CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Có lẽ bởi vì Khả Lan quả quyết từ chối khiến cho Lý Hồng Hoa tức giận.

Bà ta đứng trước mặt Khả Lan, trong đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, mặc dù muốn nói lời cay độc nhưng suy nghĩ một chút lại xoay người hừ lạnh: “Nghĩ tới những năm lăn lộn ở thành phố, không thể cứu vãn được nữa, còn không biết xấu hổ.” Lý Hồng Hoa nói xong đi ra khỏi phòng.

Khả Lan thấy Lý Hồng Hoa nói vậy sắc mặt hơi trầm xuống, thở dài, xoay người nhìn bé trai, trong lòng chần chừ có nên tới đồn công an báo án hay không.

Đứa bé mất tích, mẹ đứa bé nhất định sẽ lo lắng.

Nhưng......

Khả Lan đi tới đồn công an lại không thể kiếm ra người để báo án.

Khả Lan đang muốn báo án thì bé trai tóm lấy cánh tay Khả Lan nhỏ giọng nói: “Chị, cầu xin chị đưa em về thành phố, em sợ.”

Dứt lời bàn tay đứa bé đang nắm ống tay áo Khả Lan run rẩy.

Thấy tình huống như thế Khả Lan hơi ngừng lại, chần chừ rồi gật đầu đồng ý yêu cầu của bé trai.

Rời khỏi đồn công an Khả Lan ghé một tiệm ăn cơm rồi mới quay về nhà.

Trong nhà ngoài cậu mợ còn có hai người anh họ.

Quan hệ của Khả Lan với bọn họ không tệ nhưng bởi vì người lớn nên không còn qua lại.

Đến giờ cơm tối Khả Lan đưa Đỗ Niệm Diệc cùng ăn cơm, mợ cả cùng con dâu nói bóng gió chuyện ông chủ Lý muốn Khả Lan làm vợ bé.

Cuối cùng nói tới chuyện làm vợ bé.

Nói chuyện để Khả Lan thông minh một chút, nhất định có thể trèo cai, có thể vào nhà ông chủ Lý làm bà chủ.

Bữa ăn tối khiến Khả Lan không có khẩu vị, ăn được vài miếng Khả Lan liền buông chén đũa quay về phòng không để ý tới lời nói của bọn họ.

Sau khi quay về Khả Lan có thói quen xem tin tức liền thấy tin tức giải tỏa ở đây.

Sáng sớm ngày hôm sau nhà tang lễ liền cho người tới bố trí linh đường đổi lại thành màu trắng.

Dù gì cũng là người thân, cậu mợ thấy trong nhà bố trí thành màu trắng, dường như nhớ ra điều gì đó hốc mắt dần dần đỏ.

Tập tục ở quê phải để tang cùng với khóc, Khả Lan đem bình tro cốt để vào quan tài nhỏ rồi quỳ gối ở bên cạnh.

Hai ngày nay khóc quá nhiều nên hai mắt Khả Lan sưng đỏ, lần này quỳ gối trước quan tài vẫn cúi đầu lau nước mắt, mấy người được mời tới khóc thuê cũng khóc tới đinh tai nhức óc.

Linh cữu vào đất liền an tâm.

Sau khi lo hậu sự xong Khả Lan không lập tức rời đi, cô muốn nhân cơ hội này đem khoản tiền lần trước ông chủ đưa quyên góp vào viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi.

Buổi tối ông chủ Lý kia lại xuất hiện ở nhà Khả Lan, khuôn mặt ông chủ Lý bầm tím, hiển nhiên là bị người ta đánh.

Mặc dù trên mặt có vết thường nhưng quần áo chỉnh tề, dạng chó hình người.

Thấy ông Lý tới Khả Lan liền dẫn Đỗ Niệm Diệc vào phòng tiếp tục suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, cô xin nghỉ dài hạn đến năm mới mới quay về thành phố.

Cho nên cô bắt đầu tính toán chuyện Quật Khởi.

Khả Lan cùng Đỗ Niệm Diệc vừa mới vào phòng......

“Khả Lan, đứa trẻ rửa mặt chưa?”

Lý Hồng Hoa chợt mở cửa phòng tốt bụng hỏi Khả Lan Đỗ Niệm Diêc rửa mặt hay chưa.

Nghe thấy Lý Hồng Hoa nói lúc này Khả Lan mới nhớ tới chưa rửa mặt, xoay người muốn lấy nước rửa mặt cho đứa bé.

Lý Hồng Hoa lại đi vào kéo đứa bé thở dài tựa như quan tâm nói: “Hôm nay cháu cũng mệt rồi mợ giúp cháu tắm cho thằng bé, lát nữa sẽ đưa nước vào cho cháu.” Dứt lời Lý Hồng Hoa cúi đầu nghẹn ngào hốc mắt đỏ bừng.

Đứa bé giùng giằng không chịu nhưng thấy hốc mắt Lý Hồng Hoa đỏ bừng, có thể là ý thức được gì đó cuối cùng không giãy giụa nữa.

Thấy bộ dáng Lý Hồng Hoa Khả Lan không suy nghĩ nhiều cảm thấy Lý Hồng Hoa đột nhiên tốt bụng có thể là do tình thân.

Nhưng......

Sau khi Lý Hồng Hoa rời khỏi phòng Khả Lan liền đem Đỗ Niệm Diệc khóa vào trong phòng ở góc nhà.

Rồi sau đó.....Ý bảo ông chủ Lý đi vào phòng Khả Lan.

Cậu Khả Lan thấy tình huống như vậy sắc mặt cũng rất khó nhìn, rất là không đồng ý chuyện này.

Lại bị Lý Hồng Hoa mắng mỏ.

“Ông chủ Lý muốn khu nhà của chúng ta làm trung tâm, nhà chúng ta có thể được hơn sáu triệu tệ.”

“Cả đời ông cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

“Ông tưởng Lâm Khả Lan là đồ tốt sao? Không chừng ở thành phố cũng là vợ bé của người ta.”

“Lúc trước nó và mẹ nó hút cạn cả tiền của ba mẹ, anh em các người đều không được một xu.”

“Vốn dĩ phải bồi đắp, lúc này không nên để ý nhiều.”

......

......

Sau khi Lý Hồng Hoa ra ngoài Khả Lan liền ngồi lên giường.

Cô còn đang suy nghĩ về viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi cùng với việc lựa chọn di dời sản nghiệp của Quật Khởi, chuyển công ty tới Hàng Châu, có thể bắt đầu lại ở đây.

Két......

Lúc này Khả Lan nghe thấy tiếng mở cửa cho rằng là mợ cả liền nói: “Cháu tự rửa được.”

Dứt lời cô không thấy mợ cả trả lời mà nghe thấy tiếng khóa cửa.

Trong lòng cô có chút kinh ngạc, quay đầu lại thấy ông chủ Lý đang từ cửa chậm rãi đi về phía cô.

Thấy ông chủ Lý đầu tiên Khả Lan sững sờ sau đó liền đoán được tại sao mà Lý Hồng Hoa muốn đưa Đỗ Niệm Diệc đi.

Khả Lan còn chưa nói chuyện ông chủ Lý liền đè cô xuống.

“Con quỷ nhỏ, không ngờ cay độc như vậy, còn tìm người đánh tôi, còn làm bộ như là xử nử.” Dứt lời cả người ông chủ Lý đè lên người Khả Lan.

Mặc dù Khả Lan không nhỏ nhưng bị người đàn ông đầy đặn đè lên người nên khó có thể đẩy ra.

“Hôm nay nếu như ông dám làm gì tôi thì sáng mai tôi nhất định kiện cho ông thanh bại danh liệt.” Khả Lan lạnh giọng nhắc nhở ông chủ Lý, thân là nhân viên nhà nước lại làm loại chuyện bại hoại như vậy.

Nhưng......Ông chủ Lý nghe thấy Khả Lan nói như vậy cũng chỉ hừ một tiếng, đưa tay kéo mái tóc dài của Khả Lan dùng lực kéo về phía sau âm hiểm cười nói: “Chỉ bằng một người như cô sao? Ông đây sẽ khiến cho cô chưa ra khỏi thôn đã chết ở trong thôn cô có tin hay không?” Dứt lời ông ta nói tiếp: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn phục vụ ông cho tốt ông đây đảm bảo cô được ăn ngon mặc đẹp.”

Ông chủ Lý nói xong khuôn mặt cười thô bỉ không còn bộ dáng áo mũ chỉnh tền như trước.

Ông ta tự tay kéo quần áo của Khả Lan, dùng lực kéo ra lúc nhìn thấy da thịt trắng nõn trước ngực liền hít vào một hơi không tự chủ đưa tay lên sờ.

Ông ta hài lòng “ồ” lên.

Đúng là ở thành phố về cấp bậc quả nhiên không giống nhau.

Lúc này Khả Lan không cách nào tỉnh táo, cả người run rẩy, chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết dưới tay ông chủ Lý này sao?

Nghĩ đến đây Khả Lan dùng sức hít một hơi đổi lại khuôn mặt tươi cười, nũng nịu nói: “Vậy ông cũng không thể vội vàng nhu vậy! Phá hư đồ của tôi lại phải tốn tiền mua.”

Dứt lời ánh mắt Khả Lan như đang thấy thương cho quần áo của mình.

Ông chủ Lý thấy bộ dáng của Khả Lan lập tức nở nụ cười, từ trong ngực móc ra một xấp tiền giơ trước mặt Khả Lan, ánh mắt sắc nhọn.

“Tôi có một căn biệt thự ở khu trung tâm, ngày mai cô tới đó ở đi.” Dứt lời ông Lý cúi đầu muốn hôn lên đôi môi Khả Lan.

Khả Lan chợt nghiêng mặt sang bên cạnh nụ hôn của ông ta rơi vào khuôn mặt cô.

Chợt thấy ghê tởm Khả Lan chịu đựng cảm giác buồn nôn khẽ chớp hai mắt, sau đó đưa tay chỉ trước ngực ông ta dịu dàng nói: “Ông đè tôi thấy nặng quá, tôi muốn ở trên.”

Nói xong Khả Lan nhẹ nhàng uốn éo người nắm cổ áo của ông chủ Lý chớp chớp mắt với ông ta.

Mộ Dung Triển đứng ở ngoài cửa sổ muốn nhảy vào nhưng thấy tình huống như thế lại dừng bước.

Trong nhà Khả Lan lật người thì lấy được cây kéo trên tủ đầu giường.

Cô ngồi trên người ông chủ Lý khuôn mặt cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Người đàn ông vóc dáng đầy đặn bộ mặt đang hưởng thụ chờ Khả Lan lấy ra tất cả vốn liếng, Khả Lan lại cầm cây kéo dùng sức ghim vào hướng giữa hai chân ông ta.

Từ từ hạ xuống người đàn ông bị đau đến nỗi từ trên giường nhảy dựng lên, kêu lên một tiếng đẩy Khả Lan từ trên giường xuống.

Khả Lan xuống giường sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh lắc lư đứng dưới đất lạnh lùng nhìn ông chủ Lý.

Đầm đìa máu tươi ông chủ Lý đứng che cậu nhỏ của mình.....A......Kêu la thảm thiết.

Mà bên ngoài Lý Hồng Hoa cùng chồng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Lý cảm thấy tình huống không đúng, đập cửa vội vàng hỏi ông chủ Lý xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy giọng gấp gáp của người ở bên ngoài.

Khả Lan nhấc chân mở cửa phòng, sau khi để mọi người vào cô liền đi về phía phát ra tiếng của Đỗ Niệm Diệc.

Lúc này trong phòng ông chủ Lý sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn thấy Khả Lan mở cửa cho người vào, cô ra khỏi phòng ông ta không ngừng kêu la trong giọng nói không ngừng nói muốn giết cô.

Lúc này Lý Hồng Hoa cùng chồng nhìn thấy tình hình trong phòng thì bị sợ đến cả người run rẩy, nằm mơ cũng không nghĩ tới một cô gái nhu nhược lại ác độc cắt đi bộ phận trọng yếu của đàn ông.

Sau khi Khả Lan tìm thấy Đỗ Niệm Diệc liền thu dọn đồ đạc xoay người muốn bỏ đi.

Lý Hồng Hoa ngăn cản Khả Lan, cả người run rẩy vội vàng nói: “Làm người ta bị thương lại cứ như vậy bỏ đi?” Dứt lời ánh mắt Lý Hồng Hoa dừng trên người ông chủ Lý.

Mà anh họ của Khả Lan ở trên lầu xuống lầu thấy máu tanh trong phòng cũng hoảng sợ.

Sắc mặt mọi người khác nhau, cảm thấy kinh ngạc khi thấy Khả Lan làm như vậy với ông chủ Lý.

Thấy cả nhà như vậy đôi tay Khả Lan nắm chặt đứng thẳng người mặt lạnh lùng trầm giọng nói: “Thôn phải dỡ bỏ theo diện tích mà tính ra giá tiền đền bù, tôi điều tra rồi, giá tiền đền bù sẽ ở khoảng hai trăm đến hai trăm tám mươi nghìn tệ, đồ chơi của ông chủ Lý nếu lập tức chở đi bệnh viện phẫu thuật tiền chữa sẽ không vượt quá mười nghìn tệ.”

Dứt lời Khả Lan khẽ cười đẩy Lý Hồng Hoa ra đi về phía trước hai bước rồi chợt dừng bước nói: “Mặc dù các người không thích tôi cùng mẹ tôi nhưng tôi đã từng xem các người như người thân.”

Lúc đầu Khả Lan cảm thấy cô cùng mẹ làm liên lụy đến ông bà ngoại cùng những người họ hàng cho nên họ hàng có bất mãn, cô cũng có áy náy cũng muốn bồi thường cho bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ tuyệt tình như vậy thật sự là không cần bồi thường cho bọn họ nữa.

Khả Lan dắt Đỗ Niệm Diệc ra ngoài Mộ Dung Triển liền xuất hiện trước mặt cô.

“Ông chủ tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi