào!
Vưu Quý Mỹ biết, tính cách Khả Lan ngang bướng, một khi đã quyết, thì khó có thể thay đổi.
Nhưng không thể thả cô, cô ta chỉ có thể lựa chọn buông lỏng.
Cô ta đối với Khả Lan tốt như vậy, tin tưởng Khả Lan không phải người không biết báo đáp.
Nghĩ tới đây, Vưu Quý Mỹ đột nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo cổ áo Khả
Lan, giống như đối với em gái, ấm áp nói: “Không có việc gì lớn, cũng
đừng để trong lòng, chị sẽ giúp em nói với cấp trên, bồi thường nhiều
tiền như vậy, cũng không đáng.”
Vưu Quý Mỹ nói xong, yêu kiều nở nụ cười, nhìn Khả Lan, ánh mắt thương yêu, khiến Khả Lan khẽ động lòng.
Ngoại trừ công việc, bình thường chị Vưu đối với cô cũng rất tốt, tốt
đến mức Khả Lan cũng không phân rõ được, chị Vưu là thật tâm, hay là có
mưu đồ.
“Cảm ơn chị.” Khả Lan vừa nói chuyện với Vưu Quý Mỹ,
vừa đưa thẻ cho nhân viên, nói chuyện thật lâu mà vẫn chưa trả tiền,
nhân viên phục vụ cũng không bình tĩnh nổi rồi.
Nhìn bộ đồ
nghèo kiết mà cô mặc trên người, biết không thể mua được, đừng ở đây giả bộ quật cường, người khác trả tiền cho còn không muốn!
Sau
khi Khả Lan trả tiền, ở phía xa có một người hơn bốn mươi tuổi, dáng
người mập mạp, mặc đồ tây, người đàn ông trung niên có bước chân hơi lỗ
mãng, người đàn ông đi tới trước mặt Vưu Quý Mỹ cùng Khả Lan.
Hiện đầy nếp nhăn, trên người đầy mỡ, nụ cười tự mãn, hàm răng vàng, cực kỳ khó coi.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên quen biết với Vưu Quý Mỹ, nhưng lúc thấy Khả Lan đứng bên cạnh Vưu Quý Mỹ thì ánh mắt đầu tiên quan sát Khả Lan từ trên xuống dưới.
“Cô ấy là ai vậy?” Người đàn ông trung niên nhìn Khả Lan, cười híp mắt hỏi, dung mạo không tồi, rất tinh khiết!
“A, cô ấy là họ hàng xa của tôi, đang học đại học, không phải buổi tối
anh còn có một bữa tiệc sao, tôi giúp anh chọm mấy em xinh đẹp, đảm bảo
chuyện làm ăn của anh sẽ thành công.” Vưu Quý Mỹ lôi kéo người đàn ông
trung niên càng chạy càng xa, miệng không ngừng nói.
Khả Lan cùng Vưu Quý Mỹ đều làm ngành quan hệ xã hội, nói cho dễ nghe là quan hệ xã hội, thật ra là đào kép.
Chỉ là công ty cô là công ty hợp pháp, giúp người khác nói chuyện làm
ăn, giả làm bạn gái, phục vụ khách hàng ca hát cùng uống rượu, chỉ không phục vụ ngủ.
Dĩ nhiên, ngoài thời gian làm việc, nếu cô gái tự nguyện ngủ cùng người khác, không an có thể ngăn được!
Lúc Khả Lan bắt đầu công việc, là bởi vì cùng đường, cô không thể trơ mắt nhìn mẹ chết, cho nên, cô lựa chọn cái nghề này.
Bởi vì công ty là hợp pháp, mà sau khi cô vào công ty, lại được chị Vưu yêu quý, cho nên, cô không có đụng phải chuyện phải ngủ cùng người
khác!
Chỉ là, đi trên bờ sông, làm gì có ai không ướt giày, Khả Lan đã sớm không muốn làm, chỉ là chưa có cơ hội để nghỉ.
Mà lần xem mắt này, không thể nghi ngờ đây là cơ hội khiến cho cuộc sống của Khả Lan ổn định!
Sau khi Khả Lan rời khỏi trung tâm thương mại, trong lòng suy nghĩ về
chuyện vi phạm hợp đồng, cô phải nói với Cố Thành Viêm thế nào.
Chính bởi vì cô mải suy nghĩ, không cẩn thận đụng phải một cô gái đi từ hướng ngược lại.
Hai người cùng ngã trên mặt đất, bên cạnh cô gái kia còn có mấy cô gái
khác, nhìn thấy cô gái này bị đụng té, liền chỉ vào Khả Lan tùy tiện
mắng.
“Đi đường vậy à, không có mắt sao.” Giọng nói lanh lảnh, giống như rất tức.
Khả Lan nghe thấy giọng nói hùng hổ, ngẩng đầu lên, nghĩ muốn nói lại.
Người đi vội vàng không phải là cô!
Vậy mà Khả Lan ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Bảo Nhi, cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ với cô!
Còn có những cô con gái nhà giàu đứng ở phía sau Lương Bảo Nhi.
Vốn dĩ vẻ mặt Lương Bảo Nhi giận dữ, từ trước đến giờ cô ta cao quý, đừng nói té ngã, ngay cả va chạm cũng cực ít.
Nhưng lúc thấy Khả Lan, Lương Bảo Nhi thu lại vẻ giận dữ, liếc Khả Lan
một cái, khuôn mặt tinh xảo,nét mặt không có vẻ sợ hãi, cười nói:
“Thôi.” Giọng nói lạnh lùng, không so đo.
Lương Bảo Nhi đã nói thôi, những người khác cũng không dám nói thêm gì, đi theo Lương Bảo
Nhi vào trung tâm thương mại, mà Khả Lan từ trên mặt đất đứng dậy, liếc
nhìn bóng lưng Lương Bảo Nhi, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trùng hợp thôi.
Khả Lan quay đầu, cô lại thấy bóng dáng Cố Thành Viêm ở phía xa.
Cố Thành Viêm mới từ trên cầu thang xuống, bóng dáng cao lớn, ở trong
dòng người, vô cùng khác thường, khiến Khả Lan chỉ nhìn một cái liền có
thể nhận ra được.
Khả Lan nghĩ muốn đi tới chào hỏi, nhưng lại cảm thấy không hợp, nghĩ muốn rời đi, lại cảm thấy quá kiểu cách.
Vậy mà lúc này, ánh mắt Cố Thành Viêm lại dừng trên người Khả Lan, khóe miệng khẽ nhếch.
Bước chân ung dung đi về phía Khả Lan, đưa tay ôm eo Khả Lan, nở nụ cười mập mờ đưa Khả Lan rời khỏi trung tâm mua sắm.
Mà người đàn ông trung niên đi theo phía sau Cố Thành Viêm, nhìn thấy
Cố Thành Viêm ôm một cô gái rời đi, mu bàn tay vỗ một cái, gấp giọng
nói: “Hư hỏng!”