Áo bạc bao phủ kéo dài suôn xuyết khắp thành phố, giống như một lớp phấn trắng.
Rơi xuống đất bên ngoài cửa, màu trắng như tuyết, tuyết rơi như lông ngỗng bay bầu trời.
Khả Lan đứng trong phòng làm việc, nhìn Mộ Dung Triển ngồi trước bàn làm việc, liếc nhìn khắp nơi, đang xác định không thấy ông chủ thì liền có cảm giác bị trêu chọc.
“Ông chủ mới rời đi, để tôi xử lý chuyện ở đây.”
Mộ Dung Triển dựa người trên ghế, lắc lư, vẫn mái tóc vàng như cũ, hai mắt màu nâu, cười như không cười nhìn Khả Lan đứng trước bàn.
Đồ mùa đong màu trắng, tôn lên làn da như hoa đào tháng ba của cô, bộ dáng thanh thuần, hai mắt đen nhánh, trong suốt.
Không xinh đẹp, lại động lòng người.
Khả Lan nghe Mộ Dung Triển nói, chân mày nhíu lại, không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đề nghị Mộ Dung Triển bỏ Quật Khởi, mua cổ phiếu của Lương Thị.
Mộ Dung Triển kinh ngạc trước đề nghị của Khả Lan.
Anh ta vẫn luôn cho rằng cô chỉ là một bình hoa của ông chủ, không ngờ, lại cơ trí như vậy.
Dĩ nhiên, ông chủ vốn có ý như vậy, bỏ Quật Khởi!
Hôm nay Quật Khởi đã trở nên khốn đốn, tự nhiên bọ họ sẽ không giữ lại để tổn thất lớn, chỉ là, ông chủ đã sớm muốn bán để mua cổ phần của Kim Thị.
Nhưng bây giờ Kim Thị chợt hợp tác cùng Quật Khởi, mua cổ phần của Lương Thị, điều này làm cho Mộ Dung Triển có chút nhức đầu!
Một bên là ông chủ quyết định, một bên là lựa chọn chính xác.
Anh ta biết nếu như ép Kim Thị, giúp Lương Thị, với dã tâm của Lương Tú Ly, sau này không chừng sẽ đổ hết lên đầu bọn họ!
Anh ta cảm thấy, quyết định lần này của ông chủ là sai lầm, nhưng trong tổ chức của bọn họ, từ trước đến giờ đều do ông chủ quyết định!
Ai dám phản bác!
Cho nên Mộ Dung Triển luôn luôn không dám phản bác ông chủ, lúc này nghe Lâm Khả Lan nói, cũng muốn đề xuất trước mặt ông chủ, thế nhưng chuyện này có liên quan sự sinh tồn của thế lực.
Bề ngoài nhìn qua Mộ Dung Triển có chút cà lơ phất phơ, nhưng trong công việc, lại cực kỳ nghiêm túc.
Mộ Dung Triển chuẩn bị báo với ông chủ, bảo Khả Lan ám binh bất động, chờ tin tức.
Rồi sau đó.....
Sau khi hai người nói chuyện, Mộ Dung Triển chuẩn bị rời đi, nhưng lúc đi tới cửa chợt dừng bước.
Anh ta lấy từ trong túi ra một tờ séc ra đưa cho Khả Lan: “Ông chủ nói, mấy ngày nay cô vất vả rồi, đây là phần thưởng.” Dứt lời, Mộ Dung Triển chợt nở nụ cười, xoay người, mở cửa, sải bước rời đi.
Khả Lan còn chưa kịp trả lời, Mộ Dung Triển đã đi xa, để tờ séc lại.
Cô nhìn tờ séc trong tay, phía trên viết tên cô rất rõ ràng!
Trong nháy mắt, Khả Lan cảm thấy đầu óc trống rỗng!
Cô đây là......Có chỗ đứng rồi?
Thật sự làm người ta kinh ngạc!
Sau khi cất tờ séc, Khả Lan liền kiểm tra, những tài sản cùng giấy chứng nhận của Quật Khởi mấy năm gần đây.
Trước khi đưa ra thị trường, Quật Khởi vẫn lấy châu báu, đồ cổ làm nghề chính; sau khi đưa ra thị trường, cuộc làm ăn đầu tiên, chính là khai phá phòng nhà đất.
Nhưng bây giờ, Quật Khởi nhận được thông báo của hiệp hội thương mại, khai trừ Quật Khởi khỏi hạng mục, hơn nữa vì Lan Thư mà nhận giấy phạt lớn.
Quật Khởi thật là quá phồn hoa.
Nghĩ đến đây, Khả Lan quay đầu, xuyên thấu qua cửa kính, thấy ngoài cửa, nhân viên ít đi hơn phân nửa, chợt nhớ lại cảnh tượng phồn hoa lúc ban đầu, so với lúc này quả thật.....tiêu điều.
Rồi sau đó......
Khả Lan xem xét báo cáo tài chính của Quật Khởi, sau khi tính toán các khoản bồi thường, lúc này mới phát hiện ra, trong một đêm, Quật Khởi không còn lại gì!
Thở dài một hơi, Khả Lan đứng dậy, thu dọn đồ, đang chuẩn bị rời đi, rồi lại thấy thẻ nhớ trong túi xách.
Bởi vì thứ này, lần đầu tiên cô thấy Cố Thành Viêm không thể kiềm chế, rốt cuộc bên trong có chứa gì?
Nghĩ đến đây, Khả Lan bỏ thẻ nhớ vào, xoay người chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng gõ chữ liên tục.
Lách cách.....
Nghe thấy tiếng viết chữ.
Khả Lan dừng bước, đi về phía âm thanh phát ra, lại thấy bạn học đại học của cô, Phương Đồng.
Lại một lần nữa nhìn thấy bạn học cũ, làm Khả Lan cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia Phương Đồng là một học sinh nổi trội trong ngành thiết kế, nhưng cũng nổi danh là một hacker, trộm nick......
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, đi về phía Phương Đồng hai bước, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính, quả nhiên, là số liệu cô xem không hiểu.
Thấy tình hình như vậy, Khả Lan nhẹ nhàng ho hai tiếng, nhắc nhở Phương Đồng sự tồn tại của cô.
Mặc dù hành vi xủa Phương Đồng không tốt, nhưng không phải là người xấu.
Chợt nghe thấy tiếng ho khan, Phương Đồng sợ hết hồn, dừng động tác trong tay, ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Khả Lan ánh mắt trợn to.
Mấy ngày trước anh ta mới vào Quật Khởi, lúc đầu không biết Lâm Khả Lan là giám đốc của công ty, sau đó, chưa bao giờ thấy Lâm Khả Lan tới đây.
Hôm nay anh ta nhìn thấy Lâm Khả Lan nên đặc biệt ở lại chờ cô, vốn dĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ngờ, cô lại đi tới trước mặt anh ta.
“Đã lâu không gặp.”
Đầu tiên Phương Đồng đưa tay gãi mái tóc rối bù của mình nhếch miệng bật cười.
Mặc dù nghe nói, Lâm Khả Lan kết hôn, nhưng lại là nữ thần của bọn họ, hơn nữa, hiện tại Khả Lan rất bản lĩnh!
Không làm người tình, làm bạn cũng tốt!
Trước kia Phương Đồng là bạn Khả Lan, nhưng sau đó Khả Lan nghỉ học, quan hệ của hai người dần dần phai nhạt.
Khả Lan bận....đi làm kiếm tiền, chăm sóc mẹ, Phương Đồng....bận việc học.
Lại một nữa nhìn thấy, trong lòng Khả Lan ngoại trừ kinh ngạc và kích động còn có một chuyện quan trọng khác.
Chính là muốn nhờ anh ta phá mật mã thẻ nhớ mà Diệp Huệ mới đưa sáng nay.
Phương Đồng cũng không từ chối, bởi vì ấn sai mật mã ba lần, cho nên Phương Đồng mất một tiếng mới phá được mật mã.
Vừa mới mở ra, cô liền nhìn thấy tên cô trong văn bản, dùng màu xanh dương đánh dấu.
Còn chưa nhìn tới lần thứ hai, Cố Thành Viêm chợt gọi tới.
Phương Đồng đáp ứng yêu cầu của Khả Lan, quay đầu ra chỗ khác, không nhìn nội dung bên trong, mà ngồi nghe Khả Lan nói chuyện điện thoại.