Ánh trăng như nước.......
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm về đến nhà, dì Vương cùng Diệp Huệ đã ngủ, trong nhà yên tĩnh, chỉ có màu xanh nhạt của ánh đèn.
Hai người một trước một sau đi vào phòng.
Khả Lan đi trước tới mép giường, sửa sang lại chăn, động tác không nhanh không chậm, sắc mặt bình tĩnh.
Cố Thành Viêm im lặng đứng trong phòng, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm cô gái đang sửa lại chăn, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.
Sau khi Khả Lan chỉnh sửa chăn xong, dọn dẹp quần áo, nhìn Cố Thành Viêm, không lên tiếng, chỉ khẽ cười gật đầu với anh một cái, đi vào phòng tắm.
Đóng cửa, mở nước.
Đối với chuyện của Lục Hiểu Phong, trong lòng cô nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ là Cố Thành Viêm giấu cô quá nhiều bí mật, khiến cô đột nhiên cảm thấy, lúc trước cô thật lòng, có đáng giá hay không.
Thật ra thì cũng không thể nói có đáng giá hay không, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đã dự đoán trước, không phải sao?
Chỉ là, quá trình rất phức tạp, chỉ là, kết quả vẫn giống nhau.
Nghĩ đến đây, Khả Lan bỗng nhiên nở nụ cười khổ, cởi quần áo, đi hai bước, nước xối ào ào từ đỉnh đầu cô xuống dưới.
Da thịt trắng nõn, bị nước nóng xối đỏ.
Cô sững sờ, lùi hai bước, điều chỉnh nước ấm.
Két.......
Chợt, cửa phòng tắm bị mở ra.
Cố Thành Viêm đứng ở cửa phòng tắm quan sát một lúc, nhấc chân đi vào.
Sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên đỏ lên, đưa lưng về phía Cố Thành Viêm: “Em chưa tắm xong, anh đi ra ngoài đi.” Giọng nói của cô không lớn, giọng nói có chút phiền não.
Sắc mặt Cố Thành Viêm bỗng nhiên trầm xuống, bước chân cũng không dừng lại, đi tới sau lưng Khả Lan, cầm khăn lông, ướt nhẹp.
Khả Lan bối rối, chẳng lẽ Cố Thành Viêm muốn giúp cô tắm?
Cô đi về phía trước hai bước, đưa lưng về phía Cố Thành Viêm, đôi tay nhẹ nhàng ôm trước ngực, mặt lộ vẻ khó xử.
“Để em phải chịu khổ nhiều năm như vậy là anh không tốt.” Cố Thành Viêm giơ tay lên, khăn lông sát qua phần lưng bóng loáng của Khả Lan, ánh mắt hơi trầm xuống, tựa như muốn xin lỗi Khả Lan.
Khả Lan sững sờ, quay đầu nhìn về phía anh, không phản bác được.
Đó là cuộc đời cô, cô chịu khổ vất vả kiếm sống, cũng không phải lỗi của anh.
“Chuyện không liên quan đến anh.” Khả Lan thở dài, trả lời, trái tim giống như tự ái.
Cố Thành Viêm đang dụ dỗ cô sao?
Không dễ dàng.
Cố Thành Viêm không ngừng động tác trên tay, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, bỗng nhiên thò tay ôm Khả Lan vào lòng, nước ấm dính ướt áo sơ mi màu xanh của anh, ôm nhau thật chặt, da thịt dán vào nhau.
Một lúc lâu sau......
Anh thở dài, môi mỏng khẽ mở, nói bên tai cô: “Em còn nhớ rõ tiệc về hưu của Dương tướng quân lần trước chứ?” Dường như anh quyết định nói với Khả Lan chuyện của anh.
Khả Lan sững sờ, hình như cô nhớ có liên quan tới tham ô.
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, có liên quan gì chứ?
Khả Lan không trả lời, Cố Thành Viêm sẽ tự nói với Khả Lan.
“Chuyện liên quan rất rộng, sắp thu lưới, em......Tạm thời đừng làm gì cả.” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không lên tiếng, khẽ thở dài, đứng sau lưng cô, trong lòng xông lên một cảm giác khó hiểu.
Rõ ràng ở bên cạnh, nhưng anh lại sợ mất đi.
Một khi thu lưới, chân tướng rõ ràng, bọ họ còn có thể duy trì quan hệ như lúc này không?
Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan lại ngây ngẩn cả người, thu lưới, Dương tướng quân? Bẫy trong bẫy?
Quả nhiên......
Cố thủ trưởng chính là Cố thủ trưởng, chuyện tiệc về hưu lần trước, chỉ là mồi nhử!
Dương tướng quân tự cho là là đoán trước được, thật ra cũng chỉ là Cố thủ trưởng thả con tép mà thôi.
Lần trước cô còn lo lắng cho anh, thật ra thì, anh đã sớm lên kế hoạch cho tất cả.
Quả nhiên......Cô tự cho mình là thông minh.
Nghĩ đến đây, Khả Lan gật đầu, đồng ý với lời của Cố Thành Viêm, có Cố Thành Viêm ở đây, cô làm việc gì, cũng trở nên rất ngây thơ.
Người đàn ông này......Cô căn bản không hiểu.
Nhưng......Cô lại càng không hiểu, Cố Thành Viêm hợp tác với nhà họ Lương, tại sao lần trước lại đối kháng với bọn họ!
Anh làm như vậy với nhà họ Lương, Lương Tú Ly, còn có thể thật lòng hợp tác với anh sao?
Lại muốn hợp tác, Cố Thành Viêm cần gì phải bức Lương Thị vào đường cùng?
Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm hành động giống Kim Hạo, đánh trước, rồi cho trái táo, ép nguời.
Chẳng lẽ, thị trường chứng khoáng của Lương Thị tăng trở lại, cùng là do Cố Thành Viêm thao túng?
Chẳng lẽ......
Khả Lan không cách nào xác định nguyên nhân, bởi vì cô căn bản đều nhìn không hiểu, cũng không đoán đúng.
Việc duy nhất mà cô có thể làm lúc này, chính là tin tưởng anh.
Tin tưởng anh.
Hôm sau trời vừa sáng.
Cố Thành Viêm tới doanh trại, bởi vì là ngày nghỉ, Khả Lan liền đứng ở ban công phơi nắng.
Trong lòng cô còn có trở ngại, chưa thể cởi ra, chỉ có thể đợi.
Chờ Cố Thành Viêm thu lưới, chân tướng rõ ràng.
Cô đứng ở ban công phơi nắng, chuông cửa lại vang lên.
Khả Lan xoay người lại, dì Vương ra mở cửa, đứng ngoài cửa là cô Dương, cháu gái của Dương tướng quân.
Cô Dương không đợi dì Vương kịp phản ứng, liền đi vào nhà, cười khanh khách đi tới trước mặt Khả Lan.
“Tôi nghe nói anh Cố kết hôn, cho người nghe ngóng, mới biết bà Cố là cô.”
Dương Nghi Giai nói xong, nắm tay Khả Lan, trên mặt nở nụ cười, hai mắt long lanh, lộ vẻ hâm mộ, đôi môi đỏ tươi, lỗ mũi cao thẳng, xinh đẹp mê người.
Khả Lan sững sờ, nếu như cô nhớ không nhầm, lần trước, cô Dương còn cùng Cố Thành Viêm xem mắt, ăn cơm.
Theo lý thuyết, họ phải là tình địch.
Bây giờ cô Dương đột nhiên tới thăm cô, còn làm bộ mặt thân thiện, có phải là quá kỳ quái không.
Khả Lan đứng im tại chỗ, nhất thời không biết phải trả lời cô Dương thế nào.
Dương Nghi Giai thấy Khả Lan không nói gì, cũng không vội, khẽ cười nói: “Cô tên là Lâm Khả Lan sao? Tôi là Dương Nghi Giai, là bạn của anh Cố.” Dương Nghi Giai bắt đầu tự giới thiệu mình, giọng nói ôn nhu, nhìn Khả Lan, chờ cô trả lời.
Khả Lan lịch sự gật đầu nói: “Ừ.”
Cô chưa quen Dương Nghi Giai, nhưng chuyện của Dương tướng quân lại biết chút ít.
Chuyện Dương tướng quân tham ô, đã đến giai đoạn gây cấn, lúc này Dương Nghi Giai tìm tới cửa làm cho người ta không thể không suy nghĩ.
“Cô gọi tôi Nghi Giai là được, anh Cố cũng gọi như vậy, tôi có thể gọi cô là Khả Lan không?” Dương Nghi Giai nghe giọng nói của Khả Lan, mở to hai mắt, tùy tiện nói.
Khả Lan sững sờ, Cố thủ trưởng có thể gọi người khác thân mật như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cô khẽ cười trả lời: “Vậy sao, không nghe thấy Thành Viêm nhắc qua.”
Khả Lan nói tới đây, ngồi vào trên ghế sa lon trong phòng, không có thiện cảm với Dương Nghi Giai, mà Dương Nghi Giai lại theo sát Khả Lan ngồi xuống.
Dì Vương rót nước cho Dương Nghi Giai, Diệp Huệ cũng đứng một bên nhìn Dương Nghi Giai.
Một thiên kim đại tiểu thư, tới cửa viếng tham, hạ thấp tư thái, khả nghi.
Dương Nghi Giai vừa nghe Khả Lan nói như vậy, bỗng khẽ cười nói: “Tính cách anh Cố chính là như vậy, trầm trầm buồn buồn, cái gì cũng không để trong lòng.” Dương Nghi Giai nói đến đây, cầm ly nước lên uống, uống nước xong, nhìn về phía Khả Lan.
“Chẳng qua tôi cảm thấy, người trầm buông, cũng có chỗ tốt, lúc chọc anh ấy cười, bộ dáng anh ấy giống như đá nở hoa, lóng lánh rực rỡ.” Dương Nghi Giai nói tới đây, nở nụ cười, hình như nhớ lại chuyện ngọt ngào.
Khả Lan nghe Dương Nghi Giai nói, không vội vã trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, khuôn mặt biểu lộ một chút hứng thú.
Đây là đang muốn khoe khoang quan hệ cô ta và Cố Thành Viêm sao? Để cô cảm thấy mất mác?
Quá kém cỏi!
“Đúng rồi, tôi còn nhớ lúc Lương Bảo Nhi vừa từ nước ngoài trở về, cô ấy và Cố Thành Viêm ngày nào cũng dính chung một chỗ, có cái gì......” Dương Nghi Giai nói tới đây, chợt dừng lại, hình như ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ gì nói đó, đừng tức giận.”
Dứt lời, Dương Nghi Giai vén mái tóc trên mặt, lộ ra vẻ mặt áy náy.
Cô ta đưa tay kéo tay Khả Lan, vẻ mặt hối lỗi.
Khả Lan bị Dương Nghi Giai kéo như vậy, khẽ cười, khóe mắt cong lên nói: “Không sao, anh ấy đã nói với tôi rồi.” Khả Lan trả lời, giọng nói chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh, không để ý.
Dương Nghi Giai thấy Lâm Khả Lan trả lời, trong mắt lóe lên một tia mất mát, nhưng ngược lại có một chút vui mừng: “Thật sao? Không ngờ anh Cố cũng nói những điều này với cô, xem ra.....Hai người không có bí mật nào.” Dương Nghi Giai nói tới đây, lôi kéo tay Khả Lan, ánh mắt chú ý tới chiếc nhẫn trong tay cô.
Cô ta nắm ngón tay Khả Lan nói: “Chiếc nhân thật đẹp, lúc trước anh Cố cũng tặng Bảo Nhi một cái nhẫn thế này.” Dương Nghi Giai nói tới đây, vui vẻ trên mặt bộc phát.
Ánh mắt Khả Lan cụp xuống, hầm không trống thì không có gió, Dương Nghi Giai cũng sẽ không nói những lời này.
Cho nên, Cố Thành Viêm thật sự đã tặng Lương Bảo Nhi nhẫn sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan khó hiểu, nụ cười trên mặt dần thu lại, nhưng lại nở nụ cười, Dương Nghi Giai tới đây là đặc biệt tìm đến để điều tra sao?
Dương Nghi Giai thấy sắc mặt Khả Lan thay đổi, trong lòng hứng thú, há miệng muốn nói tiếp.
Lúc này Diệp Huệ bưng trái cây tới, chợt lảo đảo một cái, dĩa xoài mới cắt đều đổ lên chiếc váy màu trắng thời thượng của Dương Nghi Giai.
Vàng trắng xen lẫn rất chói mắt.
Dương Nghi Giai lập tức nhảy lên, chỉ vào Diệp Huệ, muốn mắng, nhưng lại nhịn xuống, sắc mặt rất là rực rỡ.
Nhưng Diệp Huệ cúi đầu, lộ ra bộ mặt khủng hoảng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không chú ý, thật xin lỗi.” Nói xong, Diệp Huệ liền cầm khăn lau trên bàn, giúp Dương Nghi Giai lau vết bẩn trên quần áo.
Khả Lan thấy vậy, không lên tiếng, khóe mắt khẽ cong lên, nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của Dương Nghi Giai.
Một lúc sau......
“Không sao.” Mặc dù Dương Nghi Giai giận, lại không phát tác, nhận lấy khăn lau trong tay Diệp Huệ, tùy ý xử lý vết bẩn trên người.
Khả Lan sững sờ, Dương Nghi Giai này, mạnh hơn Lương Bảo Nhi rất nhiều.
Ít nhất, có thể bảo trì vẻ bình thản.
Dương Nghi Giai tùy ý xử lý vết bẩn xong, lại cùng Khả Lan hàn huyên mấy câu, khuôn mặt thủy chung nở nụ cười, nói xong câu cuối cùng, cô ta mới lấy thiệp mời trong túi xách ra nói: “Ngày mai là sinh nhật tôi, cô đưa cái này cho anh Cố, cô cùng anh Cố tới đi.”Dương Nghi Giai nói tới đây, từ trong túi lấy ra một hộp quà, đặt lên bàn nói: “Hai người kết hôn, tôi cũng có món quà nhỏ để tặng, chúc mừng hạnh phúc.”
Dương Nghi Giai nói xong, đẩy cái hộp về phía Khả Lan.
Khả Lan thấy Dương Nghi Giai lấy cái hộp ra, hơi ngừng lại.
Rồi Dương Nghi Giai lại mở hộp ra nói: “Chút thành ý.” Dương Nghi Giai nói xong, ánh mắt dừng trên hộp quà, đồng hồ đeo tay.
Thấy Dương Nghi Giai hào phóng như vậy, Khả Lan hơi ngừng lại.
Thật đúng là con nhà giàu.
“Cảm ơn.” Khả Lan nhỏ giọng cảm ơn, cũng không từ chối.
Rồi sau đó, Dương Nghi Giai không nói thêm gì, nói mấy câu, liền khẽ cười tạm biệt Khả Lan.
Khả Lan nhìn cô ta rời đi, dì Vương lại giơ đồ trong tay lên nói: “Oa, đây là vàng thật đó.” Một câu nói bỗng nhiễn Khả Lan trầm xuống.
Xa xỉ......
Vốn dĩ Khả Lan muốn ném đồng hồ đeo tay qua một bên không để ý tới, nhưng nghĩ là quà người ta tặng, cho nên để vào phòng, nói thế nào cũng phải cho Cố Thành Viêm xem một chút.
Buổi tối.
Cố Thành Viêm từ doanh trại quay về, ăn cơm xong, Khả Lan liền đưa đồ Dương Nghi Giai đưa tới cho Cố Thành Viêm xem.
Cố Thành Viêm thấy quà tặng cùng thiệp mời khẽ nhếch miệng, nói với Khả Lan, ngày mai phải đeo cái đồng hồ kia.
Khả Lan không hiểu, tại sao lại phải đeo, cô không có cảm tình với Dương Nghi Giai, tại sao phải làm bộ.
Xem như tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ta, cô cũng không đeo món đồ cô ta đưa.
Nhưng.......Cố Thành Viêm khẽ cười giải thích với Khả Lan.
“Chỗ này có chìa khóa cùng mật mã của nhà kho của Dương tướng quân, ngày mai, anh sẽ tự mình hành động.” Cố Thành Viêm nói tới đây, bỗng nhiên thò tay nắm bả vai Khả Lan, khuôn mặt thận trọng nhìn Khả Lan nói: “Sau ngày mai, chúng ta cử hành hôn lễ.”
Cố Thành Viêm dứt lời, khuôn mặt Khả Lan liền ửng đỏ, mỗi một người phụ nữ đều mong đợi hôn lễ, họ kết hôn lâu như vậy, nhưng chưa tổ chức hôn lễ, xác thực chưa đầy đủ.
Chỉ là......Dương Nghi Giai, lại giúp Cố Thành Viêm.
Điều này cần phải có bao nhiêu dũng khí!
Phản bội chính người thân của mình, đến giúp Cố Thành Viêm!
“Dương Nghi Giai thích anh.”
Khả Lan cất giọng trả lời Cố Thành Viêm, có thể vứt bỏ tình thân để giúp đỡ một người đàn ông, không phải thích, là cái gì?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt sững sờ, hai mắt tối tăm nhìn thẳng khuôn mặt Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười.
“Ừ......Nhưng anh thích em.” Anh trầm giọng nói với Khả Lan.
Thích thì thế nào.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, cúi đầu, nói nhỏ “Miệng lưỡi trơn tru.”
Khả Lan nói không lớn nhưng lại bị Cố Thành Viêm nghe rõ.
Anh duỗi tay ôm cô vào ngực, chợt cười hỏi: “Không thích?” Giọng nói anh cao lên, hai mắt híp lại, hỏi ngược lại.
Khả Lan cúi đầu, nhìn nút áo anh, không trả lời.
Anh nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt chợt có chú sắc dục, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Khả Lan khẽ uhm......tràn đầy ngọt ngào.
Nguyệt sắc như nước, bầu trời đầy sao.
Sau cuộc mây mưa......
Cố Thành Viêm chuẩn bị lần thứ hai.
Khả Lan chợt từ dưới người anh ngẩng mặt lên nói: “Em nhớ tới một chuyện.”
Mặc dù gần đây tâm tình Khả Lan rất tốt, nhưng có chuyện, thủy chung là trở ngại.
Chính là người tài xế mà Lan Thư sắp xếp kia, cô cảm giác sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại không biết xử lý thế nào.
Cho nên, cô muốn học lái xe.
“Hả?” Cố Thành Viêm nhỏ giọng hỏi, cắn vào vành tai cô nói: “Sáng mai lại nói.” Lại thêm một lần!
Khả Lan bị anh cắn khiến cả người run rẩy, trái tim cảm thấy tối tăm.
Có thể đừng nóng vội như vậy được không?
Cô cụp xuống, đưa tay muốn đẩy người anh, nhưng thực lực cách xa, sức lực cô quá nhỏ, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, từ dưới người anh ngẩng mặt lên nói: “Chờ sáng mai em thức dậy, anh đã đi rồi, làm sao nói?”
Giống như sáng sớm nay, cô muốn nói, nhưng mọi người đi hết, làm sao nói?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ nói: “Nói đi.”
Ngoài miệng bảo cô nói, nhưng động tác không dừng lại.
Khả Lan cắn răng, sắc mặt ửng hồng, run rẩy nói: “Tài xế của em, là một người cầm súng lâu năm, em muốn học lái xe, a, để anh ta, a.”
“Ngày mai anh dạy cho em.” Cố Thành Viêm trả lời, vùi đầu.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh, chợt thầm nghĩ: có chừng mực một chút, ngày mốt còn tự mình hành động!
......
Hôm sau trời vừa sáng, như Khả Lan đoán, Cố Thành Viêm đã sớm rời đi, cô ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Sáng sớm dì Vương đã mua ba ba, cà rốt, nấu cơm cho Khả Lan, nói là bồi bổ cơ thể.
Khả Lan ăn chợt cảm thấy mùi vị không đúng, có chút cay đắng, mặc dù mùi vị rất nhạt, nhưng cô lại phát hiện ra không giống như bình thường.
Ăn vài miếng, Khả Lan liền bỏ đũa xuống, ánh mắt dừng trên người dì Vương, chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên tay bà lại có thêm một vòng vàng.
Thấy tình huống như vậy, trong lòng Khả Lan bỗng trầm xuống, đây là bị người ta mua chuộc?
Nghĩ đến đây, Khả Lan liếc nhìn Diệp Huệ ngồi bên cạnh, đem đồ ăn dì Vương gắp cho mình, đẩy tới trước mặt Diệp Huệ nói: “Huệ, cô nếm thử món ăn hôm nay mẹ cô nấu một chút.” Giọng nói Khả Lan không lớn, lại có thể khiến dì Vương nghe rõ ràng.
Dì Vương thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhưng không nói gì.
Diệp Huệ nhận đồ ăn Khả Lan đưa tới, cúi đầu ăn, nhíu mày lại.
Ăn không ngon.
“Mẹ, sao tay nghề của mẹ lại thành thế này?” Diệp Huệ ăn xong, liền nhìn dì Vương, vẻ mặt không vui.
Dì Vương nghe thấy Diệp Huệ nói như vậy, toàn thân cứng đờ, đưa tay sờ vòng vàng, đôi môi run rẩy.
“Cái này tốt cho cơ thể.” Nói xong tay bà sờ vòng đeo tay, lại càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Một lúc sau......
Khả Lan chợt đứng dậy, đi về phía phòng bếp, lục tìm mọi nơi, không có gì đặc biệt, ngoại trừ một lọ dầu tên mao miên tử du!
Mao miên tử du?
Vật này lúc trước Khả Lan từng nghe thấy, phụ nữ ăn vào lâu ngày sẽ dẫn đến mất kinh, tử cung co rút, vô sinh.
Nhưng mà vật này xử lý không được tốt, vị khó ăn, kèm theo mùi xăng.
Hơn nữa, dì Vương không phải là người tinh tế, ngày đầu tiên đổ vào liền lộ ra sơ hở.
Thấy chai dầu này, Khả Lan đứng im tại chỗ, xoay người lạnh lùng nhìn dì Vương.
Dì Vương thấy như vậy, vẻ mặt run lên, cúi đầu, đưa tay nắm vòng vàng trên tay, không lên tiếng.
“Là ai nói dì làm như vậy?” Khả Lan lạnh giọng hỏi, cô biết dì Vương tham tiền, nhưng cô vẫn cho là, dì Vương tham tiền là vì Vương Đại Chí!
Nhưng mà Vương Đại Chí đã vào quân khu 27, dì vẫn như vậy!
Dì Vương nghe Khả Lan hỏi như vậy, ánh mắt cụp xuống, nắm vòng vàng trong tay: “Họ Lương.”
Vốn dĩ bà cũng không muốn làm như vậy, nhưng đối phương uy hiếp bà, đưa cho bà ba vòng vàng, bà có thể không động lòng sao!
Cho nên, bà làm, vòng tay cũng cầm.
Nhưng mà, bà cho nhiều dầu một chút, muốn cho Khả Lan ăn, đây cũng không phải lỗi của bà.
Nếu Khả Lan phát hiện, đó là chuyện của Khả Lan, tiếp đó, để Khả Lan đi tìm họ Lương nói lý.
Dù sao muốn bà làm gì, bà đã làm rồi.
Dì Vương vẫn nắm vòng vàng trong tay, Khả Lan đã nhìn ra, dì Vương là muốn nói cho cô biết, nhà họ Lương cho bà tiền.
Để bà làm như vậy.
Thảo nào Lương Bảo Nhi không sinh chuyện, cô cũng không thể ngồi chờ chết.
Vô sinh? Muốn cho cô cả đời không sinh con được sao?