CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Lâm Bảo Nhi đột nhiên mời cô đi dạo phố khiến Khả Lan dừng động tác trên tay.

Cô để đũa xuống nghiêng đầu nhìn Lâm Bảo Nhi từ trên xuống dưới, muốn từ trên người cô ta phát ra điểm giả dối hay diễn trò.

Nhưng chỉ nhìn thấy con ngươi đen nhánh sáng ngời của Lâm Bảo Nhi, khuôn mặt chân thành tha thiết, không hề giống nhưu đang diễn trò.

Nếu như không phải là diễn trò vậy Lâm Bảo Nhi là cô gái trong trí nhớ của Cố Thành Viêm sao?

Tự nhiên không phải!

Dù sao đó cũng đã là quá khứ.

Huống cho thân phận của Lâm Bảo Nhi có trăm nghìn chỗ hở.

Không tính những năm này cô ta ở đâu nhưng Khả Lan biết nếu như mẹ cô còn có Lâm Bảo Nhi tại sao mấy năm gần đây cô chưa từng nghe mẹ nhắc tới?

Mặc kệ thân phận của Lâm Bảo Nhi thế nào, cô biết rõ cô ta đang muốn cướp người đàn ông của cô!

Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng trên mặt Lâm Bảo Nhi, khóe miệng khẽ nở nụ cười, trả lời Lâm Bảo Nhi: “Được.”

Cô cũng muốn xem Lâm Bảo Nhi thế nào.

Lâm Bảo Nhi nghe Khả Lan trả lời ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười đưa tay nắm tay Khả Lan nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chị Khả Lan phải tới đúng giờ đó, em nghe nói quần áo ở trung tâm thương mại XX không tệ.”

Giọng nói Lâm Bảo Nhi ngọt ngào giống như con chim non, con ngươi đen nhánh, sáng ngời trong suốt.

Khả Lan nghe Lâm Bảo Nhi nói gật đầu một cái không lên tiếng nữa.

Rồi sau đó Lâm Bảo Nhi nói với Khả Lan mấy câu nhưng thấy Khả Lan phản ứng bình thường, lúc này Cố Thành Viêm cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra Lâm Bảo Nhi liền không nói chuyện với Khả Lan nữa, đi tới ngồi bên cạnh Cố Thành Viêm.

Sau khi ăn cơm xong.

Khả Lan muốn đi cùng Kim Hạo nhưng lại bị Mộ Dung Triển giữ lại.

Ngoài miệng Khả Lan từ chối ánh mắt lại liếc nhìn Cố Thành Viêm đứng ở bên cạnh.

Mộ Dung Triển cố ý tác hợp Khả Lan cùng Cố Thành Viêm lúc nghe thấy Khả Lan từ chối liền đưa chuyện dự án cùng việc di chuyển để hấp dẫn Khả Lan.

Mà Khả Lan nghe Mộ Dung Triển nói lúc này mới lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn về phía Kim Hạo bày tỏ mình phải ở cùng Cố Thành Viêm.

Kim Hạo đã sớm nhận ra chuyện giữa Khả Lan và Cố Thành Viêm.

Lúc này người muốn ở cùng Cố Thành Viêm, Kim Hạo chỉ có thể cười nói: “Đi thì cứ đi đi, liên quan gì đến tôi.” Dứt lời sắc mặt Kim Hạo thay đổi, xoay người lên xe bỏ đi.

Mặc dù Kim Hạo nói chuyện không dễ nghe Khả Lan cũng không để trong lòng, thở dài, xoay người đi theo Cố Thành Viêm.

Lần nữa quay lại biệt thự.

Lâm Bảo Nhi cũng đi theo.

Lúc này thân phận Lâm Bảo Nhi mơ hồ, cô ta không nhắc tới việc của mình nhưng cô ta đi theo Cố Thành Viêm mỗi ngày.

Thái độ của Cố Thành Viêm với Lâm Bảo Nhi cực kỳ lạnh nhạt như cũ, Lâm Bảo Nhi vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh Cố Thành Viêm.

Sau khi mọi người vào nhà Cố Thành Viêm liền nhấc chân đi lên lầu.

Lâm Bảo Nhi đang muốn đi theo sau Mộ Dung Triển lại vội vàng đưa tay ngăn cản Lâm Bảo Nhi, nhíu mày nói: “Đại ca cần giữ bí mật công việc, cô ngồi ở dưới đây đi!” Dứt lời Mộ Dung Triển nhìn Khả Lan ý bảo cô đi lên.

Khả Lan thấy bộ dáng của Mộ Dung Triển, nhíu nhíu mày, nhấc chân đi theo Cố Thành Viêm.

Ông Chủ Lãnh là Cố Thành Viêm, Khả Lan liền không lo lắng chuyện di dời Quật Khởi nữa.

Nhưng mà cô cảm thấy cô lên lầu với Cố Thành Viêm như vậy không phải để nói chuyện di dời Quật Khởi mà là chuyện mang thai.

Lúc nãy cô nói mang thai cũng chỉ là do nhất thời nóng lòng, không muốn Cố Thành Viêm mất mạng vì danh dự của gia tộc.

Khả Lan thừa nhận mình ích kỷ, không muốn quản những thứ tranh đấu cùng danh dự kia, cô chỉ quan tâm sự sống chết của Cố Thành Viêm.

Khả Lan cùng Cố Thành Viêm hai người một trước một sau lên lầu vào phòng làm việc.

Khép cửa lại Cố Thành Viêm xoay người im lặng đứng trước mặt Khả Lan, hai mắt tối tăm nhìn khuôn mặt của Khả Lan.

Khả Lan ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Sắc mặt cô bình tĩnh, sắc mặt anh phức tạp.

Im lặng hồi lâu.

“Em thật sự mang thai.” Cố Thành Viêm xác nhận lần nữa.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi chuyện mang thai, vẻ mặt chìm xuống, cúi đầu, lắc lắc, thành thật trả lời: “Không có.”

Cô không mang thai, lừa gạt Cố Thành Viêm cũng chỉ là nhất thời; nhưng cô có thể thấy được khát vọng có con trong mắt Cố Thành Viêm.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt đọng lại, phức tạp, dần dần trở lại bình thường.

Dường như đang cảm thấy may mắn vì Khả Lan không mang thai.

Nhưng Khả Lan cảm thấy cơ thể anh căng thẳng rồi lại dần buông ra, trái tim cảm thấy nhói đau.

Thái độ Cố Thành Viêm như vậy là thế nào?

Không muốn có con?

Nghĩ đến đây Khả Lan ngẩng đầu, chân mày nhíu lại, mấp máy môi, chợt đưa tay ôm anh.

“Em nhớ anh lắm.” Lúc này giọng nói Khả Lan mềm mại, chậm rãi mê người.

Cố Thành Viêm đột nhiên bị cô ôm lấy, cơ thể căng cứng, đôi tay ôm cô trong ngực, trầm giọng nói với Khả Lan: “Anh cũng nhớ em.”

Anh không những muốn cô, vẫn còn cảm thấy áy náy cùng sợ hãi, vượt qua một khoảng thời gian dài.

Bây giờ cô biết trong lòng cô hiểu tất cả nhưng mà anh không cảm thấy tức giận vì cô giấu giếm và trừng phạt anh, ngược lại cảm thấy may mắn vì cô biết hết.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, khóe miệng nở nụ cười, từ trong ngực anh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh đảo quanh: “Vậy tại sao em lại giấu mọi chuyện không nói cho em biết?” Khả Lan nói tới đây dừng một chút lại nói: “Nếu như anh nói cho em biết sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như em không đoán được, sẽ càng không tha thứ cho anh về những chuyện liên quan đến nhà họ Lương.”

Khả Lan nói tới đây buông lỏng Cố Thành Viêm, xoay người đi hai bước, mấp máy môi, cẩn thận liên kết lại mọi chuyện.

Lan Tả là người của Cố Thành Viêm, Lương Tú Ly cùng Cố Thành Viêm hợp tác đối phó với nhà họ Dương.

Bây giờ Cố Thành Viêm lại muốn bắt Lương Tú Ly.

A.......

Khả Lan chợt cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.

Nhưng mà bây giờ cô chỉ quan tâm hai chuyện, Cố Thành Viêm sẽ chết sao? Mẹ đang ở đâu?

Nghĩ đến đây Khả Lan lại suy nghĩ làm sao để Cố Thành Viêm không chết hoặc là dùng cách nào để thay thế cái chết của Cố Thành Viêm.

Cố Thành Viêm đứng ở một bên nhìn thấy Khả Lan vừa lắc đầu vừa than thở, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười, Khả Lan vẫn còn quan tâm anh.

Anh ôm cô, cúi đầu kề sát bên cổ cô, hơi thở ấm áp phà trên người cô.

Khả Lan đột nhiên bị anh ôm hơi ngẩn ra, sắc mặt ửng hồng.

Im lặng sau đó Khả Lan phục hồi tinh thần, hai tay nắm bàn tay đang ôm bên eo nói: “Việc anh phải chết là gạt em?” Khả Lan trầm giọng hỏi, mặc dù lúc đó vẻ mặt Cố Thành Viêm rất thành thật.

Nhưng hành động của Cố Thành Viêm đang nói cho cô biết Cố Thành Viêm đang lừa cô.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi dừng lại, cúi đầu cắn vành tai cô: “Không lừa em làm sao biết em quan tâm anh.” Dứt lời anh hôn lên gò má Khả Lan.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói chợt cảm thấy tức giận, quay đầu muốn nói lời lạnh lùng nhưng còn chưa kịp nói Cố Thành Viêm liền ngăn môi của cô.

Cánh môi ấm áp mang theo hương cỏ nhàn nhạt, Khả Lan biết có giãy giụa cũng không được nên đành để im.

Mà trong đầu cô, ưu phiền dần dần biến thành trống không, thở hổn hển.

Cố Thành Viêm thấy cô không giãy giụa bàn tay liền trượt vào bên trong váy của cô, nhiệt độ nóng bỏng làm Khả Lan hoảng hốt.

Cô phục hồi tinh thần, giùng giằng níu lấy cánh tay anh, thừa dịp anh rời khỏi môi cô liền thở gấp nói: “Bây giờ không được.”

Dứt lời Khả Lan muốn lui về phía sau.

Anh đưa tay ôm cơ thể cô vào trong ngực, hai người dựa sát vào nhau.

“Sao lại không được?”

Lúc này giọng anh có vẻ dồn dập, ngực phập phồng, kéo cơ thể cô sát vào người anh.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi, hai mắt nhìn Cố Thành Viêm nói: “Anh mang theo tấm mặt nạ như vậy giống như đang trộm tình.” Dứt lời Khả Lan giùng giằng từ trong ngực Cố Thành Viêm ra ngoài.

Sắc mặt trở nên âm trầm, không đồng ý.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói đưa tay sờ sờ mặt mình lại nở nụ cười: “Như vậy không kích thích hơn sao?” Dứt lời anh đưa tay ôm Khả Lan vào trong ngực.

Khả Lan lại nóng vội, hai tay đẩy Cố Thành Viêm, lắc đầu kháng cự.

Cô không làm được, cho dù biết rõ là cùng một người cũng không làm được.

Như vậy không những giống như đang trộm tình mà còn rất bỉ ổi.

Khả Lan ra sức kháng cự khiến Cố Thành Viêm dần dần buông lỏng Khả Lan, thở dài nói: “Không bằng...........Em chờ anh một chút.” Khả Lan không đồng ý, anh sẽ không miễn cưỡng.

Anh thả ra Khả Lan liền dùng sức gật đầu một cái.

Thật sự đã lâu cô không thấy mặt Cố Thành Viêm.

Cố Thành Viêm nhìn thấy động tác của Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười khẽ đưa tay nhéo mũi cô: “Tới phòng anh hay là ở đây?” Dứt lời anh nhìn khắp nơi.

Trong phòng làm việc mặc dù không có giường nhưng có rất nhiều thứ có thể dùng.

Khả Lan nghe anh hỏi như vậy nháy mắt khuôn mặt trở nên ửng đỏ.

Nơi này?

Cái bàn? Ghế sa lon? Hay là cái ghế?

Cô không muốn.

“Không......Đến phòng ngủ.” Khả Lan vội vàng trả lời anh, xoay người mở cửa nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Cố Thành Viêm nhìn bộ dáng nhếch nhác của cô chợt cảm thấy tâm tình rất tốt, mấy ngày liên tiếp có cảm giác tối tăm nháy mắt liền cạn sạch.

Khả Lan trở về phòng sau đó Cố Thành Viêm cũng đi theo.

Anh vào nhà vệ sinh tháo mặt nạ, Khả Lan thì ở trong nhà có chút thấp thỏm.

Thầm tính toán, cô và Cố Thành Viêm thật sự đã lâu không có ở cùng nhau.

Thật sự cô cũng muốn anh nhưng mà cô lại sợ anh quá hưng phấn đòi hỏi quá nhiều.

Trái tim Khả Lan đột nhiên run lên, đứng dậy muốn rời khỏi.

Nhưng đi hai bước cô lại quay trở lại ngồi bên mép giường.

Cô bỏ đi vậy Cố Thành Viêm phải làm sao?

Cô mới thấy phía dưới của anh, cô bỏ đi như vậy lại khiến Cố Thành Viêm phải nhịn?

Nghe nói nếu đàn ông nhịn nhiều quá sẽ bị hư.

Lúc nãy anh còn muốn có con.

Không thể chạy.

Nghĩ đến đây Khả Lan cắn cắn môi thở dài lại dùng sức hít sâu một hơi, ánh mắt hơi đổi, dừng ở trước nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi